Giống như vừa biết được một chuyện gì đó vô cùng kinh khủng, tim Triệu Tân Chi đập như trống.
Nói với Đoàn Sâm chỉ bằng thừa là cái quỷ gì? Đây chẳng phải là đang khịa hắn không xứng sao.
Dựa vào hiểu biết của Triệu Tân Chi đối với hắn, nhất định hắn sẽ nổi cơn tam bành.
Thế nhưng cậu chờ cả buổi trời chỉ thấy Đoàn Sâm xoay người bước lên thang cuốn.
Woa.
Triệu Tân Chi lộ vẻ kinh ngạc, cậu vội vàng đi theo chỉ đường cho hắn: “Em thấy bọn họ đi qua bên kia kìa, chắc là đi ăn thịt nướng, anh ăn cơm chưa? Hay chúng ta vào trong đó luôn đi?”
Đoàn Sâm lên tới nơi thì đứng bất động.
Triệu Tân Chi nhìn theo tầm mắt của hắn, xuyên qua ô cửa kính sạch sẽ, vừa vặn bắt gặp Diệp Bạch Tư và Ân Tự đang ngồi đối diện với nhau, nhất thời trong lòng cậu vui vẻ: “Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay, anh, chúng ta cũng vào ăn đi, tiện thể nghe bọn họ đang nói chuyện gì luôn.”
Đoàn Sâm bước sang một bên, hắn dựa vào lan can kính nhìn sườn mặt của Diệp Bạch Tư đang dùng bữa, nói: “Không vào.”
“Sao cơ? Chẳng lẽ anh còn sợ chút thất bại ấy à...” Triệu Tân Chi chưa nói xong, cậu đã nhìn thấy Diệp Bạch Tư đang ăn món gì.
Cua hấp trong nồi.
Chân trước của Đoàn Sâm vừa mới nhập viện vì dị ứng hải sản, chân sau của Diệp Bạch Tư đã đi ăn cua với người khác, còn có một đĩa tôm hùm cay đặt ở một bên.
Chuyện này cũng đau lòng gớm.
Triệu Tân Chi lặng lẽ dựa vào lan can với Đoàn Sâm, bỗng chốc cậu cảm thấy bất bình thay hắn.
“Anh.” Cậu nói: “Thế, không lẽ chúng ta cứ đứng đây nhìn à?”
“Em ấy đang uống cái gì vậy?”
“Hình như là sữa khoai môn đó.” Triệu Tân Chi biết những thứ này cũng khá rõ, cậu nói: “Lúc anh Diệp ở chung với anh, chắc ảnh hiếm khi có cơ hội uống ba cái này nhỉ?”
Đoàn Sâm: “...”
Quả thực hắn không thích uống những thứ này.
“Ôi, thằng nhóc này đúng là chu đáo thật, anh nhìn kìa anh nhìn kìa, cậu ta bóc tôm cho anh Diệp xong còn đặt vào bát cho ảnh nữa!” Triệu Tân Chi đứng thẳng người dậy nói: “Quá đáng thật, anh còn chưa bóc tôm cho anh Diệp của em bao giờ đấy nhé? Chưa gì đã bị cậu ta nẫng tay trên rồi!”
Đoàn Sâm: “...”
“Anh Diệp ăn thật kìa, chắc là ảnh ngại từ chối... Mà sao thằng nhóc đó vẫn tiếp tục bóc thế? Lại đặt vào bát của anh Diệp, không bỏ xuống được... Đệt mợ đệt mợ anh nhìn cậu ta kìa, cậu ta đút cho anh Diệp ăn kìa!! Quá đáng dễ sợ, anh còn chưa từng đút ảnh cơ mà!”
Đoàn Sâm: “...”
