Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 67: Chương 67: Phản Bội




Tửu thúc vừa bị giải đến Hoắc gia đã bị Hắc ca ném vào buồng giam đang nhốt Kính Mắt, Dĩ Đông cũng ở trong đó.

Ba kẻ tụ hội, hai kẻ kích động không thôi, một kẻ thì nằm im trên sàn nhà như người chết.

“Kính Mắt, sự tình vì sao lại thành ra như thế này? Cậu có ổn không, tôi không nghĩ bọn họ lại cố tình thả tôi để đặt bẫy bắt cậu.” Tửu thúc đi tới bên cạnh Kính mắt, nâng hắn dậy tựa vào vách tường, thấp giọng hỏi nhỏ.

“Không, mục đích cuối cùng của bọn họ là bắt được lão đại.” Kính mắt theo bản năng đẩy gọng kính, không ngờ tay sờ lên mặt không thấy kính đâu, đành phải vô lực hạ tay xuống bộ dạng ốm yếu thở dài.

Tửu thúc nhìn thấy vậy vội vàng lôi từ trong túi áo ra một cặp mắt kính đưa cho Kính Mắt, nói: “Lúc cậu nhảy xuống biển cứu Dĩ Đông tôi nhìn thấy kính đeo của cậu rơi ở ngay bờ biển, trở về căn cứ tôi sẽ làm cho cậu một cặp kính khác, mau lấy lại tinh thần.”

“Cảm ơn!” Cảm giác được trọng lượng quen thuộc trên sống mũi, Kính Mắt nâng tay đẩy đẩy, khóe miệng cuối cùng cũng nở một nụ cười khắc khổ.

“Ở đây còn có một cặp kính tròn viền vàng, mấy thanh niên trẻ tuổi rất thích đeo loại này, cậu giữ cẩn thận, lỡ rơi mất cặp kia còn có cái để thay, sắp tới phải chiến đấu lâu dài đấy.”

Cặp kính mà Kính Mắt thường đeo là loại hình bầu dục giống mấy đôi kính viễn của người già, hắn nói, kính tròn mà viền vàng viền bạc ấy à, quá khoa trương, hắn không thích.

Nhưng hôm qua Tửu thúc ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm theo cặp kính này.

“Cậu vì sao lại nhảy xuống biển cứu tôi?” Lúc này, Dĩ Đông vốn đang trầm mặc không nói một lời bỗng lên tiếng, hắn ta khó hiểu nhìn hai tên kia diễn một màn cửu trùng ly biệt vui vẻ hòa thuận.

Bọn họ đều bị giam cầm, vậy mà còn thảo luận mấy việc lông gà vỏ tỏi, tự tin có thể trốn thoát ra ngoài đến thế sao?

“Nếu như cậu không phải là người của Hoắc Lệ, chúng tôi muốn cứu thì cứu thôi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cậu không hiểu điều này sao?” Tửu thúc đáp lời.

“Thực ra cậu làm tôi nhớ đến Kính Mắt trước kia, tên gia hỏa này ban đầu cũng giống cậu, sợ chúng tôi được lão đại yêu thích hơn, thiên vị hơn,… Cậu ta không tiếc tâm tư chế tạo ra mấy cái máy móc dở hơi, bắn tên tre này, ném bột mì này, nửa đêm giội nước lạnh lên người bọn tôi này,… Giống như cảnh cáo không được thân mật với lão đại của cậu ta.”

“Sau đó chúng tôi cùng nhau trải qua phong ba bão táp, trở thành một gia đình khăng khít. Đừng nhìn tên Kính Mắt này trầm ổn bình tĩnh mà tưởng lầm, trước kia cậu ta cũng là tên hỗn thế ma vương đầu bò đầu bướu lắm đấy.”

“Còn nữa, cậu ở bên Hoắc Lệ bao nhiêu năm như vậy đổi được cái gì? Cậu chẳng qua là bắt cóc Tiểu Đào của hắn một lần, hắn liền chối bỏ tình huynh đệ nhiều năm mà đuổi cậu đi như vứt bỏ một con chó, nếu chúng tôi không cứu cậu thì mạng cậu chẳng còn nữa rồi.”

Dĩ Đông lại rơi vào trầm mặc, thiện lương không đổi được cơm ăn.

