Chiều Vợ 7 7 49 Ngày

Chương 37: Chương 37: Bảo vệ tốt cho mình




Bịch một cái, cô nhào vào lòng Lăng Tiêu Quân, may là anh đúng lúc xoay người, nếu không thì cô đã ngã xuống.

Anh dứt khoát bế ngang Tô Nghiên lên, giống như tư thế ôm công chúa, làm cho người nào đó cảm thấy rất hưởng thụ. Nhưng lại làm cho hai anh em trên lầu kia đỏ mắt.

Lăng Tiêu Quân đi rất nhanh, anh bước nhanh về phía trước, bà Tô chào hỏi anh nhưng anh vốn coi như không khí, bà chủ giàu có cũng tức giận đến gương mặt nhăn nhó, lại chỉ dám trừng mắt với người ở trong lòng anh. “Tiêu Quân, cậu ——” Sao lại đi nhanh như vậy?

Bà ta còn chưa nói xong thì con rể không có duyên đã không thấy bóng dáng.

Anh giống như hành quân cấp tốc, Tô Nghiên không dám nói gì, chỉ ôm chặt lấy chồng mình.

Sau khi đến bậc thang cuối cùng, Lăng Tiêu Quân cũng đã đặt Tô Nghiên xuống.

Tô Nghiên nhìn dáng vẻ của anh đang tức giận mình thì cảm thấy không hiểu được, gần nhất cô không có làm chuyện gì đắc tội với thủ trưởng đại nhân đúng không? Trương Cường nhạy bén lái xe đến trước cửa nhà cũ họ Tô, anh ta vừa nhìn thấy Lăng Tiêu Quân đi ra thì cung kính xuống xe, mở cửa xe phía sau.

Lăng Tiêu Quân đang chuẩn bị bước lên xe thì trực giác khiến anh quay đầu lại nhìn một chút, cô gái ngốc kia vẫn ngơ ngác đi chậm phía sau, anh quát lớn một tiếng: “Nhanh lên.”

Tô Nghiên giống như phản xạ có điều kiện, xoay người đi đến bên kia xe, mở cửa xe ngồi vào.

Lăng Tiêu Quân đưa nửa cánh tay ra, một lần nữa dừng ở không trung, anh chưa thấy qua cô gái nào không đáng yêu như vậy.

Trương Cường nhanh chóng khởi động xe, thủ trưởng và bà xã im lặng ngồi ở phía sau, không nói một tiếng.

Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu thì Lăng Tiêu Quân xụ mặt, dáng vẻ vẫn tức giận.

Tô Nghiên rụt cổ lại, rất giống động vật nào đó.

Anh ta không nhịn được nở nụ cười, thật ra đôi khi tính trẻ con của bà xã thủ trưởng rất nặng, có vẻ rất đáng yêu. Cùng với dáng vẻ ngay thẳng nghiêm túc của thủ trưởng thì vô cùng xứng đôi.

“Cậu cười cái gì?” Giọng nói u ám của thủ trưởng đại nhân phát ra.

Trương Cường lập tức nghiêm túc lên, cẩn thận tập trung lái xe, đôi mắt nhìn tình hình giao thông phía trước, không quan tâm hai người phía sau làm gì đó.

Nhưng khúc nhạc đệm này làm cho không khí của hai người phía sau dịu đi rất nhiều, Tô Nghiên nghiêng đầu quan sát một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: “Tiêu Quân, vì sao anh giận tôi?”

Lăng Tiêu Quân hừ một tiếng, lại thêm một ánh mắt xem thường, Lăng Tiêu Quân mới không vui nói: “Ông ta muốn đánh cô, cô không biết đánh trả sao?”

“Tôi ——”

“Cô là đồ ngốc, không phải đã học mấy chiêu sao, chỉ dữ dằn trước mặt tôi nhưng lại tùy ý để người khác làm mình bị thương sao?” Hai tay Lăng Tiêu Quân đặt trên đùi, ngồi thẳng lưng.

Huấn luyện nhiều năm đã tạo cho anh thành thói quen, cho dù thời điểm nào cũng sẽ không buông lỏng yêu cầu của bản thân.

Đó là ba tôi, tôi không thể, cũng không thể đánh trả được. Đương nhiên, Tô Nghiên chỉ nói những lời này ở trong lòng.

Cô lén ngắm người đàn ông không có biểu cảm qua sườn mặt, trong lòng cô lại rất vui, thì ra anh sẽ tức giận như vậy, bởi vì cô không bảo vệ tốt cho mình. Anh sẽ mắng mình cũng bởi vì quan tâm.

Tô Nghiên không ngừng lén vui sướng, Lăng Tiêu Quân mờ mịt, người phụ nữ này bị đánh đến choáng váng sao?

