Chiêu Tài

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 19-20

Mấy ngày sau Chiêu Tài vẫn nhìn chằm chằm con cá phơi khô trên mái hiên. Phàm là mỗi khi đi ngang qua nơi đó thì hắn phải dừng lại để nhìn một chút, nhìn đến khi chảy nước dãi, rốt cục là bị Tiễn Cơ nhéo lỗ tai lôi đi.

“Tiễn Cơ, cá khô còn chưa phơi xong nữa sao?”

Những lời này Tiễn Cơ mỗi ngày đều phải nghe một lúc, nhớ không rõ là mình đã trả lời câu này bao nhiêu lần với Chiêu Tài, “Vẫn chưa xong.”

Chiêu Tài sẽ thở dài, nhớ thương một hồi, “Vì sao vẫn chưa xong vậy…”

Hạ đi thu đến, mùa thu ngắn ngủi trôi qua như một cơn gió thoảng, chớp mắt đã lập đông.

Con cá mà ngày đó Chiêu Tài dùng cái đuôi để câu lên đã sớm bị ăn sạch. Cá khô kho với tàu vị yểu, cắn một miếng thì bên trong lộ ra màu hồng sẫm, Chiêu Tài phe phẩy cái đuôi, sung sướng ăn cá, không quá vài ngày lại mang một mâm cá khô đi phơi. Buổi tối khát nước rồi điên cuồng ôm bát mà uống. Ban đêm lại dậy đi tiểu tiện, cái chăn mở ra mở vô, làm cho hơi ấm trong chăn đều bị thoát đi khiến Tiễn Cơ lạnh đến mức hắt xì, trả thù bằng cách nhéo đến nhéo lui hai bên má của Chiêu Tài cho đã đời thì mới hết giận.

Quá mấy ngày, Chiêu Tài nhớ thương cá khô, hắn cãi nhau một trận để bắt Tiễn Cơ làm nhiều một chút, như thế muốn ăn thì khỏi phải chờ lâu.

Tiễn Cơ nhớ đến ban đêm bị lạnh cho nên không cho chịu làm cho Chiêu Tài

Chiêu Tài kéo ra sợi dây đỏ trên cổ của mình, nâng cằm khoa trương nói, “Ta đã làm đầy tớ cho ngươi lâu như vậy~~, cho ta ăn vài con cá khô thì có đáng là gì.”

Tức giận đến mức Tiễn Cơ bóp cổ của Chiêu Tài ri lắc lắc, “Muốn ăn thì tự mình đi câu.”

“Tự mình đi câu thì tự mình đi câu, đâu phải là ta không biết.”

Tiểu tử kia vênh váo tự đắc cầm lấy cần câu, tự mình đi ra bờ sông câu cá. Tuy rằng hắn câu được một lúc thì sẽ bất giác ngủ gật, nhưng từng có kinh nghiệm bị cắn đuôi nên cuối cùng cũng nhớ rõ mà biến thành hình người để ngủ.

Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Chiêu Tài đã câu được hơn mười con cá, Tiễn Cơ lần lượt ướp muối, dựa theo trình tự trước sau mà phơi dưới mái hiên. Nay đã vào đông, dưới mái hiên treo đầy cá khô, chẳng khác gì một bức rèm che.

Chiêu Tài còn ngại không đủ, khiêng cần câu đi ra ngoài.

Tiễn Cơ vội vàng kéo hắn lại, “Trời lạnh như thế, sông đều đóng băng cả rồi.”

Chiêu Tài hếch mũi, “Ta là miêu đại tiên, ta biết pháp lực!”

Tiễn Cơ cười ha ha một tiếng, sống chung với Chiêu Tài đã mấy tháng nhưng hắn chưa bao giờ thấy Chiêu Tài sử dụng pháp lực, hắn còn tưởng rằng con mèo ngốc này sẽ không biết gì khác ngoài biến hình.

