Chiều Vợ 7 7 49 Ngày

Chương 33: Chương 33: Đấu tranh




Cuối cùng, thu lại bắp chân lộ ra ngoài váy dài, nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Người con gái điêu ngoa nào đó ngoan hơn nhiều, Chử Tổng cũng thật sự tích cực phối hợp, công việc cũng nói rất dễ dàng, phần làm người liều mạng khổ sở hơn nửa tháng trước khi Tô Nghiên đi làm cũng không cách nào hoàn thành, cô chỉ cần một tuần đã làm xong.

Cao Tổng rất vui, cảm thấy mình mạo hiểm đắc tội với nhà họ Lăng giữ Tô Nghiên lại là chính xác.

Hạng mục lớn thuận lợi xong xuôi rồi, vì để chúc mừng, mọi người đi ăn cơm, oanh oanh liệt liệt quậy đến tận khuya.

Hoạt động đêm nay là chúc mừng, cũng là một khởi đầu, sau này công ty có thể hợp tác với Chử Thị dài hạn. Không chỉ Chử Thừa Ân, ngay cả tổng giám đốc Cao Minh Cường của bọn họ cũng đến.

Tô Nghiên cầm kinh phí của tổ hạng mục, mời hai vị lớn, đoàn đội thái tử gia nhà họ Chử, còn có tổ viên của cô ăn cơm, cũng không suy nghĩ nhiều, mời họ ăn buffet, lợi ích kinh tế vừa thực tế vừa ngon, mà rượu và thức ăn cũng là thứ có thể no bụng.

Dưới trường hợp này mọi người cũng không cố kỵ gì nữa, thả cửa chơi đùa, liều mạng mời rượu Tô Nghiên, uống mấy chén, đã có cảm giác hơi say.

Say rượu đương nhiên không thể lái xe, thế là lại làm người thân là khách hàng lớn, tổng giám đốc công ty đối phương đưa Tô Nghiên về nhà.

Tất cả mọi người đều uống không ít, Tô Nghiên sau khi ăn xong uống rượu không thể lại xe lại được Chử Thừa Ân đưa về nhà.

Thân phận của Chử Thừa Ân vẫn còn đó, lại là một gương mặt tuấn tú, không ai dám mời anh uống rượu. Mà chính anh ta, cũng chỉ bưng một ly nước trái cây, bí hiểm nhìn qua người nào đó đang cùng mọi người vui đùa.

May là Sở Thiên Ngọc về nhà rồi, bằng không đêm nay lại loạn, cái này nên gọi là gì, rối loạn, người yêu anh ta anh ta lại không yêu, lại yêu một người phụ nữ không thể yêu.

Kỳ thật Chử Thừa Ân cũng hoài nghi Sở Thiên Ngọc có yêu anh ta hay không, lần đầu tiên hai người gặp nhau ở họp mặt, không biết có chuyện gì, Sở Thiên Ngọc đã coi trọng anh ta, còn phát biểu ra ngoài không phải anh ta thì không lấy chồng.

Hành tung của anh ta thần bí, Sở Thiên Ngọc cũng rất thông minh, biết phải đường đi theo đường lấy lòng người lớn, thắng được sự yêu thích của ba mẹ Chử, bây giờ người hai nhà cùng nhau nỗ lực tác hợp bọn họ.

Làm Chử Thừa Ân đau đầu là ở đâu cũng không thoát khỏi người phụ nữ kia, có một lần uống rượu về thế mà phát hiện Sở Thiên Ngọc đó trần truồng nằm trên giường mình.

Thiếu chút nữa gây ra đại họa.

Lúc đó trong lòng anh ta đã có đối tượng, không thể phát sinh quan hệ với những người phụ nữ khác được, cho nên bây giờ Chử Thừa Ân đi đâu cũng dùng nước trái cây thay rượu, bị người cười nhạo cũng kệ.

Vấn đề nguyên tắc nhất định phải kiên trì.

Vì vậy đứng ngoài đám người nhìn mọi người cười đùa, chỉ nhìn thấy cậu cả Chử của chúng ta cười uống nước trái cây, Cao Minh Cường cũng cười muốn uống với anh hai ly.

Lại bị Chử Thừa Ân rất kiên định từ chối: “Ngại quá, Cao Tổng, tôi đã hứa với người nhà, lúc ra ngoài xã giao, tận lực không uống rượu.”

Đây rõ ràng chỉ là lời khách sáo mà thôi, Cao Minh Cường lại không biết nói gì, quan hệ giữa ông ta và nhà họ Chử bình thường, Tô Nghiên có thể giúp ông ta lấy được hạng mục này, ông ta còn rất kinh ngạc.

Trong hợp tác sau này, còn rất nhiều thứ muốn nhà họ Chử trợ giúp, đương nhiên không dám đắc tội với Chử Thừa Ân.

Sau khi ăn xong, Chử Thừa Ân nói muốn đưa Tô Nghiên về, cô suy nghĩ một chút, cảm thấy không có gì không ổn.

Người này, có hai gương mặt, trước mặt cô là dịu dàng săn sóc rất ga lăng, trước mặt Sở Thiên Ngọc và cấp dưới, lại là hình tượng của một người mặt sắt.

