Chiều Vợ 7 7 49 Ngày

Chương 8: Chương 8: Gặp mặt




Nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, cơ thể mềm mại của Tô Nghiên chấn động, trợn tròn hai mắt. Bất ngờ… là chiếc Chery Tiggo bị vỡ một bên đèn hậu và biến thành người chột mắt, đây là xe của anh sao?

Không đúng, nếu như người đàn ông này thật sự là Chử Thừa Ân, thái tử nhà họ Chử thì anh làm gì keo kiệt nghèo túng đến nỗi phải lái loại xe này?

Hơn nữa người đàn ông gọi điện thoại cho cô tự xưng là chủ xe khó chơi cực kỳ, giọng nói trong trẻo tuyệt đối không giống với giọng nói từ tính trầm khàn của người trước mặt này.

Chử Thừa Ân thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Anh chỉ đơn giản cho rằng Tô Nghiên có thể tìm được tung tích của anh đủ để thấy rằng cô đã bỏ ra nhiều công sức. Anh thật lòng muốn nghe xem người đại diện của Hoa Tín định nói gì.

Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của cô, anh không cầm lòng được hơi giải thích một chút: “Tôi vừa mới làm việc rất lâu trong công ty, rất mệt mỏi, Tô Nghiên, cô chỉ có mười phút, trên đường phải nói xong.”

“Ồ.” Nhàn nhạt lên tiếng, không nói thêm gì nữa, Tô Nghiên nhanh nhẹn đi theo Chử Thừa Ân lên chiếc xe kia.

Chín phút năm mươi giây, Tô Nghiên liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, may là không vượt quá mười phút.

Cô tận dụng khoảng thời gian quý báu khó giành được này để phát biểu đầy đủ quan điểm của mình, phân tích ưu điểm và nhược điểm của Hoa Tín và nếu như hợp tác với họ, Chử Thị sẽ có những lợi ích gì.

Không có câu nào dư thừa và vô nghĩa.

Rõ ràng là vẻ mặt người đàn ông trên ghế lái kia dịu đi rất nhiều, mặt mày đều thoáng hiện lên nụ cười.

Tô Nghiên cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, xem ra lần này mình đã thành công, sau khi đàm phán thành công dự án cô có thể nghỉ ngơi thật tốt và sắp xếp chuyện cưới xin của mình.

Nghĩ đến chuyện kết hôn thật ra lòng cô càng nặng trĩu hơn.

Tô Nghiên luôn luôn là một cô gái có tự trọng, yêu bản thân, độc lập tư chủ. Khi đã có khả năng tự nuôi sống bản thân mình thì lập tức rời khỏi nhà họ Tô, dựa vào đôi tay của mình để kiếm sống.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, mấy người phụ nữ sẽ quan tâm đến một cái màng mỏng đó sao? Sở dĩ đồng ý cuộc hôn nhân này chủ yếu là muốn có trách nhiệm với tình cảm của mình, cô thật lòng thích Lăng Tiêu Quân.

Nhưng rõ ràng là thủ trưởng đại nhân đã quên cô là cọng rễ hành nào từ lâu rồi, mà hình như người mà thủ trưởng Lăng thích là chị cả của cô đúng không?

Sau khi biết cô dâu đã bị đổi, đối với mình lại vẻ mặt không vui. Là ba, là người nhà họ Tô mặt dày cứ nhất định phải bám vào cuộc hôn nhân này.

Mà Lăng Tiêu Quân đã từng nói vào tai Tô Nghiên: “Như cô mong muốn.” Sau đó cô luôn có cảm giác rợn cả tóc gáy, giống như là đối phương sẽ “lấy về rồi tính sổ sau.”

Nếu quả thật kết hôn, cuộc hôn nhân này sẽ mang đến điều gì cho mình đây? Tô Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa lưng vào sau xe.

Không nhắc tới việc Tô Nghiên phân tâm, Chử Thừa Ân làm việc luôn luôn khiêm tốn, cho nên mới không xuất hiện ở nhà họ Chử, mà đi loại “xe nát” này ở Chử Thị.

Anh chỉ đơn giản cảm thấy Tô Nghiên làm việc chuyên nghiệp, nên mới cho cô mười phút.

Dù sao cũng đang trên đường lái xe đi ăn cơm, cũng sẽ không mất thời gian của mình. Cơm nước xong xuôi đi về ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục bận rộn ở công ty.

Đây vốn là kế hoạch ban đầu của anh ta, hiện tại lại thêm một tầng nữa. Việc hợp tác với Hoa Tín là ba anh đồng ý, anh vốn không coi trọng, nhưng vừa rồi được Tô Nghiên phân tích như thế, anh cảm thấy cũng còn có khả năng.

Đã như vậy tốt nhất là hai người đi ăn cơm với nhau và cùng bàn bạc những nội dung công việc hợp tác.

Sau khi đưa ra lời mời, chử Thừa Ân đưa Tô Nghiên đến một quán trà quen thuộc. Nhưng không ngờ lại gặp anh ở cửa.

