Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 12: Chương 12: Ánh Sáng




“Đồ điên, đồ điên, tao là ba mày!”

“Để dao xuống, để dao xuống, con nghe ba để dao xuống.”

“Súc sinh, tao không có đứa con trai như mày, mày và mẹ mày… Cùng chết đi ―― “

Thân thể Hoắc Lệ co quắp một chút, người chậm rãi ngồi xổm ở phía trước lò sưởi trong tường, đột nhiên giơ tay lên dùng sức đấm vào đầu của chính mình.

Đào Thành Võ ở trong lò sưởi bị ngọn lửa thiêu đến mức lăn lộn, hai tay cố sức bấu vào song sắt muốn thoát ra, hai mắt oán hận.

Oán hận người đàn ông bị bệnh thần kinh ở ngoài song sắt đang tự nện lên đầu chính mình kia.

Lúc này, Hoắc Lệ dừng lại hành động.

Đôi mắt đen kịt dán vào bên trong lò sưởi, lộ ra một tia cười ôn nhu, âm lãnh lại khủng bố.

Toàn bộ nhà bếp tràn ngập mùi thịt quỷ dị, mùi thơm này như cô hồn dã quỷ bay vào tầng hầm.

Đào Thất ngửi ngửi mũi, thân thể nằm trên mặt đất run lên một cái.

Chân cậu vẫn luôn co lại, cong thân thể như con sâu nhúc nhích trên đất, kéo lê tứ chi tàn tạ tiến lên phía trước.

Tiếng kêu thảm thiết của Đào Thành Võ cậu nghe được, tên Hoắc Lệ cậu cũng nghe được, Hoắc Lệ đang trong phòng bếp.

Bò bước thứ nhất.

Bò bước thứ hai.

Bò bước thứ ba.

Mỗi lần di chuyển, chân trái Đào Thất lại như bị ác quỷ xé rách, đau đớn cực kỳ. Đào Thành Võ tại sao lại ác với cậu như vậy, những người này tại sao lại đối với cậu ác như vậy, hận không thể dằn vặt, làm cậu biến mất ở trên đời này.

Sơn. Cùng tam chiều.*

(*)Bản gốc là: 山. 与三夕: Bạn nào biết câu này góp ý cho mình nhé

Rõ ràng là anh em, lại muốn giết hại lẫn nhau, chỉ bởi vì cùng cha khác mẹ.

“Hoắc Lệ… Em ở chỗ này, chân đau không nhúc nhích được…” Trong lòng Đào Thất cảm thấy oan ức, viền mắt ướt át, ngoài miệng nói không nhúc nhích được, có thể cử động được thì sẽ không ngừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.

Là chính cậu muốn tới Đào gia, là cậu muốn nhìn một chút xem Hoắc Lệ xảy ra chuyện gì ở Đào gia, hiện tại lại như phạm nhân tự chui đầu vào lưới, để cho Đào Thành Võ nhốt cậu lại.

“Thất Thất.”

Cửa tầng hầm bị mở ra, chiếu vào một tia ánh sáng nhạt, như ánh bình minh dâng lên hi vọng.

Hoắc Lệ cả người tản ra thánh quang, như một vị thần tao nhã hướng về cậu đi tới, duỗi một tay ra đưa cho Đào Thất nhẹ giọng nói, “Anh tới đón em về nhà.”

Đào Thất đưa tay ra nắm lấy bàn tay kia, giống như cầm nhánh cỏ cứu mạng, trái tim đầy bụi bậm lắng xuống.

Hoắc Lệ cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy Đào Thất đi ra tầng hầm, rời đi địa phương dơ bẩn này.

“Anh làm sao tìm được em.” Đào Thất bám vào cổ áo của Hoắc Lệ, viền mắt ửng đỏ, âm thanh nghẹn ngào cố tình không rơi nước mắt, giả vờ kiên cường.

“Bởi vì, thần linh sẽ tìm được tín đồ lạc đường của mình.”

Hoắc Lệ không hỏi Đào Thất gặp chuyện gì, ngược lại là dùng chuyện cười khôi hài thoải mái bỏ qua vết thương Đào Thất gặp phải.

Đã chịu tổn thương, cũng không cần tiếp tục nhắc lại lần thứ hai, điều này chỉ càng thêm ép vỡ vết thương của nạn nhân, tuy rằng Đào Thất cảm thấy mình rất kiên cường, nhưng Hoắc Lệ cho rằng cậu khiến người khác cảm thấy rất đau lòng.

Ngày đó, Đào Thành Đức còn không biết con trai của mình đã bị lửa thiêu chết ở bên trong lò sưởi. Ông chỉ nghĩ con trai mình đi nơi nào đó ngang ngược, còn trong yến hội không nhìn thấy thân ảnh Hoắc Lệ, có thể là lúc đang đợi rượu táo thiếu kiên nhẫn rời đi.

Thổn thức nhưng lại không thể nịnh bợ Hoắc Lệ.

Nếu ông biết người một lòng mình muốn nịnh bợ, là hung thủ giết con trai ông sẽ như thế nào? Nhưng chân tướng này ông không biết.

Đào Thành Võ mất tích không ai biết, cho đến thời điểm ngày thứ hai Đào Thành Chanh thức dậy sớm để làm bữa sáng, đột nhiên phát hiện bên trong lò sưởi trong tường xuất hiện một đống xương trắng, còn có đồng hồ bỏ túi màu vàng của anh trai cô.

Cái này là của Đào Thành Võ từ nhỏ đeo ở trên người, chưa từng bỏ ra.

Hoắc gia.

Đôi môi Đào Thất run rẩy, cái trán không ngừng chảy ra mồ hôi, ánh mắt lóe lên.

Hoắc Lệ cầm trên tay thiết bị chữa bệnh, giúp Đào Thất xử lý vải băng trên chân và vết thương trên tay.

Lần này Hoắc Lệ không gọi bác sĩ, mà là tự mình xử lý, tuy rằng hắn nói chuyện chuyên nghiệp để người chuyên nghiệp xử lý, nhưng hắn cũng coi như là nửa cái bác sĩ, có câu nói bệnh lâu thành y.

Hoắc Lệ xoa xoa đầu Đào Thất, tiểu ngốc tử này rõ ràng đau đến cả người run rẩy nhưng lại giả vờ trấn định nói không đau.

Thực sự là ngoan ngoãn đến kỳ cục, khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào trong ngực che chở nói muốn khóc thì khóc đi.

Hoắc Lệ băng thạch cao kỹ lưỡng đỡ Đào Thất nằm xuống, sau đó thu dọn đồ đạc dự định rời đi.

Đào Thất đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Hoắc Lệ, âm thanh mềm mại còn mang theo một tia run rẩy “Anh đi đâu vậy?.”

Hoắc Lệ phải rời đi sao, cậu còn muốn nói chuyện xảy ra tại Đào gia tỉ mỉ với Hoắc Lệ, xem hắn xảy ra chuyện gì, nhưng giống như hắn không muốn.

Cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó trong bữa tiệc, bởi vì từ sau khi Hoắc Lệ trở lại, thần sắc vẫn không đúng, giống như đời trước vậy, quả nhiên lúc cậu rời đi đã xảy ra chuyện.

Đào Thất không nghĩ tới phương diện kia, tuy rằng nghe được Đào Thành Võ kêu thảm thiết, nhưng cậu không hoài nghi Hoắc Lệ sẽ giết người, nên cậu cảm thấy được, Hoắc Lệ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Chuyện không biết này làm Đào Thất bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.