Rạng sáng, sương mù giăng bên ngoài rất dày, ngay cả ban công cũng không nhìn thấy rõ.
Tối qua sau khi Kế Sách đưa anh về đến nhà thì y lập tức rời đi, Diệp Bạch Tư cố gắng nhẹ tay nhẹ chân hết mức có thể để không đánh thức Diệp Bạch Ngọc. Buổi sáng, anh tỉnh dậy theo ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, vào phòng bếp nấu cháo rau.
Dạo gần đây Diệp Bạch Ngọc thích húp cháo mặn, khẩu vị của thằng nhóc này không cố định, thế nhưng cậu sẽ luôn nói với Diệp Bạch Tư những gì mình nghĩ tới, Diệp Bạch Tư cũng sẽ ghi nhớ rất cẩn thận, chỉ cần có thời gian thì sẽ lập tức làm cho cậu.
Anh nấu cháo xong xuôi, ra ngoài ban công chạy bộ một lát, không bao lâu sau, cửa phòng của Diệp Bạch Ngọc đã mở ra, người còn chưa thấy bóng dáng nhưng Diệp Bạch Tư đã nghe tiếng cậu gọi lớn: “Anh hai!”
Anh buồn cười tắt máy chạy bộ đi xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc xe lăn đi ra từ một góc, hai mắt Diệp Bạch Ngọc sáng rỡ, cậu dùng sức đẩy mạnh, bánh xe lập tức lăn thẳng về phía anh. Diệp Bạch Tư vội vàng duỗi tay nắm lấy hai bên xe, đề phòng cậu mất kiểm soát mà té ngã.
“Anh về hồi nào vậy?” Diệp Bạch Ngọc kích động ôm lấy anh một cái, sau đó lại bắt đầu bất mãn: “Sao lần nào anh về cũng không báo em trước thế? Nếu anh nói trước thì em mới có thể nấu cơm chờ anh về, cho anh nếm thử tay nghề của em.”
“Anh mới về tối qua, lúc đó muộn rồi nên không gọi em dậy.” Diệp Bạch Tư kéo bàn tay cậu đang túm lấy mình xuống, nói: “Cơm sắp nấu xong rồi, nếu em đã thức thì đi thu dọn một chút đi.”
“Anh chờ em đó! Không được đi nha!! Phải ở lại ăn cơm với em!”
“Được rồi.” Diệp Bạch Tư mỉm cười nhìn cậu trượt vào phòng tắm, bản thân anh cũng đi rửa mặt, lúc bước ra thì Diệp Bạch Ngọc đã ngồi sẵn ở bàn vui vẻ chờ đợi.
Cùng là thời điểm chờ bữa ăn, Diệp Bạch Ngọc nhìn bóng dáng cao gầy của anh hai nhà mình, hai mắt sáng lấp lánh. Còn Đoàn Sâm ở bên kia thì ngồi trước bàn nhìn bà Lưu trong phòng bếp, vẻ mặt không chút thay đổi.
Ánh mắt của hắn thật sự rất đáng sợ, khiến bà Lưu cảm thấy như đang bị mũi kiếm nhọn chĩa vào lưng, bà vội vàng bưng thức ăn đến, dè dặt nói: “Mời thiếu gia thưởng thức ạ.”
Đoàn Sâm rũ mắt nhìn bữa cơm, không nói lời nào.
Hắn có chút cáu kỉnh khi rời giường*, bà Lưu vẫn luôn biết điều đó, thế nhưng bình thường lúc Diệp Bạch Tư còn ở đây, Đoàn Sâm rất hiếm khi thật sự phát cáu.
* Rời giường khí [起床气]: lúc thức dậy hay bực mình khó chịu.
Nhưng hôm nay hắn rất không vui.
Có lẽ là do nghĩ đến chuyện Diệp Bạch Tư tùy hứng khiến hắn không có khẩu vị ăn uống, bữa sáng ăn không đến hai miếng đã đặt bát đũa xuống rời đi.
Bà Lưu chỉ biết thở dài, sau đó khó xử thu dọn.
...
