Chiêu Tài

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 5-6

Cơm nước xong xuôi, không cần phải nói, bát đũa là do Chiêu Tài đi rửa.

Giữa đường làm vỡ hết một cái bát, làm cho Tiễn Cơ tức giận đến mức nhéo cái lỗ tai mèo của Chiêu Tài rồi mắng hắn, “Ngốc nghếch.”

Chiêu Tài với vẻ mặt cầu xin nói, “Ta chưa bao giờ rửa bát.”

Tiễn Cơ cả giận, “Không chịu làm việc mà còn nói này nói nọ nữa hử?”

Chiêu Tài cắn môi, trong mắt lấp lánh giọt nước mỏng manh. Hối hận chính mình nhất thời xúc động đã chạy xuống núi, tuy rằng hắn phạm phải một chút lỗi, bị phụ thân hung tợn mắng cho một trận, nhưng tốt xấu gì ở trong nhà không cần lo cơm ăn áo mặc, a cha cũng không trách tội hắn, nhiều lắm thì bị mọi người cười nhạo một thời gian ngắn, dù sao cũng sẽ không tệ hơn hoàn cảnh hiện tại a.

Chiêu Tài rất muốn về nhà, nhưng trên cổ còn cột sợi dây màu đỏ, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn không dễ dàng bỏ trốn như vậy. Cậy mạnh chuồn êm thì đổi lấy kết cục chính là cả đời không có cá ăn.

Chiêu Tài liếc nhìn Tiễn Cơ, thầm nghĩ không biết phải làm đầy tớ đến bao giờ mới đủ. Vừa rồi làm vỡ một cái bát, hắn không dám nhiều lời, vì thế đành ngậm miệng lại, tiếp tục cẩn thận rửa bát.

Tiễn Cơ chờ đến khi hết giận, tinh tế suy nghĩ một chút, nếu Chiêu Tài không ngốc thì làm sao lại bị mình lừa? Nhìn Chiêu Tài mặc cẩm y hoa phục, có lẽ lúc trước ở trong đàn yêu quái thì hắn cũng là kẻ đã quen được hầu hạ, mình cần gì phải nổi nóng với hắn cơ chứ.

Nghĩ đến đều là vì vụ đánh cược làm hại, mặc dù kiếm tiền rất quan trọng nhưng một cái bát cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Tiễn Cơ đi đến trước mặt Chiêu Tài, cầm lấy cái khăn sạch để giúp hắn lau khô bát, xem như giải thích với hắn.

Nước mắt của Chiêu Tài nhiễu giọt xuống chậu rồi hòa tan vào nước.

Tiễn Cơ nói, “Khóc cái gì?”

Chiêu Tài đỏ mắt nhìn hắn, “Meo meo…”

Tiễn Cơ cau mày lại, “Nói tiếng người.”

Chiêu Tài chu miệng nói, “Còn một con cá lớn đâu?”

Bàn tay của Tiễn Cơ run lên, thiếu chút nữa đã ném vỡ cái bát, còn tưởng rằng Chiêu Tài tủi thân vì bị mình quở trách, không ngờ Chiêu Tài lại nhớ thương con cá lớn đã bị hắn cắn lúc trước, thật sự là uổng công lo lắng cho hắn.

Tiễn Cơ cầm bát đũa đặt vào trong tủ chén ở nhà bếp, Chiêu Tài giống một cái đuôi nhỏ bám sát theo hắn, “Cá lớn! Cá lớn!” Không ngừng kêu to.

Tiễn Cơ bị hắn kêu la đến nhức cả đầu, cả giận nói, “Đừng kêu om sòm nữa, tắm rửa xong rồi đi ngủ!”

Nhà của nông dân ít phòng, nhà của Tiễn Cơ chỉ có hai gian phòng thô sơ, một gian phòng nhỏ để làm nhà bếp, còn gian phòng lớn thì Chiêu Tài chưa tiến vào.

Tiễn Cơ đẩy ra cửa phòng, Chiêu Tài thò đầu nhìn vào bên trong, bên ngoài là phòng khách nhỏ, ở giữa có đặt một cái bàn vuông, bên trong là giường đất, lớn gấp vài lần so với cái bàn vuông.

Chiêu Tài chạy vào rồi nhảy lên chiếc giường, sau đó biến thành con mèo con, hưng phấn lăn qua lăn lại, rốt cục có thể nằm xuống!

“Bẩn quá, mau xuống cho ta!” Tiễn Cơ nắm lấy cái đuôi của Chiêu Tài rồi đặt hắn vào một cái chậu.

