Tết năm nay của An Tri Châu cũng như những năm khác. Tiền trong nhà đa phần đều dùng để chữa bệnh cho An Trấn, chẳng còn thừa được bao nhiêu, cho dù nay là tất niên, trên bàn cơm cũng chỉ nấu thêm hai món, cũng chẳng bận bịu bao nhiêu. Cậu và An Trấn chẳng có gì tử tế để nói với nhau, ăn trưa xong liền xuống lầu, thăm ông Trần.
Trình Hạ không trở về, y đang trong thời kì đỉnh cao của sự nghiệp, chắc chắn sẽ phải tham gia chương trình cuối năm. Mới nãy, Trịnh Hạ tranh thủ thời gian giữa trăm ngàn bận rộn, nhắn cho An Tri Châu một tin.
“An An, giúp anh chăm sóc ông ngoại, về sẽ phát lì xì cho em!”
Còn kèm theo một bức ảnh chụp khuôn mặt còn chưa trang điểm xong.
An Tri Châu đọc tin nhắn, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.
Ông Trần cũng chỉ có một mình, Trịnh Hạ không thể về cùng ông, nên chỉ có thể đặt một bữa tân niên mang đến, lúc đồ ăn đến hẵng còn rất sớm, An Tri Châu giúp ông bày bàn, thức ăn đủ màu sắc đầy một bàn, nhưng lại chỉ có hai người ngồi ăn.
Mở ti vi lên, loanh quanh chỉ toàn tin ngoài lề, ông Trần chỉ quan tâm đến Trịnh Hạ, vốn định thở dài nhưng nhớ ra hôm nay là tất niên nên lại nhịn xuống, nói với An Tri Châu: “Bố mẹ Trịnh Hạ đều ưa nhìn, thằng bé lớn lên cũng rất đẹo trai. Nó còn đùa bảo nếu không di truyền vẻ ngoài từ ông, thì chẳng có cửa mà vào giới giải trí. Nhưng như thế cũng có ích gì?”
Ông Trần dừng lại một lúc: “Năm sau đã 28 rồi, bạn bè học cùng cũng đã kết hôn hết. Ông chẳng trông mong gì, chỉ hy vọng nó tìm được một người vợ tốt, kết hôn sinh con, có một gia đình trọn vẹn, chuyện gì cũng không tốt bằng chuyện này.”
An Tri Châu đang bày mâm khựng lại, chẳng hiểu sao lại thấy chua xót, gật đầu với ông Trần, nhưng chẳng nói gì.
Cậu có thể nói gì đây?
Ông Trần tiếp tục chia sẻ nỗi lo của mình với An Tri Châu: “Bạn bè đồng nghiệp của nó ông không biết, quan hệ của nó với cháu cũng thân thiết, Tri Châu, cháu khuyên nhủ nó giúp ông, công việc có bận mấy, cũng nên yêu đương đi thôi.
An Tri Châu gượng cười “vâng” một tiếng, bày đồ ăn xong, xới cơm đưa cho ông Trần: “Ông Trần, ăn cơm thôi.”
Ông Trần luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nói thế nào đây, Trịnh Hạ đối xử với An Tri Châu quá tốt, có phần vượt quá giới hạn tính nết của thằng bé. Mới đầu bảo là nhìn An Tri Châu đáng thương, muốn chiếu cố hơn một chút, nhưng về sau càng lúc lại càng quan tâm An Tri Châu hơn, ngay cả lúc gọi điện cho ông cũng nhắc đến An Tri Châu không ít lần, đối xử với An Tri Châu rất tốt.
Tính cách của Trịnh Hạ không phải như vậy. Tuy y tốt tình, thoạt trông như một người quảng giao, nhưng thực tế chẳng ai có thể khiến y bộc lộ cảm xúc, quan tâm chú ý.
