Chiêu Tài

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 33

Tiễn Cơ đồng ý cùng Chiêu Tài về nhà mừng lễ tất niên, ngày hôm sau bọn họ liền lên đường, khi đó Tiến Bảo mới biết được quan hệ của Tiễn Cơ và tam ca nhà mình.

Phó Quyền ở trước cửa nhà nói lời từ biệt với ba người bọn họ, mấy ngày nay Tiến Bảo ở nhà của Phó Quyền, thư sinh ngủ đất để giành giường cho Tiến Bảo ngủ, tuy rằng Tiến Bảo cũng giúp làm một ít việc nhà nhưng trong lòng dù sao vẫn băn khoăn, liền tiến lên lắm miệng hỏi một câu, “Ngươi mừng lễ tất niên như thế nào?”

Phó Quyền cười một cách thê thảm, “Thì lủi thủi một mình thôi.”

Tiến Bảo cảm thấy đáng thương cho Phó Quyền, vì vậy liền chủ động yêu cầu, “Không bằng ngươi đi theo chúng ta đi?”

Phó Quyền lập tức chắp tay nói cảm tạ, “Đa tạ Tiến Bảo huynh.” Sau đó quay về phòng thu thập vài bộ đồ rồi cùng bọn họ lên núi.

Đỉnh núi mà gia đình của Chiêu Tài ở không phải nơi mà bọn thổ phỉ của Khai Dương lập trại, cách thôn nhỏ hơi xa, Tiến Bảo chán ghét đi bộ như thường nhân, hắn dùng pháp lực để đằng vân, đưa cả bọn đến nhà mà mất chưa đến một canh giờ.

Tiểu miêu tinh trông cửa nhìn thấy Chiêu Tài và Tiến Bảo thì liền phái một tiểu miêu tinh khác vào phủ trước để thông báo tam thiếu gia và tứ thiếu gia đã trở về.

Miêu Ly đang ngồi uống trà trong nội đường, Miêu Thanh ngồi ở bên cạnh.

Tiến Bảo chạy vào trước, cầm lấy tách trà mà Miêu Thanh chưa uống xong, sau đó ngửa đầu uống cạn, dùng y mệ qua loa chùi miệng, “Phụ thân, a cha, con đã đem tam ca trở về.”

Miêu Ly gật đầu, sau đó nhấp một ngụm trà rồi nói, “Chiêu Tài, con lại đây.”

Chiêu Tài hoảng sợ, trốn ở sau lưng của Tiễn Cơ, sợ phụ thân đánh hắn.

Miêu Ly đợi mãi mà không thấy người, đến khi ngẩng đầu thì thấy đứa con thứ ba của mình đang trốn sau lưng một người xa lạ, hai tay bám chặt góc y mệ của người nọ, cử chỉ có vẻ rất thân mật. Lập tức liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn bèn nháy mắt với Miêu Thanh, bảo Miêu Thanh cẩn thận quan sát.

Hai lão miêu tiên mắt đi mày lại, ra ám hiệu, cuối cùng Miêu Thanh đứng dậy nói, “Chiêu Tài, lại đây để cho a cha nhìn xem có gầy đi hay không.”

Chiêu Tài giương mắt nhìn Tiễn Cơ, a cha không đánh hắn, hắn rất nhớ a cha.

Tiễn Cơ gật đầu bảo hắn tiến lên phía trước, Miêu Thành vừa kéo tay của Chiêu Tài thì liền thấy Miêu Ly cau mày nói, “Vì sao y phục lại tả tơi như thế?” Ngón tay phẩy một cái, một bộ cẩm y hoa phục liền hiện lên người, Chiêu Tài lại trở thành thiếu niên ngày xưa khi lần đầu gặp mặt Tiễn Cơ.

Miêu Ly xoay qua hỏi, “Nhị vị này là?”

Tiễn Cơ và Phó Quyền đều khai báo tính danh, Tiến Bảo vừa cười vừa nói, “Tiễn Cơ là người ấy của tam ca, Phó Quyền là bằng hữu mà con thỉnh về làm khách.”

Miêu Ly gật đầu, sau đó đi thẳng vào vấn đề, “Đứa con ta nuôi dưỡng mấy trăm năm nay, dựa vào cái gì mà phải cho ngươi?”

Tiễn Cơ ngẫm lại, cũng không biết nói như thế nào, vì vậy chỉ nói lòng vòng, “Người nhìn đi, Chiêu Tài nhớ nhà nên muốn về nhà mừng lễ tất niên, qua tiết nguyên tiêu thì chúng ta sẽ xuống núi, nếu người đối với ta không hài lòng thì đến lúc đó nói sau cũng không muộn.”

Người trước mắt rất bình tĩnh, tuy rằng Miêu Ly không biết hắn nhưng cũng rất hài lòng đối với câu trả lời của hắn, phái hai con tiểu miêu tinh chuẩn bị hai gian phòng cho khách nhân, Miêu Ly phất tay để bọn họ đi nghỉ ngơi trước.