Anh mắng cô đó, mà cô còn cười vui vẻ như vậy. Không thể hiểu được, cũng không thèm để ý nhiều như vậy.

Sau khi đến nhà, anh vốn nói Trương Cường lái xe về nghỉ ngơi trước, nhưng suy nghĩ một chút lại dặn anh ta đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên mua ba món mặn một món canh.

“Chờ một chút.” Xe vẫn chưa chạy đi thì thủ trưởng đại nhân đột nhiên lại nói một câu: “Cậu lại đến một nhà hàng khác mua sườn xào chua ngọt về đây.”

Lúc này Trương Cường mới yên tâm lái xe đi, Lăng Tiêu Quân quay người lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Nghiên.

“Mẹ nói hình như em không thích ăn cay lắm.” Lăng Tiêu Quân lúng túng nói, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Sau đó hai người cùng vào thang máy, Lăng Tiêu Quân mở cửa đi vào trước.

Dựa theo thói quen và suy nghĩ của anh thì sẽ vào phòng sách. Anh là một người đàn ông mãi mãi không ngừng làm việc, luôn có việc chờ anh. Nhưng lần này anh vào phòng sách xong thì lại không thể nào tập trung được tinh thần.

Lăng Tiêu Quân mở tài liệu cầm trong tay, lại không giống như biết chữ, trong đầu quanh quẩn khuôn mặt khó coi kia. Mặt cô sưng đỏ, còn mang theo vết máu, có lẽ rất đau đúng không? Ma xui quỷ khiến anh lấy hòm thuốc ra.

Tô Nghiên đã về phòng, Lăng Tiêu Quân đi vào thì cô đang thay quần áo.

“Sao anh lại vào được?” Cho dù ai đang mặc đồ một nửa, phía trên còn khỏa thân nhìn thấy một người đàn ông đứng trong phòng cũng sẽ giật mình, Tô Nghiên bản năng đặt câu hỏi.

Lăng Tiêu Quân cười lạnh, không vui nói: “Sao vậy, đây là nhà tôi, tôi vào phòng mình không được sao?”

Đây thật sự là phòng anh sao? Tô Nghiên không cho là đúng, mấy ngày nay trong núi không hổ nên con khỉ xưng vương, cô đã lăn lộn trong phòng này. Cô biết phòng ngủ bên cạnh phòng sách của Lăng Tiêu Quân mới là phòng ngủ chính của nhà này. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

“Cho dù thế nào, hiện tại tôi ở phòng này, anh đi vào thì cũng nên gõ cửa chứ?”

Lăng Tiêu Quân không quen cãi nhau với phụ nữ nên không trả lời, anh đi tới tùy tiện cởi áo sơ mi của Tô Nghiên xuống. “Anh muốn làm gì?” Tô Nghiên vừa cầm quần áo của mình vừa che ngực mình, dáng vẻ đề phòng sói đói.

Lăng Tiêu Quân không để ý, chỉ chăm chú nhìn đầu vai cô, vẫn còn một chút máu.

Giống như không bị thương quá nặng, chỉ trầy da mà thôi.

Đáng sợ nhất là mặt của cô, giống như đầu heo, chỉ sợ mấy ngày sau không thể gặp ai, anh muốn bôi thuốc cho cô, nhưng anh nhìn sắc mặt Tô Nghiên thì không biết mở miệng thế nào.

Đúng lúc này có người nhấn chuông cửa, có lẽ Trương Cường đã mua đồ ăn về, Lăng Tiêu Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, ném hòm thuốc lên trên giường, cũng không nói câu gì, giống như chạy trốn khỏi căn phòng tràn ngập mùi hương của phụ nữ.

Anh không có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, không biết làm một người chồng tốt thế nào. Hiện tại anh chỉ ép buộc mình làm những chuyện đó, thật sự không biết làm thế nào mới đúng.

Trương Cường đặt đồ ăn đã mua lên bàn, bày chén đũa, nghe thủ trưởng dặn dò một số chuyện mới rời đi. Lăng Tiêu Quân vừa ngồi xuống thì đúng lúc nhìn thấy Tô Nghiên đã sửa soạn xong đi ra.

“Đúng lúc, cùng nhau ăn cơm đi.” Lăng Tiêu Quân nói chuyện nhưng đôi mắt lại không chớp mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, tâm trí đã sớm không biết bay đến đâu.

Tại sao lại như vậy, có một người phụ nữ không hề làm gì, thậm chí mặt sưng phù giống như đầu heo khó coi muốn chết.

Nhưng anh lại vẫn cảm thấy vô cùng gợi cảm, vốn không thể kiềm chế xúc động.

