CHƯƠNG 20 TƯƠNG PHÙNG BẤT THỨC.
Sáng sớm.
Đổi hảo y phục, thoáng nhìn Vương Tông Viêm còn đang say ngủ, sau đó ảm đạm cầm sách rời phòng.
Đây là lần cuối cùng vào phòng đi.
“Từ công tử hôm nay thật sớm a.” Thị vệ ngoài cửa thư phòng đã quen với việc Tần Tố thỉnh thoảng đến mượn đọc, cười chào hỏi.
Người nào không biết hiện tại chủ tử đem Từ công tử sủng lên trời a, còn phân phát tất cả cơ thiếp luyến đồng trong phủ, xem ra là động chân tình. Cũng chính bởi vậy, bất luận nghĩ thế nào, đều đem hắn đương như chủ tử.
“Sớm.” Tần Tố mỉm cười.
Vào thư phòng, cất sách, sau đó vào cách gian, mở ra mật thất, lấy minh thư cùng mật tín.
Cuối cùng nhìn thoáng qua bức họa treo trên tường, buồn bã, sau đó rời đi.
Giấu thư vào trong người, tiện tay cầm mấy cuốn sách, rời khỏi thư phòng.
Quay về phòng, gọi Vương Tông Viêm dậy.
“Hôm nay mặt trời mọc từ nơi nào?” Vương Tông Viêm lẩm bẩm, “Ngươi cư nhiên dậy sớm?”
Tần Tố cười thật ấm: “Ngươi rốt cuộc có dậy nổi hay không? Không dậy ta chính là một người đi dạo đi.”
“Dậy, dậy. Sách, Thanh Thư nhà ta dậy sớm như vậy, cư nhiên là vì nhìn nam nhân khác, ngươi nói ta có phải nên hảo hảo phạt ngươi?” Vương Tông Viêm ngồi dậy kề sát tai hắn hỏi.
Tần Tố cười không nói, lách mình tránh tay y.
“Đồ ăn sáng ta cũng bưng lên rồi, nếu ngươi không ăn, ta có thể tự mình hưởng dụng.” Tần Tố liếc xéo y, nói.
“Ha ha, Thanh Thư tối hôm qua nhiệt tình như vậy, sáng nay lại làm hiền thê, không lẽ là làm sai cái gì, muốn tướng công tha thứ?” Vương Tông Viêm tựa tiếu phi tiếu đùa Tần Tố.
Tần Tố lấy ngón tay chỉa chỉa đầu y, gắt giọng: “Ngươi lại trêu ta nữa, muốn ta cho ngươi ngủ trên sàn nhà.”
“Hảo hảo, Thanh Thư nhà ta lớn nhất.” Vương Tông Viêm cười ha ha, đứng dậy hôn mạnh một cái trên mặt Tần Tố, rửa mặt, mặc y phục.
Lúc quay lưng về phía y, ánh mắt hắn lãnh đạm bi ai. Thế nhưng một khi nhìn thẳng, hắn sẽ như con hát giỏi nhất, cười đến thuần khiết động lòng người.
Mệt mỏi, mệt mỏi, diễn tốt một lần cuối cùng này, rồi sau liền tan a.
Phụ lòng cũng được, có lỗi cũng được, luôn phải đến hồi kết đi.
Hít sâu một hơi, hồi phục tâm tình, cùng nhau dùng bữa sáng.
Lúc bước ra đại môn Vương phủ, Tần Tố quay đầu lại thoáng nhìn.
“Sao thế?” Vương Tông Viêm một thân khí phái sang quý, nhưng lại đơn giản chỉ là nhìn xem náo nhiệt.
“Không, không có gì.” Tần Tố khẽ cười, kéo tay y.
Sau khi hạ hết quyết tâm, người sẽ trở nên kiên định. Phải làm, không thể quay đầu lại.
Bọn họ chọn đúng giờ đi, vừa qua lúc kết thúc buổi lễ đăng cơ, tân hoàng tuần du theo đường cũ hồi cung, dân chúng đông nghịt, bị quan binh ngăn trở, tạo thành một lối đi rộng rãi ở giữa.