Diệp Bạch Ngọc háo hức cầm lấy bát đũa mà Diệp Bạch Tư đưa cho, nóng lòng cắn một miếng, bị phỏng tới mức liên tục hít hà vẫn không quên khen ngợi hết lời: “Anh nấu cơm ngon quá đi mất.”
Diệp Bạch Tư đưa khăn giấy cho cậu, “Ăn từ từ thôi.”
“Chẳng phải trăm năm em mới được ăn một lần sao, xúc động lắm đó.” Diệp Bạch Ngọc cầm lấy thìa, tốc độ thả chậm trở lại, lưu luyến đưa lên miệng lầu bầu: “Anh nói đúng, em phải từ từ thưởng thức mới được, ăn hết sạch bây giờ thì không biết khi nào mới có lần sau.”
Cậu tội nghiệp bán thảm*, lén lút đưa mắt nhìn chằm chằm Diệp Bạch Tư, vẻ mặt không thể nghi ngờ là đang ám chỉ Diệp Bạch Tư ở thêm vài ngày nữa.
* [卖着惨]: Ra vẻ mình là người đáng thương.
Diệp Bạch Tư buồn cười nói: “Yên tâm ăn đi, anh sẽ không đi nữa.”
Diệp Bạch Ngọc sửng sốt: “Anh không đi ư? Vậy Đoàn Anh Anh* thì làm sao đây? Đột nhiên phải cai sữa thì anh ta sẽ không ầm ĩ sao?”
* [嘤嘤]: Từ tượng thanh của huhu =)))))) Đoàn Huhu =)))))))))))))))
Đoàn Anh Anh là biệt danh mà Diệp Bạch Ngọc đặt cho Đoàn Sâm, bởi vì lúc nào Đoàn Sâm cũng dính lấy Diệp Bạch Tư, mỗi lần anh em bọn họ đoàn tụ chưa được bao lâu thì Đoàn Sâm đã gọi Diệp Bạch Tư trở về, hệt như một đứa trẻ chưa cai sữa.
Tuy Diệp Bạch Tư đã sửa lưng cậu không ít lần nhưng Diệp Bạch Ngọc nhất định không chịu thay đổi, anh chỉ đành nghe thấy lần nào thì tự động sửa lại lần đó.
“Không sao, anh với anh ta xong xuôi rồi, sau này cũng không trở về nữa.”
Diệp Bạch Ngọc nhận ra điều gì, cậu hỏi: “Tụi anh chia tay rồi hả?”
Diệp Bạch Tư cảm thấy thật ra anh với Đoàn Sâm cũng không tính là chia tay, bởi vì hai người vốn dĩ chưa từng hẹn hò, nhưng anh không thể nói cho Diệp Bạch Ngọc biết giao dịch của mình với Đoàn Sâm, chỉ đành bảo rằng cả hai đang yêu nhau.
Vì vậy anh gật đầu nói: “Đúng, chia tay rồi.”
Diệp Bạch Ngọc nhìn anh một lúc, sau đó đột nhiên cười toe toét, cậu nói: “Không sao hết, người tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều!”
Diệp Bạch Tư cũng cười, “Ừ.”
Tuy nói vậy, Diệp Bạch Ngọc vẫn không khỏi lén lút quan sát sắc mặt của anh, cậu không dám hỏi nhiều vì sợ Diệp Bạch Tư buồn, thế nhưng từ tận đáy lòng cậu cảm thấy nếu đã chia tay thì cũng rất tốt.
Diệp Bạch Ngọc không thích Đoàn Sâm, trong mắt cậu, Đoàn Sâm chẳng qua chỉ là một tên nhóc to xác ngậm thìa vàng thôi, biết kiếm tiền thì sao, ngay cả một ngón tay của anh hai cũng không bằng.
Về phần tại sao cậu lại ghét Đoàn Sâm đến vậy, nếu yêu cầu Diệp Bạch Ngọc nói rõ lí do, cậu có thể nói suốt ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ.
Đoàn Sâm có quá nhiều điểm khiến người khác không ưa nổi, quan trọng nhất là cậu cảm thấy đối phương chưa từng tôn trọng Diệp Bạch Tư, nếu không phải vì Diệp Bạch Tư thích, cậu đã khuyên anh chia tay từ lâu rồi. Thế nhưng cho dù không thích Đoàn Sâm thì cậu vẫn phải nghĩ đến cảm nhận của Diệp Bạch Tư, những lời này cũng chỉ có thể đè nén trong lòng.
