Cố Anh Kiệt ngồi vào bàn lớn trong phòng ăn Tần gia, lòng rất hồi hộp. Theo lý mà nói, anh đã từng trải qua trường hợp lớn hơn, đã từng thấy những vật cao cấp hơn của người khác, cảnh gia đình cùng nhau ăn tối như vậy hẳn là có thể ứng phó thành thạo, huống hồ trước khi đến anh còn dành thời gian xây dựng nền tảng tâm lý vững chắc như thế. Nhưng có một số chuyện không thể khác được, cho dù đã chuẩn bị rất kỹ, cũng sẽ vì quá để tâm mà căng thẳng.
Đúng vậy, vô cùng để tâm. Anh cấp bách mong muốn có thể để lại ấn tượng tốt trước Tần Văn Dịch. Tuy rằng đã sớm quen biết nhau, nhưng nếu có hình ảnh xấu gì bây giờ mới tỏ ra vẻ tốt thì đã muộn. Cố Anh Kiệt bỗng nhớ tới hình tượng “Lăng nhăng” của mình, lúc trước anh không chấp nhận việc bản thân đa tình đào hoa, nhưng bây giờ bị Tần Vũ Phi tẩy não thành công, anh cũng đã kiểm điểm thiếu sót này của mình, chỉ hy vọng với tư cách là gia trưởng, Tần Văn Dịch sẽ không tính toán tình sử trong quá khứ của anh, bây giờ anh thật sự một lòng một dạ với con gái của ông mà.
Cố Anh Kiệt cẩn thận ăn cơm, thầm quan sát biểu tình của Tần Văn Dịch. Nhưng vẻ mặt ông vẫn như cũ, không hề phát hiện ra điều gì bất thường, giống như người đàn ông trẻ tuổi đang cùng ăn cơm này không phải người bạn trai đầu tiên con gái đưa về nhà mà chỉ là bạn hợp tác làm ăn bình thường, hơi mang vẻ công việc xã giao. Trái lại bà Tần mỉm cười, vẫn luôn quan tâm Cố Anh Kiệt, bà rõ ràng có một vấn đề trong lòng nhưng không muốn hỏi.
Cố Anh Kiệt càng hồi hộp hơn, hai vị này mặt không biến sắc, thâm sâu khó lường, anh cũng không dám nói nhiều, sợ rằng càng nói càng sai, chỉ cố tỏ ra nhã nhặn khéo léo, đáng tiếc bạn gái Tần Vũ Phi liều mạng gắp thức ăn cho anh, chất vào bát một ngọn núi nhỏ, hoàn toàn hủy đi khí chất thanh cao của anh.
Cố Anh Kiệt hắng giọng nhìn qua Tần Vũ Phi, muốn ra hiệu cho cô không nên gắp nữa, đắp nặn hình tượng của bạn trai thành đồ tham ăn trước mặt ba mẹ rất thích hợp à?
Nhưng Tần Vũ Phi lại cười với anh, còn nhỏ giọng nói: “Anh phải ăn nhiều một chút, em cố ý bảo đầu bếp làm cho anh đấy, đều là món anh thích cả.”
Cô cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại như vậy, lòng Cố Anh Kiệt đều sắp tan thành nước rồi. Nữ vương khó chiều nhà anh cũng sẽ có lúc dịu dàng động lòng người thế sao, Cố Anh Kiệt bị dòng nước ấm này dẫn qua ngay lập tức mềm lòng, đồ thăm ăn thì đồ tham ăn, dù sao anh cũng sẽ không béo.
Tần Văn Dịch biết Cố Anh Kiệt căng thẳng, ông cũng không có ý định nói về chuyện tình cảm của con gái trên bàn cơm, thứ nhất là muốn để Cố Anh Kiệt ngon miệng, không định làm anh càng khách sáo, thứ hai là muốn Cố Anh Kiệt lo lắng khẩn trương, đừng tưởng con gái của Tần Văn Dịch này dễ theo đuổi, người làm cha như ông chắc chắn sẽ không để anh qua cửa dễ dàng như vậy, anh phải biết giác ngộ và chú ý mới tốt, ít nhất nếu sau này có chuyện gì anh sẽ nhớ đến sự nghiêm khắc của Tần Văn Dịch ông, cẩn thận mà chăm sóc con gái ông, tốt với nó.