Ông Trần nghĩ tới đây, lại cảm thấy mình lo nghĩ nhiều. Ông vốn đã quen với việc không có Trịnh Hạ bên cạnh qua năm mới, nhưng tết năm nay có Trịnh Hạ ở bên cạnh, ông cũng vui hơn nhiều, ăn cũng được nhiều hơn. An Tri Châu ăn cùng ông, sau khi ăn xong còn nhận được một bao lì xì, bên trong có tiền mừng tuổi.
An Tri Châu cố kiềm chế bản thân, không từ chối mà nhận lấy. Sau khi về nhà làm xong cơm cho An Trấn, đây là ngày duy nhất hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, chẳng ai nói một lời.
An Tri Châu thầm nghĩ, rốt cuộc cậu và An Trấn cũng trải qua hết một ngày tra tấn nhau.
Tuyết bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi, thời tiết rất lạnh, An Tri Châu hiếm khi lên giường sớm, nằm trong chăn lướt điện thoại. Ti vi đặt ở phòng An Trấn, đã lâu rồi không bật lên. Vì muốn xem chương trình tối nay hay nói đúng hơn là Trịnh Hạ tốt nay, cậu còn đặc biệt nạp lưu lượng điện thoại, hiện tại đang lên weibo lướt tin tức mới nhất.
Bởi vì người duy nhất cậu follow chỉ có Trịnh Hạ, newfeed cũng chỉ tràn ngập tin tức của Trịnh Hạ. Trong đó còn có scandal của Trịnh Hạ với một minh tinh nữ, An Tri Châu xem clip kia xong, tuyệt không tin tưởng, trong lòng thầm nghĩ, nếu Trịnh ca muốn đối xử tốt với một người, sẽ không như vậy. Nhưng Trịnh ca tốt như thế, đi đến đâu chắc chắn cũng có người thích.
Nhưng ngẫm lại lời ông Trần mới nói ban nãy, y đã 28 tuổi, người bình thường ở tuổi ấy nên kết hôn rồi.
An Tri Châu gối đầu lên gối, trong lòng thầm nghĩ, y sẽ kết hôn sao? Khi nào thì kết hôn?
Có thể đừng kết hôn vội không? Chờ cậu một chút.
Đây quả là một suy nghĩ quái lạ, không biết xông ra từ đâu, nhưng cậu chẳng thể ngừng nghĩ như thế. An Tri Châu còn so sánh tuổi tác của hai người, cách nhau tận 11 tuổi, cậu còn quá nhỏ. Sao lại cứ nghĩ đến chuyện này, An Tri Châu chôn mặt vào gối, thậm chí còn hơi khó thở.
Cậu cứ mơ hồ suy nghĩ như thế đến nửa đêm, chỉ xem tiết mục của Trịnh Hạ, đợi đến mười hai giờ đêm thì nhắn tin chúc mừng tin nhắn cho ý.
Năm nay gặp được Bùi Hướng Tước, gặp được Trịnh Hạ, cậu đột nhiên đổi vận, năm sau hẳn sẽ rất tốt đẹp.
Đêm đó An Tri Châu ngủ rất ngon, hôm sau trời còn chưa sáng đã thức dậy. Cậu cũng rất biết mình, sáng đầu năm không xuất hiện trước mặt An Trấn cho ông ta khó chịu, mà hấp sủi cảo, không ăn đã xuống lầu chúc tết.
Trịnh Hạ ra mở cửa. Y mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, tóc tai lộn xộn, ngáp ngắn ngáp dài, mắt chẳng mở ra nổi, nhưng lại giống như không cần nhìn cũng biết là ai: “An An của anh đấy à? Năm mới vui vẻ.”
Suy nghĩ hôm qua lại bất chợt ùa về, ví dụ như kết hôn, như khoảng cách tuổi tác, bản thân trốn trong chăn nghĩ thế thì chẳng sao, nhưng đứng trước mặt đối phương lại thấy vô cùng mất thể diện, An Tri Châu không dám ngẩng đầu nhìn Trịnh Hạ, nhạt giọng chúc: “Trịnh ca, năm mới vui vẻ.”
