Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 74: Chương 74: Bến Tàu




Đêm lạnh âm u, phía bến tàu lại vang đến tiếng súng náo loạn.

Người trên bến tàu và cảnh sát đang xảy ra hỗn chiến, kẻ dùng gậy kẻ dùng súng gây gổ, tiếng la ó gào thét ầm ĩ không ngừng.

Một người ngã xuống lại một người xông lên, liên tục quần thảo đánh đấm túi bụi, đâu đó còn nghe thấy tiếng mắng chửi: “Cảnh sát chúng mày là một lũ chó săn.”

Lúc Hoắc Lệ, Đào Thất và đám cảnh sát từ Sở chạy đến hiện trường liền nhìn thấy cảnh tượng bạo lực này.

“Đây là người canh giữ trên bến tàu của chúng ta đánh nhau cùng cảnh vệ, nhóm người Hoa hồng đen không có mặt.” Hắc ca đứng từ xa quan sát một lượt, sau khi nói qua tình huống liền quay sang giận dữ hỏi cảnh sát Lưu vì sao chưa ra lệnh cấp dưới dừng tay.

“Không, Hoa hồng đen đang trà trộn bên trong, bọn chúng cải trang thành cảnh vệ đánh lén người dân bến tàu, sau đó kích động để hai phe xảy ra mâu thuẫn.” Đào Thất cất giọng lạnh lùng, cậu đã triệt để hết hy vọng đối với Nhị Mao, thầm hứa sẽ không bao giờ tha thứ cho loại người này nữa.

Cuối cùng hắn ta vẫn đi vào con đường tội lỗi giống kiếp trước.

Kiếp trước bọn chúng tổ chức mai phục ở bến tàu, sau đó bắn trọng thương Hoắc Lệ, khiến anh mất tích một tháng ròng mãi cho đến khi quay về Hoắc gia liền ngã bệnh mà qua đời.

“Cảnh sát Lưu, nhóm người Hoa hồng đen đâu?”

Đào Thất suy nghĩ lại toàn bộ sự việc, phát hiện mỗi lần mấy kẻ này xuất hiện đều có liên quan đến Cảnh sát, trận ẩu đả này cũng không ngoại lệ. Bọn họ có giao dịch ngầm hay sao, điều khoản giao dịch chẳng lẽ là muốn hại chết Hoắc Lệ?

Càng nghĩ càng nóng ruột, Đào Thất đỏ mắt tức tối, những người này ai cũng coi Hoắc Lệ là con dê béo, cậu hận không thể làm thịt tất cả bọn chúng!

Đào Thất hành động ngay lập tức, cúi người rút con dao găm giấu trong ủng, động tác khẩn trương kề lưỡi dao lên cổ chế trụ cảnh sát Lưu.

Một vệt máu đó từ từ rỉ ra.



Tình huống xoay chuyển bất ngờ khiến mọi người ai nấy đều thất kinh, thuộc hạ phía sau cảnh sát Lưu nhanh chóng rút súng hướng về phía Đào Thất cảnh giác.

Hoắc Lệ vẫn bình thản. Anh dời tay Đào Thất khỏi cổ lão Lưu, lên tiếng trấn an nhẹ nhàng: “Thất Thất, tôi dẫn em đi tìm mấy kẻ Hoa hồng đen.”

Đi tìm bọn chúng, dẫn dụ bọn chúng đối đầu với cảnh sát Lưu, tốt nhất hai bên đều diệt vong.

Đào Thất cất dao, nhìn cảnh sát Lưu hừ lạnh, đối với những kẻ không có thiện chí với Hoắc Lệ, cậu cũng lười phí hoài tâm tư.

“Mau bảo bọn họ dừng tay!”

Cảnh sát Lưu ra lệnh sau đó chửi thầm một tiếng thật xui xẻo, nhưng trên mặt lão vẫn cố rặn ra nụ cười hòa hoãn: “Chỉ là hiểu lầm thôi, vị thiếu gia này tính tình cũng cứng rắn uy phong sánh ngang với Hoắc gia, rất tốt, rất tốt, thiếu niên có nhiệt huyết của thiếu niên.”

Bên ngoài lão không thể để lộ bất mãn nhưng trong lòng lão đã muốn giết đám người kia một ngàn lần.

“Pằng, pằng, pằng,…” vài tên cảnh sát nổ súng hướng lên không trung, thành công thu hút sự chú ý của đám ẩu đả phía dưới kia.

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tất cả dừng tay!” Cảnh sát Lưu hét lớn với đám người bên kia.

Khoảng cách giữa bọn họ và đám người kia đại khái gần 100m, nếu bên kia có động tĩnh gì quá khích cũng dễ dàng phòng thủ, cho dù có loạn bao nhiêu cũng không thể ảnh hưởng đến bọn họ.