Mà bà Tần cũng rất hiểu chồng, ông không lên tiếng ắt có mưu tính riêng, bà đượng nhiên sẽ phối hợp, cũng không nói nhiều, chỉ tán gẫu vài việc gia đình rồi bảo Cố Anh Kiệt ăn nhiều một chút, trao lại quyền “Bức cung” cho Tần Văn Dịch.
Vì vậy bữa cơm này mọi người chưa nhắc lời nào về chính sự, bầu không khí chỉ lung lay trò chuyện vài câu. Mà Cố Anh Kiệt bị Tần Vũ Phi dồn rất nhiều thức ăn, chỉ có thể vùi đầu khổ cực chiến đấu. Lòng Tần Vũ Phi tràn đầy vui vẻ hoàn toàn không để tâm đến bất kỳ chuyện nào khác. Cố Anh Kiệt vì cô mà đến, việc gặp cha mẹ kinh khủng như thế anh lại chủ động làm, cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Cứ như vậy, không nghĩ đến, chàng hoàng tử thân mang giáp sắt cưỡi bạch mã vì công chúa yêu dấu mà tiến lên nghênh chiến cha mẹ, sau bữa cơm, chưa hoàn thành bất kỳ việc chính nào đã cơm no rượu say.
Lúc Cố Anh Kiệt đã vất vả ăn hết toàn bộ thức ăn mà Tần Vũ Phi gắp anh thấy chính mình đã không đứng dậy được nữa, nhưng chỉ trong tích tắc, vừa thấy ánh mắt mang ý cười của Tần Văn Dịch và bà Cố, anh liền cảm thấy có thể đứng lên được rồi, lưng thẳng tắp, sinh khí dồi dào.
Tần Văn Dịch bảo Cố Anh Kiệt đến phòng khách nghỉ ngơi một chút. Tần Vũ Phi hết sức phấn khởi cũng đi, còn kêu quản gia chuẩn bị một bàn hoa quả lớn.
“Cố Anh Kiệt, ăn trái cây đi.” Tần Vũ Phi cười vô cùng ngọt ngào, nhưng Cố Anh Kiệt lại muốn khóc, thật sự không thể giả vờ được nữa.
“Ăn đi.” Cô nói.
Tần Văn Dịch không nói lời nào, chỉ nhìn xem Cố Anh Kiệt giải quyết làm sao. Ông vẫn đang quan sát anh, lượng thức ăn con gái đã gắp có thể làm một con heo ăn no, cho nên Tần Văn Dịch thấy Cố Anh Kiệt ăn đến cuối cùng như vậy đã là rất cố gắng rồi. Nhưng cô con gái ngốc của ông chỉ biết cười ngây ngô, không hề biết săn sóc gì cả. Thật ra chỉ cần ông mở miệng là có thể giúp anh giải vây, nhưng ông không định làm thế.
“Anh muốn uống trà.” Cố Anh Kiệt nói với Tần Vũ Phi, không hề nói anh bị cô ép ăn quá nhiều, cũng chưa nói anh không muốn ăn trái cây của cô, nhưng lại nói ra yêu cầu khác.
“Lúc nãy ăn quá mệt rồi à?” Tần Vũ Phi hỏi, quay đầu nói quản gia chuẩn bị trà.
“Ừ.” Cố Anh Kiệt gật đầu, bình tĩnh nói: “Hơn nữa đã ăn rất no.”
“À.” Tần Vũ Phi lúc này mới phản ứng lại, anh quá no, không muốn muốn ăn trái cây nữa. Cô hơi ngượng ngùng cười cười, biết bản thân đã làm việc tốt, nhưng anh cũng quá ngốc, ăn không được nữa thì nói với cô một tiếng, lúc nãy quá vui nên quên mất phải để ý. Cô nhìn bụng của anh, cũng đâu có tròn lắm đâu. Ầy, tay ngứa quá, nếu không có mặt ba mẹ cô thật muốn sờ sờ bụng anh một chút.
Bà Tần cầm ấm trà quản gia mang lên, đưa tay rót cho Cố Anh Kiệt một tách, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tần Văn Dịch, cười tủm tỉm nhìn anh, hỏi: “A Kiệt và Tần Vũ Phi bắt đầu từ khi nào thế?”
Lúc bà gọi “Cố thiếu” trên bàn ăn Tần Vũ Phi liền phản đối, vì vậy chữa lại gọi A Kiệt.