Chiêu Tài nghe ra tiếng cười của Tiễn Cơ hàm chứa ý tứ trào phúng, hắn liền miệt thị nói, “Cười cái quái gì, pháp lực của miêu đại tiên ta làm sao có thể tùy tiện sử dụng cho phàm nhân mấy người xem cơ chứ?”

“Đúng là không thể.” Tiễn Cơ nghiêm túc gật đầu, “Cho nên tình nguyện trộm cá bị bắt làm đầy tớ cũng không thể sử dụng pháp lực.”

Chiêu Tài tức giận chỉ vào Tiễn Cơ, “Ngươi!”

Tiễn Cơ cười một cách cợt nhả, “Ta cái gì?”

“Hừ, lúc ấy ta bị mất sức, không thể sử dụng pháp lực.”

“Vậy lần đầu tiên bị đói thì sao, pháp lực dùng để làm gì?”

“Ta…” Pháp lực của hắn nhiều nhất chỉ có thể phá vỡ mặt băng, mà làm được như thế đã mệt muốn chết rồi, Chiêu Tài lắp bắp, vung y mệ nói, “Ngươi cũng không phải miêu tiên, có nói thì ngươi cũng không biết.”

Tiễn Cơ cười cười, mấy thứ pháp lực thì hắn còn biết nhiều hơn cả Chiêu Tài, căn bản chỉ là Chiêu Tài hết ăn lại nằm, không chịu tu luyện nên mới rơi vào tình cảnh này.

Chiêu Tài thấy bộ dáng như muốn chỉ điểm của Tiễn Cơ, hắn liền chột dạ chuyển đề tài, “Tiễn Cơ, khi nào có thể ăn cá khô?”

“Vì sao lại là câu này.” Đã hơn nửa năm, chấp niệm của Chiêu Tài quả thật không phải người bình thường có thể sánh bằng.

“Không thể hỏi sao? Ngươi có vấn đề gì?”

“Khi nào ăn được thì ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi không cần mỗi ngày đều hỏi như vậy.”

Chiêu Tài cười cười, hắn tiến đến bên cạnh Tiễn Cơ, cọ vào bờ vai của đối phương rồi nói, “Ta chỉ tò mò thôi.”

Tiễn Cơ nắm lấy lỗ tai mềm mại đầy lông của Chiêu Tài để chơi đùa, “Nếu ta mỗi ngày đều hỏi ngươi vì sao ngươi bỏ nhà rời đi thì thế nào?”

Sắc mặt của Chiêu Tài từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang đen, đủ loại màu sắc thay nhau xuất trận, cuối cùng mới khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo làm nũng của mình, “Hừ, không cho hỏi thì thôi, dù sao ta cũng có thể ăn cá sống.” Nhanh như chớp tiến vào phòng, hắn lăn lộn trên giường.

Đầu giường có đặt lò sưởi ở bên dưới, cho dù có da lông ấm áp nhưng Chiêu Tài vẫn thích lăn lộn ở mặt trên.

Trước khi ngủ Tiễn Cơ sẽ tắt lửa, tiểu tử kia lại lộ ra vẻ mặt khó chịu,

“Không tắt thì sáng mai ta sẽ chờ ăn thịt mèo.”

Chiêu Tài dựng thẳng bộ lông, cột sống nâng lên cao ngất, cực kỳ đề phòng, “Ngươi dám!”

Tiễn Cơ vừa cười vừa nhìn con mèo con một cách lưu manh, sau đó nói nhỏ, “Thịt mèo nướng chín đặt ở trước mặt ta thì ngươi nói xem, ta có ăn hay không?”

Chiêu Tài suy nghĩ, nếu đổi lại là hắn, một con cá lớn đặt ở trước mặt mà hắn không ăn thì chẳng phải là kẻ ngốc hay sao! Vì vậy mới không tiếp tục so đo với Tiễn Cơ.