Những kẻ này không biết rằng hắn thực ra không hề phản bội Hoắc Lệ mà là cố ý thâm nhập tổ chức bọn chúng, đồng thời màn kịch ở bến tàu cũng là cố ý dựng lên, bởi vì Hoắc gia biết chúng sẽ đuổi theo để cứu hắn, chúng muốn tận mắt nhìn thấy hắn có bị xử lý như một kẻ phản bội hay không.

Nếu thật sự là phản đồ, bọn chúng cũng không nỡ để hắn mất mạng.

Dù sao bọn chúng là mấy tên ngốc thiện lương nửa mùa, chỉ cần không phải kẻ thù tất dang tay cứu giúp, đây không phải ngốc thì là gì?

Đại khái có phần tò mò muốn biết thuộc hạ Hoắc Lệ là dạng gì, Tửu thúc cứ luôn thăm dò Dĩ Đông từ trước đến nay, phân chia công việc ở quán rượu cho hắn, thuận tiện hỏi thăm tâm tình xem cảm giác của hắn ra sao.

Biết được quá khứ Dĩ Đông vốn là con trai 1 kẻ có khuynh hướng bạo lực, tuổi thơ luôn bị đánh đập hành hạ, sau đó cha mẹ qua đời mới biết được hắn còn một người anh trai ruột đang làm việc ở Nam thành, cũng chính là David, liền đi theo gia nhập Hoắc gia.

Vừa vặn lúc đó trải qua thời kỳ thay da đổi thịt của Hoắc gia, thời điểm Hoắc Lệ quay về tranh đấu, Dĩ Đông bị ảnh hưởng bởi gia đình vũ phu liền dùng chính những thủ đoạn tàn nhẫn đó mà trở thành thuộc hạ thân cận của Hoắc gia, hỗ trợ Hoắc Lệ một đường thuận lợi trở thành tân gia chủ.

Công lao đầy mình, được chủ ưu ái, Tửu thúc nghe xong vỗ tay tán tưởng không thôi, con đường bọn họ đi có phần giống nhau. Khó trách Dĩ Đông này luôn ngứa mắt Đào Thất, cậu ta cứ ung dung an ổn tiến vào Hoắc gia, lại nhận được muôn vàn sủng ái, hắn ghen tị là điều dễ hiểu.

Tửu thúc khuyên bảo hắn hết lời, nói với hắn Hoắc Lệ là kẻ vong ân bội nghĩa, đi theo hắn chỉ có kết cục thảm hại, thấy biểu tình Dĩ Đông có chút không cam lòng.

“Chúng tôi đang muốn trốn thoát ra ngoài, anh có muốn tham gia kế hoạch không?” Kính Mắt tranh thủ thời cơ mở miệng.

Dĩ Đông luôn khao khát tình cảm gia đình ấm áp, nhiều ngày ở chung với bọn họ trong quán rượu hắn đã nhìn thấy 4 người này hòa thuận vui vẻ đến thế nào, tựa như người một nhà mỗi ngày quan tâm chăm sóc cho nhau, khác hẳn với khi hắn còn ở Hoắc gia mỗi ngày đều chỉ biết cứng nhắc chấp hành nhiệm vụ như một con robot.

Chứng kiến khung cảnh ấm áp như vậy, Dĩ Đông càng thêm tin tưởng những người này một lòng lương thiện, vì thế hắn đơn thương độc mã đi bến tàu phá hoại kho hàng, muốn chờ xem bọn họ có đến cứu hắn hay không.

Nhưng Dĩ Đông không biết kế hoạch thử lòng này đã bị Kính Mắt nhìn thấu, hắn làm sao lừa gạt được Kính Mắt. “Bộ não của tổ chức” không phải chỉ là danh xưng hão.

Cái gì mà phản bội Hoắc Lệ, phản bội mà dám một mình xông vào kho hàng của hắn, Kính Mắt phân tích số liệu mà kết luận rằng, Dĩ Đông chẳng qua là kẻ đang diễn kịch phản bội mà thôi.

Mục đích thật sự là muốn thăm dò tin tức của Hoa hồng đen.

Lúc ở bến tàu, tên Hắc ca kia mắng chửi to tiếng, động tay động chân kỳ thực vẫn luôn tránh chỗ hiểm, lực tay rất nhẹ. Hơn nữa cái hòm Dĩ Đông bị nhốt căn bản không bị khóa, người bên trong hoàn toàn có thể mở nắp thoát ra ngoài.