Trịnh Hạ xoa mạnh đầu cậu một cái, kéo cậu vào: “Sao thế, mới sáng đầu năm, lại có chuyện gì không vui à?”
An Tri Châu lảo đảo về phía trước hai bước: “Đâu có.”
Trịnh Hạ sáng sớm mới về đến nhà, chưa ngủ được bao nhiêu đã bị An Tri Châu đánh thức, mới đầu năm cũng ngại ngủ nướng thêm, nên đã cùng An Tri Châu nặn sủi cảo. Y vụng về, không thể nặn sủi cảo, nhân bánh lòi hết ra ngoài, bị An Tri Châu ghét bỏ đuổi đi.
Ông Trần ngồi một bên chê cười y.
Y sờ mũi, trông hai người một lớn một nhỏ cười vui vẻ, cũng bật cười. Ăn xong sủi cảo An Tri Châu làm, Trịnh Hạ kéo cậu vào phòng, việc đầu tiên là kín đáo tặng cậu một bao lì xì. Cái này khác với cái ông Trần tặng hôm qua, sờ qua rất dày, An Tri Châu lập tức từ chối.
Trịnh Hạ sức lớn, trực tiếp nhét vào túi cậu: “Ai cũng bảo tiền lì xì tặng tỉ lệ thuận với thực lực kinh tế cá nhân, An An, em xem thường khả năng kiếm tiền của anh à? Anh rất giàu đấy nhé.”
An Tri Châu: “...Ờ.”
Lúc y nói như vậy, trông đặc biệt giống nam hai ngu ngốc trong phim thần tượng, An Tri Châu thầm nghĩ, qua nhiều năm như vậy, Trịnh ca vẫn chưa thể thoát khỏi ảnh hưởng của vai diễn đầu tiên mang lại.
Ngoài tiền mừng tuổi, còn có một chiếc áo lông, là nhãn hiệu Trịnh Hạ mới làm đại diện, quảng cáo mới đăng vài ngày trước. Nhưng khác với màu bạc Trịnh Hạ mặc trên quảng cáo, chiếc áo này phủ một lớp đỏ rực.
Trịnh Hạ cầm áo ướm lên người cậu, nói: “Nhãn hiệu quảng cáo này muốn tặng cho anh, nhưng quần áo của anh nhiều mặc không hết, đổi sang cỡ khác cho em. Không biết có vừa không?”
Sau gáy An Tri Châu bị y vô tình chạm phải, xúc cảm bất ngờ khiến cậu giật mình, né sang một bên: “Nhưng đây là màu đỏ.”
Trọng giọng Trịnh Hạ tràn đấy ý sao đứa trẻ chẳng hiểu chuyện gì cả, trực tiếp khoác lên người An tri Châu: “An An, đây là mặc cho năm mới, ai lại mặc đồ trắng vào năm mới chứ, màu đỏ mới hợp.”
An Tri Châu không ngờ Trịnh Hạ lại là một người truyền thống như vậy, ngoan ngoãn nhận tâm ý của y, mặc áo lông vào. Da cậu vốn trắng, mặc đồ đỏ vào lại càng tôn da, mảnh khảnh rực rỡ.
Trịnh Hạ giật mình, ra vẻ thờ ơ khen một câu: “Em mặc màu này rất hợp đấy, vừa trắng vừa mềm, có hơi giống tân nương mới xuất giá.”
An Tri Châu ngẩn người, không phản bác lại câu trêu ghẹo của y, chỉ ngoảnh sang tấm gương bên cạnh, kéo khóa áo lên.
Hai người ở trong phòng náo loạn một hồi, Trịnh Hạ bảo phim điện ảnh y thủ vai hôm nay ra rạp, suất chiếu đêm. Ông Trần vốn muốn đi, nhưng Trịnh Hạ không cho, bảo là bên ngoài tuyết rơi dày, lại là ban đêm, vẫn nên ở nhà thì hơn, sáng mai y đưa đi vẫn tốt hơn.