Không muốn để những người đồng nghiệp khác biết địa chỉ của cô sau khi kết hôn, xuất phát từ trực giác của một người phụ nữ, cô tin tưởng đây cũng là hy vọng của Lăng Tiêu Quân.

Mà Chử Thừa Ân đã sớm biết, anh ta còn tham gia hôn lễ của mình, căn cứ vào suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Tô Nghiên mới thuận theo đề nghị của Chử Tổng, để anh ta đưa cô về là thỏa đáng nhất.

Chỉ là không ngờ trong lúc vô tình lại rước phải phiền phức lớn hơn sau này cho mình.

Hình như cũng uống không ít rượu, mấy thứ rượu kia vào miệng rất ngon, tác dụng chậm nhưng lại rất mạnh.

Sau khi Tô Nghiên lên xe, dựa đầu vào sau ghế nghỉ ngơi.

Chử Thừa Ân hạ cửa kính xe xuống một chút, Tô Nghiên cảm ơn anh ta, sau khi báo địa chỉ nhà cũng không nói gì nữa, sau đó một người chuyên tâm lái xe, một người nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì.

Sau khi đến đích, Tô Nghiên xuống xe, Chử Thừa Ân lại không có ý rời đi, thế mà lại tắt máy rút chìa khóa xe, cũng đi theo xuống xe.

“Không mời anh lên uống một ly sao?” Người nào đó cười nói.

Tô Nghiên kinh hãi, tỉnh rượu một nửa, liều mạng lắc đầu: “Cái này, cái này có chút không phù hợp? Cô nam quả nữ tình ngay lý gian, anh biết tôi, tôi, tôi bây giờ đã – – ”

Cô tin đối phương hiểu ý mình.

Nụ cười trên mặt Chử Thừa Ân biến thành cứng ngắc, đứng vậy, ngày đó, nhìn thấy cô mang theo vẻ mặt hạnh phục ước mơ tươi cười đi về phía người đàn ông khác, anh ta biết rằng cô yêu người đàn ông kia, cũng nghe thấy tiếng lòng mình vỡ nát.

Vội vàng tìm lối thoát cho mình: “Chỉ là nói đùa thôi, sau khi về uống một ly trà giải rượu rồi nghỉ ngơi cho tốt.”

Tô Nghiên cũng thở dài một hơi, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng cũng không truy cứu, nhiều một chuyện không bằng ít chuyện, quan hệ giữa cô và Lăng Tiêu Quân bây giờ vốn đã nơm nớp lo sợ, vẫn nên bảo trì khoảng cách nhất định với những người đàn ông khác.

“Cảm ơn anh hôm nay đưa tôi về, tạm biệt.” Xoay người chuẩn bị bước về tòa nhà, bước chân Tô Nghiên rất nhanh.

Nhưng lại có người còn nhanh hơn cô, Chử Thừa Ân đưa tay giữa chặt Tô Nghiên lại, thậm chí dùng sức, kéo cô vào trong ngực mình.

Chử Thừa Ân dùng sức ôm Tô Nghiên, trên mặt vẫn là nụ cười nước chảy mây trôi: “Xoay người nói tạm biệt, quá lạnh lùng tàn khốc rồi? Tốt xấu gì chúng ta cũng ôm nhau một cái chứ.”

Từ biệt, cô gái của anh.

Tô Nghiên uốn uốn éo éo bị anh ta ôm, sức lực nam nữ khác biệt, cô căn bản không giãy giụa nổi, may mắn Chử Thừa Ân cũng không dây dưa nhiều, nhanh chóng buông cô ra.

Vừa được tự do, cô nói tạm biệt rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà, tốc độ kia nhanh đến mức có thể tham gia thế vận hội Olympic.

Đến lúc Lăng Tiêu Quân trở về, biết cô lại không nghe lời đi làm, đã có thể không chịu nổi rồi.

Lại để anh biết, mình còn có tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác, có thể thấy được mặt trời ngày mai hay không còn là một vấn đề đấy.

Người đàn ông đó có thể không yêu mình, nhưng mà ham muốn chiếm hữu lại lớn đến kinh người, Tô Nghiên lúc này mới phát hiện, sự nguy hiểm của việc một lần nữa đi làm lại.

Nhưng mà cô không hối hận, cứ luôn ngồi trong nhà làm “Hiền thê lương mẫu” tiêu chuẩn, cô sẽ mốc meo, hơn nữa càng ngày càng mất đi giá trị xã hội của mình.

Như vậy, không chỉ người đàn ông đó, chính cô cũng không yêu mình nữa.

Chử Thừa Ân vẫn luôn nhìn bóng lưng chạy trốn của Tô Nghiên, hai tay giữ trạng thái vòng lại, một phút trước, nơi đó còn có nhiệt độ cơ thể của cô, hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi của anh ta.

Hôm nào có cơ hội phải hỏi một chút, cô dùng nước hoa gì vậy, thời gian lâu như vậy, mùi vẫn không tan đi.