Tiễn Cơ cởi hài rồi lên giường, Chiêu Tài tự động nằm úp sấp lên bắp chân của hắn, hai chân trước ôm lấy chân của Tiễn Cơ, thản nhiên cọ trước cọ sau, cọ đến khi cả người thư thái thì mới chịu hạ cái đuôi xuống rồi an phận nằm ngủ.

Chiêu Tài trùm chăn kín mít, cái chăn phập phồng theo hô hấp của hắn, hắn cũng chẳng sợ làm mình ngạt thở.

Tiễn Cơ lặng lẽ thở dài, chống hai tay ngồi dậy, nhưng nửa thân dưới vẫn không nhúc nhích, sợ đánh thức Chiêu Tài. Hắn xốc lên một góc chăn, làm cho cái mũi của Chiêu Tài lộ ra ngoài, xác định cái chăn sẽ không rơi xuống thì mới yên tâm nằm xuống ngủ.

Nửa lòng bàn chân lộ ra ngoài, trời mùa đông lạnh thấu xương, cũng may Chiêu Tài ôm chân Tiễn Cơ, cho nên chỉ trong chốc lát liền trở nên ấm áp. Chiêu Tài không cẩn thận nên bị trượt từ bắp chân xuống một chút, trong lúc mơ màng mà khẽ động đầu lưỡi, vừa liếm môi vừa bò lên.

Tiễn Cơ cảm thấy ở bắp chân bị cọ cọ bởi cái bụng đầy lông mềm mại, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, thật không biết trong hai người bọn họ là ai nợ ai.

Sự nghi hoặc của Tiễn Cơ không chỉ biểu hiển trên phương diện ngủ, ngày thường ra quán, chỉ cần Chiêu Tài ngồi xuống bên quầy hàng thì cặp mắt của đối phương bắt đầu lướt đi, nhất thời không hề ngừng lại, nhìn lung tung khắp nơi.

Bên đường là quầy bán hàng ăn vặt, chiếc xe hàng rong nhỏ nhắn được đẩy ngang qua trước mặt, đối diện là một quán hoa quả khô, phàm là có liên quan đến thức ăn thì sẽ không thể thiếu ánh mắt như kẻ trộm của Chiêu Tài lướt đến.

Dùng tiền mua thì hắn không có, nói đến trộm thì Chiêu Tài lại sờ lên sợi dây đỏ đã quen đeo trên cổ, cho dù hắn có một trăm tám mươi cái lá gan thì hắn cũng không dám. Vì thế hắn chỉ còn lại một chiêu cuối cùng, nhìn thức ăn ngon, lại nhìn Tiễn Cơ, lấy tay ấn lên bụng một cái rồi ngập ngừng nói, “Tiễn Cơ, đói bụng quá à.” fynnz810

Biết rõ là Chiêu Tài đang giả vờ, Tiễn Cơ sẽ mắng hai ba câu hoặc là cốc đầu vài cái, cuối cùng vẫn hùng hùng hổ hổ lấy tiền đưa cho Chiêu Tài tự mua về ăn.

Con mèo con tham ăn thực hiện được mưu đồ liền nhận tiền, cười ngoác cả miệng, thẳng tiến đến quầy bán hàng ăn vặt.

Cũng may Chiêu Tài xem như có lương tâm, mỗi lần mua trở về thì miếng đầu tiên đều để cho Tiễn Cơ ăn trước. Tiễn Cơ vốn không thích ăn vặt, nhưng nhìn thấy Chiêu Tài lộ ra vẻ mặt luyến tiếc thì hắn liền quyết tâm nếm lấy mỹ vị, đùa giỡn cái tật tham ăn siêu việt của Chiêu Tài.

Chiêu Tài vừa mới hé môi thì thấy Tiễn Cơ đưa đầu ra, hai tay của hắn theo bản năng mà co rụt lại.

Tiễn Cơ táp một ngụm không khí, lập tức trợn mắt nhìn Chiêu Tài.