Bây giờ hai người chia tay rồi, Diệp Bạch Ngọc một bên âm thầm đốt pháo ăn mừng, một bên không khỏi lo lắng dò hỏi: “... Là ai đá ai vậy anh?”
Diệp Bạch Tư kỳ quái dừng một chút, sau đó sâu xa nhướng mắt nói: “Em nghĩ Đoàn 'Anh Anh' sẽ chủ động đá anh à?”
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng phì cười ra tiếng.
Diệp Bạch Ngọc thật sự rất vui vẻ, cuối cùng Diệp Bạch Tư cũng thông suốt rồi, với cái đồ không ra gì này thì chẳng có chỗ nào nên lưu luyến cả.
Cậu lập tức nói: “Thật ra em đã đoán được từ lâu rồi, Đoàn Anh Anh chắc chắn sẽ không chủ động đá anh đi đâu!”
“Ồ?”
“Bởi vì...” Diệp Bạch Ngọc khí phách lên tiếng: “Anh hai của em là người tốt nhất thế giới mà!”
...
Giữa trưa, Đoàn Anh Anh... À không, đại công tử Đoàn. Đoàn Sâm thoáng cái đã hoàn thành công việc, Tạ Ninh lập tức làm tròn bổn phận nhắc nhở: “Hôm nay nhà máy rượu vang của Tề tổng khai trương, ngài có muốn trở về thay quần áo không ạ?”
“Ừm.”
Đối với những chuyện như khai trương nhà máy rượu thế này, chắc chắn sẽ có không ít đại gia các tập đoàn đến tụ tập, Tạ Ninh không thể bỏ qua cơ hội kết giao với những ông chủ lớn như vậy, chủ động đảm nhiệm làm tài xế.
Trên thực tế, y có thể làm trợ lý của Đoàn Sâm là nhờ kiểm lậu* mà thành, Kế Sách là học trưởng của y, trước khi y nhập học thì Kế Sách cũng đã là nhân vật làm mưa làm gió rồi, sau này làm việc lại âm soa dương thác cùng xuất hiện.
* [捡漏]: Tiếng lóng trong giới đồ cổ, chỉ hành động dùng giá tiền rất rẻ để mua được đổ cổ đáng giá và người bán thường không biết rõ giá trị của món đồ đó; người mua có thể bán đi với giá trị thực sự, qua đó một bước trở nên giàu có.
Cách đây một thời gian, Tạ Ninh trở về nước chờ việc làm và tình cờ gặp được Kế Sách. Kế Sách tiết lộ những việc không nên làm dưới trướng Đoàn Sâm, y nhận được tin tức từ trước nên sáng sớm đã chuẩn bị đầy đủ, sau đó lại qua năm màn chém sáu tướng*, thành công chiếm được cơ hội làm việc.
* [过五关斩六将]: Vượt qua muôn ngàn khó khăn.
Hơn nữa y cũng biết rõ rằng Đoàn Sâm không thiếu nhân tài, muốn được trọng dụng thì y còn rất nhiều điều phải học, bằng không Đoàn Sâm có thể thay thế y bất cứ lúc nào một khi y mắc lỗi.
Đoàn Sâm về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm chính là đi tìm Diệp Bạch Tư. Mắt nhìn của Diệp Bạch Tư rất tốt, bây giờ mỗi một bộ quần áo hay phụ kiện mà Đoàn Sâm mặc đều phải qua tay anh, không có chút ngoại lệ nào.
Đối với trang phục hàng ngày của Đoàn Sâm, Diệp Bạch Tư sẽ chọn trước một tuần, nếu Đoàn Sâm có bất cứ tiệc rượu hoặc hoạt động thương mại nào, chỉ cần dặn dò một đến hai tiếng trước đó, Diệp Bạch Tư sẽ luôn có thể vừa vặn chọn lựa ra trang phục phù hợp.
