"Đàm cô nương, mặc dù hiện nay chân ta không thể bước ra khỏi nhà, mặc
kệ việc sơn trang, nhưng vẫn hiệu lệnh được mọi người, nếu bây giờ ngươi còn muốn âm thầm trừ bỏ hai người kia thì không cần thắng được ván cờ
này, ta lập tức sai người đi xử lý, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để liên
lụy đến Đàm gia." Hắn nghiêm túc nói.
Sự lạnh lẽo trong mắt chậm rãi thối lui, cuối cùng nàng thở dài.
"Không . . ." Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu."Không cần, ta đã bỏ đi ý tưởng này, nếu không ta sẽ không xuất hiện ở trong này."
Doãn Thức Câu gật đầu, thu tay lại.
"Thật có lỗi, không nói chuyện này nữa, chúng ta trở lại chuyện chính. Ta sẽ
đồng ý với điều kiện ngươi nói ra." Nàng rõ ràng đáp ứng, bởi vì đây
không phải trọng điểm, ván cờ này thắng thua sớm quyết định. "Ngươi
thắng, ta liền gả cho ngươi, ta thắng, ngươi đáp ứng ta một nguyện vọng, yên tâm, tuyệt đối hợp lý mà năng lực ngươi có thể làm được."
"Đàm cô nương cũng xin yên tâm, ta sẽ không yêu cầu ngươi lập tức bái đường, trước tiên chúng ta có thể ở chung một chút thời gian, chờ hai chúng ta đều không còn lo ngại gì nữa sẽ thành thân sau." Hắn thầm nghĩ muốn có
cơ hội cùng nàng một chỗ, mà không phải dùng lý do này bức nàng vội vã
gả.
"Không cần nói giống như ngươi đã thắng rồi, Doãn trang chủ."
Hai mắt hắn long lanh sáng ngời đột nhiên nhìn nàng, hoàn toàn tin tưởng vào kỹ năng chơi cờ của chính mình. "Ta sẽ thắng."
"Vậy chúng ta chơi đi!" tim Đàm Chiêu Quân đập nhanh hơn, giờ khắc này, bởi
vì ánh mắt hắn nhìn chuyên chú vả lại tình thế bắt buộc làm tim nàng đập liên hồi.
Vì thế, ván cờ tiếp tục, song phương ngươi tới ta đi, chém giết hơn một canh giờ.
Sau đó, ván cờ chấm dứt, Đàm Chiêu Quân thua, đây là kết quả trong dự đoán.
Thật ra nàng tính toán thua hắn, sau định ra hôn sự hai người, thậm chí sớm
tính muốn thả, lén lút nhường hắn một, hai nước, không nghĩ tới . . .
Nàng thua thật sự!
Trong lúc chơi cờ, kỹ năng chơi cờ của hắn cao siêu tiến sát từng bước theo nàng, chút bất tri bất giác nàng cũng dùng toàn lực chơi ván cờ này, kết quả nhưng vẫn là kém thua chàng rể này,
thật ngoài dự đoán của nàng.
"Ta . . . thua!" Nhìn mặt bàn, nàng thì thào tự nói, sự khiếp sợ này là hàng thật giá thật.
Doãn Thức Câu thấy nàng giống như không thể nhận kết quả này, trong lòng hơi hơi đau lòng, đột nhiên tràn một nỗi chua xót.
Nàng quá mức tự tin, không cho rằng chính mình sẽ thất bại cho nên mới sảng
khoái ưng thuận hứa hẹn như vậy, nay sợ đã hối hận, không thể chấp nhận cùng người như hắn định ra hôn ước, phải không?
Nếu thật sự là như thế, hắn có thể nào lại bức nàng?
Hắn thử qua rồi, kết quả tuy rằng không như ý, nhưng ít ra đã thử qua.
"Kỳ thật ván cờ này đối với ngươi cũng không công bằng, đây là một thế tàn, quân trắng bắt đầu đã gần như ở thế xấu, sau khi ngươi tiếp nhận đã
thay đổi hoàn cảnh xấu, còn đi rất tốt chỉ kém một chút, nên ngươi
thắng." Giọng điệu hắn khàn khàn nói.
Đàm Chiêu Quân ngẩng đầu
nhìn hắn, hắn lập tức cúi mắt xuống, tránh đi tầm mắt của nàng, nhưng
nàng đã thấy ánh mắt hắn buồn bã, cùng với khóe miệng kia mang cười chua sót.
"Ngươi sai rồi." Nàng nghiêm túc nói."Sau khi ta đã xem
toàn bộ thế cờ, nghĩ rằng mình có phần thắng mới tiếp thu sự khiêu chiến của ngươi, cuối cùng thua, không có nghĩa là ta đánh giá cao chính mình hoặc đánh giá sai thế cờ, mà là ngươi quả thật là một kỳ nghệ chơi cờ."
