“Không cần đâu, tôi ngủ một giấc là được rồi, mọi người cứ từ từ ăn đi.” Diệp Bạch Tư bưng một chút đồ ăn lên lầu, Triệu Tân Chi nhìn Đoàn Sâm gọi điện cho bác sĩ gia đình, tâm tình cậu lại trở nên phức tạp.
“Anh cũng biết quan tâm người ta hả.” Đoàn Sâm không để ý tới cậu, Triệu Tân Chi cầm đũa lên nói: “Em không hiểu, hai người đã hẹn hò tám năm rồi, lâu như vậy cũng chưa từng thấy mấy anh cãi nhau, anh nói xem, đời này của anh ngoại trừ ảnh ra thì anh còn có thể ở chung với ai tám năm nữa? Sao chuyện kết hôn của hai người lại khó vậy chứ?”
Thực bất ngữ tẩm bất ngôn*, đối với loại đề tài thiếu dinh dưỡng này Đoàn Sâm cũng lười để ý, Triệu Tân Chi vẫn rất không cam tâm: “Anh không yêu ảnh hả?”
* Khi ăn không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện.
Cậu cố ý nói: “Nếu anh không yêu ảnh thì em đề nghị anh đừng làm mất thời gian của người ta.”
Cậu bô lô ba la một hồi, muốn xem Đoàn Sâm có phản ứng gì không, kết quả lông mày của đối phương còn chẳng thèm động đậy, toàn bộ quá trình đều rất tao nhã, vô cùng chú tâm hưởng thụ trù nghệ mỹ thực của Diệp Bạch Tư.
Triệu Tân Chi nghẹn một cục tức: “Em mà là anh Diệp thì em đã đá anh đi từ lâu rồi.”
Rốt cuộc Đoàn Sâm cũng có phản ứng, hắn cầm hợp đồng mà lúc nãy Triệu Tân Chi đưa cho, trực tiếp ném vào người cậu, thản nhiên nói: “Ăn xong rồi cút nhanh.”
Triệu Tân Chi nhất thời lại nổi lên hứng thú: “Ồ, anh mà cũng sợ bị đá hở?”
Đoàn Sâm nghiêng đầu nhìn cậu, đuôi lông mày của hắn không nhịn được nhướng lên: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Triệu Tân Chi: “...”
Đã hiểu tại sao ai cũng bực hắn chưa!
Triệu Tân Chi khá rõ ràng rằng Diệp Bạch Tư tuyệt đối sẽ không chủ động rời khỏi Đoàn Sâm, mà Đoàn Sâm đang trong giai đoạn hạnh phúc, e rằng hắn hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai. Căn bản là hắn không quan tâm Triệu Tân Chi nói cái gì, bởi vì giống như lúc nãy Diệp Bạch Tư nói, quyền quyết định mối quan hệ này nằm trong tay Đoàn Sâm, giữa bọn họ chỉ có Đoàn Sâm mới có thể từ chối, Diệp Bạch Tư vĩnh viễn luôn là bên bị động.
Trong lòng Triệu Tân Chi chua xót không chịu được. Được sủng ái nên chả sợ gì là như thế nào, mấy năm nay Đoàn Sâm ở chung với Diệp Bạch Tư, cậu sâu sắc cảm nhận được cái gọi là cùng kiếp người khác số phận.
Đời này của Đoàn Sâm thật sự quá suôn sẻ, từ gia đình sự nghiệp đến năng lực ngoại hình... Ngay cả tình yêu cũng khiến cho người ta ghen tị muốn chết!
Có điều không tranh màn thầu chỉ tranh khẩu khí*, Triệu Tân Chi tuy biết là không thể có khả năng đó nhưng vẫn ngoan cố lẩm bẩm: “Nói không chừng có ngày anh sẽ bị đá thôi.”
* Câu đầy đủ là [卖了麦子买蒸笼,不蒸馒头争口气], ý bảo không tranh với đời.
Lời này thật sự rất nực cười, Đoàn Sâm vui vẻ phụ họa: “Nằm mơ là được.”
Tay nghề của Diệp Bạch Tư thật sự rất tốt, cho dù Triệu Tân Chi đang bực nhưng cậu vẫn ăn đến no căng. Tuy Đoàn Sâm yêu cầu làm một bàn ăn ngon nhưng trên thực tế hắn chỉ ăn có vài miếng, Triệu Tân Chi chịu không nổi, nói hắn phí của trời cho, Đoàn Sâm lấy khăn lau miệng, nói: “Ăn cơm là để hưởng thụ.”
