Edit+Beta: Anbel
Phương Dạ Âm nằm trong bệnh viện hết một tuần, trong lúc đó Mục Bạch cũng đã ghé qua hai lần.
Tần Việt Phương cũng không nói đến việc đề nghị cậu xuất viện, cậu cũng vui vẻ tự do tự tại ở trong đó.
Hai ngày nay dường như Tần Việt Phương bận rộn rất nhiều, Phương Dạ Âm đoán rằng lúc này hẳn là hợp đồng mà hắn đang giật lấy cùng Nghiêm gia đang bước vào thời kỳ chạy đua, không có hắn tới làm phiền, Phương Dạ Âm quả thực là sống rất thư thái.
Mỗi ngày tỉnh dậy ở bệnh viện, dì Lưu tới đưa cơm sáng, ăn xong thì xuống lầu đi bộ một vòng, cậu có cảm giác như quay lại đoạn thời gian nhàn nhã trước khi chết vậy.
Phương Dạ Âm ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ấm áp trên đầu, kéo chặt lại áo khoác trên người, tuy rằng mới vừa vào đầu thu mà sáng sớm trong không khí lành lạnh cũng đã đọng vài giọt sương sớm trên cành cây.
Hoa viên trong bệnh viện cũng không ít người già cùng trẻ con mặc đồ bệnh nhân đứng cách đó không xa ồn ào ngồi phơi nắng, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài hộ sĩ tới bắt người đi uống thuốc.
Phương Dạ Âm ngồi trên hàng ghế dài trên đầu có cành cây thường xuân dài mà phát ngốc, ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt, một nửa khuôn mặt chiếu rọi lấp lánh một nửa chìm trong bóng râm, cho dù mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình lại lộ ra vẻ tinh xảo hệt như thiên sứ xinh đẹp, làm người ta bị cuốn hút đến không thể rời mắt nổi.
Tần Việt Phương sau khi tan làm liền đến tìm người, hắn híp mắt nhìn cảnh đẹp này, cảm thấy hài lòng lại cảm thấy có chút ngứa ngáy trong lòng.
Tựa như một vị đế vương dưới trần gian muốn nhúng chàm thiên sứ xinh đẹp, tham lam lại si mê không muốn bất kỳ đụng tới người của hắn.
Bất quá, bị mê hoặc không ngừng tựa hồ không chỉ có một mình hắn.
“Tiểu mỹ nhân, anh thật xinh đẹp.”
Một đứa trẻ không biết từ đâu chạy đến nhìn rồi cười hì hì trước mặt Phương Dạ Âm
Đôi mắt Phương Dạ Âm xẹt qua trên khuôn mặt nhỏ dơ bẩn, thần sắc lãnh đạm lại, cái mông nhích về sau một chút.
Đứa bé trai hoàn toàn không thèm để ý, nó xoa xoa cái mũi đang chảy nước mũi của mình, chất nhầy màu trắng dính trên mu bàn tay nó theo ánh sáng chiếu vào mà lóe sáng, nó đưa tay muốn tới lôi kéo quần áo Phương Dạ Âm.
Phương Dạ Âm giật giật khóe miệng, giọng nói mang theo sự chán ghét. “Tránh ra.”
Hắn chán ghét con nít, hơn nữa càng chán ghét đứa con nít lôi thôi như quỷ. [ hehe, y hệt tui, tui cũng ghét mấy đứa con nít ở dơ còn hay quậy phá ]
Chỉ là liếc qua vẻ mặt luộm thuộm đầy vết bẩn trên mặt nó một chút, thằng nhóc đó lại càng cười hắc hắc thêm vui vẻ, một phen nắm lấy cổ tay áo cậu.
“Tôi* thích anh, anh làm vợ của tôi đi.” Đứa nhỏ ưỡn ngực “Nhà tôi có rất nhiều tiền đấy.”
*để tôi cho nó láo =)))
Phương Dạ Âm nhìn bàn tay nhỏ dơ bẩn kia, sắc mặt càng lạnh hơn, rút áo trong tay nó ra, lạnh lùng phun ra chữ: “Không.”