Cố Anh Kiệt giật mình, đất mẹ ơi, cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi à? Anh vội đáp: “Xác định từ Tết Đoan Ngọ ạ.”
Bà Tần liếc chồng một cái, tiếp tục mỉm cười nói: “Cũng không quá lâu nhỉ.”
Cố Anh Kiệt cẩn thận cân nhắc nói: “Chúng con quen biết trước rồi, chính xác là từ sinh nhật năm ngoái của Tần Vũ Phi.” Không biết truy vấn thời gian yêu nhau thế này là ý gì nữa?
Bà Tần lại cười: “Vậy đã hơn một năm rồi.”
“Vâng ạ.” Cố Anh Kiệt vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tần Vũ Phi, cô đang ôm cánh tay anh dựa bên cạnh, không nói xen vào nửa câu, nhưng lại nhìn về phía ba mẹ chớp mắt bĩu môi, vẻ mặt vô cùng đáng yêu. Cố Anh Kiệt bật cười, nếu không có ba mẹ cô ở đây anh chắc chắn đã hôn hôn khuôn mặt tròn tròn của cô rồi.
Lúc này bà Tần nói thêm: “Vũ Phi nhà bác bị cha mẹ chiều hư, xấu tính lắm đấy.”
“Không sao cả.” Cố Anh Kiệt nói.
Lần này Tần Vũ Phi không nhịn được nữa, vỗ vỗ tay anh: “Anh phải nói là đâu có, không xấu tí nào mới đúng.”
Vợ chồng Tần Văn Dịch và Cố Anh Kiệt đều cười rộ lên, anh quay về phía cô: “Lời nói dối này quá rõ ràng, anh sợ ba mẹ em chê anh không thành thực, cho nên phải nói thật thôi. Em thật sự rất xấu tính, nhưng không sao cả, chúng ta vẫn ở cạnh nhau rất tốt mà đúng không?”
Tần Vũ Phi nhìn anh, sau đó quay đầu lại nói với bà Tần: “Đúng, anh ấy nói như vậy đó, chúng con ở cạnh nhau rất tốt.”
Bà Tần cười, cầm tách trà lên uống một ngụm, không hỏi Cố Anh Kiệt về chuyện hai người nữa, lúc sau còn nói vài chuyện thú vị trong nhà, rồi lại gửi lời hỏi thăm cha mẹ Cố Anh Kiệt, sau đó buổi trà thư giãn hơn hai mươi phút sau khi ăn kết thúc.
Cố Anh Kiệt rất biết xem xét tình hình, vì vậy lễ phép ra về, Tần Văn Dịch cũng không giữ anh lại, chỉ khen anh một câu tuổi trẻ tài cao, phải tiếp tục nỗ lực. Cố Anh Kiệt không chắc chắn lời này của Tần Văn Dịch có thâm ý gì hay không, vội đồng ý rồi cảm ơn. Cố Anh Kiệt đi ra, Tần Vũ Phi đòi tiễn anh, cùng anh đi.
Cửa lớn phía sau hai người đóng lại, Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng mỉm cười.
“Đi dạo với anh một lúc đi.” Cố Anh Kiệt nói, anh thật sự cần phải đi bộ để tiêu cơm.
“Được.” Tần Vũ Phi nắm tay anh nhảy chân sáo, hoàn toàn không có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các. Hôm nay cô rất vui!
Hai người đi được một lúc, Cố Anh Kiệt nói: “Hai người họ chưa nói gì cả, cũng không hỏi dự tính sau này của chúng ta.” Nhưng anh cũng không hề có kinh nghiệm ra mắt cha mẹ bạn gái, chỉ là suy đoán theo lẽ thường tình thôi, họ không phải đều quan tâm đến những chuyện này sao, cậu yêu con gái chúng tôi ở điểm nào, có định cưới nó không, sau khi kết hôn ở đâu, vân vân và vân vân… nhưng sự thật không hề như thế, anh cảm thấy hơi bất an, có vẻ như đi một chuyến mà không hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Anh yên tâm đi, ba em chắc chắn sẽ giữ lại chiêu cuối cùng, ông cần thời gian suy xét thật kỹ xem làm sao bóc lột anh để đạt lợi ích lớn nhất, đến khi ông suy xét xong sẽ tìm anh nói chuyện mà.”