Ngụ ý là Triệu Tân Chi đã đảo lộn bản chất của việc ăn uống. Dù sao đầy bụng vẫn rất khó chịu.
Triệu Tân Chi còn muốn nói gì đó thì Đoàn Sâm đã đứng dậy rời bàn, cậu lập tức gọi với theo: “Anh để khách ngồi dưới lầu vầy đó hả?”
Đoàn Sâm mặc kệ cậu.
Hắn đi lên lầu, gõ cửa phòng Diệp Bạch Tư hai tiếng, sau đó đẩy cửa đi vào. Đồ ăn đặt ở đầu giường vẫn chưa ăn hết, Diệp Bạch Tư vùi trên giường ngủ rất say, Đoàn Sâm đi tới ngồi bên cạnh, cầm nhiệt kế điện tử trên đầu giường nhắm vào trán anh, nhìn thấy con số hiển thị trên màn hình thì lạnh mặt.
Hắn lại gọi cho bác sĩ gia đình, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã: “Tới rồi tới rồi, tôi tới rồi đây.”
Đoàn Sâm cất điện thoại đi, Liêu Văn tiến vào hai bước, ông thuận tay cầm lấy nhiệt kế xem rồi kinh hãi: “Ui, sốt cao quá.”
Ông nhanh chóng liếc nhìn Đoàn Sâm, thần sắc người nọ rất lạnh lùng, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì nên đành phải thu hồi tầm mắt. Xem như đã phụ lòng bà chủ rồi, ông thật sự không đoán được tâm tư của vị đại công tử Đoàn này đâu.
Ông thuần thục lấy nhỏ giọt ra treo ở đầu giường, Đoàn Sâm cầm lấy bàn tay Diệp Bạch Tư lúc châm kim để tránh cho anh ngọ nguậy vì đau. Làm xong bổn phận của mình, Liêu Văn nói: “Nhỏ giọt này treo khoảng ba tiếng, để tôi trông chừng hay là...”
“Để tôi.”
“Vậy cũng được, hôm nay tôi ngủ ở phòng khách, có gì thì cậu cứ gọi tôi.”
Liêu Văn thấy tâm tình của hắn không tốt thì cũng thức thời không hỏi nhiều, lập tức rời khỏi. Đoàn Sâm cầm iPad đến giải quyết một chút công việc, xem chừng bình nhỏ giọt, tính toán thời gian xong lại quét qua vài cái đề mục toán.
Đây là cách hắn thư giãn và giết thời gian hồi còn đi học, sau khi đi làm cũng không tìm được cái gì thích hợp hơn để thay thế, huống hồ việc thường xuyên giải toán còn có thể rèn luyện trí não rất tốt, giúp người ta có thể phán đoán nhanh và hiệu quả hơn, vì thế hắn vẫn luôn giữ thói quen này.
Treo hết một bình nước, Đoàn Sâm đứng dậy thay đổi, sau đó tiếp tục chuyển qua trạng thái làm việc.
Đúng lúc này, Diệp Bạch Tư tỉnh dậy.
Anh mê man mở mắt, đầu óc có chút choáng váng, sau đó nhất thời bình tĩnh lại, nhìn thấy tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông đang ngồi bên giường.
Mặc dù anh nghĩ Đoàn Sâm không phải thứ gì tốt nhưng vẫn phải thừa nhận thực lực và ngoại hình của đối phương đều không chê vào đâu được. Nếu không phải đủ tỉnh táo và lý trí thì có lẽ anh đã thật sự yêu Đoàn Sâm rồi.
Đoàn Sâm có chút linh cảm nâng mắt, ánh mắt bọn họ va vào nhau, hai má Diệp Bạch Tư đỏ bừng, anh vô thức cong môi, vừa định nói chuyện thì thấy sắc mặt của hắn trầm xuống: “Em tỉnh rồi?”
Diệp Bạch Tư mím khóe miệng lại, mũi bị nghẹt khiến giọng của anh nghe rất buồn bã: “Ừm.”
“Tôi đã nói rồi, đừng để bị bệnh, thời gian của tôi rất quý giá, tôi không muốn lãng phí cho em.”