Ông Trần nghĩ một lát cảm thấy cũng đúng, dù sao cháu ngoại cũng ở nhà, muốn gặp lúc nào cũng được, không phải cố ý đến rạp chiếu phim.
Nhưng An Tri Châu lại nhận được tin nhắn: “An An mười giờ tối nay, gặp nhau chỗ cũ~”
Trời tối rất nhanh, An Tri Châu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mặc chiếc áo lông màu đỏ rực Trịnh Hạ cho mình.
Ở bên kia, Trịnh Hạ ở trong phòng sửa sang lại bản thân, dù tự biết mình đẹp trai, nhưng hôm nay y hy vọng có thể đẹp trai hơn nữa, có thể ngay lập tức khóa chặt ánh mắt của An An nhà y. Vật lộn một hồi lâu mới chọn được bộ trang phục ưng ý chuẩn bị ra khỏi nhà.
Nhưng y không biết, tường trong nhà cũ cách âm rất kém, mà người già lại khó yên giấc, rất dễ tỉnh. Y vừa bước chân ra khỏi nhà, ông Trần đã tỉnh, định thần lại, khoác lên chiếc áo dày, cũng ra khỏi nhà.
An Tri Châu đứng ở cạnh hành lang, chờ được Trịnh Hạ đã trang bị “vũ trang hạng nặng” xuống. Nhưng khác với mùa hè, vào mùa động lạnh lẽo, cho dù có mặc nguyên bộ mũ, khẩu trang, khăn quàng, cũng chẳng ai thấy lạ.
Thanh âm của Trịnh Hạ ẩn sau chiếc khẩu trang thật dày: “An An, đưa em đi xem phim. Em đã xem phim anh đóng bao giờ chưa?”
An Tri Châu gật đầu: “Nhưng chưa xem ở rạp bao giờ.”
Đêm khuya vắng người, tuyết vương trên đèn đường mờ tối, trên con đường nhỏ, bao phủ một lớp trắng xoa, thỉnh thoảng thấy vãi dấu chân in trên tuyết, quang cảnh vô cùng lãng mạn cũng rất tĩnh lặng.
Rạp chiếu phim cách đó không xa, Trịnh Hạ lái xe, hai người rất nhanh đã đến nơi.
Rạp chiếu phim tối muộn, ngoài các cặp đôi muốn tạo không khí lãng mạn ra thì chỉ còn fan đến xem ủng hộ thần tượng. Mà bộ phim điện ảnh này, fan của Trịnh Hạ mua vé đặc biệt nhiều, thậm chí trong rạp chẳng còn mấy ghế trông.
Họ không biết Trịnh Hạ đang ở ngay bên cạnh, chỉ mình An Tri Châu biết.
Chỉ mình cậu biết.
Nếu đã là bộ phim chiếu dịp năm mới, vậy khẳng định là một bộ phim chế tác mọi người đều thích. Trịnh Hạ vô cùng anh tuấn, vốn không hợp với thể loại phim hài, nhưng anh diễn xuất tốt, nên vẫn tạo ra cho khán giả những trận cười vui vẻ.
An Tri Châu nhìn Trịnh Hạ mặt dính toàn bùn đất, biểu cảm khoa trương trên màn ảnh, cũng nhịn không được bật cười, còn quay sang Trịnh Hạ bên cạnh cười không dừng được.
Bởi vì tương phản thật sự quá lớn.
Trịnh Hạ hơi âu sầu, thế này còn tốt ở đâu được nữa, muốn tỏ tình hình như đều sẽ chọn phim tình cảm. Nhưng thôi quên đi, y hiếm khi thấy An An vui vẻ như thế.
Điều y muốn, chẳng qua chỉ vậy thôi.
Nửa tiếng qua rất nhanh, phim cũng đến lúc kết thúc. Fan của Trịnh Hạ còn tiếc nuối, chờ xem after credit, còn Trịnh Hạ ngồi ở xa, đợi đến khi mọi người ra khỏi rạp hết, nhân viên vệ sinh đi vào mới kéo An Tri Châu ra khỏi phòng chiếu.