“…” Cố Anh Kiệt đẩy đẩy trán cô, “Lúc này không phải em nên an ủi anh một chút sao, nói họ không hỏi gì cả là vì họ quá thích anh, không cần hỏi nữa.”
“Lời nói dối đó quá rõ ràng, em sợ anh chê em không thành thực.”
Cố Anh Kiệt cười ha ha, ôm chầm cô hôn lên một cái: “Bụng dạ hẹp hòi, sao trả thù sớm thế!”
Tần Vũ Phi cười hì hì: “Vậy được rồi, để chứng minh bụng dạ em rất rộng rãi, em sẽ an ủi anh mấy câu. Bọn họ không hỏi gì cả là vì quá thích anh, vô cùng hài lòng với anh, cho nên không cần hỏi thêm gì nữa, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được rồi.”
“Ừ, cảm ơn đã an ủi. Nhưng lời này là do anh nói trước, em rập khuôn dùng y hệt câu cũ, không hề có thành ý gì cả.”
“Vậy được rồi, em nói cái khác. Nói cho anh biết nhé, ấn tượng của ba mẹ em với anh rất tốt, bởi vì trước khi mở cửa, em đã lớn tiếng tuyên bố bạn trai tới, sau đó vừa mở cửa liền thấy một nhân viên chuyển phát nhanh đứng ở ngoài. Ba em tỏ ra vô cùng kinh hãi, ông nhất định là đã sợ chết khiếp, cuối cùng bạn trai em không phải nhân viên chuyển phát nhanh, lòng ông chắc chắn cảm thấy rất may mắn, hiệu quả trái ngược, cho anh thêm rất nhiều điểm.” Cô nháy mắt với anh, “Sao?”
“Câu an ủi này rất miễn cưỡng, sao anh lại phải dựa vào một tên nhân viên chuyển phát nhanh để kéo điểm về chứ, anh cho rằng đó là thực lực của anh cơ.”
Tần Vũ Phi cười ha ha, “Anh đúng là bắt bẻ quá mức, có thêm điểm là mừng rồi còn quan tâm làm sao cho điểm nữa.”
“Đó là do em bịa mà.” Cố Anh Kiệt nhìn đôi mắt chứa ý cười của cô, mũi cọ mũi. “Nhưng anh rất hài lòng, tuy rằng không như anh dự đoán, có vẻ thiếu chút nữa là không hoàn thành, nhưng anh vẫn rất vui, vui vì trong lúc kích động liền sang đây.” Từ nay về sau, anh chính là bạn trai quang minh chính đại của Tần Vũ Phi.
“Em cũng rất vui vì anh đã đến.” Tần Vũ Phi nhón chân, hôn lên mắt anh. “Em lại muốn an ủi anh rồi, làm sao đây?”
“Vậy thì an ủi đi.”
“Nhưng anh chắc chắn sẽ ghét.”
“Không đâu.”
“Được rồi, vậy em phải an ủi thôi.”
“Ừ, em nói đi.”
“Anh phải nhìn đến chỗ tốt, lần vào cửa này xem như chưa tiến triển gì lớn lắm, cũng chưa đạt được thắng lợi viên mãn, nhưng tự dưng anh được ăn một bữa no nê mà đúng không?”
“…” Lẽ nào, bình thường anh thiếu cơm thế sao? “Tần Vũ Phi!” Nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.
“Thấy chưa, thấy chưa, em đã nói anh sẽ ghét mà.” Tần Vũ Phi cười ha ha, xoay người bỏ chạy ngay lúc anh giả trang bộ dạng hung tàn độc ác, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị anh bắt lại.
“Câu an ủi này chưa chân thành, cũng không hề buồn cười tí nào cả.” Cố Anh Kiệt thật sự không thích. “Nhưng em cười vui vẻ như vậy anh nghĩ chắc nó rất buồn cười.”
Tần Vũ Phi vẫn cười ha ha: “Cố tam thiếu à, anh thật không có nguyên tắc.”
Cố Anh Kiệt mỉm cười: “Vậy tốt mà, sau khi chúng ta bắt đầu, em càng ngày càng vui vẻ hơn, anh thích thế này, anh thích nhìn thấy em vui vẻ, Vũ Phi, vô cùng thích.” Câu yêu thương vốn không thể thành lời này, là do anh thật lòng nói.