Đây là khiển trách. Cho dù Diệp Bạch Tư đã nhận sai thì vẫn chưa đủ, anh vẫn phải xin lỗi Đoàn Sâm vì hành vi của mình ngày hôm nay, bởi vì suy cho cùng, toàn bộ chuyện này vẫn là do anh cho người khác WeChat. Nếu không phải vì chuyện này, Đoàn Sâm sẽ không tức giận, cũng sẽ không để anh phải dầm mưa, anh sẽ không bị ốm, và Đoàn Sâm cũng sẽ không lãng phí thời gian cho anh.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Diệp Bạch Tư đã học được cách nhìn thấu bản chất thông qua hiện tượng, anh nhanh chóng bắt kịp logic suy nghĩ của Đoàn Sâm, ồm ồm nói: “Tôi xin lỗi.”
Đoàn Sâm nhìn anh một lúc, hắn duỗi tay sờ trán anh, nói: “Ngủ đi.”
“Không.” Diệp Bạch Tư mặc kệ đại não vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, anh nói: “Tôi thấy đỡ hơn rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi.”
Anh không ngủ chung với Đoàn Sâm vì Đoàn Sâm coi trọng sự riêng tư, hắn cho rằng việc giữ gìn khoảng cách thích hợp là điều kiện tiên quyết để duy trì mối quan hệ giữa người và người. Lúc Đoàn Sâm cần sẽ đến phòng anh, hắn cũng thỉnh thoảng gọi Diệp Bạch Tư qua phòng hắn, những lúc đó Diệp Bạch Tư sẽ không thể sống quá dễ chịu.
Bởi vì khi Đoàn Sâm mở ra không gian của mình thường là khi tâm trạng của hắn đang cực kỳ tồi tệ. Hệt như một con dã thú kéo con mồi vào lãnh địa của mình, tùy tiện giày vò phóng túng, những cảm xúc riêng tư trong không gian này sẽ bị khuếch đại đến vô tận.
Chuyện này có thể xem như thành công hạn chế số lần Diệp Bạch Tư đến phòng của Đoàn Sâm, trừ phi anh không thể tránh khỏi, bằng không Diệp Bạch Tư sẽ không chủ động xâm phạm lãnh thổ riêng của hắn.
Đoàn Sâm quan sát anh, hắn nói: “Nhỏ giọt phải trông liên tục, nếu không sẽ bị hồi máu.”
“Tôi tự chăm sóc bản thân được.” Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Cũng giống như lúc chăm sóc anh vậy.”
Điểm này Đoàn Sâm không thể phản bác, trên đời này không ai có thể chăm sóc người khác tốt hơn Diệp Bạch Tư, chiếu theo tư duy của hắn, Diệp Bạch Tư đã thuyết phục thành công, Đoàn Sâm gật đầu nói: “Vậy tôi đi ngủ trước đây.”
“Ngủ ngon.”
Đoàn Sâm đi rồi, Diệp Bạch Tư mới thả lỏng xuống.
Bàn tay truyền nước biển của anh được bọc trong túi sưởi ấm, để cho dịch nhỏ giọt không bị quá lạnh.
Thế nhưng điều này cũng không thể giúp Diệp Bạch Tư xốc lại tinh thần, anh cố gắng chống mí mắt lên song vẫn mệt mỏi kinh khủng. Vì thế anh chống người ngồi dậy, tháo túi sưởi ấm ra, chất lỏng lạnh lẽo tiến vào mạch máu, Diệp Bạch Tư bị lạnh đến giật mình, tỉnh táo lại không ít.
Anh mới trông nhỏ giọt được vài giây thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Diệp Bạch Tư nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, là Liêu Văn đến, “Ôi, tôi biết thể nào cậu cũng sẽ kêu cậu ta đi đi mà, cứ để cậu ta trông giúp cho, dù sao cậu ta cũng đâu có việc gì.”
Diệp Bạch Tư cười: “Anh ấy bận lắm.”
“Hai người các cậu thật là...” Liêu Văn đến gần, giọng nói đột nhiên thay đổi: “Sao cậu lại tháo túi sưởi vậy hả? Không sợ lạnh sao?”
Ông bước tới hai bước, một lần nữa bọc Diệp Bạch Tư lại, liếc nhìn vẻ mặt của anh rồi nói: “Được rồi, để tôi trông cho, cậu cứ ngủ đi.”
“Không sao, tôi tự xử lý được.”
Liêu Văn ngồi xuống ghế, quan hệ của ông với Diệp Bạch Tư không tồi, dù sao mỗi lần Diệp Bạch Tư bị Đoàn Sâm giày vò cho sinh bệnh cũng là ông ở bên cạnh, ông tận tình khuyên bảo: “Cậu đấy, chỉ có điểm này là không được, cậu phải học người yêu nhà người ta kìa, làm nũng này, mè nheo này, cậu không thể lúc nào cũng không màng báo đáp như vậy, không lâu dài được đâu.”
