Chiêu Tuyết

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG 27 TRĂNG PHỦ HỒ SEN

 

Rời khỏi hoàng cung, về ở tại tiểu cư ngoại ô phía Tây thành.

Mấy gian nhà tranh thực sự rất thanh tịnh.

Hơn một tháng không có tin tức trong nội cung, hắn giống như thật sự cùng hoàng cung chặt đứt quan hệ, cùng Lý Ký chặt đứt quan hệ.

Cũng tốt, vô khiên vô quải, tự do tự tại. (vô khiên vô quải: không gánh nặng, không lo lắng)

Mùa hạ tới rồi, rừng trúc xào xạc gió thổi mang theo hương trúc thơm ngát ùa qua, khiến người tại khi nhắm mắt đón gió, trong khoảnh khắc có chút thất thần. Tựa như nhập cùng một thể với biển trúc xanh ngắt.

“Dáng vẻ này của công tử, đích thực là tinh mị ẩn trong rừng trúc a.” Di Nhi nhìn Tần Tố một thân thanh sam đứng giữa rừng trúc, từ từ nhắm hai mắt. Như là…..trích tiên.

Tần Tố cúi đầu, cười cười, thần sắc đạm mạc, cũng rất đẹp.

Đáng tiếc, một hồi tiếng vó ngựa truyền đến phá tan cảnh đẹp kỳ ảo này.

Người tới dần hiện ra rõ ràng, nhưng là người quen.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Tần Tố khom mình thi lễ.

“Miễn lễ.” Lý Ký xoay người xuống ngựa, đứng trước mặt Tần Tố, quan sát hồi lâu mới nói: “Nửa tháng không gặp, khí sắc của ngươi không tồi, xem ra dược vẫn là hữu dụng.”

Tần Tố nhớ tới chén dược chất đen sì, lập tức biến sắc.

“Không biết hoàng thượng hôm nay đích thân tới đây là có gì dạy bảo?” Tần Tố tức thì không có tâm tình tốt, còn tưởng rằng rời cung sẽ không phải uống thuốc, ai ngờ Lý Ký lại lệnh cho Di Nhi mỗi ngày khóc nháo hai ba lượt buộc hắn uống thuốc.

“Ta tới thực hiện ước hẹn.” Lý Ký cười nói, “Thiên diệp Bạch liên hoa ở Thanh Trạch hồ nở rồi, ta dẫn ngươi đi xem.”

“Nhưng ta còn chưa vẽ tranh cho Hoàng thượng.”

“Vẽ tranh có thể từ từ, còn hoa lại không đợi người, qua hoa kỳ năm nay chính là phải đợi đến năm sau mới có thể.”

Đúng vậy….Hoa không đợi người.

Mùa xuân qua, đào hoa cứ thế phai tàn, người kia cũng như những đóa anh hoa diễm lệ này, rực rỡ chỉ trong khoảnh khắc nhỏ nhoi.

“Ân.”

[Hôm nay thu được Thanh Thư hai thủ hảo thơ, xem ra sau này phải thỉnh thoảng đòi ngươi làm mấy thủ. Đến mùa hè, ao trong phủ nở đầy hoa sen, cảnh rất đẹp, đến lúc đó nhất định phải bắt ngươi làm vài thủ.]

Đã từng, có người nói như vậy.

Thế nhưng, còn chưa đợi đến kỳ hoa sen nở rộ, y đã sớm héo tàn.

Giống như đào hoa kia…

Lạc phai cuối xuân.

Tịch mịch.

Bi ai.

Thay đổi y phục, cùng Lý Ký hồi cung, vẫn là cùng cưỡi một ngựa. Hắn không thể ngồi xe ngựa đến sao….

Tựa hồ đọc thấu những gì Tần Tố đang nghĩ, Lý Ký nói: “Nghĩ tới hôm nay có thể tới thăm ngươi, nhất thời quá cao hứng, liền đã quên dẫn thêm một con ngựa.”