Thằng nhóc có chút không vui hô to: “Vì sao chứ!?”
Phương Dạ Âm nheo nheo mắt, cảm thấy có chút bực bội. Thằng quỷ nhỏ này từ đâu tới vậy, bộ không biết xấu hổ sao?”Tiểu quỷ từ đâu tới vậy, nhóc không xấu hổ là gì à?” Phương Dạ Âm vừa định nói xong, đôi chân dài của Tần Việt Phương liền bước tới nhìn khuôn mặt đứa nhỏ.
Phương Dạ Âm liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng suy nghĩ.
Tên không biết xấu hổ hơn chính là anh đấy.
Thằng nhóc nhìn Tần Việt Phương cảm thấy có chút hiếu kỳ: “Hình như tôi đã thấy chú ở đâu rồi thì phải?”
Tần Việt Phương nhướng mày, hắn ngồi lên ghế dài ôm lấy bả vai Phương Dạ Âm, tâm tình thoải mái nói: “Chắc có khi đã gặp trên bản tin tài chính lúc chiều rồi đi.”
Phương Dạ Âm: Ha.
Thằng nhóc nhỏ mím môi, đôi mắt xem xét nhìn chằm chằm mặt Tần Việt Phương, khuôn mặt tỏ vẻ không cam lòng lại muốn đi tới kéo tay áo Phương Dạ Âm.
“Mỹ nhân, anh đi theo tôi đi, ông chú này già lắm rồi, ổng không lo được cho tương lai của anh đâu” Thằng nhỏ miệng choai choai nói thẳng vào trọng điểm. =)))
Cả mặt Tần Việt Phương liền đen như đích nồi.
Phương Dạ Âm nhìn thoáng qua Tần Việt Phương, cười như không cười.
Tần Việt Phương cười lạnh một tiếng, bộp một tiếng liền hất tay đứa nhỏ đi. “Nhưng tôi lại có nhiều tiền hơn nhóc đó.”
Anbel: Ông chú già đi giành bồ với thằng nhóc nhỏ =)))
Phương Dạ Âm ghét bỏ liếc mắt nhìn khi tay hai người họ chạm vào nhau, thật dơ.
Tay thằng nhỏ bị hắn hất mạnh tới đỏ bừng mu bàn tay, nó trừng mắt không phục nói: “Nhưng tôi trẻ hơn chú đó, tôi còn có rất nhiều thời gian để đi kiếm thật nhiều tiền.” Nó nhìn về phía Phương Dạ Âm rồi nói: “Mỹ nhân đi theo tôi đi, tôi sẽ mua cho anh thật nhiều túi sách cùng son môi!”
Tần Việt Phương ôm chặt Phương Dạ Âm, hừ một tiếng: “Tôi đi mua so với nhóc còn nhiều hơn, hiện tại liền đi mua.”
Nội tâm Phương Dạ Âm không hề gợn sóng, tôi là một thằng đàn ông thì cần túi xách và son môi để làm gì?
Cậu khinh thường liếc nhìn Tần Việt Phương, có chút hận sắt không thành thép: “Tần Việt Phương, anh tính khí như thế nào mà lại đi so đo với đứa con nít thế?”
Tần Việt Phương nhướng mày: “Lá gan không nhỏ nhỉ, lại dám kêu đầy đủ họ tên của tôi.” Giây tiếp theo hắn hôn một cái lên môi cậu, giọng nói khàn khàn ái muội nói: “Tôi hy vọng rằng lần sau em có thể ở trên giường kêu tên tôi lớn tiếng một chút.”
Phương Dạ Âm nghiến răng: “Anh thật sự...” Nói lời cợt nhả mà không biết điểm dừng à!
Tần Việt Phương: “Hửm?”
Phương Dạ Âm mím môi, mặc kệ hắn.
Tần Việt Phương đối với đứa nhỏ phất tay đầy ghét bỏ: “Đi ra chỗ khác chơi, phiền chết đi được.”