Nhưng ngay sau đó 1 giây, một viên đạn phóng ra từ phía đám người kia, dứt khoát bắn trúng một viên cảnh sát đứng hàng đầu.

Lại một viên đạn bay đến.

Một người ngã xuống.

Viên tiếp theo.

Một người nữa ngã xuống…

Một hàng cảnh sát đứng đầu bỗng nhiên đồng loạt đổ rạp, hơn 100 cảnh vệ được điều động đi cùng cảnh sát Lưu bỗng chốc chỉ còn lại 94 người.

“Chuyện gì vậy, kẻ nổ súng chắc chắn là cảnh sát, các người quân ta tự diệt quân mình hay sao?” Hắc ca ở phía sau thất thanh la lên.

“Không phải người của ta, đó chắc chắn là Hoa hồng đen cải trang!”

“Tôi vừa nhìn thấy rồi, trong số những kẻ nổ súng cũng có công nhân bến tàu.”

“Xem ra Hoa hồng đen đã thu mua rất nhiều quần áo và dụng cụ để cải trang thành người của cả hai phía, cố ý châm ngòi hỗn loạn!”

“Các ông cho người điểm danh lại quân số đi, nếu đã như vậy, hễ là kẻ lạ mắt liền nổ súng bắn chết ngay, Cảnh sát nhận diện cảnh sát, chúng tôi tự nhận diện người của chúng tôi.” Hắc ca cầm súng ra, nóng lòng lên đạn khởi động.

Xử lý hết đám rùa rụt cổ chỉ biết âm thầm chơi xấu này!

Đám người Hoa hồng đen không nghĩ đến Hoắc Lệ lại xuất hiện ở bến tàu sớm vậy, nếu như biết trước, bọn chúng khẳng định sẽ trốn chui lủi vào một xó xỉnh nào đó chứ nào dám lộ diện.

Cảnh sát Lưu gật đầu, mang theo mấy chục cảnh vệ lập tức chạy qua, Hắc ca đi phía sau, ánh mắt đảo khắp bốn phía nhìn xem có để lọt tên rùa rụt cổ nào không.

Lão cảnh sát không biết mình đã rơi vào bẫy, nghĩ rằng chỉ với mấy chục cảnh vệ liền có thể thoát thân, không ngờ rằng đám người Hoa hồng đen kia nói là dẫn dụ Hoắc Lệ đến, thực chất là muốn dẫn dụ cảnh sát Lưu vào tròng.

Quả nhiên, khi lão ta vừa tiến gần đến hiện trường bên kia, một tên cảnh vệ trong số những tên đi cùng bảo vệ bỗng nhiên rút súng chĩa về phía lão Lưu.

Cảnh sát Lưu cả kinh, cái này đâu có giống trong kế hoạch, không phải đã thống nhất sẽ tấn công Hoắc Lệ hay sao.

May mắn mấy tên cảnh vệ thân thủ tốt nhanh chóng bảo hộ được tính mạng của lão, viên đạn kia bị bắn chệch trong giây lát.

“Em nhìn xem, người của Hoa hồng đen sẽ tự lộ diện thôi.” Cách đó vài trăm bước chân, Hoắc Lệ nắm tay Đào Thất nhẹ giọng nói.

Hai người mặc một thân Tây trang đen đồng bộ, đứng giữa trời đất biển cả bao la như biến thành một điểm ranh giới, phía trước mặt là khói lửa giao tranh ác liệt, phía sau lưng lại là màn đêm u tịch mênh mông.

“Ý của anh là…”

“Hắn muốn ám sát lão già Lưu kia, cho nên tôi không xen vào kế hoạch của hắn. Trước khi gặp tôi hắn đã từng đối xử với em rất tốt, đây coi như một món quà nhỏ tôi dành cho hắn đi.” Bàn tay Hoắc Lệ lạnh buốt, nhưng giọng nói của anh lại ấm áp xua tan mọi băng giá trong lòng Đào Thất.

“Đời trước chính Nhị Mao là kẻ bắn trọng thương anh đúng không?”

“Em không phải đã biết rõ đáp án rồi sao?” Hoắc Lệ không trả lời cậu.

“… Chúng ta về nhà được không, đừng nhìn mấy kẻ này nữa!” Đào Thất lôi kéo tay Hoắc Lệ, nói xong liền muốn nhấc chân rời đi.

“Mọi sự bắt đầu tại đây, vậy thì để nó kết thúc tại đây…” Hoắc Lệ không động đậy.

“…Em đã từng nói, nếu cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng thì em sẽ…”

“Sẽ cầm súng bảo vệ anh!” Đào Thất nhanh chóng nói nốt.

“Nổ súng hướng về Nhị Mao ư? Thất Thất?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.