Chiêu Tài ở trong chậu trở mình ngồi dậy, “Sạch sẽ, không cần tẩy.”

Tiễn Cơ nhổ một sợi lông ở dưới miệng của Chiêu Tài, đau đến mức hắn phải kêu meo meo meo meo.

Tiễn Cơ đưa sợi lông đến trước mặt Chiêu Tài, “Còn dính nước cá kho nè, không biết xấu hổ mà còn bảo là mình sạch sẽ.”

Chiêu Tài lập tức liếm liếm móng vuốt rồi lau lên mặt vài ba cái, nháy mắt liền nói, “Đã rửa xong!”

“Như thế này mới là rửa xong.” Tiễn Cơ nhấc lên thùng nước vừa mới múc, từ trên đầu của Chiêu Tài mà đổ xuống toàn thân.

Mèo con sợ nước, đột nhiên bị xối ướt khiến Chiêu Tài sợ tới mức run rẩy, ngã lăn ra trong chậu nước, cái trán đập vào thành chậu, đau đến mức hắn liên tục kêu la.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Chiêu Tài, Tiễn Cơ cũng nháy mắt quên cả buồn bực, hắn mang theo tâm tình vui vẻ mà tắm rửa cho Chiêu Tài, sau đó bế ra khỏi chậu nước, dùng khăn bọc kín người rồi lau khô, sau đó đặt lên bàn.

Chiêu Tài bị hắn xoa tới xoa lui đến mức choáng váng đầu óc, không biết trời trăng mây gió gì cả.

Tiễn Cơ lại múc một thùng nước, ban đêm vào mùa hè trời rất nóng, hắn đứng trong vườn thoát y phục, sau đó đổ thùng nước lên người, thật sự là mát mẻ.

Cơ thể rắn chắc mạnh mẽ, ánh trăng màu vàng nhạt từ trên cao chiếu xuống làm cho những giọt nước trên người của Tiễn Cơ cũng trở nên lấp lánh, từng giọt nước theo cơ bắp trượt xuống. Chiêu Tài vừa lấy lại tinh thần liền nhìn thấy cảnh sắc mê người này, hắn nuốt nuốt miếng rồi nâng lên móng vuốt, muốn sờ thử để kiểm tra.

Tiễn Cơ tắm xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Chiêu Tài đang vươn móng vuốt về phía mình, hắn đem khăn ném vào trong chậu rồi nhấc con mèo đang vươn móng vuốt lên, sau đó đi vào trong phòng rồi tùy ý vứt xuống đất.

Chiêu Tài thất vọng mà meo meo một tiếng, thấy Tiễn Cơ đặt cái chậu lên giá rồi leo lên giường, hắn cũng nhảy lên theo.

Lông mèo mềm mại dán sát vào làn da xích lỏa rất ngứa, Tiễn Cơ đẩy Chiêu Tài ra, “Giường của ta mà ngươi cũng leo lên ngủ sao?”

“Vậy ta ngủ ở chỗ nào?”

Tiễn Cơ bế Chiêu Tài đặt lên tấm vải bố ở dưới giường, “Ngươi ngủ ở đây.”

Chiêu Tài giận tím mặt, lập tức giơ móng vuốt muốn cào Tiễn Cơ.

“Dám cáo ta, ngày mai phạt ngươi nhịn đói!”

Chiêu Tài ôm hờn dỗi mắc nghẹn ở trong lòng, vì cá, hắn đành ôm cái đuôi mà cuộn tròn trong tấm vải bố.

Qua một lúc sau, cơn buồn ngủ bắt đầu tấn công, ý thức của Tiễn Cơ trở nên mông lung, bỗng nhiên giật mình nghe thấy Chiêu Tài hỏi hắn, “Tiễn Cơ, cá lớn đâu?”

Đến giờ mà hắn còn nhớ thương con cá nữa sao?

Tiễn Cơ nằm úp sấp trên giường, cánh tay buông xuống thuận tiện sờ sờ bộ lông trên đỉnh đầu của Chiêu Tài, “Sáng mai sẽ biết.”

Chiêu Tài há mồm ngáp một cái, ngẩng đầu lên rồi cọ cọ vài cái trong lòng bàn tay của Tiễn Cơ, sau đó xoay người ôm lấy tay của Tiễn Cơ đưa vào trong lòng, nghĩ đến việc không chừng sáng mai vừa mở mắt thì có thể ăn cá, khóe miệng của Chiêu Tài mang theo ý cười, hài lòng chìm vào giấc ngủ.

