“Đọc được trên báo ấy, cậu không biết sao, tôi thường xuyên đọc báo các thứ mà. Còn việc tại sao biết Mã Môn là bác sĩ chữa trị chính của hắn ư? Chính Mã Môn nói cho tôi biết.” Nhị Mao không phát hiện ra ánh mắt Đào Thất biến hóa, còn tưởng Đào Thất đang muốn kiểm chứng.
Ấn tượng của Nhị Mao đối với Đào Thất vẫn dừng lại ở thời điểm trước đây, còn chủ quan cho rằng con người Đào Thất không đến nỗi quá phức tạp. Nếu như cậu có mưu tính gì thì đã sớm cùng hắn rời khỏi Nam thành lang thang kiếm sống rồi, cần gì ở lại Đào gia chịu đòn.
Đào Thất trầm mặc không lên tiếng, lời giải thích của Nhị Mao rất hoàn hảo, không một kẽ hở, đọc báo là biết luôn Hoắc Lệ là tội phạm giết người.
Do bởi vì có quen biết với nhà Mã Môn, cho nên khi hai người bọn họ đọc báo thấy tin tức kia khẳng định sẽ nói đến chuyện này, Mã Môn sẽ gián tiếp nói cho Nhị Mao, lộ ra tên thủ phạm giết người này là một bệnh nhân của hắn.
Có điều, một bác sỹ sẽ đem thông tin bệnh nhân của mình kể cho một tên nhóc hơn mười năm mới gặp lại sao? Hơn nữa còn nói ra với tư cách là bác sỹ chữa trị chính.
Theo ấn tượng của Đào Thất đối với Mã Môn, gã không phải kẻ tiểu nhân hay huyên thuyên, không phải kiểu bác sỹ đem chuyện của người bệnh kể hết người này đến người kia.
Lúc nói chuyện gã thường dùng kính ngữ, có thói quen nhún nhường, rất được lòng người khác, mà người như vậy thường sợ vướng phiền toái.
Nếu biết được tâm lý Hoắc Lệ bất thường, hơn nữa còng là tội phạm sát nhân, gã đem chuyện này ra bàn tán lẽ nào không e ngại bị tóm sao? Gã sợ chứ, chỉ cần nhìn một ánh mắt của Hoắc Lệ đã hoảng hốt rồi.
Không phải e sợ việc Hoắc Lệ là kẻ giết người, bởi vì gã biết Hoắc Lệ tâm thần bất ổn. Vậy điều khiến gã lo sợ là gì? Trong phòng có giấu thứ gì đó không thể để người khác nhìn thấy?
Đào Thất nghĩ lại kiếp trước, lúc Hoắc Lệ hấp hối thì Mã Môn cũng không xuất hiện, không phải bác sỹ chữa trị chính nên có mặt lúc đó sao?
Cho nên khẳng định Mã Môn có vấn đề, mà Nhị Mao vì sao lại nói xấu Hoắc Lệ… Vì lý do gì?
“Quả đào, cậu hoài nghi tôi cố tình đưa cậu ra đây để nói với cậu những điều này sao? – Nhị Mao thấy Đào Thất không lên tiếng, nắm vai cậu vẻ mặt nghiêm trọng nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Phải, hắn ta nhìn ra sự không tín nhiệm trong mắt Đào Thất, Đào Thất không tin tưởng hắn ta.
“Bị cậu đoán trúng rồi, tôi chính là cố tình dẫn cậu ra đây, không hổ là huynh đệ tốt của tôi, thực ra lúc ở trên núi Mao tôi đã nhận ra “người anh trai” kia của cậu, cậu cũng biết tính tôi mấy thứ nhỏ nhặt đều rất chú ý, cho nên chắc chắn nhìn ra thân phận của hắn”
“Lúc cậu nói đó là anh trai của cậu tôi liền nghĩ, Đào Đào của tôi cậu không phải là bị… cậu cũng biết đấy mấy kẻ quyền quý đó đều thích mấy bé trai xinh đẹp, tôi lo lắng cậu lầm đường lạc lối, cho nên sau khi về nhà liền tra xét tin tức Hoắc Lệ.”
Nhị Mao lo sợ Đào Thất nghi ngờ nên đã sớm chuẩn bị một bài khác, không kẽ hở bồi thêm một quyền, một bên đánh vào tình cảm huynh đệ, một bên khăng khăng tôi thật sự lo lắng cho cậu, gợi lên ký ức thời niên thiếu của Đào Thất để gỡ bỏ lớp phòng vệ trong lòng cậu.
“Cậu cũng biết tôi từ nhỏ chỉ có một người bạn là cậu, cậu biết tôi đã tra ra cái gì không? Hoắc Lệ lúc nhỏ đã tự tay sát hại mẹ ruột, dùng thủ đoạn khiến người ta ghê sợ mà hại chết bà. Sau đó hắn ta bị chú ruột nhốt lại.”