Đường phố vắng vẻ, tuyết vẫn còn rơi, Trịnh Hạ đi phía trước, An Tri Châu hụt lại phía sau hai bước, một trước một sau, bóng hai người kéo dài trên tuyết.
Trịnh Hạ cố gắng thả chậm bước chân, bình thường trước ống kính rất biết cách ăn nói, nhưng giờ bỗng nhiên lại chẳng biết nói gì, đành hỏi: “Phim xem hay không?”
An Tri Châu yên lặng giẫm lên vết chân in trên tuyết của Trịnh Hạ, chân của Trịnh Hạ to hơn chân cậu nhiều, ôm lấy toàn bộ bàn chân cậu, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Rất hay.”
Trịnh Hạ một chàng trai hơn hai mươi tuổi đầu, đột nhiên lại như đứa trẻ: “Anh trong phim đẹp hơn hay anh hiện tại đẹp hơn?”
Chân dẫm lên tuyết phát ra tiếng động khe khẽ, An Tri Châu dừng lại, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là Trịnh ca đứng trước mặt em đẹp trai hơn rồi.”
“Thật không?”
“Thật.” Lại nói thêm “Mặc dù ở đâu cũng rất đẹp trai, nhưng đứng trước mặt em đây vẫn là đẹp trai nhất, Không ngôi sao nào sánh bằng anh.”
Thực ra An Tri Châu đang nói dối, Trịnh Hạ trên phim toàn cố làm xấu hình tượng bản thân, ngay cả fan y cũng không thể dối lòng khen Trịnh ca nhà mình vẫn anh tuấn như thường ngày. Mà hiện tại bây giờ lại bọc kín cả người, chỉ để lộ đôi mắt, cố nhìn thế nào cũng không ra.
Nhưng Trịnh Hạ nghe hai câu dỗ dành này vẫn thấy vui vẻ.
Hai người cuối cùng cũng ra đến bãi đỗ xe, xung quanh chẳng còn mấy cái xe, ngoài hai người họ, không thấy một ai. Trịnh Hạ lấy chìa khóa ra mở cửa xe, nhưng tra mấy lần vẫn không vào ổn, đột nhiên xoay người, kéo An Tri Châu lên lại rồi ấn lên cửa xe.
An Tri Châu mở to đôi mắt, vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy Trịnh Hạ giật khẩu tra ra, lộ ra khuôn mắt luôn được người khác khen là anh tuấn.
Y xiết chặt nắm tay, che lên trước miệng, giống như đang cười xòa: “An An, lời em mới nói thật dễ nghe... Anh muốn hôn em, có cho không?”
Cái, cái gì cơ?
An Tri Châu sau khi cảm thấy choáng váng lại nghe thấy câu khiến mình rối tung rối mù hơn, như đang ở trong mộng, cậu thường ngày đầu óc thông minh hoạt bát nhưng lại không xử lý được câu nói đơn giản này, chỉ có thể dựa theo bản năng hỏi: “Trinh ca, anh, nói...”
“Quên đi, quên đi” Đôi tay của Trịnh Hạ áp lên hai bên người An Tri Châu, tay lạnh cóng, nhưng trái tim lại nóng rực. Y cúi đầu, nhìn An Tri Châu đang hoảng hốt, nói cũng lắp bắt, môi còn đỏ hơn cả màu của áo khoác ngoài, đành cam chịu nói một câu: “Hôn trước rồi nói sau.
Y cúi người, hôn lên đôi môi đang hé mở của An Tri Châu, chặn lại lời cậu định nói ra.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau, môi An Tri Châu mềm hơn y tưởng rất nhiều,
An Tri Châu mắt đỏ tía tai, thậm chí còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn. Tay cậu theo bản năng đẩy vai Trịnh Hạ ra, nhưng rồi lạu luyến tiếc.
