Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 43: Chương 43




Diệp Bạch Tư tỉnh lại, đầu óc anh hỗn loạn vô cùng, hai mắt nặng trĩu đau nhức, anh dứt khoát thả lỏng thân thể nằm thêm một lúc nữa.

Hình như anh mơ thấy mình bị ngã ở hành lang, sau đó Đoàn Sâm bế anh lên, tên đấy còn thật sự dìu anh vào toilet, lại còn thay quần áo bẩn giúp anh nữa.

Mí mắt dấp dính mệt mỏi mở ra, Diệp Bạch Tư chống người ngồi dậy, ngay lập tức có một bàn tay vươn đến nhẹ nhàng đỡ lấy anh.

"Kế Sách..." Anh nhìn thoáng qua người bên cạnh một cái: "Là anh à."

Kế Sách không trả lời anh, y chỉ hỏi ngược lại: "Còn đau đầu không?"

"Không sao đâu." Diệp Bạch Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nói: "Tôi ngủ suốt cả buổi chiều sao."

"Ừm, vậy cậu muốn ngủ thêm một lúc hay là về nhà?"

"Về nhà đi."

Diệp Bạch Tư xoa xoa trán mang giày vào, anh liếc nhìn chiếc áo khoác sạch sẽ trên người Kế Sách, trong lòng thoáng sững sờ.

Sau khi Diệp Bạch Tư về đến nhà thì anh lại lăn ra ngủ cả đêm, sáng hôm sau dậy sớm, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tuy tính tình của Nhạc Lan không tốt nhưng y vẫn là một người nổi tiếng chuyên nghiệp, hơn nữa còn rất có tinh thần trách nhiệm, chỉ trừ trường hợp bất khả kháng. Hợp đồng đã được ký kết, Kim Dược cũng dựa theo đó mà thực hiện kế hoạch đã thỏa thuận.

Ban đầu, tất cả mọi chuyện đều phát triển tốt như mong đợi.

Mãi cho đến vài ngày sau, Diệp Bạch Tư nhận được thư hủy hợp đồng từ Nhạc Lan.

Cả người anh đột nhiên chết sững.

Anh lập tức gọi cho Nhạc Lan, người bắt máy là trợ lý của y, đối phương đưa ra lý do là: "Bởi vì Đoàn tổng đã bất ngờ đánh úp đạo diễn Nhạc một cách thô bạo, cân nhắc đến mối quan hệ giữa hai người, đạo diễn Nhạc quyết định chấm dứt hợp tác, tiền bồi thường thiệt hại sẽ được gửi vào tài khoản của Kim Dược."

Đây là lý do hủy hợp đồng buồn cười nhất mà Diệp Bạch Tư từng được nghe.

Thật sự không thể tin nổi.

Anh kiềm chế bản thân mình lại, nói: "Bảo Nhạc Lan nghe điện thoại giúp tôi."

"Nói thật đi." Điện thoại vào tay Nhạc Lan, y vừa soi gương vừa cả giận than thở: "Là do Đoàn Sâm ép tôi hủy hợp đồng với cậu đấy, rốt cuộc cậu đã chọc vào chỗ nào của cậu ta vậy?"

Diệp Bạch Tư như bị sét đánh.

Lúc Đoàn Sâm biết anh chính là ông chủ của Kim Dược, đồng thời còn chiếm đoạt bản quyền của ông Lý, đáng lẽ hắn phải xuống tay với anh từ lúc đó rồi, thế nhưng hắn không những không làm gì mà còn khôi phục tiến độ của tất cả các hạng mục bị đình chỉ của bọn họ.

Khi ấy anh còn cảm thấy mình thật đáng ghét vì đã nghĩ xấu cho Đoàn Sâm như vậy, hóa ra hắn lại chờ anh ở chỗ này.

Dự án hiện tại đã chính thức bắt đầu, không thể thu hồi khoản tiền đã đầu tư. Đoàn Sâm biết rất rõ rằng chính hạng mục này đã giúp anh cải tử hoàn sinh lúc đó, vì vậy hắn mới muốn giết anh ngay tại đây.

Diệp Bạch Tư không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa.

Vậy mà anh còn nghĩ rằng Đoàn Sâm đã thật sự giúp anh vào hôm say rượu đó.

Diệp Bạch Tư lao ra khỏi cửa, lái xe đến trước trụ sở chính của Thiên Cự.