“Tốt quá tốt quá, anh Diệp không thật sự để cậu ta đút, ảnh chỉ giơ tay cầm lấy thôi... Nhưng mà trong bát của ảnh có nhiều tôm đã bóc quá rồi, ảnh chưa ăn hết mà sao cứ bóc hoài thế? Ôi chết tiệt!” Triệu Tân Chi nắm chặt cổ tay áo của Đoàn Sâm, vẻ mặt cậu phẫn nộ: “Anh Diệp lại có thể bóc tôm cho cậu ta! Ảnh còn chưa bóc cho... Anh bị dị ứng hải sản nên đâu có ăn tôm ảnh bóc được đâu phải không? Em tức quá xá là tức, dù biết là phép lịch sự nhưng mà vẫn tức a a a tên nhóc thối tha kia đúng là không biết xấu hổ, nó còn cắn thẳng tôm ở trên tay ảnh nữa chứ á ui ——”
Phía sau cổ đột nhiên bị nắm lấy, Triệu Tân Chi bị ép phải ngẩng đầu, cậu ngu người nhìn sắc mặt xanh mét của Đoàn Sâm, nghe hắn u ám nói: “Tự tôi có mắt, không cần cậu phải phát sóng trực tiếp đâu.”
Triệu Tân Chi vội vàng gật đầu, Đoàn Sâm buông cậu ra nói: “Đi mua cho tôi ly sữa giống em ấy.”
Hôm nay không phải cuối tuần nên không cần phải xếp hàng mua trà sữa. Triệu Tân Chi rụt cổ rời đi, sau đó không bao lâu đã trở về, cậu đưa cho Đoàn Sâm một ly rồi chép miệng lùi lại bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta vẫn đứng đây nhìn vậy hả anh?”
Đoàn Sâm không nói gì.
Hắn ngậm ống hút nhìn Diệp Bạch Tư chòng chọc.
Nếu là tháng trước, hắn chỉ cần bước đến lẳng lặng nhìn Diệp Bạch Tư qua cửa kính một hồi, anh nhất định sẽ bỏ mặc đối phương rồi đuổi theo hắn ngay lập tức.
Thế nhưng bây giờ hắn nhận ra mình thậm chí chẳng có quyền gì để nổi giận.
Diệp Bạch Tư lạnh lùng nhìn hắn nuốt miếng sashimi, sau đó anh đi thẳng vào nhà vệ sinh gọi xe cấp cứu. Lúc trở về vẫn không nói lời nào, anh nhìn Đoàn Sâm gãi cổ, nhìn Đoàn Sâm thở gấp, nhìn Đoàn Sâm dần dần thiếu oxy, không hề giúp đỡ hắn dù chỉ một chút.
Hắn thật sự rất muốn lao vào trong, thế nhưng hắn không biết mình nên dùng tư cách gì để đẩy Ân Tự ra, cũng không biết mình nên dùng tư cách gì để kéo Diệp Bạch Tư quay trở lại.
Diệp Bạch Tư đang ngồi quay lưng về phía này, còn Ân Tự đã nhìn thấy hắn từ lúc hắn vừa đi lên.
Y mở con cua cuối cùng ra đưa đến trước mặt Diệp Bạch Tư, hỏi: “Lát nữa anh có muốn đi xem phim không?”
“Không được, Ngọc Ngọc ở nhà một mình, tôi không về quá muộn được.”
“Vậy đến lúc đó em đưa anh về nhé, được không ạ?”
Diệp Bạch Tư suy nghĩ một chút, anh nói: “Hình như không thuận đường lắm đâu?”
“Không sao đâu anh, nếu vậy thì em cũng có thể đi dạo một chút, dù sao em cũng không định về nhà sớm.”
“Nhưng mà...”
“Thôi được rồi, em sẽ đưa anh về.” Vẻ mặt Ân Tự rất chân thành, y chớp chớp đôi mắt xanh biếc: “Em thật sự cảm thấy em với anh rất có duyên với nhau, anh giống như anh trai của em vậy.”
Diệp Bạch Tư sửng sốt một chút, anh tự hỏi có khi nào mình đã nghĩ sai rồi không, Ân Tự hoàn toàn không có loại tâm tư kia đối với anh.
“Vậy được rồi, đành phiền cậu vậy.”
“Không phiền chút nào hết ạ.”
Lúc tính tiền, Ân Tự nhanh hơn anh một bước, dù sao cũng chỉ là một chút tiền nhỏ nên Diệp Bạch Tư cũng không để trong lòng, anh cất điện thoại vào, cùng Ân Tự bước ra khỏi nhà hàng. Đột nhiên cổ tay áo bị kéo lại, đối phương chỉ vào thang máy bên trái nói: “Sang bên này đi anh, tiện hơn nhiều đó.”