Đại Tần cùng tiểu Tần giống hệt nhau ở chỗ bọn họ đều không thích trẻ con.
“Oa! Chú chính là một tên xấu xa!”
Đứa nhỏ dường như nhớ tới cái gì đó bỗng dưng chỉ vào Tần Việt Phương kêu to, trên mặt tràn đầy tức giận cùng bất bình, nó còn làm tư thế muốn xông tới dùng đầu tông vào người hắn.
Tần Việt Phương vươn một chân ra, vững vàng chặn ngay đầu thằng nhóc.
Hắn không kiên nhẫn nhíu mày nói: “Rốt cuộc thằng nhóc này là con cái nhà ai vậy?”
Phương Dạ Âm giật giật khóe miệng, có chút muốn cười nhưng lại cảm thấy bầu không khí có chút không đúng lắm.
“Tần Việt Phương! Mày đang làm cái gì vậy!” Một người phụ nữ có chút quen mắt chạy vọt qua đây, cứu lấy đầu đứa nhỏ khỏi chân Tần Việt Phương.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ trong chốc lát, ánh mắt Phương Dạ Âm cùng Tần Việt Phương đồng thời nghệt ra, ánh mắt Phương Dạ Âm thậm chí còn mang theo chút hung tợn.
Người phụ nữ trước mắt ước chừng khoảng ba mươi tuổi, tóc hơi xoăn, khuôn mặt trang điểm đậm, mặt mày có chút tựa tựa như Tần Việt Phương.
Đây là người thân trước mắt còn sót lại của Tần Việt Phương 一一 Tần Thiến Thiến.
Tần Việt Phương đứng lên, trên tay nắm chặt lấy bàn tay Phương Dạ Âm, có chút không tự chủ mà vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cậu: “Tần Thiến Thiến, ai cho cô trở về?”
Tần Thiến Thiến tựa hồ có chút sợ Tần Việt Phương, ánh mắt cô trốn tránh một chút nhưng rất nhanh lại ưỡn ngực thẳng lưng trừng mắt nhìn Tần Việt Phương: “Tần Việt Phương, đây là thái độ mà mày đối xử với cô của mày sao? Mày đừng quên rằng trong tay tao còn có 10% cổ phần của Tần thị đấy!”
Phương Dạ Âm nhíu mày, lười nhìn mặt cô.
Một màn này đời trước cậu cũng đã từng chứng kiến, đối với đứa nhỏ này, cậu cũng có chút nhớ kỹ.
Tần lão gia trăn hoa có tiếng, Tần Việt Phương cũng chưa từng hết lòng vì ai, cha Tần đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là mẹ Tần trong nhà có chút điều kiện, cha Tần cũng chưa bao giờ dám chơi quá phận, con riêng bên ngoài cũng cơ hồ không có.
Chỉ là cái cơ hồ này, cũng chỉ là cơ hồ mà thôi.
Cha của cái thằng nhóc nhỏ này là chính là đứa con riêng bên ngoài của cha Tần, tuổi tác lớn hơn một chút so với Tần Việt Phương, chỉ là khi sinh ra gã thân thể không tốt cho lắm, bác sĩ nói gã sống không quá ba mươi tuổi nên mẹ Tần liền bỏ qua. Sau khi gã chết liền để lại đứa con trai, không ngờ lại bị Tần Thiến Thiến tìm thấy được.
Phương Dạ Âm hững hờ nhếch môi, cơ hội tới rồi, Tần Thiến Thiến làm sao có thể không thuận bút thành chương làm lớn mọi chuyện được chứ.
Tần Thiến Thiến trong tay có được con át chủ bài, trên mặt cô mang theo tự tin kiêu ngạo cùng ác ý, cô không chút khách khí thô lỗ thách thức Tần Việt Phương.
“Tần Việt Phương, tao nói cho mày biết, lần này tao trở về chính là muốn một lần nữa phân chia lại gia sản cùng mày!”