Tô Nghiên vốn vô cùng xinh đẹp, dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo không chê vào đâu được.

Giống một một đóa hoa bách hợp mang theo hơi thở của thanh xuân trong sáng, hương thơm tràn ngập mê người, đặc biệt là từ khi kết hôn đến bây giờ, anh càng cảm thấy trên người cô tỏa ra một dáng vẻ trưởng thành mê người.

Nhất là bộ ngực sữa tròn trịa trắng nõn trước ngực Tô Nghiên, giống như kẹo bông gòn trắng nõn mềm mại, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Lăng Tiêu Quân nuốt nước miếng, suy nghĩ xa xôi làm cho một bộ phận nào đó của anh đứng dậy chào phụ nữ này! Hiện tại Tô Nghiên đã sớm không phải là cô gái nhỏ đáng yêu trong sáng nhà bên như lúc mới gặp nữa, mỗi lần cô giơ tay nhấc chân cũng toả ra một hương vị trưởng thành của người phụ nữ.

Thậm chí trên lông mày cũng có nét phong tình, hấp dẫn quyến rũ, trên mặt cô không hề có cảm giác cố ý làm dáng, nhưng dáng vẻ trời sinh này, biểu cảm tình yêu phơi phơi lại vô cùng tự nhiên, thật sự là báu vật của đàn ông!

Lăng Tiêu Quân lại phát hiện ánh mắt nhìn người của mình thật sự chẳng ra gì, trước kia anh còn tưởng rằng chỉ có Tô Hiểu Tinh là thiên nga, không nghĩ tới con vịt bên cạnh thiên nga lại mê người như thế.

Bởi vì vừa rồi bôi thuốc nên Tô Nghiên đã cởi ra áo ngoài, trên người chỉ ăn mặc áo trong đơn giản, áo khoác tùy tiện khoác trên vai.

Cô cột mái tóc đen nhánh mềm mại ở sau đầu, cho nên lộ ra chiếc cổ duyên dáng, Tô Nghiên chậm rãi ngồi xuống, bởi vì ngồi ngay ngắn nên có vẻ dáng người thướt tha càng thêm thẳng.

Vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực cao ngất vì động tác thẳng lưng lại càng mê người, núi tuyết trước ngực kia vốn tròn trịa lại có vẻ càng no đủ, làm cho quần áo của cô càng căng ra.

Hiện tại cho dù một động tác nhỏ tự nhiên của Tô Nghiên cũng làm cho trong lòng Lăng Tiêu Quân cuộn trào, không thể kiềm chế. Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one

Đây là nhà anh, địa bàn của anh nên không cần kiềm chế.

Dáng người thon thả, vốn che lấp không được phong cảnh trước ngực, có lẽ ở nhà nên cô mặc ít đồ, thay một quần đùi. Kết quả không che được cặp đùi trắng nõn kia.

Lăng Tiêu Quân sợ mình không nhịn được hóa thành sói đói nên nhanh chóng cầm chén cơm bắt đầu ăn.

Tô Nghiên chỉ cảm thấy kỳ lạ, anh thật sự đói như vậy sao? Vừa rồi hình như còn rất quan tâm cô, chỉ chớp mắt lại biến tên đầu gỗ lạnh như băng.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, nhìn thấy thức ăn trên bàn đầy màu ớt đỏ lại có một phần sườn xào chua ngọt, trong lòng tràn đầy cảm động.

Vì thế ánh mắt cô tràn ngập dịu dàng nhìn chồng mình, dáng vẻ động lòng người kia giống như mèo nhỏ nhẹ nhàng cào vào trái tim người nào đó.

Tốc độ Lăng Tiêu Quân ăn cơm càng nhanh hơn nhiều, giống như gió cuốn mây tan càn quét đồ ăn. Sau đó anh ném cả hộp cơm và muỗng trong bếp nhà mình vào thùng rác.

Tô Nghiên trợn mắt há miệng nhìn anh, kết quả lại nghe chồng nói: “Ăn nhanh lên.”

Một câu lệnh và một động tác, cô cũng nhanh chóng lùa cơm trong chén vào miệng.

Nhưng Lăng Tiêu Quân vẫn thấy không đủ, vì sao cô không thể ăn nhanh một chút? Cô ăn no mới có sức lực bị anh “Ăn” chứ.

Anh đã làm hòa thượng hơn nửa tháng rồi, rốt cuộc không chịu đựng được nữa.

Rốt cuộc Tô Nghiên nuốt xuống miếng đồ ăn cuối cùng, uống một ngụm nước mới nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Tiêu Quân, anh về sớm sao?”

Cũng may là anh về sớm, nếu không thì ——

Tô Nghiên nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà họ Tô hôm nay thì trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.