Hắn đã nói như vậy, Tần Tố cũng không nói thêm gì, gật gật nói: “Kỳ thật ta cũng không biết cưỡi ngựa.”

“Nếu ngươi thích, có thể học a, trong nội cung có rất nhiều hảo mã.”

Tần Tố tùy ý gật đầu, thật cũng không nghĩ muốn.

Học xong thì thế nào….Cũng không cần thiết đi…

Nói là ngắm cảnh, nhưng cũng không gấp. Buổi chiều nắng gắt, vẫn nên đi buổi tối thì tốt hơn. Ngắm cảnh trong đêm trăng mờ ảo cũng có vài phần phong tình đặc sắc.

Đứng cách Thanh Trạch hồ xa xa, Thiên diệp Bạch liên hoa dưới ánh trăng lung linh huyền ảo như mộng như thực. Bên kia hồ thoảng hoặc truyền đến tiếng ca, không biết là vị phi tử nào dẫn theo cung nữ du hồ.

Du hồ, thuận tiện hái chút hoa sen về, bạch liên hoa nở rộ thanh thuần chân khiết, quyến rũ động lòng người, quả thực rất đẹp.

“Ngươi đoán vì cái gì hôm nay ta muốn dẫn ngươi đi ngắm cảnh.” Lý Ký cúi đầu hỏi Tần Tố đang ngồi ở đầu thuyền nhỏ.

“Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?” Tần Tố còn thật sự nghĩ nghĩ, “Ta không nhớ hôm nay là ngày gì a.”

“Ha ha, ngươi thật đúng là sống không biết Ngụy Tấn. Hôm nay là 24 tháng 6.” Lý Ký nhắc nhở. (hic, ta ko hiểu cái câu này là thế nào, chỉ biết bên TQ vào thời xưa [đến bây giờ vẫn còn] coi ngày 24 tháng 6 âm lịch hàng năm là ngày của hoa sen)

“Thì ra là ngày liên hoa.” Tần Tố nhớ ra, cười gật đầu.

“Ân.” Lý Ký khỏa mái chèo, thuyền dần dần xuôi sâu vào trong dải hoa sen.

Tuy không phải trăng rằm, nhưng nhờ có ánh trăng mông lung như hư như thực khiến cảnh càng thêm mờ ảo, huyễn lệ.

Tần Tố hơi cúi đầu, vươn tay tới đóa sen gần nhất, ngón tay thon dài khẽ bấm, bẽ gãy một cành sen. Ống tay áo vén lên, lộ ra một đoạn cổ tay. Cổ tay vẫn như khi Lý Ký nhìn thấy lúc thái y bắt mạch, trắng nõn như sương tuyết ngưng đọng, dưới ánh trắng lộ vẻ tiêm tế, oánh nhuận.

“Nếu là ngày liên hoa, chi bằng làm một thủ thơ ứng cảnh?” Lý Ký nhìn Tần Tố đang mải mê hái sen nói.

“Làm thơ?” Ánh mắt Tần Tố tức thì ảm đạm, còn nhớ tiết đào tan, hắn vì người kia làm hai thủ thơ.

________[ Lạc hồng oán thanh lý, nhật mộ cận lan san.] Nói cho cùng, chính là ám chỉ kết cục ngày hôm nay.

Vì thế mới chán ghét làm thơ.

“Không được sao?” Lý Ký hỏi lại.

“Không có gì không được. Làm được thôi, nhưng nếu không hay cũng không thể phạt ta uống rượu.” Tần Tố chỉ chỉ bình thanh tửu nhỏ trên thuyền nói.

“Vậy thì phải xem thơ ngươi làm có ứng với cảnh không đã.”

“Xuân khứ di hoa trạch, thanh thanh nguyệt hạ hà. Bích lãng mãn vọng nhãn, phiếu miển thải liên ca.”  (Xuân qua tới đầm hoa, trăng soi bóng sen sáng. Sóng xanh dờn ngập mắt, phiêu phiêu hái sen ca.)