Tần Việt Phương cười nhạo một tiếng, đảo mắt nhìn qua đứa nhỏ, hắn không chút nào để ý ngồi lại lên ghế dài, bắt chéo hai chân lại với nhau, tay ôm lấy eo Phương Dạ Âm.
“Phân chia sao? Làm thế nào mà phân chia, tôi cũng không ngại đem toàn bộ cổ phần của cô lấy lại đâu.” Tần Việt Phương lạnh nhạt lại ác liệt nhếch môi cười, khuôn mặt hắn trông thật nhẹ nhàng, giống như hết thảy những điều đó đều không có gì làm hắn sợ cả.
Phương Dạ Âm lại cảm thấy hắn ôm eo của mình có chút mạnh, cậu khẽ nhíu mày nhưng vẫn không nói điều gì cả.
Đứa nhỏ từ tay Tần Thiến Thiến vùng ra chạy đến trước mặt Phương Dạ Âm.
“Tiểu mỹ nhân, anh đi theo tôi đi, tiền của ông ta đều là của tôi, anh đi theo ổng thì chẳng có gì tốt đâu.” Thằng nhóc nhỏ nói xong lại đưa tay chùi nước mũi chảy ra.
Phương Dạ Âm lạnh lùng liếc mắt nhìn nó, cảm thấy có chút ghê tởm nheo mắt lại: “Ai nói cho nhóc biết tiền của anh ta đều là tiền của nhóc?”
Đứa nhỏ nói: “Mẹ cùng dì đều nói như vậy, về sau nhà của chúng ta sẽ càng có nhiều tiền, tất cả đều là của tôi nha!”
Tần Việt Phương nghe tới lời nó nói, khóe môi hắn lạnh lùng nhếch lên, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Tần Thiến Thiến: “Phải không.”
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tần Thiến Thiến, mặt mày lạnh lẽo, đôi mắt cũng mang theo một luồng ý lạnh lẽo, Tần Thiến Thiến bị hắn nhìn đến co rụt lại một chút.
Đứa nhóc nhỏ đối với không khí biến đổi xung quanh người lớn tương đối khá mẫn cảm, nó dường như không biết rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết điều mà ngậm miệng lại.
Ở đây có mỗi Phương Dạ Âm là tương đối thoải mái nhất.
Tần Thiến Thiến không còn dám cùng Tần Việt Phương cãi cọ nữa, cô cắn môi không cam lòng nhìn thoáng qua biểu tình lãnh đạm của Phương Dạ Âm.
Tần Thiến Thiến ác ý liếc nhìn Phương Dạ Âm, khuôn mặt đầy chế nhạo: “Ha, đã lâu không gặp, mày vẫn là một bộ dạng không đàng hoàng này, lại chuyển sang chơi đàn ông.”
Phương Dạ Âm ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Đại khái có lẽ là gương mặt cậu nhu mỹ (ôn nhu + xinh đẹp) như một mỹ nhân yếu ớt, Tần Thiến Thiến nói lời ác ý cũng càng thêm cay nghiệt hơn, tựa hồ muốn nhìn thấy bộ dạng sụp đổ không chịu nổi của Phương Dạ Âm. “Nguyên một khuôn mặt tựa như hồ ly tinh, ngoại trừ bán mông ra thì chẳng làm được cái gì, Tần Việt Phương, mày trước kia tốt xấu gì cũng quen một thằng con trai, hiện tại lại ra đường nhặt cái thứ kỹ nam này về làm gì?”
Người con trai mà Tần Thiến Thiến nói chính là Mục Bạch.
Lúc đó Mục Bạch cùng hắn vội vàng về nhà chịu tang, sự tình của hai người không biết làm thế nào lại bị Tần Thiến Thiến phát hiện được. Dù cho tính tình Mục Bạch có tốt như thế nào cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, bị Tần Thiến Thiến lôi ra móc mỉa đến vô cùng xấu hổ.