“Thẳng cho đến năm trước chú của hắn chết bất đắc kỳ tử, hắn trở thành chủ nhân Hoắc gia, bắt đầu thanh lý sạch sẽ toàn bộ gia tộc, nói “dọn sạch” thực chất chính là… “ Nhị Mao làm động tác cắt cổ lè lưỡi trợn trắng mắt.
“Cậu đừng nhìn hắn bề ngoài nho nhã lịch sự, bản chất hắn là một tên côn đồ, cậu có biết hắn xử lý mấy đối thủ trên thương trường như thế nào không? Vứt ra biển, trực tiếp tịch thu gia sản, xong phim!”
“Đào Tử à, tôi thực sự không muốn cậu tiếp xúc với loại người đó, hắn dịu dàng như vậy là do cậu chưa chọc giận hắn. Cậu mà chạm tới điểm kích động của hắn, sẽ thấy hắn biến thành kẻ điên ngay.”
…
Vậy là tên Nhị Mao này, đang lợi dụng mình để kích động chọc giận Hoắc Lệ? Đào Thất nghĩ thầm.
“Đào Tử, rời khỏi hắn đi, rời khỏi Hoắc Lệ đi. Tôi bây giờ là người có tiền, không còn nghèo túng như hồi xưa nữa, tôi có nhà rồi, còn mở một cửa hàng nhỏ, cậu đi cùng tôi đi, kiếm được 3 phần tôi nhất định chia cho cậu 2 phần.”
“Cậu buôn bán gì vậy, có thể tra xét ra những thông tin tình báo mà người bình thường không ai tra được?” Nếu là Đào Thất trước khi trùng sinh, khẳng định sẽ tin vào lý do mà Nhị Mao thêu dệt nãy giờ.
Nhưng thật không may, cậu là người sống 2 đời. Nếu Nhị Mao chỉ là người buôn bán thông thường làm sao có khả năng tìm ra những tư liệu kia.
Người từng trải qua sinh tử đều nhìn mọi việc thông suốt, không thể ngừng tìm tòi sự thật đang được che dấu bên trong. Không phải do cậu đa nghi, mà lòng người vốn đã hiểm ác rồi.
Nếu Nhị Mao không phải con buôn bình dân, vậy thì mục đích tiếp cận Hoắc Lệ quá rõ ràng, hắn muốn hại Hoắc gia.
“Đào Tử… cậu nghi ngờ tôi muốn hại Hoắc Lệ? Trời ạ tôi đâu có điên? Tôi làm sao có khả năng làm loại chuyện phá hoại tiền đồ bản thân như vậy, thân phận Hoắc Lệ ra sao, thân phận tôi như thế nào? Tôi chống đối lại Hoắc gia khác gì tự tay dâng mạng? – Nhị Mao nhặt lên một cái vỏ ốc trên mặt đất, chỉ hận mài sắt không thành thép.
Đào Thất nhìn ánh mắt đầy mất mát và thất vọng của hắn, cậu lại hơi đau lòng.
“Nhị Mao…”
Hắn hít sâu một hơi: “Đào Tử, cậu có biết lúc nhỏ người ta đều xa lánh tôi, tôi coi cậu như huynh đệ một đời một kiếp!”
“Phải, tôi không có bản lĩnh gì, chúng ta cũng đã lâu lắm không gặp lại, cậu không tin tưởng tôi là đương nhiên.” Giọng nói của hắn ta đượm bi thương khiến cho Đào Thất nhớ lại tuổi thơ, Nhị Mao quả thật đối đãi cậu như anh em ruột thịt.
“Tôi đi cầu xin Mao Cống Hiến!”
Đào Thất vốn hơi động lòng, nghe thấy cái tên Mao Cống Hiến trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ, cánh tay đang muốn vươn ra bỗng dừng lại giữa không trung, khẽ run rẩy.
Gió nhẹ phất qua, lá liễu đung đưa, quá khứ tang thương ùa về, là máu tươi đầm đìa, là vết thương không muốn bị rạch ra một lần nữa.
Nhị Mao cười nhạo một tiếng, đau thương ngẩng đầu: “Phải, người buôn bán bình thường như tôi sao có thể tra ra, nhưng chính phủ chắc chắn có thể. Tôi chỉ biết không thể để cho em trai yêu quý của tôi ngây ngốc ở bên cạnh một kẻ không rõ lai lịch.”
Nhị Mao ghét bỏ Mao Cống Hiến nhường nào, Đào Thất đương nhiên biết rõ. Nhưng việc đầu tiên hắn làm sau khi quay về Nam Thành lại là nhờ cậy Mao Cống Hiến tra xét tư liệu của Hoắc Lệ.