Doãn Thức Câu kinh ngạc giương mắt nhìn nàng.
Là hắn nhìn lầm rồi sao? Mắt nàng đang dị thường lấp lánh sáng trong, là giống như . . . ánh mắt sùng bái sao?
"Cho tới bây giờ ta không hề nghĩ ai có thể thắng ta . . . A, ý tứ của những lời này không phải nói ta tự nhận kỳ nghệ vô địch thiên hạ, mà là lấy
hoàn cảnh cuộc sống của ta có thể gặp được kỳ nhân sao." Đàm Chiêu Quân
giải thích.
"Ta hiểu." Doãn Thức Câu nhẹ giọng nói.
"Ngươi có thể làm cho đối phương nhận thức, thậm chí đem tinh lực hoàn toàn
xuất sử, cũng không bởi hai ba nước của đối phương mà thua, ván cờ này
không hề uổng tâm tư chơi cờ đều thắng lại không hề hứng thú cùng cảm
giác thành tựu gì đáng nói làm người ta mất nhuệ khí ư?" Hai tay chống
cằm, nàng cười khanh khách nhìn hắn.
Doãn Thức Câu nghe vậy nhịn cười không được."Đúng vậy, ta có thể nhận thấy."
"Ta biết ngươi biết." Đàm Chiêu Quân hưng phấn nhìn hắn."Trời ạ! Ta đã lâu không được chơi một ván cờ thống khoái như vậy!"
"Ngươi . . . rất vui vẻ?" Nàng thua cờ, cũng thua hôn sự của nàng, không phải coi nhẹ sao?
"Ta đương nhiên vui vẻ, ngươi không thấy được sao?" Biểu hiện nàng còn
không rõ ràng sao? Trước mặt hắn nàng không hề che dấu biểu hiện thật
tình của nàng nha!
Doãn Thức Câu chậm rãi lộ ra tươi cười."Thoạt nhìn quả thật như thế."
"Còn ngươi? Ta có làm cho ngươi thất vọng không?" Đàm Chiêu Quân hỏi lại.
"Ván cờ này, là nhiều năm qua ta chơi thống khoái nhất một ván."
Lời này lập tức làm cho Đàm Chiêu Quân tràn ra một nụ cười sáng lạn.
"Ai, Doãn trang chủ, ngươi biết không?"
"Biết chuyện gì?" Doãn Thức Câu thắc mắc. Không đầu không đuôi, biết cái gì?
"À ta đã bắt đầu chờ mong cuộc sống tương lai."
Hắn sửng sốt, phút chốc vui sướng tràn ngập khắp lòng hắn, nhưng vẫn nên
thật cẩn thận hỏi lại: "Ngươi thật sự . . . không hối hận sao?"
"Làm sao có thể hối hận? Doãn trang chủ không nhìn thấy ta vui vẻ muốn bay
lên trời sao?" Đàm Chiêu Quân kỳ quái mắt liếc nhìn hắn. Nàng nói là
thật, nàng quả thật rất vui vẻ chờ mong, còn phát hiện nàng săn chồng
thành công, ngược lại có tài năng thực hiện được hiệp nghị với cặp song
sinh con, việc này sao lại không làm nàng vui vẻ nhất.
"Phải không?" Doãn Thức Câu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"Đương nhiên." Nàng cười đáp."Như vậy, ngươi bắt đầu chuẩn bị hôn lễ đi!"
"Đàm cô nương, ta cũng không vội . . ."
"Nhưng sự việc đã được quyết định, tại sao muốn kéo dài?"
"Dù sao Đàm cô nương hiểu biết ta chưa nhiều nên có thể dành thêm chút thời gian cho Đàm cô nương."
"Doãn trang chủ, có bao nhiêu vợ chồng trước khi thành thân có thể nhận thức
hiểu biết nhau?" Đàm Chiêu Quân ngắt lời hắn." Còn không phải đều do
lệnh cha mẹ hay người làm mai, đợi đến đêm động phòng hoa chúc, sau khi
chú rể xốc lên hỉ khăn, đó là hai người lần đầu tiên gặp nhau, chúng ta
như vậy là đã rất tốt rồi, chung sống mấy ngày nay, nhiều ít đối với đối phương đã có chút hiểu biết, có phải không?"
Hắn không thể phản bác, đây đúng là tình trạng của đại đa số vợ chồng.
"Ta còn thật thích Doãn trang chủ, trừ phi Doãn trang chủ chán ghét ta, như vậy lại là chuyện khác nữa."
Nàng . . . thích hắn? !
Doãn Thức Câu cơ hồ không thể kiềm nén nội tâm mình mừng như điên. Hắn vậy mà có thể nghe được nàng nói . . . thích hắn?!
