Phía dưới bọn Phong Thần đã kết trận, cứ bốn người chống đỡ bốn cực thì
một người ngồi điều tức, thay phiên nhau cũng đi được thêm một đoạn thì
thấy phía trước vách đá dựng đứng chặn dòng nham thạch lại.
Phí Thẩm Dương nhíu mày.
Chẳng lẽ là đường cụt?
Nhìn xung quanh đều không có con đường nào khác. Vách đá đen trước mặt như
lưỡi búa trời chém xuống chặt đôi dòng nước đang chảy. Lưỡi búa vẫn cắm
sâu dưới lòng sông mà không nhấc lên. Thương hải tang điền, lại trở
thành ngọn núi sừng sững.
Chết tiệt!
Chẳng lẽ giờ phải quay lại sao?
Bên trên, Liễu Lam Như lấy trong tay áo ra một lá bùa. Nàng ta rót linh lực vào phù ấn vẽ trên mặt giấy, một đồ trận bỗng chốc hồi sinh, lấy Liễu
Như Lam là trung tâm, bắt đầu lan rộng trong phạm vi trăm thước xung
quanh hang động.
Liễu Như Lam không thay đổi sắc mặt. Nàng ta lấy ra một tấm lụa trắng, bên trên còn thấm vài giọt máu đã bị khô lại.
Dừng mắt trên đoá hoa máu chốc lát, trong mắt nàng ta như có muôn vàn oán hận, lại như có muôn vàn khổ sở cùng bi phẫn.
Khẽ buông tay.
Tấm lụa chao liệng, rơi vào giữa trận pháp rồi biến mất.
Đồ trận bỗng chốc biến đổi như có sự sống, một màu đỏ máu lan tràn bao vây ba người Vệ Tước vào trong. Trăm ngàn đoá hoa nở rộ giữa không gian.
Mùi máu trộn lẫn trong hương hoa thơm nồng lại tạo nên một loại cảm giác chết chóc kề cận.
Hàn Tử Cơ chính là luôn luôn kinh ngạc với mọi thứ. Đây là lần đầu tiên hắn được ra ngoài. Sư phụ đã dặn lần này đi cứ theo chân sư huynh, sư tỷ những môn phái lớn, không được tự ý làm gì.
Bây giờ hắn mới hiểu vì sao bao nhiêu năm sư phụ luôn bảo hắn cần rèn
luyện tâm tư cẩn trọng.
Cửu châu bây giờ thật đúng là nhiều phiền toái khiến người ta bước chân ra khỏi cửa cũng phải nơm nớp lo sợ.
Hắn thực sự nhớ sư phụ biết bao!
Đông Sĩ lùi lại dựa sát vào hai người Vệ Tước và Hàn Tử Cơ.
Hắn tức giận kêu lên:
“Mẹ kiếp, là Sát Hoa Trận của Cửu Nguyệt Cung. Lần này không ngờ bọn họ kẻ nào cũng có tính toán riêng”
Sát Hoa trận là một trận pháp nổi tiếng của Cửu Nguyệt Cung bởi mức độ tàn độc của nó.
Sát Hoa khai, Sát Hoa tẫn.
Một khi đã thành trận, ắt phải có máu tanh.
Sát Hoa trận nổi danh, nhưng lại rất ít khi được dùng tới. Năm trăm năm
trước Cửu Nguyệt Cung từng có lệnh cấm đệ tử triển khai trận pháp này.
Liễu Như Lam dám dùng Sát Hoa, chắc chắn phải có sự đồng ý của Vân Tử
Yên.
Lần này Ngọc Linh cùng Cửu Nguyệt Cung đều muốn diệt trừ
cao thủ các môn phái mà không kiêng dè thứ gì? Quả là lá gan không hề
nhỏ!
Sát Hoa biến trận, hoa nở hoa tàn chỉ trong chớp mắt. Liễu
Như Lam vằn lên tia sáng ác độc. Nàng ta chút toàn bộ oán hận trong lòng mình lên ba kẻ phía trước.