“Hảo hảo, ứng cảnh, không phạt.” Lý Ký vỗ tay cười nói, sau đó tự mình rót một chén uống một hơi cạn sạch.

“Nói không phạt, thì ra ngươi vốn có chủ ý trộm uống rượu.” Tần Tố cũng lấy ra một chén, rót cho mình hơn phân nửa.

“Ngươi không phải là không muốn uống sao?”

“Phạt rượu, là khổ, trộm rượu, là hương.” Tần Tố trầm thấp cười, cũng uống một hơi cạn sạch.

Lý Ký cười cười, cũng cầm chén rượu ngân nga một thủ thơ, nghiêng đầu lắng nghe, là điệu “Ức Giang Nam”:

“Thanh bích thúy, vũ hậu tây tường đài. Liên tử thải liên ngưng chi tuyết, tiểu chu lỗ diêu thác liên khai, ai nãi ngẫu phong lai.” (nghĩa: Xanh biếc, sau cơn mưa, rêu phong tường đằng tây. Tay ai hái sen trắng như ngưng tuyết, thuyền nhỏ xuôi giữa đầm sen bát ngát, tiếng ca chèo thuyền theo gió tới bên tai.)

Liên tử thải liên ngưng chi tuyết, liên, là cổ tay Tần Tố nõn nà như tuyết.

Hảo từ, hảo thơ, còn có lộ ra vài phần sĩ phu chi lưu, đối người hái sen mập mờ không rõ, muốn nói lại thôi. Loại cảm giác này…..

Mi mắt Tần Tố phút chốc rủ xuống.

___[Tần Tố a Tần Tố, nếu như ngươi vô tâm, thì nên sớm chặt đứt quan hệ với hắn a. Nếu không chỉ sợ sau này gặp lại, ta còn phải gọi ngươi một tiếng Tố quân.] Ngày đó Tứ nương đã khuyên hắn như thế.

“Sao thế? Không phải muốn phạt ta uống rượu?” Lý Ký thấy Tần Tố không lên tiếng, liền tự giảng hòa trước.

“Liên tử thải liên ngưng chi tuyết, tiểu chu lỗ diêu thác liên khai, ai nãi ngẫu phong lai’ Làm sao có thể nói không ứng cảnh, hảo thơ hảo ý.” Tần Tố chậm rãi nói, “Chỉ là không biết, hoàng thượng làm thi từ vịnh hoa cũng cao diệu như thế, Tần Tố thật lấy làm hổ thẹn rồi.”

“Tố chính là tại xem nhẹ ta?” Lý Ký ha ha cười, “Phạt rượu, phạt rượu.”

Tần Tố cũng không chối từ, mỉm cười, tự phạt ba chén.

Phạt rượu sau, hai người đều trầm mặc xuống.

Chẳng biết từ lúc nào, tiếng ca xa xa cũng đã ngừng, chỉ để lại tiếng ếch kêu tịch mịch, còn có ánh trăng thanh lãnh mông lung.

Tần Tố nhìn mảnh trăng khuyết, chợt nhớ tới lời ca mẫu thân thường hát, cất giọng hát lên.

Đó là tiếng ca của Giang Nam, ôn nhu, nhuyễn ngữ, khiến người nghe cảm thấy say lòng.

Giọng ca phương nam, ca từ tinh tế, khiến người mê hoặc, đắm say trong tiếng ca ôn nhu, dịu dàng.

Một chút xa xôi, một chút lưu luyến, còn có một chút….tưởng niệm mơ hồ.

Đó là tiếng ca của Từ Cơ, là nỗi nhớ Giang Nam nơi nàng không thể quay về, được gửi trọn vào trong tiếng ca.

Trong lòng của hắn, của nàng, của Tứ nương…đều có một mảnh tịnh thổ, xa xôi, thanh tịnh, nhưng lại không thể trở về.

Không thể trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.