———

Tiễn Cơ ngủ được một lúc thì cánh tay trở nên tê rần, hắn giật giật cánh tay thì mới phát hiện Chiêu Tài đang ôm chặt tay hắn.

Tiễn Cơ rút tay ra, Chiêu Tài mất tự nhiên mà kêu meo meo một tiếng, sau đó một người một mèo lại tiếp tục ngủ.

Buổi sáng, Tiễn Cơ mơ mơ màng màng ngồi dậy, vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi chân sờ soạng tìm hài. Bất ngờ một chân dẫm lên một vật mềm mại, trong khoảnh khắc liền nghe thấy một tiếng hét thảm, tiếng kêu kia tê tâm liệt phế như thể chấn thiên động địa. Tiễn Cơ giật mình, cuối cùng cũng thanh tỉnh.

Vừa cúi đầu thì liền nhìn thấy Chiêu Tài đang ôm cái đuôi, trừng mắt nhìn hắn với vẻ mặt đầy ai oán.

Hóa ra là giẫm phải đuôi của Chiêu Tài, Tiễn Cơ ngáp một cái rồi nói với Chiêu Tài, “Thật xin lỗi.”

Chiêu Tài rưng rưng khóe mắt, giọng nói nhẹ nhàng đầy cả giận, “Một tiếng xin lỗi là đủ rồi sao? Cái đuôi rất đau.”

Tiễn Cơ nói, “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Chiêu Tài liếm liếm cái đuôi, nói một cách nghiêm túc, “Cần phải ăn cá để tẩm bổ.”

Tiễn Cơ đưa hai ngón tay ra rồi nâng đuôi mèo lên, hai ngón tay đặt ngay chỗ tiếp xúc giữa cái mông và cái đuôi, hắn giả vờ khoa tay múa chân nói, “Nếu đau thì cứ cắt đi là xong.”

Chiêu Tài nhe răng uy hiếp, “Ngươi dám!”

Tiễn Cơ giả vờ đứng dậy, “Ngươi nói xem, ta có dám hay không?”

Chiêu Tài lắc mông, kéo lại cái đuôi của mình, kẹp chặt vào trong người rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu nói, “Tiễn Cơ, ta ghét ngươi!”

Vừa dứt lời, Tiễn Cơ lại nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, hóa ra con mèo kia đang quay đầu đe dọa mình cho nên không thấy đường, cái đầu đụng vào cánh cửa, té chổng vó, bốn chân chỉa thẳng lên trời.

Tiễn Cơ ngửa mặt cười to rồi mở cửa đi ra ngoài.

Sáng sớm mùa hè cũng không gắt nắng như buổi trưa, Tiễn Cơ đứng trong vườn dùng nước muối xúc miệng rồi đổ nước rửa mặt.

Chiêu Tài ngồi xổm bên cạnh hắn, trong miệng cứ lặp đi lặp lại, “Điểm tâm! Điểm tâm!”

“Rửa sạch mặt cho ta.”

Chiêu Tài vươn móng nhúng vào nước rồi chà qua chà lại hai vòng.

So với tối hôm qua thì kỹ hơn một chút, dù sao cũng không phải dùng nước miếng lau mặt, Tiễn Cơ lười nói nhiều với Chiêu Tài, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì hắn đi thẳng vào nhà bếp.

Chiêu Tài bám sát theo sau, “Cá lớn đâu?”

Tiễn Cơ không trả lời Chiêu Tài mà chỉ đi đến bên bếp, mở cái nồi rồi cầm ra một cái đĩa.

Hai mắt của Chiêu Tài lập tức tỏa sáng, con mắt trở nên lấp lánh: Cá!

Con cá kia tối hôm qua Tiễn Cơ đã đánh vảy xong, mặt trên còn có dấu răng của Chiêu Tài.

Chiêu Tài thấy thế, liền nhớ đến tối hôm qua hai người có nói chuyện, theo bản năng liền cảm thấy đó chính là điểm tâm của mình, hắn không ngừng dùng móng vuốt cào ống quần của Tiễn Cơ, thúc giục Tiễn Cơ nhanh đưa cá đến miệng của mình.

Tiễn Cơ lắc lắc chân, giẫy ra móng vuốt của Chiêu Tài, sau đó đem cá đặt lên thớt, từ giữa cắt ra làm đôi, sau đó nạo thịt cá theo chiều xuôi.

Chiêu Tài chảy nước miếng nói, “Không cần phiền phức như vậy, để ta ăn trực tiếp là được rồi.”