Ý thức được đến đây thì sự tình đã ngã ngũ, Kính Mắt đưa ra hạ sạch tương kế tựu kế, làm bộ nhảy xuống biển cứu Dĩ Đông, rơi vào tay Hoắc Lệ cũng nằm trong kế hoạch của hắn.

Diễn kịch phải diễn sao cho giống thật, Dĩ Đông thiếu thốn tình cảm phải không, vậy thì diễn cho hắn thấy cảnh thế gian này tràn ngập yêu thương.

Sự đề phòng trong lòng Dĩ Đông dần yếu đi, chờ cho tất cả bị nhốt tại Hoắc gia, Kính Mắt sẽ thuyết phục Dĩ Đông chân chính phản bội Hoắc Lệ, đứng cùng phe với hắn, sau đó bắt cóc Đào Thất và tìm ra Mã Môn, kế hoạch chính là dẫn 2 người này rời khỏi Hoắc gia.

Không ngờ Mã Môn lại phản bội tổ chức, khiến cho lão đại và Tửu thúc cũng bị cuốn vào cuộc truy bắt này, sự tình ngày càng trở nên phức tạp.

Chính là cho dù rơi vào bước đường cùng, Kính Mắt vẫn là Kính Mắt, không trải qua gian nan nguy hiểm không biết được bản lĩnh thực sự.

Thiết lập một cuộc sống mơ ước để dụ dỗ Dĩ Đông, làm cho hắn thấy sự đối lập giữa 2 tổ chức. Tên này vốn dĩ yêu thích Hoắc Lệ nhưng ngày hôm qua trong phòng khách nhìn một màn thắm thiết giữa Hoắc gia và Đào Thất, có lẽ hắn đã chết tâm rồi.

Lúc này chính là thời điểm then chốt để đánh sập lòng tin của hắn, khiến cho hắn biết được hắn thuộc về nơi nào, tổ chức nào mới phù hợp với hắn.

“Cậu muốn tôi làm gì?” Dĩ Đông hỏi.

“Một nhà giam khác của Hoắc gia ở đâu? Tôi cần anh giúp ném một đồ vật vào trong đó, trước kia anh là người của Hoắc gia, muốn xin đi WC có lẽ không khó.” Kính Mắt đẩy gọng kính.

Quá khó, khó như lên trời. Hoắc gia đối với những kẻ phản bội thường không nương tay, nhưng Dĩ Đông vốn không phải kẻ phản bội.

Kính Mắt không vạch trần bộ mặt thật của Dĩ Đông, cho hắn một bậc thang đi xuống, muốn hắn biết rằng bọn họ thật ra đã nhìn thấu chân tướng nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, cứu hắn 2 lần.

“Ném đồ gì?”

Tửu thúc ngay lập tức móc ra một bọc vải nhiễm máu đỏ thẫm, không biết bên trong là cái gì.

Từ khi Tửu thúc bước chân vào phòng giam, hắn đã âm thầm lôi ra một cái hồng bao chỉ để Kính Mắt nhìn thấy, hai bọn chúng trao đổi bằng ánh mắt, Kính Mắt lập tức nắm được ý đồ của đối phương.

“Bên trong là cái gì?”

Tửu thúc mở gói ra, bên trong là một bàn tay người bị chặt đứt lìa.

Kính Mắt nhìn thấy vật này không khỏi run lên nắm chặt quyền, trong mắt tràn đầy bi phẫn.

“Đây là bàn tay của lão đại.”

Ánh mắt Dĩ Đông khiếp sợ, người này tự mình chặt đứt một bàn tay, quá ngoan độc. Dĩ Đông cho rằng hắn là kẻ liều lĩnh, không nghĩ tới còn có kẻ còn ác liệt hơn.

“Các người…”

“Không sai, chúng tôi muốn hãm hại Hoắc Lệ, muốn hợp tác hay không? Sau khi Hoắc Lệ chết đi chúng tôi sẽ giúp anh trở thành chủ nhân Hoắc gia.” Kính Mắt nói.

“Giữ lại mạng Đào Thất cho chúng tôi là được!”

“Được… Tôi biết phải làm thế nào!”

Không phí công Tửu thúc luôn ra sức tẩy não Dĩ Đông. Ở lại Hoắc gia là cầm tù, đi cùng chúng ta mới là tự do; cùng là phận bề tôi, chúng ta là huynh đệ, còn người chỉ là công cụ.

