Editor: Anbel
Thời điểm Tần Việt Phương ở bên ngoài gấp gáp chạy về, Phương Dạ Âm đã say giấc ngủ.
Cậu có chút co ro cơ thể, sợi tóc lộn xộn rủ xuống che đi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Tần Việt Phương đi đến, hắn đưa tay sờ trán cậu, không cảm giác được nhiệt độ nào ngược lại lại cảm thấy có chút phát lạnh. Độ ấm trong lòng bàn tay Tần Việt Phương làm cậu tỉnh giấc, Phương Dạ Âm chậm rãi mở mắt, đôi mi dày run rẩy nhìn về phía ngực Tần Việt Phương.
Tần Việt Phương trầm giọng hỏi: "Tỉnh rồi à, có uống thuốc chưa?"
Phương Dạ Âm nhỏ giọng ừ một tiếng, dáng vẻ ngoan ngoãn làm người khác mềm lòng.
Tần Việt Phương xoa đầu cậu, nhẹ giọng hỏi tiếp: "Cảm giác thế nào rồi."
"....Tôi không sao." Phương Dạ Âm nhỏ giọng đáp.
Tần Việt Phương cúi người xuống, hôn một cái lên đỉnh đầu cậu.
"Tôi đi tắm trước, cậu cứ ngủ tiếp đi."
Phương Dạ Âm không nói tiếng gì, nằm trên giường khẽ khép hờ đôi mắt.
Tần Việt Phương đi vào phòng tắm, đôi mắt cậu chậm rãi mở ra, đôi mắt đầy u ám phiền muộn.
Tần Việt Phương tắm rửa xong, trên người mang theo mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, hắn lên giường ôm lấy cậu, hai người tựa vào nhau, Phương Dạ Âm nhu thuận rúc vào lòng ngực hắn.
"Tôi đã tốt lên rồi, có thể hay không đừng mời bác sĩ đến khám nữa."
Phương Dạ Âm bỗng dưng mở miệng.
Tần Việt Phương hơi nghiêng đầu qua một bên: "Bác sĩ làm không tốt à."
Phương Dạ Âm nhỏ giọng nói: "Không phải."
"Vậy thì vì cái gì không cho bác sĩ khám nữa?"
Phương Dạ Âm nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi khỏe lên rồi."
Tần Việt Phương cười một tiếng, không rõ ý hắn là gì, ôn nhu dụ dỗ nói: "Vậy ngày mai tôi đổi bác sĩ khác cho cậu."
Phương Dạ Âm không nói gì nữa, cậu biết hắn đã vừa lòng.
Hèn mọn lấy lòng, những lời cầu xin yếu đuối là những tình thú nho nhỏ mà hắn yêu thích.
Tịnh dưỡng trong nhà ba bốn ngày, Phương Dạ Âm mới một lần quay lại trường học.
Hôm nay trong phòng học đột nhiên khá náo nhiệt, thời gian Phương Dạ Âm quay lại học vừa vặn ở trường đang tổ chức đại hội liên đoàn, cả lớp đã tổ chức hoạt động suốt hai ngày qua, mọi người trong lớp đều rất hăng hái tham gia hoạt động.
Đây là thời điểm mà tinh thần sức sống tràn ngập không khí thanh xuân ở khắp mọi nơi.
Phương Dạ Âm có chút nhàm chán nhìn bọn họ, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nếu không phải vì dạo này không gặp Tần Việt Phương, cậu cũng chả muốn đến trường trong hai ngày này.
(đoạn này lại lú, nguyên tác ghi là , ý bé Âm là sao nhỉ? theo ý né TVP hay theo ý không có TVP ở nhà nên chán quá mới vô trường chơi:q, theo tui nghĩ lại là ý sau, tại trong lúc này TVP bị dính mấy buôn bán khó nhằn nên rất ít khi về nhà, bé Âm toàn ở một mình trong nhà thuiii)
"Phương...Phương Dạ Âm, cậu có muốn tham gia vào hai cái hoạt động này không."
Phương Dạ Âm ngước mắt nhìn người trước mặt, cô là ủy viên trong ban vui chơi giải trí, có diện mạo không tồi, lúc này cô đang khẩn trương đứng trước mặt cậu khẽ dò hỏi.
Phương Dạ Âm rũ mắt, động tác trên tay dừng một chút sau đó ngước mắt nhìn cô khẽ gật đầu.
Hắn cũng sẽ chú ý những việc này, đôi khi sẽ bày ra bộ dáng thiếu niên. (ý là không tỏ ra im lặng trưởng thành khiến người khác nghi ngờ á)
Cô nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng cười đưa tờ đơn đăng ký cho cậu. "Vậy cậu điền vào tờ đơn này giúp tớ nhé, tớ đợi một lát nữa sẽ quay lại lấy."
Phương Dạ Âm gật đầu.
Trong tờ đơn ghi ngắn gọn mấy hạng mục hoạt động có thể lựa chọn, mặt sau có mấy chỗ trống, có thể tự do ghi thêm.
Tùy ý quét mắt nhìn một cái, Phương Dạ Âm khẽ nhíu mày.
Cái gì mà nhảy nhót, ca hát, diễn kịch hắn chưa từng hứng thú với mấy thứ đấy, huống hồ nếu làm vậy phải cùng với người khác tập luyện, toàn là những chuyện phiền phức.
Đang ngồi miên mang suy nghĩ, đầu bút ngừng một chút tại công việc hậu cần.
Phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười nhạo, âm thanh mang theo ác ý bén nhọn làm người khác chán ghét.
"Người câm cũng chỉ có thể đi làm hậu cần chạy việc vặt thôi."
Âm thanh này rất thấp, những người xung quanh đều không thể nghe thấy được, Phương Dạ Âm không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đang nói, lực đạo ngón tay đang gõ trên bàn khẽ mạnh lên một chút.
Tần Việt Phương tính tình không hề tốt, tuy rằng kiếp trước hắn sống lâu hơn so với Tần Việt Phương hiện tại, nhưng mà tính cách cũng không tốt hơn là bao, dù sao cũng là cùng một người.... Cho dù hiện tại có phải cúi đầu với Tần Việt Phương ngay lúc này đi nữa, cũng không có nghĩa là hắn không tính toán cho đám ruồi bọ này.
Tác giả: Âm Âm ngoại trừ đối mặt với chính mình, còn lại đối với người khác thì tuyệt đối không chịu thiệt đâu, cảnh báo trước, tiểu thụ không mềm cũng không manh, thậm chí dùng cả thủ đoạn độc ác.