Thiên Cự có nhân viên an ninh, nếu xông vào thì Đoàn Sâm nhất định sẽ đá anh ra, khiến cho anh chết một cách rất khó nhìn.

Diệp Bạch Tư dựa vào mũi xe, ấn dãy số mà trước đây anh từng chặn.

Anh gần như đã thuộc nằm lòng số điện thoại của Đoàn Sâm.

Giọng nói đầy từ tính quen thuộc vang lên bên tai: "Xin chào."

Diệp Bạch Tư đã đổi số nên Đoàn Sâm không biết người này là ai, hắn còn đang tự hỏi tại sao lại có số lạ gọi vào điện thoại cá nhân của hắn.

Sau đó hắn chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, chính là cái âm thanh mà hằng đêm hắn thường mơ về: "Tôi đang ở chỗ công viên nhỏ gần Thiên Cự, chúng ta gặp nhau đi."

...

Tại nhà Nhạc.

"Shh, em nhẹ tay chút coi." Nhạc Lan trách móc, Thất Nguyệt lại ấn mạnh vào vết thương trên mặt y, khiến y đau đến mức nghiêng đầu: "Em tính giết tôi đấy à."

"Đoàn Sâm đánh anh thì anh đánh trả anh ta là được rồi." Giọng của Thất Nguyệt mềm mại như tiếng cừu kêu: "Anh còn đi bắt nạt Diệp Bạch Tư chi vậy?"

"Tôi đánh cậu ta không đau mấy đâu, tay của Diệp Bạch Tư đánh mới khiến cậu ta nhớ lâu được... Shh ui da, em điên rồi hả!"

"Anh đúng là cái đồ khốn kiếp." Thất Nguyệt cất hộp thuốc đi, sau đó cậu rời khỏi phòng mà không thèm ngoảnh đầu lại.

...

Thiên Cự.

Đoàn Sâm lao nhanh xuống lầu, dựa theo chỉ dẫn của Diệp Bạch Tư, hắn chạy một mạch đến công viên gần đó, cố gắng bình ổn hơi thở hỗn loạn vì chạy quá nhanh, sau đó dừng lại bên cạnh vườn hoa xuân xanh mướt.

Diệp Bạch Tư đang đứng trước một gốc hoa tường vi nở rộ.

Mùa xuân ở Bình Độ vẫn còn sót lại cái lạnh của mùa đông, anh mặc một chiếc áo lông dê màu trắng, bên ngoài khoác áo len màu trắng nhạt, khi anh quay mặt sang bên đây, đôi chân bị chiếc quần dài màu đen bọc lấy đập vào mắt không sót một thứ gì.

Đó là người mà hắn vô cùng quen thuộc.

Dù đang đứng bên cạnh đường viền hoa nhưng anh còn nổi bật hơn cả những đóa hoa ấy.

Đoàn Sâm không biết anh tìm mình làm gì, song trong lòng hắn đã tung tăng bay nhảy trước rồi.

Sau khi bước về phía anh, hắn mới nhận thấy sắc mặt của anh lạnh lùng khác thường, tuy biết là anh đến không có thiện ý gì nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.

Hắn dừng lại cách Diệp Bạch Tư hai bước, "Diệp Diệp..."

Diệp Bạch Tư rút tay ra, chẳng nói chẳng rằng đấm một quyền vào mặt hắn.

Cơn đau nhói dấy lên trên mặt, giữa môi tràn ngập mùi máu tanh, hắn bị đánh mạnh đến độ phải lùi lại một bước, sau đó nhận ra rằng Diệp Bạch Tư không hề nương tay chút nào.

Trước khi hắn kịp đứng thẳng dậy thì lại ăn thêm một cú vào sườn mặt bên kia, đại não của Đoàn Sâm trở nên trống rỗng.

Hắn còn không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với Diệp Bạch Tư chỗ nào.

Diệp Bạch Tư cuộn ngón tay lại, anh chết lặng nhìn Đoàn Sâm, gằn từng tiếng một nói: "Như anh mong muốn, tôi sẽ vứt bỏ toàn bộ những gì mình đạt được trong tám năm nực cười kia, trước khi rời khỏi Bình Độ, đây là món quà chia tay tôi dành tặng cho anh."

Anh lưu loát xoay người lại, mái tóc dài quét qua mặt Đoàn Sâm một cơn đau nhói.

