Chiêu Ma

Chương 11: Chương 11






Quản gia cúi đầu xuất hiện ở cửa, ông đi bộ không hề phát ra tiếng động. Ông cũng không lên tiếng, rất có tố chất nghề nghiệp, không ngẩng đầu nhìn những việc không nên nhìn.

Mặc dù quản gia không hề phát ra tiếng động nhưng công tước Normandie vẫn biết ông đã đến, hắn giơ tay nhẹ nhàng vung lên, quản gia lập tức lui ra ngoài.

Hắn lại nhìn sang André vẫn đang sưởi ẩm, cậu chưa hề phát giác bất thường, sau đó hắn xoay người nói: “Nước nóng đã chuẩn bị xong, đi tắm đi.”

Cậu vô thức quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng yểu điệu của “Isabel”, lại nghĩ bản thân chỉ còn mặc áo lót ở cùng phòng với cô, không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

André mặc quần vào rồi đi đến gần “Isabel”, cậu vốn định nói cám ơn nhưng lại lúng túng phát hiện “tiểu thư Isabel” còn cao hơn cậu. Điều này làm André hơi xấu hổ, lặng lẽ nhón chân lên, cố cao bằng “Isabel”.

“Tiểu thư Isabel, cám ơn em. Tôi, tôi đi tắm trước.”

Công tước Normandie chỉ thoáng nghiêng đầu là có thể thấy André đang ngửa mặt lên, hai mắt lấp lánh như vì sao nhìn hắn, khóe mắt đuôi mày đều mang hơi thở của gió xuân, e lệ và ngoan cường, lại như đang mong đợi điều gì.

Hắn im lặng trong chốc lát, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cậu: “Bữa tối nay là vịt bóp và thịt hươu nướng, mong ngài sẽ thích.”

*Canard à la presse hay còn gọi là vịt bóp (Pressed duck) hay Caneton à la presse, Canard à la rouennaise, Caneton à la rouennaise hoặc Canard au sang là một món ăn truyền thống của ẩm thực Pháp làm từ thịt vịt, thành phần là một con vịt non béo ú và bị bóp cho đến chết để vẫn giữ được máu trong cơ thể. Đây là món ăn truyền thống cầu kỳ và phức tạp của người Pháp xuất hiện từ thế kỷ 19. Trong đó, một con vịt non béo bị bóp chết ngạt để giữ lại nguyên vẹn phần máu huyết trong người nó, ngày nay chúng được bóp chết bằng một cái máy ép chuyên dụng. Vịt sau khi bị bóp chết ngạt sẽ được làm sạch, nướng tái, sau đó lấy gan (nghiền nhỏ và tẩm ướp gia vị), sau đó lấy chân và ức ra. Toàn bộ phần còn lại của con vịt (thịt, xương và da) được cho vào một máy ép đặc biệt (tương tự như máy ép rượu) để thu lấy máu và nước thịt. Hỗn hợp này được cho thêm gan vịt, bơ và rượu cognac, sau đó rưới lên phần ức vịt để tạo ra món ăn hoàn chỉnh. Món ăn này được đánh giá là có hương vị tinh tế rất cao (height of elegance).

“Thích! Tôi chắc chắn sẽ thích!”

Lúc André được quản gia đưa đi tắm, cậu vẫn còn lưu luyến quay đầu nhìn công tước Normandie, dáng vẻ thật giống một đứa bé bám người.

Đáng tiếc ngài công tước không cho cậu ánh mắt an ủi, cũng không tươi cười đáp lễ, điều này khiến André hơi thất vọng. Cậu thích một tiểu thư, mà nàng không nhiệt tình với cậu, nhưng đây đã là khởi đầu rất tốt rồi.

André chỉ cảm thấy mất mát trong chớp mắt. Cậu tắm rửa rất nhanh, thay bộ trang phục mới, bộ đồ không quá vừa người.

Quản gia lên tiếng: “Xin lỗi ngài Legris. Thời gian quá gấp, chúng tôi không kịp chuẩn bị trang phục vừa người ngài. Nhưng ngài yên tâm, đã sai người suốt đêm vào thành mua trang phục thích hợp.”

André kinh ngạc về năng lực làm việc của quản gia, nhưng ngẫm lại, có lẽ đây là sinh hoạt hàng ngày của quý tộc, thật sự không nên ngạc nhiên như vậy.

“Cám ơn.”

Cho đến khi mặc xong quần áo, André mới hoảng hồn phát hiện đây là một cái váy thắt eo cao, cậu kinh ngạc há hốc mồm: “Khoan đã, ngài lấy nhầm quần áo rồi.”

André rất bắt đắc dĩ nói: “Đây là đồ phụ nữ.”

Quản gia nhìn thoáng qua, vẻ mặt bình thản: “Đám nữ hầu làm sai rồi, nhưng tìm được trang phục thích hợp với ngài e là hơi khó…” Ông nhìn kỹ lại, lông mày càng lúc càng nhíu chặt: “Mấy nữ hầu phạm sai lầm nghiêm trọng, thế mà cầm nhầm trang phục của tiểu thư Isabel.”