Chiêu Tài bị Miêu Thanh quấn quýt không thể thoát thân, nhìn thấy Tiễn Cơ và Phó Quyền bị mang đi, hắn định nói là muốn ngủ cùng Tiễn Cơ, nhưng nhìn thấy phụ thân đang uống trà thì lại không dám nói.

Tiễn Cơ đi vào trong phòng thả bọc hành lý xuống thì liền hỏi tiểu miêu tinh nhà bếp ở chỗ nào, tiểu miêu tinh chỉ về hướng Bắc rồi nói, “Từ nơi này đi thẳng, sau đó đi theo ngã rẽ là có thể nhìn thấy.”

Tiễn Cơ cảm tạ rồi nói với Phò Quyền rằng hắn đến nhà bếp, nếu Chiêu Tài tìm hắn thì bảo Chiêu Tài đến nhà bếp.

Hắn vừa mới bước vào nhà bếp thì Chiêu Tài đã bám ngay theo đuôi, “Tiễn Cơ, ngươi muốn làm gì?”

Tiễn Cơ xắn y mệ lên rồi nói, “Làm một chút chuyện để phụ thân và a cha của ngươi yên tâm giao ngươi cho ta.” Trong nhà bếp có đủ loại cá.

“Cái gì mà cho với không cho, ta là chính ta mà.” Chiêu Tài phất tay làm cho mấy con tiểu miêu tinh đang xem diễn đều lui xuống, hắn kéo lấy băng ghế rồi ngồi ở trong nhà bếp.

Mèo con ngốc nên không biết chuyện, làm phụ thân thì làm sao để con của mình rời khỏi bên người, cho dù giao cho người khác thì người này cũng phải để cho bọn họ yên tâm. Nghĩ rằng mèo con sợ phụ thân của mình, phỏng chừng lúc này chỉ là bực bội nên nói như vậy, vì thế Tiễn Cơ liền chuyển đề tài hỏi thăm tình hình của huynh đệ tỷ muội của Chiêu Tài.

Chiêu Tài chống cằm nói rằng đại ca của hắn bế quan tu luyện, phải mất thêm một trăm năm nữa mới trở về, nhị tỷ đã xuất giá, sang năm mới về, trong nhà chỉ còn hắn và Tiến Bảo.

Tiễn Cơ vừa bận bịu vừa tán gẫu câu có câu không với Chiêu Tài, sau đó lại hỏi Chiêu Tài bao nhiêu tuổi.

Chiêu Tài ngửi được mùi thơm trong nồi, nước miếng giàn dụa mà nói, “Tiễn Cơ, để ta giúp ngươi nếm thử xem có chín hay chưa.”

Rõ ràng là thèm ăn mà còn viện cớ này nọ, Tiễn Cơ nhéo hai gò má của Chiêu Tài rồi cho đối phương một miếng cá chép sốt chua ngọ. Chiêu Tài liếm phần nước sốt ở mặt trên rồi nói, “Sang năm thì sẽ là hai trăm linh hai tuổi. Tiễn Cơ, cá chín rồi.”

Tiễn Cơ gắp cá chép sốt chua ngọt, sau đó rửa sạch chảo rồi tiếp tục làm món cá khác, Chiêu Tài hỏi hắn cần gì phải làm nhiều như vậy, chỉ cần nhiêu đây là đủ cho hắn ăn rồi.

Tiễn Cơ nói hắn ngốc, chẳng lẽ không cho người khác ăn hay sao?

Chiêu Tài nói, “Chúng ta đều ăn cá sống, nhà bếp không có ai dùng, ta cũng chỉ bắt đầu ăn cá chín kể từ ngày xuống núi mà thôi, he he…ăn ngon thật.”

Thảo nào vừa rồi nhìn thấy dụng cụ nấu nướng đều phủ kín tro bụi, Tiễn Cơ hỏi Chiêu Tài, “Thật sự ăn ngon lắm à?”

Chiêu Tài giơ ngón tay cái lên, miệng ngậm xương cá, “Đương nhiên!”

Tiễn Cơ hài lòng gật đầu, tràn đầy tự tin mà làm bảy tám món cá với mùi vị khác nhau.

Đến bữa tối, cả nhà Miêu Ly và Phó Quyền vây quanh bên cạnh bàn ăn rồi hỏi, “Cá đâu? Mấy tiểu miêu tinh ở nhà bếp lại ăn không ngồi rồi phải không?”

Vừa dứt lời thì ba bốn con tiểu miêu tinh bưng mấy măm thức ăn đi vào, mùi cá bay theo gió tiến vào lỗ mũi của đám mèo con, cuối cùng Tiễn Cơ bưng một thố canh cá đặt ở giữa rồi nói, “Lốc xương cá hơi mất thời gian một chút.”

Đám mèo con quen ăn cá sống chưa từng nhìn thấy những món như vậy, tuy rằng ngày thường xuống núi sẽ vào tửu lâu ăn cá nhưng dù sao cũng không mới mẻ, bọn họ không thích ăn.