Lần này đến Hoả Diễm Sơn, Liễu Như
Lam đã biết sẽ không có đường trở về. Nhưng sư phụ nói, chỉ cần nàng
hoàn thành chuyện này, muội muội sẽ được xuất môn, sẽ không bị những
đồng muội khác khi dễ, coi thường. Bản thân hai tỷ muội nàng luôn bị kẻ
khác đạp dưới chân, sư phụ ngoài mặt xinh đẹp, nhân từ nhưng thực chất
chính là một mụ già biến thái. Nàng không muốn muội muội mình lại trở
thành một lô đỉnh như chính bản thân nàng đã chịu đựng trong suốt mấy
chục năm qua.
Sát Hoa trận vì sao lại bị liệt vào dạng cấm
thuật, gần đây Liễu Như Lam mới biết là vì muốn khỏi động Sát Hoa cần
máu trinh của thiếu nữ.
Sát Hoa, Sát Huyết… Huyết xử nữ, phù dung hoa.
Bao nhiêu năm, nàng là lô đỉnh của sư phụ. Nực cười trên đời ai bảo chỉ âm
dương mới có thể song tu. Hoá ra lão yêu bà đó lại là một cái luyến ái.
Bà ta thu nhận nữ đệ tử, cho bọn họ tài nguyên tu luyện rồi dùng chính
đồ đệ của mình làm lô đỉnh ân ái, hút hết sinh khí cùng tu vi của bọn
họ.
Liễu Như Lam nhắm mắt, hình ảnh một tiểu nhi nữ hoạt bát,
đáng yêu năm nào dắt theo đứa bé gái đến trước đại môn Cửu Nguyệt Cung
xin bái sư. Rồi một cái thiếu nữ linh lung sung sướng khi được nhận làm
đệ tử nội môn. Cho đến khi trở thành một lô đỉnh nằm khoả thân trên
giường gấm mặc cho mụ già kia vuốt ve.
Một giọt nước từ khoé mắt chảy ra lại ngay lập tức bị hơi nóng liếm cạn.
Mấy trăm năm tu luyện, một thiên tài song hệ lại chỉ dừng ở Trúc Cơ hậu kỳ. Nói ra thật buồn cười. Thế nên ngoài cái dáng vẻ, ngoài bộ mặt này,
nàng đâu còn gì khác để hãnh diện.
Nàng muốn muội muội được sống
bình thường. Cửu châu có gì tốt? Tu tiên có gì tốt? Thà ở Thập địa giới
làm một phàm nhân tự do tự tại. Biết yêu, biết hận, biết oán, biết
thương.
Trước khi rời đi, Vân Tử Yên đã gọi nàng đến, giao cho
nàng Sát Hoa trận cùng bạch điều có chứa giọt máu trinh của nàng năm ấy. Haha thật không ngờ bà ta còn giữ nó.
Máu xử nữ…
Tấm lụa này chính là nỗi ô uế mà nàng mãi mãi không thể rửa sạch.
Tốc độ hình thành của sát trận ngày càng nhanh. Hoa chưa kịp nở đã tàn mất. Mùi máu dần lấn át, hơi tanh nồng cùng tiếng gió rít vang lên bên tai.
Sắc mặt Liễu Như Lam càng lúc càng trắng. Linh lực thả vào trận không thể
dừng lại được. Liễu Như Lam điên cuồng cười to. Nghĩ đến muôn vàn cách
táng thân lại không ngờ vẫn bị mụ già kia lừa gạt.
Sát Hoa trận
được hình thành bằng cách hút cạn tu vi và linh lực của tu sĩ lập trận.
Vì thế, người dùng Sát Hoa, nghĩa là đường cùng, hi sinh bản thân để
liều chết.
Vân Tử Yên ơi Vân Tử Yên… Mong rằng ngươi sẽ giữ lời hứa. Nhưng dù có chết ta cũng muốn tặng cho ngươi một phần lễ vật.
Mười ba đoá hoa nở đỏ ở mỗi góc trận.
Liễu Như Lam chỉ còn là một thây khô, ngã xuống đất. Bỗng chốc bị một đoá hoa nở to nuốt lấy rồi tan đi.
Cạch!
Sát Hoa khai!