“Đợi lát nữa có thể trông thấy tân hoàng, nhưng ta thật rất không muốn lại thấy mặt hắn.” Vương Tông Viêm tại bên tai hắn thấp giọng nói.
Tim hắn đập gấp, khẩn trương, do dự, luống cuống.
Không biết hắn có thể thuận lợi chạy tới chỗ đội nghi thức hay không………
Còn có Vương Tông Viêm, y sẽ dùng ánh mắt gì nhìn hắn….
Dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
Đến thời khắc mấu chốt, hắn vẫn không đủ quyết tuyệt sao.
Xa xa truyền đến tiếng tung hô vạn tuế, còn có tiếng nhạc lễ.
Tới gần, tới gần.
Theo đám người quỳ xuống, lại âm thầm chú ý đoàn lễ đang đi đến.
Ngày này, cuối cùng đã tới. Giờ khắc này, cuối cùng cũng đã tới.
“Tông Viêm.”
“Ân?”
“……Thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi…….Ta phụ ngươi……
Ra sức đứng dậy lách qua đám đông, xông vào giữa đội nghi.
Huyền sắc đại kiệu gần ngay trước mắt, trong mắt hắn có điên cuồng quyết tuyệt.
Không còn đường lui, đã không còn……..
Ba mươi bảy oan hồn Tần gia a, tất thảy đều đè lên lưng hắn.
Hắn không thể không làm.
Dù cho……
“Hoàng thượng, thảo dân Tần Tố có oan ức! Quốc cữu Vương Tông Viêm cường đoạt đại ca Tần Lam nhập phủ, khiến cho không chịu nổi ngược đãi mà tự sát thân vong, còn diệt Tần gia ta cả nhà. Y còn tư thông Liêu quốc phản quốc, chứng cứ tại đây, cầu Hoàng thượng minh giám!” Trước khi thị vệ xông ra bắt hắn, Tần Tố đã nhanh rút ra minh thư, quỳ rạp xuống trước xa giá.
Hắn một mực không dám quay đầu lại nhìn, bởi vì đã không thể quay lại.
Hắn thậm chí cảm giác được, Vương Tông Viêm đứng sau lưng không dám tin nhìn hắn.
Người kia chưa từng nghĩ đến a, người mình yêu, ngay cả tên họ cũng là giả.
“Dừng tay!” Cửu ngũ chí tôn phất tay ý bảo thị vệ dừng lại.
“Tần Tố? Vu cáo mệnh quan triều đình chính là tội lớn, ngươi xác định lời ngươi nói là thật?”
“Thảo dân mỗi câu mỗi chữ đều là thật, tuyệt không có nửa điểm hư giả!”
Thanh âm kia, rất quen thuộc.
Tần Tố cơ hồ nhịn không được ngẩng đầu muốn nhìn, nhưng sau cùng vẫn là kiềm chế cúi đầu quỳ xuống.
“Đem chứng cứ trình lên, trầm sẽ xác minh, nếu thật như ngươi nói, trẫm sẽ không trừng phạt ngươi tội tự tiện chặn xa giá, cũng sẽ vì ngươi mà chủ trì công đạo.”
“Tạ Hoàng thượng ân điển!”
Cửu ngũ chí tôn bên trong đại kiệu trầm mặc thật lâu.
Tần Tố nhịn không được ngẩng đầu lên, xuyên qua mạn sa mỏng manh, hắn vẫn có thể nhìn rõ người ngồi trong…..
“Không ngờ trẫm lại ở chỗ này gặp ngươi.”
Lý kỳ……
Ban đầu không quen biết, cuối cùng cũng không quen biết.
Lúc đó chỉ là tri kỷ, đồng dạng chán nản, đồng dạng gian nan. Hôm nay….Một người đã là cửu ngũ chí tôn, một người, chẳng qua chỉ là luyến đồng lưng gánh gia hận.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ……chỉ là càng ngày càng xa……
Tri kỷ, tri kỷ, có thể bọn họ chưa bao giờ biết rõ đối phương, cũng không biết mình.
Cho dù gặp lại, cũng chẳng thể nhìn…..
Gặp lại cũng không thể nhìn.
Quyển thứ hai Ái mộ