"Doãn trang chủ thật sự . . . không thích ta sao?" Đàm Chiêu Quân đột nhiên
hỏi, lúm đồng tiền đọng trên mặt, giữa lông mày mang một chút lo âu.
"Ngươi xem thường việc đặt cược hôn sự này sao? Cảm thấy ta là loại
người phiền toái, cùng ta có quan hệ không mang lại lợi ích gì, không
nghĩ . . ."
"Không! Không phải, ta không có ghét ngươi, cũng
không có hối hận." Hắn ngắt lời nàng, nâng tay ôn nhu lấy ngón tay xoa
nhẹ nếp nhíu giữa hai lông mày nàng. "Đàm cô nương chớ suy nghĩ lung
tung, ngươi đã quên sao? Điều kiện của ván cờ này là ta chủ động nhắc
tới, tình cảnh Đàm gia ta đã sớm biết được, cũng là ta chủ động nhúng
tay, nếu ngại phiền toái, căn bản là sẽ không bắt đầu. Ta chỉ là. . ."
Nói một chút, hắn chán nản muốn thu tay.
Đàm Chiêu Quân lấy tay giữ chặt hắn, không cho hắn thu hồi, cũng không làm cho hắn đem lời nuốt trở về.
"Chỉ là cái gì?"
"Đàm cô nương . . ." Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, làm cho thân
mình hắn cũng theo nóng lên." Hai chân của ta hành động bất tiện, ngươi
thật sự không cần thêm chút thời gian suy nghĩ kỹ càng sao?"
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân nhịn không được cười khanh khách.
"Doãn trang chủ, giống như ngươi nói, đạo lý ta cũng giống như vậy, ta đã sớm biết hai chân của ngươi bất động, nếu ta để ý, căn bản sẽ không đáp ứng đề nghị của ngươi, thậm chí ngay cả điều kiện đáp ứng việc hôn sự cũng
sẽ không nhắc tới."
"Đó là bởi vì ngươi không nghĩ tới sẽ thua ta."
"Nói không sai, nhưng ngay từ đầu nhìn đến thế cờ tàn kia, ta liền phân tích được thế cục, chấp ngươi quân đen cùng năng lực chơi cờ, tâm lý ta đã
nắm chắc." Đây là sự thật, chính là nàng không nghĩ tới trên bàn cờ kia, quân đen sớm vẫn giữ được thế mạnh hơn so với quân trắng. "Với ta hoàn
toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu trong đầu Doãn trang chủ có một chút
không tình nguyện, ta cũng không thể bắt buộc ngươi không thể không cưới ta." Nàng lấy lùi để tiến.
"Ta cũng không có!" Doãn Thức Câu vội vàng nói, chợt nhẹ nhàng thở ra, đây là cái thở dài yên tâm ."Nếu Đàm
cô nương thật sự rõ ràng, như vậy việc hôn nhân này cứ quyết định như
vậy, ta sẽ khiến cho Thức Hoa thay ta đến Lạc Dương hướng lệnh tôn cầu
hôn."
"Không cần, Doãn trang chủ đã quên sao? Cha ta vẫn đang trong đại lao."
Như thế, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng hắn đã quên.
"Xem tình cảnh nhà ta trước mắt, việc thành thân của ta tốt nhất đừng phô
trương quá, để tránh tự nhiên bị chen ngang, cho nên trước hết ở chỗ này bái đường, việc khác chờ vấn đề nhà ta giải quyết xong rồi nói sau."
Tuy rằng Doãn Thức Câu cảm thấy không thỏa đáng quá, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. "Liền y như ý Đàm cô nương."
"Vậy làm phiền Doãn trang chủ mở lời, mời nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia
bắt đầu chuẩn bị hôn lễ được không?" Nói xong, gò má nàng nổi lên hai
đóa đỏ bừng, lộ ra thẹn thùng tươi cười.
Biểu hiện nàng ngượng
ngùng làm cho Doãn Thức Câu trong lòng hơi hơi tự trách, hắn lại để nàng nói thẳng đến chuyện này mà đáng lẽ nên từ hắn nói ra.
"Tốt, ta sẽ dặn dò bọn họ."
Đàm Chiêu Quân nghe vậy, bỗng dưng hướng hắn xinh đẹp cười.
Nụ cười của nàng ngọt như thế, làm hắn không thể tiêu áy náy trong lòng.
Không sao, cho dù trước mắt nàng chỉ bởi vì thua một ván cờ, tuân thủ hứa hẹn gả cho hắn nhưng cuộc sống về sau, hắn cũng sẽ dốc hết sức lực đối đãi
nàng, làm nàng không hề hối hận với quyết định hôm nay.