Nhưng hôm nay, khi Đoàn Sâm đẩy cửa phòng Diệp Bạch Tư, hắn phát hiện đối phương vậy mà vẫn chưa trở về.
Hắn cau mày, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui.
Hắn cầm điện thoại lên, sau đó lại từ bỏ. Diệp Bạch Tư dám đề nghị chia tay với hắn thì cũng sẽ phải chuẩn bị tinh thần không được hắn tha thứ.
Đoàn Sâm trở lại phòng, nhìn giá treo quần áo* một hồi, cuối cùng vẫn chọn lấy một bộ trang phục thường ngày đã được Diệp Bạch Tư phối rất tốt.
* Gốc là [帽室] - cloakroom (tủ giữ đồ).
Thật trùng hợp ngày mai là thứ Sáu, cho nên hắn vẫn còn một bộ của Diệp Bạch Tư để thay đổi, còn về phần ngày mai mặc cái gì thì trước mắt hắn không cần phải lo lắng.
Dù sao tối nay Diệp Bạch Tư cũng sẽ trở lại.
Hắn bước vào phòng tắm, sau khi tắm xong, ánh mắt đột nhiên rơi trên bồn tắm lớn bên cạnh.
Đêm qua không có ai đổ nước vào bồn. Bởi vì bà Lưu không dám tùy tiện vào phòng hắn, cho nên vẫn luôn là Diệp Bạch Tư thu dọn cả căn phòng.
Hắn ép mình phải dời tầm mắt đi, sau đó thay quần áo rồi thắt cà vạt, lúc đeo phụ kiện lên, trong lòng hắn bắt đầu trỗi dậy một cơn tức giận.
Những việc này vốn dĩ là bổn phận của Diệp Bạch Tư mới đúng, bình thường hắn chỉ cần đứng đó, dang rộng hai tay giống như một ông hoàng, Diệp Bạch Tư sẽ chăm sóc hắn rất chu đáo, thậm chí hắn còn không cần soi gương, chỉ cần Diệp Bạch Tư nở nụ cười với hắn, dịu dàng nói một câu, “Được rồi.”
Như thế là đã có thể trực tiếp ra khỏi cửa.
Nhưng hôm nay, hắn nhìn chính mình trong gương rất lâu vẫn cảm thấy chưa ổn.
Rõ ràng vào những ngày thường, khi Diệp Bạch Tư ngẫu nhiên không ở bên cạnh, hắn vẫn có thể tự thu dọn rất tốt.
Thời điểm hắn lên xe, Tạ Ninh rõ ràng cảm giác được không khí xung quanh căng như dây đàn.
Tâm trạng của Đoàn đại BOSS đang rất tệ.
Tạ Ninh không dám nói nhiều, thành thật ngồi xuống ghế lái, Đoàn Sâm đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Cậu còn chờ cái gì nữa?”
“Không... chờ ngài Diệp sao ạ?”
Chẳng lẽ dịp này lại không dẫn Diệp Bạch Tư theo? Nhưng y không kịp nghĩ nhiều, bởi vì vừa nhắc đến Diệp Bạch Tư, bầu không khí trong xe lại càng thêm đáng sợ. Tạ Ninh ngậm miệng lại, không ngừng khởi động xe, một mạch lái tới điểm đến.
Đều là con nhà giàu nên Triệu Tân Chi cũng được mời tham dự, thế nhưng cậu đã đến nơi rồi vẫn nhất thời không dám xuống xe. Cậu biết rõ hôm nay Đoàn Sâm nhất định sẽ đến, Diệp Bạch Tư chắn chắn cũng sẽ ở đó, cậu còn chưa biết mình đã làm sai cái gì, không dám tùy tiện xuất hiện —— bởi vì đêm qua cậu đột nhiên nhận ra một điều: với tính cách của Diệp Bạch Tư, anh sẽ không tùy tiện block người khác, chắc chắn là do cậu đã chọc giận Đoàn Sâm, Đoàn Sâm mới lấy điện thoại của anh hành động.
Mà chuyện này thì còn đáng sợ hơn gấp mấy lần nữa! Nếu cậu đã chọc tới Đoàn Sâm thì chỉ còn đường chết thôi.