Chiêu Tài ngượng ngùng cười cười, lại một lần nữa đưa ra, nhỏ giọng nói, “Ăn ít một chút…”

Hừ, bảo ta ăn ít, ta không làm như vậy!

Tiễn Cơ há to mồm, ăn luôn một phần ba miếng bánh trong tay của Chiêu Tài, làm cho Chiêu Tài đau lòng, đấm ngực giậm chân mà giận dỗi.

Tiễn Cơ cất tiếng cười to, tiếp tục rao hàng.

Nếu Chiêu Tài không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt đáng thương để lén nhìn Tiễn Cơ, khi Tiễn Cơ vui vẻ thì sẽ sờ sờ đầu của hắn rồi nói, “Ta không đói bụng, ngươi ăn đi.”

Chiêu Tài sẽ vui sướng mà múa tay múa chân, ngay cả Trương Tam ở quầy bên cạnh cũng nhịn không được mà cười rộ lên.

Chiêu Tài nghiễm nhiên trở thành thú vui cho bọn họ, hắn không cần làm gì cả, chỉ cần một động tác, một ánh mắt, bộ dáng ngốc nghếch khờ khạo đã đủ làm cho người ta bật cười, mà quyền lợi bắt nạt Chiêu Tài thì chỉ một mình Tiễn Cơ được hưởng.

Buổi tối, Tiễn Cơ kiểm tra hũ đựng tiền, Chiêu Tài khoát hai chân trước lên đùi của hắn rồi ngóc đầu hỏi, “Tiễn Cơ, để dành bao nhiêu rồi?”

“Tiền đều bị ngươi lấy để mua đồ ăn vặt hết rồi, còn để dành được bao nhiêu cơ chứ?” Tiễn Cơ nắm Chiêu Tài lên rồi ném con mèo xuống chân giường.

Chiêu Tài lăn một vòng, chấn hưng tinh thần mà đi bước mèo quay trở lại, “Ta mới ăn có một chút tiền của ngươi, mỗi ngày ngươi đều nhét vào rất nhiều đồng xu cơ mà!”

Lời này không phải giả, tiêu nhiều tiền hơn nhưng cũng kiếm tiền nhanh hơn. So với phần đã tiêu xài thì số tiền để dành lại tăng nhiều hơn. Tiền xu để dành đổi thành bạc vụn, bất tri bất giác cái hũ để dành tiền của Tiễn Cơ đã phủ kín một lớp bạc vụn ở dưới đáy.

Đương nhiên Tiễn Cơ sẽ không nói cho Chiêu Tài biết. Con mèo con kia có tiếng là khen một chút liền hất mặt lên trời, tốt với nó thì nó sẽ được đằng chân lên đằng đầu, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, bày ra bộ dáng miêu thiếu gia, miêu đại tiên, ẹo qua ẹo lại với hắn. nào là hồ lô ngào đường, há cảo, khô cá chỉ vàng, phàm là những gì Chiêu Tài thích ăn thì nhất định sẽ không bỏ sót, thản nhiên báo danh đồ ăn ở trước mặt Tiễn Cơ, cũng không ngại lãng phí nước miếng.

Mỗi lần Tiễn Cơ nghe hắn liệt kê một tràng thì đều nhéo hai bên má của hắn rồi hỏi, “Cái tên Chiêu Tài này đến đây để chiêu tài cho ta hay là đến đây để làm ta bại tài hả?”

Chiêu Tài tỏ vẻ cả giận, “Đương nhiên là đến chiêu tài!” Đáng tiếc mặt của hắn vẫn bị nhéo căng cho nên hoàn toàn không có khí thế hùng hổ gì cả.

Khóe miệng của Tiễn Cơ khẽ run rẩy, “Vậy ngươi chiêu tài đến cho ta xem!”

Chiêu Tài ngồi nghiêm chỉnh, nâng lên móng vuốt nhỏ nhắn của con mèo con, bắt đầu vẫy vẫy.