Đoàn Sâm đưa lưỡi chạm vào phần môi bên trong bị hàm răng xé toạc, sau đó hắn đột nhiên tiến lên hai bước tóm lấy anh.

Diệp Bạch Tư lại đánh thêm một quyền về phía hắn, thế nhưng cổ tay đã bị hắn nắm chặt, không thể không dừng tay lại.

"Em nói cho rõ ràng xem nào." Đoàn Sâm ép mình phải bỏ qua cơn đau thấu trời xanh trên mặt, hắn nói: "Tôi lại làm sai chuyện gì mới được, em nói rõ ràng cho tôi biết xem."

"Anh còn giả vờ cái gì." Diệp Bạch Tư lạnh lùng nói: "Nhạc Lan hủy hợp đồng rồi, đây không phải là kiệt tác của anh sao? Đoàn Sâm, anh thật sự quá lợi hại, lúc tôi chuẩn bị tâm lý chờ anh động thủ thì anh lại bỏ qua cho tôi, sau khi tôi nghĩ rằng mình đã kiểm soát được mọi thứ thì anh mới tàn nhẫn cho tôi một cái tát, buộc tôi phải nhận ra bộ mặt thật của anh là như thế nào."

"Được thôi, tôi đồng ý hủy hợp đồng với anh ta, để cho toàn bộ những thứ hoang đường này chấm dứt hoàn toàn đi, xem như tám năm đó chưa từng tồn tại vậy."

"Em nói linh tinh cái gì đấy." Trong ngực Đoàn Sâm tràn đầy tủi thân và tức giận, hắn nói: "Sao tôi có thể đối xử với em như vậy được? Diệp Bạch Tư, em thật sự không thể nhìn ra sao? Tôi muốn bù đắp cho em, dù em không yêu tôi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều này với em mà!"

"Bỏ cái thói đạo đức giả của anh đi." Diệp Bạch Tư mạnh mẽ rụt tay lại, anh bảo: "Tôi còn biết rõ anh là loại người nào hơn cả an..."

"Mẹ nó em thì biết cái gì!" Nước mắt của Đoàn Sâm rơi xuống, ngay lúc Diệp Bạch Tư đang sững sờ thì hắn lại túm lấy tay anh: "Em bước lại đây cho tôi."

Diệp Bạch Tư cau mày: "Buông ra... Đoàn Sâm, anh buông tôi ra... Anh làm gì vậy hả!"

Đoàn Sâm trực tiếp vác anh lên, hắn mạnh mẽ lau nước mắt, vừa lấy điện thoại ra gọi vừa uất ức bước về phía trước, Diệp Bạch Tư đập vào lưng hắn vài cái, tư thế gục đầu xuống khiến mặt anh đỏ bừng, đầu óc vô cùng choáng váng: "Thả tôi xuống mau!"

Đoàn Sâm không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, hắn trực tiếp vác anh ra khỏi công viên, Diệp Bạch Tư bị hắn cưỡng ép nhét vào trong xe, mái tóc dài của anh hoàn toàn dán lên mặt, anh nhanh chóng vuốt tóc xuống hai lần, khuôn mặt đỏ rực lộ ra, lúc này Đoàn Sâm đã đóng cửa xe ngồi vào.

Diệp Bạch Tư trừng mắt nhìn hắn chòng chọc.

Mái tóc rối bù như tổ chim tôn lên khuôn mặt vô cùng tinh xảo, thiếu đi vài phần xuất trần, lại thêm vào vài phần ngây dại.

Đoàn Sâm báo địa chỉ xong thì đột nhiên duỗi tay ra, khịt mũi một cách nặng nề vào mái tóc dài vốn đã lộn xộn của người nọ.

Diệp Bạch Tư đá về phía hắn một cước, Đoàn Sâm lập tức rụt tay lại nói: "Em bình tĩnh một chút không được à?"

Diệp Bạch Tư không nói lời nào, thế nhưng nếu xét theo sắc mặt của anh thì hiển nhiên là anh không thể dễ dàng bình tĩnh như vậy được.

"Nghe tôi nói này, Nhạc Lan sẽ không hủy hợp đồng với em đâu, cậu ta chỉ muốn chọc tức em để em báo thù giúp cậu ta thôi, tại vì tôi là người đánh cậu ta trước."

Diệp Bạch Tư lạnh lùng hỏi: "Anh đánh anh ta làm gì?"

"..."