Tô Nghiên và Chử Thừa Ân sánh vai cùng nhau đi về phía quán trà, trong khi đi cô còn tranh thủ tận dụng chút thời gian quý báu để nói với đối phương đủ loại nội dung công việc hợp tác.

Nhưng lúc đến cửa lại gặp Lăng Tiêu Quân.

Từ phía anh nhìn sang thì thấy Tô Nghiên hơi nghiêng đầu, vẻ mặt tươi cười thân mật nhìn qua người đàn ông khác.

Đương nhiên Lăng Tiêu Quân không phải đi một mình, mỹ nữ đứng bên cạnh anh là người Tô Nghiên vô cùng quen thuộc.

Trước đó không lâu, vào lúc hơn nửa đêm, cô đã từng thấy sự khác lạ của hai người này. Không ngờ… Tô Nghiên cảm thấy rất kỳ quái, chị cả, không phải chị không muốn kết hôn, sắp đặt tôi lên giường của anh ấy, bây giờ lại đang làm chuyện gì vậy?

Nhìn thấy người bạn quen, Chử Thừa Ân đưa tay ra bắt tay và chào hỏi với đối phương trước: “Anh Lăng, đã lâu không gặp, gần đây ổn không?”

Thành phố này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nói lớn cũng không lớn đến vậy, mấy gia đình thật sự có tiền, có thế lực, có thân phận và địa vị thì tất cả mọi người đều biết nhau.

Đương nhiên ngoại trừ Tô Nghiên ra, cô là sự tồn tại không đủ cách của nhà họ Tô.

“Không tệ, cậu về nước từ khi nào vậy?” Lăng Tiêu Quân nhìn không chớp mắt, chỉ nói chuyện cùng Chử Thừa Ân, coi người phụ nữ bên cạnh anh ta không tồn tại.

Mà Tô Hiểu Tinh thì phong tình vạn chủng vuốt tóc rối trên trán, trực tiếp coi Tô Nghiên không phải người.

Tô Nghiên quýnh, bước chân vốn muốn bước đi dừng lại một chút.

“Về được một thời gian rồi, chỉ có điều công việc vẫn luôn rất bận, còn chưa kịp liên lạc với bạn bè cũ đây. Tiêu Quân, nghe nói anh sắp kết hôn rồi, đến lúc đó nhất định tôi sẽ tặng một món quà lớn. Cô đây chắc hẳn chính là cô dâu xinh đẹp đó hả?” Chử Thừa Ân chào hỏi, liên tưởng tự nhiên như bình thường.

Mặt Lăng Tiêu Quân không chút biểu cảm, Tô Hiểu Tinh che miệng làm ra vẻ ngượng ngùng, bị hiểu lầm nhưng dường như không có ý định muốn giải thích rõ ràng. Ngược lại chỉ có Tô Nghiên sắc mặt xấu hổ, trong lòng bất bình.

Cô cũng không tiện nói gì, Lăng Tiêu Quân đã không thèm sửa lại sự sai lầm này thì cô là cái gì chứ?

Vốn dĩ cũng chỉ là gặp thoáng qua, sau khi chào hỏi xong thì dựa theo kế hoạch đã định, Chử Thừa Ân vẫn cùng Tô Nghiên vào phòng ăn cơm, vừa bàn chuyện công việc.

“Nếu như dựa theo kế hoạch này, có bốn ngày để chuẩn bị có đủ không?” Chử Thừa Ân nhìn qua cô gái đối diện không động tới một ngụm cà phê nào, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào tài liệu trong tay, ánh mắt anh ta tràn đầy sự khen ngợi.

Trong quá khứ, những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ta, ngoài việc ham mê thân phận địa vị của nhà họ Chử, hoặc là nhằm vào ngoại hình mà đến, còn thật sự muốn tìm anh ta để bàn công việc thuần túy thì có mấy ai?

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tô Nghiên đáp.

Cô dự tính trong lòng, e rằng cho dù bỏ thời gian nghỉ kết hôn, cũng không thể bỏ công việc được. Chuyện hôn lễ không có việc mà cô lo được, công việc thì lại không bỏ được, e là trên thế giới này cô là cô dâu kỳ quái nhất.

Vụ án này chỉ có cô tiếp xúc từ đầu tới cuối, cô hiểu rõ nhất về từng quy trình của dự án, chỉ sợ là sau khi về nhà thỉnh thoảng vẫn phải liên lạc điện thoại với đồng nghiệp để hỏi thăm tiến độ công việc.

Đây chính là nỗi niềm của phụ nữ hiện nay, một mặt đề cao tính độc lập tự chủ, chăm chỉ cố gắng trong công việc, thế nhưng làm nửa bầu trời, cũng không thể vứt bỏ gánh nặng trách nhiệm gia đình được.

Ngoài làm một người vợ, người mẹ tốt thì còn phải làm một người phụ nữ tốt, có thể tưởng tượng trọng trách trên vai như thế nào.

Nói hồi lâu cảm giác miệng hơi khô, cô tiện tay cầm lấy cái cốc trước mặt uống một hớp nước … a, Tô Nghiên giật mình, vừa rồi rõ ràng cô gọi cà phê chứ.

“Thứ cô vừa uống là nước của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.