Diệp Bạch Tư chỉ cười, không lên tiếng.
Anh với Đoàn Sâm chỉ là giao dịch, ngay từ đầu Đoàn Sâm đã nói hắn chỉ thích gương mặt và thân thể của anh, cho nên Diệp Bạch Tư chưa từng nghĩ sẽ lâu dài với hắn, cũng không nguyện ý ở cạnh Đoàn Sâm lâu hơn nữa.
Huống hồ anh cũng không phải là không màng báo đáp, anh đã nhận được rất nhiều từ Đoàn Sâm rồi. Vì để hầu hạ Đoàn Sâm thật tốt, anh đã học được cách mát xa tuina, có thể nấu những món ngon khắp thế giới; vì để cho Đoàn Sâm mặt mũi mỗi khi mang anh ra ngoài, anh đã học vẽ tranh, học đàn piano, học giám định đồ cổ, biết nói nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, mà toàn bộ học phí đều do một tay Đoàn Sâm chi trả.
Đồng thời, bởi vì lúc Đoàn Sâm bàn chuyện công việc chưa bao giờ né tránh anh, cho nên anh cũng trực tiếp học được rất nhiều kiến thức quản trị kinh doanh và đầu tư tài sản, vốn dĩ những thứ đó anh hầu như không có cơ hội tiếp xúc.
Ngoài ra Đoàn Sâm còn định kỳ tặng quà cho anh, có điều ba năm nay anh đã kiếm được không ít tiền từ việc bán lại những món đồ cổ Đoàn Sâm tặng và thành lập tập đoàn Kim Dược.
Anh cẩn thận lắng nghe phân tích của Đoàn Sâm, cố gắng thực hiện những hạng mục mà hắn nói có thể mang lại lợi nhuận nhưng xem nhẹ giá trị, sau đó tự mình luyện tập, vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã khiến cho Kim Dược nắm được vị trí mà toàn bộ giới giàu có đều để mắt đến.
Đầu tư của Kim Dược chưa từng thất bại.
Cho nên mỗi lần Đoàn Sâm làm ra những chuyện mà ngay cả người ngoài cuộc cũng cảm thấy quá đáng, Diệp Bạch Tư vẫn luôn tự nhủ trong lòng: Đoàn Sâm đã 'cho' đi đủ rồi, người ta là ông chủ, trong thời hạn hợp đồng mà bóc lột mình thì có sao?
Dù sao làm người cũng phải thực tế một chút, không thể mơ tưởng viển vông được.
May là anh sắp được giải thoát rồi, Diệp Bạch Tư đã cân nhắc xong, đợi sau khi rời khỏi Đoàn Sâm sẽ lập tức dẫn em trai ra nước ngoài thác loạn một lần, anh phải đi hết những con đường chưa được đi, ngắm những phong cảnh mình chưa được ngắm.
Liêu Văn hơi nể phục sự cứng rắn của Diệp Bạch Tư, sốt gần ba mươi chín độ nhưng vẫn tự mình trông nhỏ giọt. Sau khi rút kim ra, Liêu Văn bảo anh đè lại cầm máu, còn chưa nói xong một câu thì Diệp Bạch Tư đã ngất đi mất.
Ông chỉ đành giúp Diệp Bạch Tư xoa bóp một lúc, xác nhận không bị xuất huyết xong thì mới đứng dậy rời đi.
Ra khỏi cửa, đúng lúc đối mặt với Đoàn Sâm vừa bước ra, Liêu Văn nói: “Người đã ngủ rồi.”
Đoàn Sâm ừ một tiếng, hắn đi thẳng vào phòng Diệp Bạch Tư, lát sau mới đi ra, một lần nữa trở về phòng ngủ của mình.
Đồng hồ sinh học của Diệp Bạch Tư rất nghiêm ngặt, thế nhưng cuối cùng vẫn bị lần sinh bệnh này đánh bại, lúc anh tỉnh dậy thì đã gần giữa trưa.
Mưa tạnh, mặt trời bắt đầu ló dạng, nhưng sau trận mưa lớn hôm qua thì nhiệt độ cũng đã giảm xuống không ít.
Lúc này Đoàn Sâm đã đi làm, chỉ cần hắn không có ở đây, thời gian của Diệp Bạch Tư sẽ rất rảnh rỗi, anh đơn giản rửa mặt rồi tìm chút gì đó ăn, lại trở về phòng suy nghĩ một hồi, sau đó mang hành lý ra.