Nếu như thông tin truyền đến là từ Mao Cống Hiến, vậy thì toàn bộ câu chuyện của Nhị Mao liền sáng tỏ, hắn quả thật chỉ là một người buôn bán bình dân, tư liệu là do người của chính phủ giúp đỡ tìm kiếm.
Việc này cũng chưa thể xóa bỏ hoàn toàn lòng nghi ngờ của Đào Thất, nhưng trước khi rời khỏi Nam Thành hắn đã nói những lời như thế này:
“Đào Tử, tôi phải đi thành phố khác bươn chải, đi kiếm mối làm ăn lớn hơn. Đợi tôi quay trở về Nam Thành rồi sẽ đón cậu đi cùng, rời khỏi Đào gia!”
Kết quả quay lại phát hiện người bạn nhỏ đã biến mất, còn chìm sâu trong vũng lầy, tuy Đào Thất không thừa nhận bản thân sa đọa nhưng người ngoài đều không coi trọng Hoắc Lệ.
Nếu sự tình là như vậy, tại sao kiếp trước lúc cậu đi tìm Nhị Mao thì phát hiện hắn đang trốn nợ, còn kiếp này hắn lại biến thành đại gia, cũng quá khiến người hoài nghi rồi.
“Đào Thất, cậu có thể không tin tưởng tôi, nhưng đừng nghi ngờ tình cảm của tôi.” – Nhị Mao quay đầu nói với Đào Thất ở phía sau, sau đó liền nhấc chân rời đi.
Suy nghĩ bị giọng nói lạnh lẽo của Nhị Mao đánh gãy, Đào Thất vội vàng sải bước đuổi theo: “Nhị Mao!”
Mao Cống Hiến là cha ruột Nhị Mao, nhưng hắn ta chưa bao giờ coi ông ta là bố, tự coi mình là cô nhi. Nếu Nhị Mao thật sự vì Đào Thất mà phải hạ mình cầu xin Mao Cống Hiến, vậy thì cậu đã hiểu lầm hắn rồi. Nhị Mao đối xử với cậu quả thực rất tốt.
Nhưng nếu mọi chuyện đều là dựng lên, vậy thì Nhị Mao tâm cơ quá sâu, không chừng vài năm trước hắn ta đã lên kế hoạch cho chuyện này rồi.
Lẽ nào Nhị Mao muốn lợi dụng cậu chọc tức Hoắc Lệ, sau đó lại nhân cơ hội này đối phó Mao Cống Hiến? Đào Thất tự cảm thấy tức cười vì suy đoán này.
“Nhị Mao cậu đi chậm một chút, chân tôi đau!”
Nhị Mao khẩn trương dừng bước, vội vàng xoay người đỡ lấy Đào Thất, nhưng một mực quay mặt đi không muốn nhìn thẳng cậu.
Đào Thất thấy cảnh này liền tức giận nhưng vẫn dựa vào sự nâng đỡ của Nhị Mao, cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi: “Thật có lỗi, tôi không nên suy đoán lung tung, cảm ơn cậu đã quan tâm và trợ giúp.”
“Nhưng về sau đừng bôi đen Hoắc Lệ nữa, tôi cảm nhận được anh ấy thực sự để ý đến tôi.” Được rồi, lại nói tốt cho Hoắc Lệ.
Nhị Mao hừ lạnh một tiếng, Đào Thất thở dài, xem ra Nhị Mao đích thực ghét bỏ Hoắc Lệ. Lần này có vẻ là thật, hoài nghi trong lòng Đào Thất trực tiếp bị đánh tan.
“Nhị Mao, Nhị Mao, Nhị Mao…” Đào Thất liên tục gọi tên hắn, đây là khẩu hiệu của hai người ngày bé. Giả sử đối phương tức giận, muốn biết họ có tha thứ cho mình không thì hô khẩu hiệu này, nếu họ cũng hô đáp lại nghĩa là họ đã bỏ qua.
“Đào Tử, Đào Tử, Đào Tử,…”
“Nhị Mao, Nhị Mao, Nhị Mao…”
“Đào Tử, Đào Tử, Đào Tử,…”
Hai người giống như quay lại trước đây, khoảng cách nảy sinh vì hiềm nghi khi nãy liền biến mất không còn dấu vết.
Đào Thất cong môi cười với Nhị Mao, cậu lại hừ lạnh.
Khẩu thị tâm phi!
Chuyện Nhị Mao suy tính trước sau cuối cùng vẫn hỏng bét, vốn dĩ vở kịch đã hoàn hảo dựng lên, giờ khắc này lại xuất hiện một nhân tố chen vào, một lần nữa dấy lên nghi ngờ trong lòng Đào Thất.
“Đào Tử, chúng ta đi qua bên kia.”
Phía trước 2 người khoảng 100 thước, một ông chú thoạt nhìn giống một kẻ say khướt chán chường, đang lảo đảo hướng về phía bọn họ.