Nụ hôn không hợp thời điểm này càng thêm sâu.
Trịnh Hạ trước đây còn cười thầm đồng nghiệp trong giới giải trí thân mật với nhau ở nơi công cộng bị cánh nhà báo chụp được, nhưng đến lượt mình, y rốt cuộc cũng hiểu cảm giác ấy, mặc kệ đám phóng viên, mặc kệ tin tức của y sẽ lên trang đầu, hiện tại y chỉ muốn ôm lấy người thương, đừng hòng ai ngăn cản được.
Qua một lúc, Trịnh Hạ rốt cuộc cũng hôn đủ, mới mãn nguyện buông An Tri Châu ra, nhìn mặt cậu đỏ hồng, thậm chí còn nhéo một cái: “Được rồi, hôn đủ rồi, hiện tại, có thể đánh anh.”
An Tri Châu ôm mặt, che mắt đi không nhìn Trịnh Hạ, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ không rõ, chẳng thể suy nghĩ, cũng chẳng thể thốt nên lời, chỉ biết hốt hoảng hỏi: “Vì sao lại đánh anh? Vì sao lại hôn em?”
Trịnh Hạ cười: “Bởi vì anh thích em. Em không biết sao? An An của anh.”
Y vốn định sẽ tỏ tình vào hôm nay, chẳng qua có hơi ngoài ý muốn, hôn người ta một cái, thỏa mãn bản thân rồi mới tỏ tình.
“Bởi vì anh thích em.”
Cả người An Tri Châu như muốn nổ tung, cậu hình như lây bệnh của Bùi Hướng Tước mất rồi, chỉ biết lắp bắt nói: “Vì, vì sao, anh đang, đang nói gì thế?”
Trịnh Hạ dẫu sao cũng sắp ba mươi, cho dù bị tình yêu làm mờ đầu óc cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, thổ lộ hết lời trong lòng với An Tri Châu đứng trước mặt.
“Anh còn nhớ, lần đầu gặp em, anh đã nghĩ, cậu bé này sao lại xinh giai thế chứ? Lúc đấy em còn mắng anh, phải không?” Trịnh Hạ nhớ lại tình cảnh khi đó: “Anh đột nhiên rung động trước em.”
Rung động là chuyện trong giây lát, còn yêu lại từ rất nhiều cái “giây lát” tích lũy mà thành. Có lẽ ban đầu chỉ là rung động nhưng càng tiếp xúc Trịnh Hạ lại càng bị An Tri Châu thu hút.
Thích là chuyện khó có thể giải thích nhất trên thế giới này.
Trịnh đến bây giờ vẫn không ngờ mình lại thích một thiếu niên nhỏ hơn tận mười tuổi.
“Thực ra anh chưa từng hẹn hò, thời đi học cũng chẳng thích ai, đi làm lại bận rộn nên không tìm được người mình thích. Vì vậy lúc gặp em, anh đã nghĩ, ừ, mình thích em ấy.”
An Tri Châu chưa bao giờ gặp phải chuyện này, cậu từ từ nhắm mắt lại nghe, trái tim vẫn đập mạnh nãy giờ dần dần bình ổn lại.
Trịnh Hạ chưa có kinh nghiệm yêu đương, lúc thổ lộ cũng chẳng biết nói sao cho phải, ngược lại cứ nói hết những điều nghĩ trong lòng: “Thực ra anh không cảm thấy mình đã lớn tuổi, đàn ông ba mươi như đóa hoa mà. Nhưng so với em, anh lại lớn hơn rất nhiều. Cũng nghĩ xem có nên tỏ tình với em không, nghĩ rất lâu, nhưng vẫn quyết định ích kỷ nói cho em biết.”
“Sắp ba mươi rồi mới gặp được người mình thích, nếu như An An của anh chạy mất, thì phải bao lâu nữa mới gặp được người tiếp theo? Anh không muốn đợi.”