Tiễn Cơ nhìn không chớp mắt, xem Chiêu Tài có thể đưa đến cái gì cho hắn.

Nửa khắc sau, chẳng có gì cả, Chiêu Tài tiếp tục chai mặt mà vẫy móng vuốt, kết quả vẫn như trước.

Đã sớm đoán được sẽ như vậy, nhưng Chiêu Tài vẫn cố tình làm ra bộ dáng ta có thể chiêu được tài đến, mông ngồi trên giường, sống lưng dựng thẳng, con mèo con vẫy vẫy vẫy.

“Tài đâu?”

Chiêu Tài e hèm cổ họng, “Đợi một chút sẽ có.”

Tiễn Cơ lại chờ thêm một chút, nhìn Chiêu Tài có thể làm ra được cái gì. Tiễn Cơ nhếch môi chờ xem diễn.

Chiêu Tài vẫy tay đến mức mỏi nhừ, mông cũng tê rần, con mắt đảo quanh nơi hốc mắt, lén nhìn Tiễn Cơ, vừa liếc mắt một cái liền thấy Tiễn Cơ cũng đang nhìn mình.

Nụ cười của Tiễn Cơ rất thẳng thắn vô tư, Chiêu Tài cảm thấy bi quan.

Tiễn Cơ thu hồi nụ cười, ánh mắt trở nên sắc bén, Chiêu Tài sợ chết khiếp, lập tức bỏ chạy.

Tiễn Cơ liền vung tay lên, bắt lấy con mèo lôi ngược trở lại, nắm lấy cái gáy của hắn mà hỏi, “Vì sao không thấy bạc bay đến đây?”

Chiêu Tài đảo mắt tránh né, nói cà lăm một cách hùng hồn, “Ta, ta làm sao biết được!”

Tiễn Cơ nhăn mặt, giả vờ cả giận nói, “Ngươi không chiêu được tài thì phải bị phạt.”

Chiêu Tài sững sờ hỏi, “Phạt thế nào?”

Tiễn Cơ chống cằm suy nghĩ.

Ai biết Tiễn Cơ sẽ nghiêm phạt thế nào, Chiêu Tài không ngốc như vậy, làm sao mà lại ngồi yên đó chờ bị phạt, lòng bàn chân của hắn như trét mỡ, trong đầu chỉ có một chữ —-chạy! Nhưng cái cổ bị người ta nắm lấy, chạy không được. Vì vậy hắn lắc đầu vẫy đuôi, muốn cho Tiễn Cơ thả hắn ra.

Tiễn Cơ liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Chiêu Tài, “Muốn chạy trốn à?”

“Không phải không phải!” Chiêu Tài chột dạ, giọng nói cũng cất cao hơn vài phần.

“Còn bảo là không phải muốn chạy trốn nữa sao?” Tiễn Cơ lầm bầm cười nhạt, đem con mèo đặt lên đùi của mình.

Bộp! Bộp! Bộp!

Đánh ba cái vào mông của Chiêu Tài.

Da thịt trên mông của Chiêu Tài rất co dãn, cảm xúc thật tốt.

Tiễn Cơ dùng sức không mạnh, nhưng mỗi lần Chiêu Tài gây họa, phụ thân tức giận muốn đánh hắn thì a cha sẽ đứng ra bênh vực cho hắn, cuối cùng phụ thân cũng chẳng làm gì được hắn. Lúc này không có ai nói giúp hắn, cái mông bị đánh, không đau, nhưng cảm giác khuất nhục, hơn nữa còn nhớ nhung người thân vì mấy tháng rời nhà làm cho Chiêu Tài oa oa khóc lớn.

Khóc đến mức khiến Tiễn Cơ tâm phiền ý loạn, hung hăng mắng Chiêu Tài vài câu vô dụng, trái lại đối phương lại càng khóc to hơn nữa, không thể làm gì khác là phải ôm con mèo con vào lòng, ôn nhu nhỏ nhẹ mà dỗ dành hắn.