Cũng không rõ Dĩ Đông làm cách nào liên hệ với Hắc ca trước khi diễn màn kịch bến tàu, nhưng Kính Mắt chắc chắn tính toán ra khả năng thoát khỏi phòng giam này là 100%.

Trước kia lúc Dĩ Đông lê lết bò tới trước của quán rượu, hắn biết bản thân đang hấp hối, trước khi chết hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu không có đám người Kính Mắt, hắn thật sự đến mạng cũng chẳng còn, nói gì đến nhiệm vụ trà trộn thâm nhập tổ chức.

Nhưng Dĩ Đông cũng quên một điều, Hoắc Lệ làm việc luôn nắm chắc kết quả, nếu anh đã nói hắn sẽ không chết, vậy thì thời gian khoảng cách đều đã tính toán cẩn thận.

Hoắc gia dĩ nhiên cho người âm thầm quan sát từ xa, nếu đám người trong quán rượu nhất định không tiếp nhận Dĩ Đông, người của Hoắc gia sẽ mang hắn về chữa trị.

Có lẽ nhớ lại giây phút đối diện tử thần ấy, cộng với tận mắt chứng kiến thái độ của Hoắc Lệ dành cho Đào Thất, Dĩ Đông thật sự đã tin tưởng đám người Kính Mắt, cho rằng Hoắc Lệ chỉ lợi dụng hắn.

Giả vờ phản bội, cuối cùng biến thành thật sự phản bội.

Mao Cống Hiến bên này, nữa ngày vẫn không thấy Nhị Mao liền dự định trở về Mao gia nghỉ ngơi, ra lệnh cho thủ hạ tiếp tục tìm kiếm.

Vừa về đến nhà, một tên người làm lập tức nộp cho hắn một bức thư, nói là vừa mới có người gửi tới.

“Con trai của ông, Nhị Mao, hiện đang ở Hoắc gia thoi thóp sắp chết!”. Bức thư gửi kèm một ngón tay bị chặt đứt, trên ngón tay có một nốt ruồi quen thuộc.

Là ngón tay của Nhị Mao!

“Chuyện gì đây? Kẻ nào bày ra trò này??”

“Vứt ngay, một lũ bậy bạ hỗn đản!” Mao Cống Hiến giận dữ.

“Đợi đã lão Mao, chuyện này có điểm đáng nghi, có lẽ nào là sự thật?” Cảnh sát Lưu cau mày góp ý.

“Chúng ta trước nghỉ tay ăn cơm.” Mao Cống Hiến nói.

Hai người sóng bước, Mao Cống Hiến nổi giận đùng đùng, cảnh sát Lưu mặt mũi nghiêm trọng cảm thấy có điều uẩn khúc.

“Ông nói nếu Nhị Mao thực sự là người của Hoa hồng đen, Hoắc Lệ liệu có bỏ qua cho nó không?”

“Hắn ta nói sẽ không tính toán.”

“Ông quên rằng Hoắc Lệ hắn ta là người như thế nào rồi sao? Có thù tất báo, tâm ngoan thủ lạt, ích kỷ cố chấp, người khác kính hắn một phần, hắn đáp lại 10 phần…”

“Ông quên mấy tên nhà báo bị đuổi việc trước đây rồi sao, còn có cái chết của Đào Thành Võ cách đây không lâu, sau đó Đào gia bị phong tỏa, thậm chí…”

“Nói như vậy, chuyện này là thật?” Mao Cống Hiến nghi hoặc.

“Việc này, tôi cũng không xác định, nếu không chúng ta cùng đến Hoắc gia một chuyến.”

“Nếu đây là sự thật, Hoắc Lệ chính là ra mặt đối đầu với ông, phá vỡ hiệp ước hòa bình, dù sao đó cũng là con trai ruột của ông.”

“Lúc ở Hoắc gia ông cũng không nói như vậy đâu cảnh sát Lưu, ông nói Hoa hồng đen là tội phạm nguy hiểm, phải giao nộp cho Cảnh sát xử lý.”

“Nó không phải con trai ông sao, nể mặt ông tôi nhất định sẽ không bắt giam nó quá lâu, trước mặt Hoắc gia tôi buộc phải làm bộ như vậy mà thôi.”

“Lão Mao à, ông vẫn nên đến Hoắc gia một chuyến xem sao, dù sao ông cũng chỉ có một đứa con là nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.