Nhưng mà – thân phận của bọn họ, anh ta không có tư cách hỏi cô vấn đề này, trong lòng Chử Hạo Hiện cảm thấy mất mát lập tức lấp đầy, giống như cảm giác trong ngực lúc này, trống trơn lạnh lẽo.

Anh ta, đã mất đi rồi; anh ta, không có tư cách.

Không nói đến suy nghĩ của hai người, cách sau lưng Chử Thừa Ân không xa, nơi anh ta không thấy được, trong góc tối, có một người ở nơi bí mật đó nhìn bọn họ.

Điện thoại trong tay, đối diện với bọn họ, một màn lúc này, đều bị cô ta chụp lại.

Trong hình ảnh này, một người đàn ông anh tuấn cao lớn ôm một người cô gái nhỏ thẹn thùng trong ngực, bởi vì góc độ có người cố ý, từ tấm hình này không nhìn ra được Tô Nghiên có chút nào bị ép buộc.

Hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nụ cười đó lại ngượng ngùng động lòng người.

Tô Hiểu Tinh cầm điện thoại di động cười lạnh: “Em gái, dù người nọ là tôi không cần mới nhét cho cô, nhưng cô cũng không được sống hạnh phúc hơn tôi.”

Không sai, người này chính là có chuyện muốn đến tìm Tô Nghiên, cô cả nhà họ Tô, không ngờ lại trùng hợp nhìn thấy màn này. Đứng ở lập trường cô ta, tuyệt đối cho rằng là Tô Nghiên hồng hạnh trèo tường.

Nếu “Không cẩn thận” đưa hình ảnh trong di động cho Lăng Tiêu Quân xem, thủ trưởng đại nhân có tính tình nóng nảy bị chụp nón xanh trên đầu sẽ như thế nào với cô vợ “ngoại tình” của mình đây?

Tô Nghiên có thể trở thành người vợ thứ ba của thủ trưởng chết oan như lời đồn không?

Tô Hiểu Tinh tà ác cười, gần đây chính mình không như ý, mà Tô Nghiên lại có thể vững vàng làm phu nhân thủ trưởng, được người ta ca ngợi?

Tài chính nhà họ Tô xảy ra vấn đề lớn, thẻ tín dụng của cô ta bị khóa.

Tuổi của cô ta cũng không nhỏ, cũng phải kết hôn rồi, mà người đàn ông xấu xa thề son sắt nói yêu muốn cùng cô ta họa phúc cùng nhau cả đời, lại do dự, nói cái gì mà chưa lập nghiệp được thì không thể thành gia.

Trong lòng Tô Hiểu Tinh không thoải mái, thì tuyệt đối sẽ không để Tô Nghiên hạnh phúc. Là mẹ con bọn họ hủy đi hôn nhân của mẹ mình, làm nhà họ Tô bọn họ trở thành trò cười của người khác.

Vốn là, đêm hôm nay Tô Tĩnh Ngâm vốn muốn giục con gái lớn sang xem một chút, không biết chuyện đảm bảo vay ngân hàng Tô Nghiên đã nói với người nhà họ Lăng hay chưa?

Bên phía ngân hàng đã không ngừng giục rồi, nếu không trả tiền, bọn họ chỉ đành xin phá sản Tô Thị gán nợ, đây – đây làm sao có thể, Tô Thị là tâm huyết cả đời của ông ta, sao có thể một đêm hóa hư không chứ?

Hơn nữa, nếu thật sự phá sản, sau này bọn họ còn có cuộc sống cẩm y ngọc thực sao?

Tô Tĩnh Ngâm hoàn toàn hoài nghi sau khi Tô Nghiên gả vào nhà họ Lăng có tiền thì không quan tâm đến bọn họ nữa, ông ta không muốn đối mặt với con gái nhỏ không nên thân kia, vì vậy phái con gái lớn ra tay.

Thật sự là ông trời giúp đỡ, lại để Tô Hiểu Tinh nhìn thấy màn này.

Sau khi cô ta lưu lại hình ảnh, trực tiếp về nhà, nói ba mình: “Nó căn bản không nói với người nhà họ Lăng, Tô Nghiên nói, bây giờ nó vừa kết hôn, quan hệ với ba mẹ chồng hòa hợp, không muốn vì ba mà ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, nó bảo ba đợi một chút, sẽ giúp nghĩ cách.”

“Nó sẽ nghĩ cách? Ta nhổ vào, ngoại trừ cầu nhà họ lăng, nó còn có cách nào nữa?” Mới nghe xong lời Tô Hiểu Tinh nói, Tô Tĩnh Ngâm đã nổi giận lôi đình.

Bốp một tiếng, dùng sức đập xuống mặt bàn, bàn sách từ gỗ thật, bàn tay to của Tô Tĩnh Ngâm đỏ lên, chén trà loảng xỏng nhảy lại lại rơi xuống.

Đây là chỗ thông minh của Tô Hiểu Tinh, nói dối chỉ nói một nữa, cô ta biết rõ với tính cách của cha mình sẽ không đi tìm Tô Nghiên chứng thực, nhìn dáng vẻ lửa giận ngút trời của cha mình: “em gái” sẽ gặp phiền toái rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.