Phương Dạ Âm nhớ tới chuyện này tim đều đau thắt lại, chính bởi vì chuyện này mà Mục Bạch mau chóng xuất ngoại, chờ bọn họ liên hệ với nhau một lần nữa thì Mục Bạch đã quay lại nhà chính ở Italy, hai người cũng chính vì chuyện này mà chia tay.
Tần Việt Phương dường như cũng nhớ tới chuyện này, hai người nhìn chằm chằm vào Tần Thiến Thiến, ánh mắt không khác biệt nhau gì mấy.
Đứa nhỏ đứng ngay bên cạnh tựa hồ cũng bị khí tràng của Tần Thiến Thiến lây nhiễm, nó đi đến lôi kéo tay áo Phương Dạ Âm: “Mỹ nhân, đi theo tôi đi!”
Tần Việt Phương tức giận nghiến răng, vừa định mở miệng nói thì đôi mắt Phương Dạ Âm giữa hai người đảo qua đảo lại, chợt cong môi cười. Nụ cười này không phải nụ cười xán lạn ôn nhu mà là một nụ cười mang theo chút yêu khí không nói nên lời, muốn hình dung mà nói chính là mặc dù đẹp nhưng lại mang theo một chút yêu diễm lại có chút khinh thường khiêu khích.
Cậu hừ một tiếng, hất tay đứa nhóc ra, híp mắt nói với Tần Thiến Thiến: “Mang đứa nhỏ này cùng cô cút xa một chút, cô ở nơi nào thì cút về nơi đó đi.”
Tần Thiến Thiến bị cậu nói có chút ngẩn ra sau đó lập tức phản ứng lại, giọng nói bén nhọn thét lên: “Mày là cái thá gì chứ? Dám mở miệng nói chuyện với tao như vậy à?”
Phương Dạ Âm cười một tiếng: “Vậy cô là cái thứ gì? Tôi nên nói chuyện như thế nào với bà đây?”
Ngữ khí cậu nhỏ nhẹ mềm mỏng, hoàn toàn không có lực công kích, cố tình ngữ khí còn mang theo cái loại kiều diễm châm chọc này, làm Tần Thiến Thiến nhớ tới đám tiểu tam mà chồng mình nuôi bên ngoài, mặt mày cô vặn vẹo lại.
“Tao là cô của Tần Việt Phương, là trưởng bối của nó!” Tần Thiến Thiến tức giận xông máu: “Mày chính là cái thứ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Mày có tư cách gì mà nói chuyện với tao?”
Phương Dạ Âm dựa vào lòng ngực Tần Việt Phương, cậu mặc bộ đồ bệnh nhân, dáng vẻ suy nhược mỹ lệ, nhấp môi ngẩng đầu nói: “Ui chà, cô ta nói cô ta là cô của anh kìa, vậy thì em nên nói lời xin lỗi với cô ấy nhỉ?” Ngữ khí cậu chân thành giống như đang nói lời thật lòng.
Tần Việt Phương nhìn đến khuôn mặt vặn vẹo của Tần Thiến Thiến, hắn cong môi nhéo nhéo gương mặt cậu: “Cô ta nói em liền tin à? Đồ ngốc.”
Phương Dạ Âm hơi hơi mỉm cười, giọng nói đầy bất mãn: “Cô ta còn nói em chính là cái đồ không biết xấu hổ kìa.”
Tần Việt Phương đầu cũng không thèm quay lại, giọng nói đầy sủng nịch: “Cô ta chính là một bà cô thích trang điểm lòe loẹt, nhìn còn xấu hơn em.”
Phương Dạ Âm: “Cô ta mắng em.”
Tần Việt Phương: “Vì cô ta ghen tị với em đấy.”
Tần Thiến Thiến muốn tăng xông máu: “Tần Việt Phương!”
Tần Việt Phương vừa lòng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Phương Dạ Âm, hừm.. Bộ dạng phối hợp giúp hắn xả giận thật đáng yêu.
Lần này tới lượt nụ cười của Phương Dạ Âm hơi vặn vẹo 一一 Anh chưa có rửa tay đấy!!