“Khoan đã… Ngài nói đây là trang phục của tiểu thư Isabel?”

“Đúng vậy thưa ngài.” Quản gia mặt không thay đổi nói: “Đây là váy tiểu thư Isabel mới mặc lần trước.”

“Khụ, tôi nghĩ hẳn là tiểu thư Isabel đã chờ lâu lắm rồi, chúng ta mau đi đến đó thôi. Chẳng qua mặc một cái váy mà thôi, bây giờ bên ngoài còn đang mưa như trút nước đúng không? Không cần phiền phức người khác, tôi nghĩ mọi người bề bộn nhiều việc, cứ như vậy đi.” André cố gắng nghiêm mặt nói.

“Thưa ngài, ngài không ngại sao?”

Cậu nghiêm túc nói: “Tôi càng để ý tiểu thư Isabel đang đợi, là một quý ông, không nên để phụ nữ phải chờ lâu.”

Cậu quay đầu đi, chột dạ ho khan, lỗ tai vốn trắng nõn như ngọc thạch lặng lẽ đỏ lên, so với cánh hoa hồng trong trang viên còn đẹp hơn rất nhiều.

Quản gia rũ mắt, không dám nhìn lâu, có lẽ vị khách quý trước mắt còn biết cách mê hoặc lòng người hơn cả ma quỷ.

André nắm cái váy quá dài, dè dặt đi theo sau quản gia, lỗ tai và cả gương mặt đỏ bừng. Cậu rất xấu hổ, nhưng cũng có chút vui sướng. Đây là trang phục “tiểu thư Isabel” từng mặc, lúc này cậu vừa kích động lại vừa xấu hổ.

Lúc hai người đi ngang qua đại sảnh, cậu nghe đám nữ hầu nhỏ giọng trò chuyện. André vốn định đi nhanh, cố không bị phát hiện nhưng lại nghe thấy một chuyện kỳ quái.

“Cô nghe chuyện gì chưa?”

“Chuyện gì?”

“Có người phát hiện một thi thể phụ nữ không còn chút máu ở miệng cống thoát nước, còn phát hiện giáo đồ dị giáo cử hành nghi thức cúng tế. Mấy cô gái ở Paris tụ tập thảo luận chuyện này, họ muốn công tước Normandie nhanh chóng giải quyết chiến sự ở phía nam. Ngài công tước không thích dị giáo, có ngài ấy ở đây, đám giáo đồ đó sẽ bị bắt, các cô gái mới được an toàn.”

“Ha ha, tôi nghe nói đám giáo đồ đó cần máu trinh nữ, mấy cô là trinh nữ à?”

Các cô gái đùa giỡn nhau, mà André nghe xong thì thấy khó chịu… Tín đồ dị giáo? Cậu biết họ là đám người tín ngưỡng ma quỷ, nhưng chưa từng biết họ cần mạng người.

Trong nhận thức của André, tín ngưỡng ma quỷ là tội ác lớn nhất. Cậu cho rằng chiêu ma nhiều lắm chỉ cần máu của vài động vật kỳ quái, hoặc là răng, móng tay, tóc. Nhưng nếu là mạng người… mạng sống của các cô gái vô tội…

André hơi đau đầu, cậu nghĩ cần phải suy nghĩ lại về phu nhân Durand và đám tín đồ dị giáo kia.

Đầu tiên quản gia nghiêm khắc la rầy mấy hầu gái, sau đó mới dẫn André đi vào phòng ăn.

Công tước Normandie đang đợi cậu ở đó, hắn ngẩng đầu nhìn cậu do đự đứng ở cửa phòng ăn, ánh mắt tối sầm. Hắn cảm thấy hơi ngứa răng, lồng ngực như có gì đó kêu gào, ý đồ muốn lao tới phá hỏng.

Mái tóc đỏ vẫn còn ẩm ướt xõa sau lưng, làn da trắng và trơn bóng như ngà voi, chiếc váy vốn sẽ tôn vẻ nữ tính nhưng khi mặc trên người André lại khiến cậu trông thánh khiết và mỹ lệ. Vẻ mặt e lệ, ánh mắt không chút che giấu tình yêu tha thiết và mừng rỡ. Cậu không hề nhận ra vẻ đẹp của bản thân, vô tội đứng ở đó mê hoặc bất kỳ sinh mạng nào.

Công tước Normandie suy nghĩ một chút, hắn nên để André mặc nam trang của hắn một lần, tuy không vừa nhưng có thể sửa lại. Sửa trang phục của hắn cho vừa người André, bảo cậu mặc vào, rồi lại khiến cậu cởi ra, từng món từng món.

Hắn thích ý nghĩ thú vị này.

“Đến đây, André.” Giọng nói công tước trở nên dịu dàng trầm thấp: “Thích thức ăn tối nay không?”

André đi đến rồi ngồi xuống, tầm mắt chưa từng dời khỏi người “Isabel”. Tiểu thư Isabel thật sự quá đẹp, tất cả đều giống hình mẫu người yêu lý tưởng của cậu. Điều không hoàn mỹ duy nhất chính là giọng nói của nàng không quá ngọt ngào.

André không khỏi tiếc nuối nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.