Ngày mai là ngày cuối, Diệp Bạch Tư chuẩn bị rời khỏi nơi này cũng không định quay trở lại thêm lần nào nữa, cho nên anh phải xác nhận những món đồ bắt buộc phải có trước, tránh để quên rồi lại tạo thêm rắc rối cho mình.
Vừa mới mở hành lý ra thì điện thoại vang lên, anh đặt ở bên tai, giọng nói đầy mềm mại: “Alo?”
“Em tỉnh rồi? Có đỡ hơn chút nào không.”
“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” Diệp Bạch Tư nói xong thì chủ động nhận sai: “Sáng nay không chuẩn bị bữa sáng cho anh được, tôi xin lỗi.”
“Bị ốm thì không cần để ý chuyện này.” Đoàn Sâm xoay bút, ngữ khí điềm đạm: “Em nhìn thấy quà đặt ở bên giường chưa?”
Diệp Bạch Tư sửng sốt, anh đứng dậy đi về phía đầu giường, nhìn thoáng qua một cái hộp gỗ kiểu cổ đơn giản, hỏi: “Cái gì vậy?”
“Mở ra xem đi.”
Diệp Bạch Tư bật chế độ rảnh tay, sau đó đặt điện thoại sang một bên, hai tay cầm lấy hộp mở ra, trong ánh mắt xuất hiện một chút ánh sáng khó nhận thấy.
Đó là một chiếc nhẫn hồng ngọc, còn là một món đồ cổ. Theo tỉ lệ và kích cỡ của viên bảo thạch này, cho dù mới được khai thác cũng có thể trị giá đến hàng trăm vạn, chưa kể đây là thứ từ thế kỷ Trung Âu. Nó có thể chứa đựng một câu chuyện hoặc nhiều năm lịch sử, là một món đồ thủ công hoàn hảo, chiếc nhẫn đơn giản hòa hợp với viên bảo thạch hoàn mỹ, mỗi một cái góc cạnh trên viên đá đều phản ánh sự khéo léo tinh tế của người thợ.
Diệp Bạch Tư chơi đồ cổ nhiều năm như vậy cũng biết được một ít báu vật giá trị, anh biết thứ này có tên gọi là Muse Red Treasure.
Anh nhìn nó không chớp mắt, thấp giọng nói: “Rất đắt tiền.”
“Quà tháng 11 đó, em thích không?”
Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng đáp, “Thích.”
Đoàn Sâm dường như có thể nhìn thấy khóe miệng của anh khẽ cong lên, ánh mắt còn hơi hơi phát sáng.
Giống như mọi người có thể thấy, bất kể là Đoàn Sâm có làm chuyện gì quá đáng với Diệp Bạch Tư đi nữa, cho dù Diệp Bạch Tư buồn bã hay chật vật, chỉ cần Đoàn Sâm sẵn sàng mang đến một chút quà và thành ý cho anh, anh sẽ lập tức bị dỗ ngọt, lại trở nên nhu thuận khiến người khác hài lòng.
Đoàn Sâm hệt như ngư ông nhử mồi, có thể dắt người cá xinh đẹp đi từ Nam đến Bắc Cực, thỉnh thoảng nổi lên ác ý dẫn anh đến núi đao biển lửa khiến cơ thể anh đầy thương tích, thế nhưng sau đó chỉ cần hắn cho anh một chút ngon ngọt, Diệp Bạch Tư sẽ lập tức đáp lại bằng sự dịu dàng và thâm tình không gì sánh được.
“Buổi tối tôi sẽ về sớm.”
“Được.” Diệp Bạch Tư ngoan ngoãn chờ hắn cúp máy, lúc này mới buông điện thoại xuống.
Sau đó anh lấy giấy chứng nhận trong hộp ra xem, ánh mắt xinh đẹp khẽ cong lên. Số tiền này đối với Đoàn Sâm mà nói có lẽ chẳng là bao nhiêu, thế nhưng đối với Diệp Bạch Tư thì đây là bộn tiền, nếu tìm được người thích hợp sẽ có thể bán được với giá rất cao.
Trong hành lý trống rỗng đã chứa một món đồ cần phải có đầu tiên.
===
Đoàn tổng: Chọn đại một món quà cũng có thể khiến em ấy vui vẻ, chắc hẳn em ấy yêu mình lắm.
Diệp Diệp: Thu được phí phục vụ cao thế này, dĩ nhiên phải làm vừa lòng anh ta mới được.