Hiện tại tràn đầy một bàn thơm phức, các món cá với đủ hương vị đủ màu sắc được bày trên bàn, cổ họng của Miêu Ly lăn lên lộn xuống, hắn nuốt nước miếng, sĩ diện bày ra bộ dáng trưởng tộc mà nói, “Làm sao lại có thể để cho khách xuống bếp như vậy?”

“Đều là người một nhà, không cần phải khách khí.”

Đối với đứa con hết ăn lại nằm như Chiêu Tài thì Miêu Ly căn bản không trông cậy Chiêu Tài thể thay mình tìm về một nàng dâu, hiện tại lại trở thành tiểu tức phụ của người khác. Khi Miêu Ly nghe tin này thì không phẫn nộ cũng không phản đối, hắn nhìn ra Tiễn Cơ không phải là phàm nhân, coi trọng Chiêu Tài nhà hắn cũng xem như tu tám đời rồi. Ở trên núi nhàm chán, tâm lý đùa dai của Miêu Ly lại phát tác, muốn cố ý khó xử Tiễn Cơ một chút, mới gặp mặt thì đã quất ngay câu Dựa vào cái gì, kỳ thật chính hắn cũng không biết phải đòi Tiễn Cơ làm cái gì nữa.

Hiện tại một câu của Tiễn Cơ làm cho Miêu Ly rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ cần động đũa thì có nghĩa đã thừa nhận Tiễn Cơ là người một nhà, không động đũa thì thật có lỗi với bản thân. Miêu Thanh và Tiến Bảo cũng thèm ăn muốn chết, Chiêu Tài đã sớm vươn ngón tay chấm vào nước canh cá rồi lén lút đút vào miệng của mình.

Một bàn ăn chờ Miêu Ly lên tiếng, Miêu Ly thầm nghĩ dù sao hiện tại cũng là lúc để khảo nghiệm Tiễn Cơ, không cần phải so đo nhiều như vậy, vì thế bèn nói một tiếng “Vất vả”, rồi cầm lấy đôi đũa gắp nửa con cá cho Miêu Thanh.

Tiễn Cơ vui vẻ hớn hở cũng gắp cá cho Chiêu Tài, Tiến Bảo xuống núi được vài ngày, Tiễn Cơ đã sớm phát hiện cái tên này cũng rất háu ăn, suy nghĩ có phải người một nhà sẽ có khẩu vị khác nhau hay không, lại đoán rằng cả nhà bọn họ đều thích ăn, vì vậy mới xuất ra công phu, trước tiên mua chuộc vị giác của cả gia đình mèo này đi đã. fynnz810

Bốn con mèo thấy cá liền liều mạng ngậm vào miệng, chóp chép vài cái rồi nhổ ra đầy đủ xương cá.

Trong chốc lát mâm thức ăn được giải quyết sạch sẽ, Miêu Ly bảo mấy tiểu miêu tinh dọn dẹp sạch sẽ rồi khen trù nghệ của Tiễn Cơ cũng không tệ.

Tiễn Cơ mỉm cười hồi đáp, “Nếu không chê thì mấy ngày nay cứ để ta làm cơm.”

Miêu Ly ân cần nói, “Như vậy thì vất vả quá.”

Tiễn Cơ mỉm cười, “Nấu cho người một nhà ăn thì chẳng có gì là vất vả.”

Miêu Ly giống như bị người ta đâm vào một đao, trên mặt căng thẳng, lập tức kéo tay của Miêu Thanh rồi nói, “Ăn no rồi, hai ta đi tản bộ thôi.”

Chiêu Tài cũng muốn đi theo để tản bộ thì liền bị Tiễn Cơ giữ lại.

“Ngươi giữ ta lại để làm gì a?”

“Ngốc nghếch, nhìn không thấy phụ thân của ngươi cố ý tránh né hay sao?”

Chiêu Tài cảm thấy khó hiểu, “Phụ thân tránh né cái gì?”

Tiễn Cơ không trả lời hắn mà chỉ nói, “Chờ đến mười lăm thì ngươi theo ta xuống núi.”

Mấy con tiểu miêu tinh ở xung quanh đang thu dọn bát đũa cũng khen Tiễn Cơ nấu ăn ngon, hóa ra là Tiễn Cơ còn làm một măm thức ăn để mua chuộc đám tiểu nô tài miêu tinh của dòng họ Miêu nhà này.

Chiêu Tài cười ngây ngô, “Tiễn Cơ, ta dẫn ngươi vào núi đi dạo, có rất nhiều chỗ thú vị á.”

Tiễn Cơ cũng muốn xem thử nơi trưởng thành của Chiêu Tài là như thế nào, vừa cười vừa bị Chiêu Tài kéo ra ngoài.

Trong nhà chỉ còn Tiến Bảo và Phó Quyền mắt to nhìn mắt nhỏ, Tiến Bảo nói, “Ta có vài quyển cổ thư rất hay, ngươi muốn xem hay không?”

Phó Quyền nói, “Đa tạ Tiến Bảo huynh, ta vội vàng đi cùng mọi người nên đã quên mang sách theo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.