“Chiêu Tài ngoan, đừng khóc đừng khóc.”

“Ô ô ô”

“Chiêu Tài, Phó Quyền ở kế bên có thể nghe thấy ngươi khóc đó.”

Chiêu Tài khóc nhỏ xuống một chút.

Tiễn Cơ lại nói, “Ảnh hưởng người trong thôn ngủ không được.”

“Hóa ra không phải là sợ ta bị mất mặt sao?”

“Nếu ngươi không sợ mất mặt thì ta cũng không ngại.”

Chiêu Tài mở to miệng mèo, tru lên tiếng khóc thảm thiết.

“Ây da…đừng khóc, lần sau không đánh mông ngươi nữa.”

Chiêu Tài khóc ô ô ô liên tục, Tiễn Cơ dỗ dành mãi mà không được.

“Rốt cục ngươi muốn thế nào?” Tiễn Cơ không thể dỗ được hắn, chỉ có thể đưa ra điều kiện để trao đổi.

Chiêu Tài sụt sịt mũi, dí nước mắt nước mũi vào y phục của Tiễn Cơ, nức nở nói, “Chưa từng có ai đến tìm ta.”

Tiễn Cơ nghe không rõ, “Hử?”

Tiểu tử kia khóc đến nghẹn ngào, nức nở từng tiếng, “Ta chuồn ra ngoài lâu như vậy…hức…vậy mà chẳng có ai đi tìm ta…hức…”

Lúc này thì Tiễn Cơ hoàn toàn hiểu rõ, hóa ra không phải Chiêu Tài bị đuổi ra khỏi nhà mà là tự trốn đi, thảo nào mỗi lần nhắc đến nguyên nhân rời nhà thì Chiêu Tài đều ấp úng, trả lời cho có lệ.

Nhưng tốt xấu gì thì cũng phải có lý do rời nhà chứ?

Tuy rằng Tiễn Cơ hiếu kỳ nhưng hiện tại thực sự không phải thời cơ thuận lợi để hỏi vấn đề này. Hiện tại Chiêu Tài rất nhớ nhà, hắn cũng không biết làm cái gì để giúp đỡ đối phương.

Chiêu Tài hơi dừng khóc một chút, lau nước mắt nước mũi tèm lem.

Tiễn Cơ nhìn con mèo con đang xoay tới xoay lui, cọ đi cọ lại trên đùi của mình, nhất thời Tiễn Cơ không biết nên đặt hai tay ở đâu.

Chiêu Tài dựa vào đùi của hắn, cất lên một giọng nói đầy hờn dỗi, “Ngươi không biết sờ sờ ta hay sao?!”

“Hả?”

“Sờ sờ!!”

“À à.” Tiễn Cơ vội vàng đáp lời, nhớ đến từng nhìn thấy mấy con mèo hoang ở nông thôn thường hay liếm lông cho nhau, cùng chơi với nhau, chắc là Chiêu Tài ở nhà cũng thường xuyên cùng người nhà thân thiết như vậy.

Tiễn Cơ nhẹ nhàng vuốt ve lông của Chiêu Tài, từ đầu đến đuôi, Chiêu Tài ưỡn cổ, có vẻ rất hưởng thụ, thoải mái híp mắt lại, khóe mắt còn lấp lấp một giọt nước trong suốt.

Chiêu Tài co rút vào lòng của Tiễn Cơ, nhìn thấy ***g ngực rắn chắc của Tiễn Cơ, hắn liền dùng chân trước khẽ cào một chút, ngứa ngứa, nhột nhột…khiến người ta nhớ, khiến người ta thích.

“Ngoan, đừng khóc nữa, ngày mai cho ăn cá.”

“Ăn sáng sớm cơ!”

“Hảo.” Tiễn Cơ nuông chiều mà gãi lên sống lưng của Chiêu Tài, “Sáng mai ăn cháo cá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.