Tốt hơn hết là quan sát trước một chút, xem xem liệu có cơ hội lén lút kéo Diệp Bạch Tư qua một bên hỏi thăm tình hình cụ thể hay không đã.
Bởi vì vẫn luôn tập trung theo dõi nên xe của Đoàn Sâm vừa xuất hiện cậu đã nhìn thấy, Triệu Tân Chi cồn cào hi vọng có thể nhanh chóng gặp Diệp Bạch Tư, lại phát hiện xe lao đến nhưng không có ai bước xuống.
Bên trong xe, Tạ Ninh cũng đần mặt, y không biết chuyện gì đang xảy ra. Ngắc ngoải trong thùng xe kín mít, y thông qua kính chiếu hậu nhìn Đoàn Sâm tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, vì thế y lén hạ cửa kính xuống một nửa cho thông thoáng.
Mọi người lần lượt tiến vào, đồng hồ trên xe không ngừng chuyển động, mắt thấy đã sắp đến thời gian tham dự.
Tạ Ninh liếc mắt nhìn về phía sau, Đoàn Sâm vẫn đang tựa ở đó, nhìn không ra ý tứ, trong lòng y tràn đầy khó hiểu, thế nhưng vẫn không thể không đánh bạo nhắc nhở: “Ừm, đã gần mười hai giờ rồi ạ.”
Dù sao hôm nay cũng là ngày khai trương của người ta, bỏ lỡ giờ lành dường như không thích hợp lắm.
Đoàn Sâm mở mắt, tư thế ngồi của hắn thay đổi từ tựa lưng vào ghế sang cong lưng lên, nghiêng người về phía trước, đôi tay bắt chéo treo giữa hai đầu gối tách rời, một tư thế tưởng chừng như ngẫu nhiên nhưng lại giống như một con báo đang rình mồi, khiến Tạ Ninh càng thêm căng thẳng.
Đoàn Sâm cuối cùng cũng mở miệng: “Gọi em ấy.”
Tạ Ninh dùng một giây để chuyển biến từ mê man đến tỉnh ngộ, y nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số của Diệp Bạch Tư.
Sau đó, y chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Đoàn Sâm, y không dám tin bấm số lại lần nữa.
Đoàn Sâm: “?”
Tạ Ninh: “... Tôi, hình như tôi, bị block rồi.”
Đoàn Sâm nhìn y chòng chọc một hồi, Tạ Ninh không dám nói lời nào. Sau một lát, Đoàn Sâm rốt cuộc cũng cử động bàn tay cao quý của hắn, dùng điện thoại của mình bấm số Diệp Bạch Tư.
“...”
Bên trong xe một mảnh yên tĩnh.
Đoàn Sâm bình tĩnh buông tay, đổi sang điện thoại công việc, lại bấm gọi.
... Sau một hồi yên lặng, Đoàn Sâm đưa điện thoại cho Tạ Ninh: “Âm thanh này là bị block rồi phải không?”
Tạ Ninh cúi đầu nghiêng người lắng nghe, sau đó rụt lại cái đầu quý giá của mình, xác nhận khoảng cách an toàn xong mới nói: “Đúng vậy ạ.”
Đoàn Sâm: “.”
Giây tiếp theo, cửa kính xe mở hờ đột nhiên bị đập vang, ánh mắt của Triệu Tân Chi từ phía trên lộ ra, vẻ mặt cậu kích động: “Đậu má! Đậu má nó chớ!!”
“Rốt cuộc em cũng hiểu tại sao em bị block rồi! Anh Diệp đá anh rồi! Ảnh thật sự đá anh rồi!!!”
“Diệp Bạch Tư đỉnh... Khụ khụ khụ khụ khụ.” Chữ cuối cùng bị ánh mắt đáng sợ kia dọa trở về, Triệu Tân Chi vừa ho khan vừa lùi vào trong xe.
Cậu nắm chặt hai đấm, hai mắt sáng như sao, reo lên một tiếng nhỏ xíu: “Diệp Bạch Tư đỉnh vãi ——!”
===
Anh Anh: Tôi không tức giận chút nào cả.
Diệp Diệp: Ờ.