Tiễn Cơ cũng không thèm nhìn hắn mà chỉ tiếp tục nạo thịt cá, nạo xong một mặt thì lật mặt bên kia nạo tiếp, nạo đến phần xương thì cẩn thận một chút, giảm bớt lực nạo, sợ làm xương cá lẫn vào trong thịt.

Tiễn Cơ nói, “Được rồi, ngươi ăn đi.

Chiêu Tài nhảy lên rồi chụp về phía tấm thớt.

Tiễn Cơ lập tức nâng tấm thớt lên khiến Chiêu Tài chụp hụt, Chiêu Tài tức giận nói, “Lừa đảo, chẳng phải nói là để cho ta ăn hay sao?”

Tiễn Cơ chỉa vào cái đĩa nói, “Đó mới là ngươi ăn, thịt cá ta để làm chuyện khác.”

“Làm gì?” Chiêu Tài hừ lạnh nói, “Ngươi ăn hết phần ngon, để lại phần không thể ăn mà cho ta.”

Tiễn Cơ xoa đầu của hắn, “Ngươi nghĩ là ta xấu xa vậy sao?”

Chiêu Tài lắc lắc cổ nói, “Ừ.”

Tiễn Cơ nhìn sợi dây đỏ trên cổ của hắn, thầm mắng trong lòng, “Đồ vô lương tâm.”

Chiêu Tài ngậm đầu cá rồi nói, “Vậy ngươi lấy thịt cá làm gì?”

“Để làm cá viên.”

“Cá viên?” Chiêu Tài nhanh chóng ăn xong đầu cá, trong miệng còn ngậm xương cá, giọng nói trở nên không rõ, “Đó là cái gì?”

“Đương nhiên là để ăn.” Tiễn Cơ cho vào một nửa bát bột bắp, lại cho thêm một chút đường và muối, “Đem ra chợ bán, nếu không thì làm sao kiếm tiền?”

Sau khi trộn đều, Tiễn Cơ dùng đầu đũa chấm vào một chút thịt cá rồi bỏ vào miệng để nếm thử, cảm thấy vẫn còn thiếu hương vị, hắn liền cầm chai tiêu rồi lắc vào một ít.

Chiêu Tài theo mùi tiến đến, xương cá trong miệng nhất thời trở nên vô vị.

Tiễn Cơ đặt xuống thịt cá đã được trộn đều, sau đó cắt hành lá thành đoạn ngắn rồi thái lát củ gừng, đổ một chén nước sôi, ném hành và gừng vào đó. Vì nước sôi cho nên hương vị liền tỏa ra, Tiễn Cơ cảm thấy đã đến lúc, hắn dùng thìa ngăn cản, cẩn thận đổ nước hành gừng vào trong thịt cá.

Chiêu Tài hoàn toàn ăn không vô thứ ở trong miệng, hắn nhìn cái bát trong tay của Tiễn Cơ mà không chớp mắt, cái mũi nhỏ màu hồng nhạt khẽ nhúc nhích, hít lấy mùi cá trong không khí, chờ đợi thời cơ để ăn vụng.

Nguyên liệu chính và phụ đều đã có đầy đủ, Tiễn Cơ dùng sức quậy đều theo một chiều, cho đến khi thịt cá dính vào nhau, tạo thành một cục thịt lớn thì mới dừng lại. Hắn xắn y mệ lên, xòe bàn tay trái ra, dùng thìa múc một chút thịt cá đặt vào lòng bàn tay rồi bắt đầu ve tròn, tiếp theo liền bỏ vào trong nồi nước sôi.

Chiêu Tài đặt đầu lên hủ muối, hoàn toàn quên cả chuyện ăn vụng. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy những gì mà Tiễn Cơ đang làm, cũng chưa từng được ăn.

Chỉ chốc lát sau, hết thảy thịt cá đều trở thành cá viên, nấu được một lúc thì Tiễn Cơ dùng cái thìa múc chúng nó ra rồi đặt vào trong bao để gói lại.

“Ngươi muốn làm gì?” Chiêu Tài nâng lên cái đầu tròn vo, “Sao còn chưa ăn nữa?”

“Cái này để đem đi bán.”

Chiêu Tài lưu luyến không rời, “Vẫn chưa được nếm thử mà…”

“Nếm cái gì?” Tiễn Cơ đặt bao cá viên vào trong gánh hàng rong, lại đặt thêm vài thứ nữa, sau đó tắt lửa, nâng lên đòn gánh rồi nói với Chiêu Tài, “Biến thành người đi, cầm theo cái thùng ở trước cửa, theo ta đi kiếm tiền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.