"Không nói được đúng không?" Diệp Bạch Tư nói: "Sở dĩ anh đánh anh ta không phải là vì không muốn anh ta hợp tác với tôi sao, tôi cướp hạng mục của anh, còn lấy đi bố trí mà lúc đầu anh chuẩn bị, anh khó chịu, anh xem thường tôi, anh cảm thấy tôi không xứng để có một hạng mục và bố trí tốt như vậy, anh ước gì bộ phim này sẽ vĩnh viễn kẹt trong tay tôi, những gì anh muốn thấy chính là ngay cả khi tôi đã dốc hết sức thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đủ tiêu chuẩn..."

Diệp Bạch Tư gần như không thể kiềm chế được cảm xúc, anh quay mặt đi, run rẩy nói: "Anh đúng là một tên khốn nạn."

Đoàn Sâm lúc này mới lộ ra vẻ mặt đau lòng, hắn đưa tay lên xoa trán, không hề phản bác.

Diệp Bạch Tư nhắm lại đôi mắt đang khẽ nóng lên, cố ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.

Anh không muốn thất thố ở trước mặt Đoàn Sâm như vậy, thế nhưng mọi nỗ lực của anh thật sự giống như một lâu đài cát, chỉ cần một cú đá nhẹ cũng có thể khiến cho tất cả trở thành hư vô, điều này khiến cho anh cảm thấy rất bất lực, không cách nào tránh khỏi số phận.

Như hình với bóng, không thể nào trốn thoát được.

Bọn họ đến trước cửa nhà Nhạc Lan.

Đoàn Sâm xuống xe, sau đó hắn đi vòng qua, duỗi tay mở cửa nói: "Xuống đi."

Diệp Bạch Tư không hề cử động.

"Diệp Diệp." Đoàn Sâm nhẹ giọng nói: "Em tin tôi một lần đi, được không?"

Diệp Bạch Tư im lặng một hồi mới xoay người bước xuống xe, anh tránh đi bàn tay đang vươn ra của Đoàn Sâm, trực tiếp đứng ở trước cửa.

Chưa kịp ấn chuông thì đã thấy một bóng người nhẹ nhàng chạy đến, Thất Nguyệt mở cửa ra, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Đoàn Sâm thì há hốc mồm nói: "Anh đánh anh ta thật đấy à."

Diệp Bạch Tư hoài nghi nhìn cậu một cái, Đoàn Sâm đã lách qua Thất Nguyệt bước vào.

Nhạc Lan đang bận nghiên cứu trong phòng làm việc, Đoàn Sâm xuất hiện, hai con người đồng cảnh ngộ với khuôn mặt sưng phù nhìn nhau, Nhạc Lan ngoác mồm cười há há.

"Ui da..." Bởi vì phần cứng trên mặt có vấn đề nên y không dám cười quá khích: "Để tôi nói nhé, người ta rất dễ làm lành khi tức giận, cậu nhìn cậu bây giờ đi, vừa đau lòng vừa đau người, thấy có đáng không nào?"

Thất Nguyệt nói với Diệp Bạch Tư ở phía sau: "Nhạc Lan lừa anh đó, tại vì Đoàn Sâm đánh anh ấy nên anh ấy mới mượn tay anh giúp anh ấy báo thù."

Trong lòng Diệp Bạch Tư hơi dao động, thế nhưng hiển nhiên là anh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Thất Nguyệt lại nói: "Cơ mà anh cũng không cần tự trách đâu, có trách thì trách Đoàn Sâm cho anh ấn tượng không tốt ấy, cho nên anh ta có bị đánh cũng đáng."

"..." Diệp Bạch Tư không biết mình có nên cảm ơn vì lời khuyên này của cậu hay không nữa.

Anh theo Đoàn Sâm vào phòng làm việc, tất nhiên là Nhạc Lan không ngờ Diệp Bạch Tư cũng sẽ đến, y sửng sốt một giây, sau đó lập tức nhào lên bàn để che quyển sách ở trước mặt.

Đoàn Sâm nhanh hơn y một bước, hắn rút một quyển sổ tay dưới thân y ra, xoay người đưa cho Diệp Bạch Tư, nói: "Em thấy chưa? Sổ tay của cậu ta đây này, là tác phẩm của ông Lý đó, nếu cậu ta muốn hủy hợp đồng với em thật thì còn tiếp tục nghiên cứu những thứ này làm gì?"