Diệp Bạch Tư thuận theo gật đầu, Ân Tự kéo cổ tay anh đi về phía thang máy, trông thế nhưng thật ra y cũng rất biết lễ độ, không hề kéo tay Diệp Bạch Tư ngay khi vừa bước đến.
Trong lòng Diệp Bạch Tư nhất thời bối rối mất một lúc.
“A...” Ân Tự đột nhiên dừng bước, y rút tay về, sau đó lấy tay che mắt lại.
“Làm sao vậy?”
“Hình, hình như có con gì bay vào mắt em, đau quá.”
Ân Tự mạnh mẽ dụi mắt, Diệp Bạch Tư kéo y qua một bên để tránh đụng phải người đi đường, anh thấy mắt y ngày càng đỏ lên thì đành phải tiến lên một bước nói: “Để tôi nhìn giúp cậu.”
“Vâng... Đau quá.”
Sao trẻ con bây giờ cao dữ vậy? Ân Tự hơi cúi đầu, Diệp Bạch Tư ngẩng mặt lên, anh nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng mở mắt y ra.
Cách đó không xa, Triệu Tân Chi há miệng thở dốc, cậu dè dặt hỏi: “Thật hay giả vậy?”
Đoàn Sâm bóp chặt đồ uống trong tay, sữa trào ra từ ống hút, dần dần chảy đầy tay hắn.
“Hình như không có gì hết đó...”
“Nhưng mà đau quá.” Con mắt còn lại của Ân Tự bị cánh tay Diệp Bạch Tư che khuất, y nhanh chóng liếc nhìn Đoàn Sâm một cái.
Vẫn chưa đi nữa, còn định bám theo đến bao giờ.
Diệp Bạch Tư thật sự không tìm thấy con gì trong con mắt xanh biếc đỏ bừng của y, anh nhẹ nhàng thổi một chút, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Đoàn Sâm kéo tay anh ra bảo: “Tôi đến xem giúp cậu.”
Ân Tự đứng thẳng người, một bên mắt ngấn lệ bị y lấy tay che lại, ngơ ngác hỏi: “Sao anh Đoàn lại ở đây.”
Vẻ mặt Đoàn Sâm không chút thay đổi nói: “Lúc nãy cậu nhìn thấy tôi rồi, bây giờ còn giả vờ ngây thơ làm cái gì?”
Ân Tự cau mày, y khẽ dụi mắt hai cái, nói: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả, hôm nay tôi tình cờ gặp anh Diệp, nghe nói anh ấy vẫn chưa ăn trưa nên tiện đường dẫn anh ấy đến đây ăn luôn, anh tới đây hồi nào?”
Lại còn anh Diệp nữa chứ, Đoàn Sâm lạnh lùng nói: “Tôi đến đây lúc nào, chẳng phải cậu là người rõ ràng nhất sao?”
Ân Tự mờ mịt nhìn hắn một cái, y gian nan dụi mắt, cúi đầu rầu rĩ: “Tôi thật sự không hề nhìn thấy anh mà.”
“Cậu mà không thấy tôi, cậu đang đóng kịch đấy hả?” Khí huyết của Đoàn Sâm cuồn cuộn, Triệu Tân Chi ở bên cạnh phụ họa cho Đoàn Sâm: “Thấy, chắc chắn là phải thấy! Tôi thấy cậu đã nhìn thấy chúng tôi!”
Ân Tự rốt cuộc không dụi mắt nữa, y hé một bên mắt, có lẽ là do mắt bên kia thật sự rất đau nên con ngươi xanh biếc bên này cũng ngập nước, trông cực kỳ vô tội: “Tôi đóng kịch hồi nào, trong mắt tôi có con gì bay vào mà...”
“Cậu đừng có mà giả vờ.” Triệu Tân Chi hung tợn nói: “Miễn là con người thì đều có thể nhận thấy cậu đang đóng kịch, chỉ có anh Diệp nhà tôi đơn thuần quá thôi...”
“Ý cậu là tôi không phải người sao?” Diệp Bạch Tư cuối cùng cũng mở miệng, anh từ phía sau Đoàn Sâm bước đến trước mặt Ân Tự, liếc nhìn Triệu Tân Chi, đối phương lập tức không dám hó hé. Anh đưa mắt nhìn Đoàn Sâm, thản nhiên nói: “Cứ bám riết không tha một đứa nhóc như thế này chẳng phải là rất khó nhìn đó sao?”