Diệp Bạch Tư nhìn về phía Nhạc Lan, vẻ mặt của người nọ cứng đờ một chút, sau đó y hếch mặt lên nói: "Đúng thế thì sao, tôi cố tình đùa cậu thôi đấy, có giỏi thì đến cắn tôi này."

Diệp Bạch Tư siết chặt ngón tay lại, cổ tay áo khẽ bị túm lấy, Thất Nguyệt nói: "Anh đừng tức giận với anh ấy, trong thế giới của người bình thường thì tiện nhân là bất khả chiến bại."

"..."

Diệp Bạch Tư đã bị thuyết phục, bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, anh nói: "Tôi hy vọng là chuyện này không có lần thứ hai."

Nhạc Lan hừ nhẹ một tiếng.

Thất Nguyệt khẽ nói: "Tôi nói nhỏ cho anh nghe bí mật này nè, thật ra anh ấy không trả nổi tiền bồi thường đâu, nếu anh đồng ý hủy hợp đồng thật thì anh ấy tiêu đời ngay đó."

"Thất Nguyệt!" Nhạc Lan quát: "Em bước lại đây cho tôi, bút máy hết mực rồi."

"Anh đã đen thành như thế rồi còn muốn thêm mực gì nữa."

"Lắm mồm nữa thì tối nay khỏi ăn cơm bây giờ."

Sau khi có được đáp án, Diệp Bạch Tư và Đoàn Sâm cũng không tiếp tục ở lại làm gì. Nhạc Lan không hổ là tiện nhân vô địch thiên hạ, y không thèm tiễn khách đã đành, còn không cho Thất Nguyệt tiễn bọn họ.

Diệp Bạch Tư và Đoàn Sâm lần lượt đi xuống lầu, bước ra khỏi cổng nhà họ Nhạc. Hai bên mặt Đoàn Sâm sưng lên rất đều, trông cực kỳ giống một đứa trẻ béo, hắn trầm mặc mở cửa xe ra, ngụ ý bảo Diệp Bạch Tư lên trước.

Bước chân của Diệp Bạch Tư hơi khựng lại, anh giương mắt nhìn Đoàn Sâm, chân thành nói: "Tôi đã hiểu lầm anh rồi, thật sự xin lỗi anh nhiều lắm."

"Không có gì." Đoàn Sâm tỉnh bơ đáp: "Chúng ta về trước đã."

Diệp Bạch Tư yên lặng lên xe, anh không nói tiếng nào suốt dọc đường. Tài xế đưa bọn họ đến chỗ vườn hoa ban nãy, Đoàn Sâm giơ tay sờ sờ gò má của mình, hắn luôn có cảm giác rằng hai bên sưng không đối xứng, hỏi: "Em đến đây bằng cách nào?"

Diệp Bạch Tư đã suy nghĩ suốt cả đoạn đường, anh bình tĩnh nhìn Đoàn Sâm nói: "Hôm nay là do tôi quá kích động, thật sự rất rất xin lỗi anh, hay là tôi mời anh một bữa nhé."

Đoàn Sâm vô thức sờ mặt mình, hắn rũ mắt nói: "Không cần đâu."

Diệp Bạch Tư nhận ra trên mặt hắn vẫn đang bị thương, không tiện đến những nơi công cộng, xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, anh nói: "Tôi không nghĩ đến điều này, xin lỗi anh, hay là tôi trở về Tiêu Sơn với anh nhé? Hoặc là anh đánh trả lại tôi cũng được."

"..." Đoàn Sâm nhìn anh một cái, Diệp Bạch Tư tưởng hắn chấp nhận lời đề nghị của mình nên thản nhiên bảo: "Cứ đánh đi, không sao đâu."

"Sao tôi có thể đánh em được." Đoàn Sâm buồn bực xoay người đi. Hắn cảm thấy mình phải từ chối lời đề nghị của Diệp Bạch Tư mới đúng, thế nhưng rốt cuộc vẫn hiếm khi được ở bên cạnh anh, hắn đi được hai bước thì lui về, lẳng lặng liếc anh một cái rồi nói: "Vậy em mời tôi một bữa đi."

"Đến Tiêu Sơn hay là..."

"Tùy em, em muốn chọn chỗ nào cũng được."

"Vậy mặt của anh..."

Đoàn Sâm lại nhìn anh một cái, hắn nói: "Bị em đánh cũng chẳng có gì mất thể diện cả."

===

Bun: Đạo diễn có tiếng gì mà trẻ trâu vcđ =))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.