Lông mi An Tri Châu run lên, khiến người ta muốn yêu thương, đặc biệt thích hợp với chất giọng run run hiện giờ: “Anh vẫn chưa nói, tại sao?”
“Bởi vì em đặc biệt đáng yêu, đặc biệt dũng cảm.” Trịnh Hạ xoa tay lên má An Tri Châu, chỉ lên má thôi, cũng đủ thân mật: “Bởi vì anh đặc biệt thích em.”
Phải qua rất lâu sau đêm mưa hôm ấy, Trịnh Hạ mới hiểu, vì sao vừa mới gặp y đã thương An Tri Châu, bởi vì cậu vô cùng đáng yêu, bởi vì y rung động, thích cậu nhóc An Tri Châu ướp sũng nước mua.
Tuyết vẫn còn rơi, Trịnh Hạ ôm lấy An Tri Châu, sau lưng y đã phủ một lớp tuyết.
An Tri Châu muốn nói, thực ra cậu không hề dũng cảm, ví dụ như hiện tại, muốn đáp lại một câu cũng không dám.
Đáp lại rằng em cũng thích anh, nhưng không dám.
Trên phương diện tình cảm, An Tri Châu vô cùng nhát gan, có lẽ do chuyện hồi còn bé, có một người bạn từng rất quý cậu nhưng sau khi được một gia đình nhận nuôi đã không trở về thăm cậu nữa, cậu từng được bố mẹ nuôi yêu thương, nhưng họ lại ra đi trong ngày sinh nhật đầu tiên của cậu.
Rất nhiều, cậu không dám đáp lại một tình cảm mới, chỉ có cuộn mình lại, từ chối người khác tiếp cận, nội tâm cậu mới cảm thấy an toàn.
Nhưng Trịnh Hạ đứng trước mặt lại khác, y quá hấp dẫn, An Tri Châu chưa từng gặp người nào tốt như vậy, cho nên không dám đáp ứng, nhưng lại chẳng nỡ từ chối.
Nếu từ chối, sẽ không gặp được một Trịnh Hạ tốt như vậy, một Trịnh Hạ mình thích như vậy nữa.
An Tri Châu thấp giọng nói: “Trịnh ca, để em suy nghĩ, suy nghĩ một chút, có được không.”
Cậu sẽ suy nghĩ rất nhanh thôi. Đợi đến khi cậu thật sự đủ dũng khí, mới có thể không phụ tâm ý của Trịnh Hạ.
Trịnh Hạ nhìn ra An Tri Châu cũng thích mình, nhưng hai người đều là đàn ông, tuổi tác lại chênh lệch quá lớn, cậu bình thường lại là người hiểu chuyện cần thời gian suy nghĩ cũng là đương nhiên, Trịnh Hạ mặc dù hơi thất vọng nhưng không tuyệt vọng.
Y nói: “Nếu có gì nghĩ không ra, cứ hỏi anh. Hai người cùng nhau, nhất định sẽ giải quyết được vấn đề.”
An Tri Châu quay đầu đi, vẫn không dám nhìn y, đáp nhẹ một tiếng. Cậu hiện tại không thể đối xử bình thường với Trịnh Hạ được, vừa thẹn thùng vừa sợ sệt.
Sau hôm ấy, Trịnh Hạ dính lấy An Tri Châu cả ngày. Theo lời y nói, chính là mình đang trong giai đoạn theo đuổi, sao có thể không lấy lòng người yêu tương lai được chứ? An Tri Châu hết cách, bởi vì cậu cũng thích Trịnh Hạ.
Giữa hai người chỉ cách nhau một tấm giấy, chờ đến khi An Tri Châu thông suốt thì có thể đâm rách tấm giấy.
Ngày rời đi, Trịnh Hạ đưa tay xoa nhẹ môi An Tri Châu rồi hôn một cái, ngây ngô cười: “Muốn có thể đường hoàng hôn em, đừng để anh đợi lâu quá nhé.:
An Tri Châu né tránh anh mắt y, thời điểm Trịnh Hạ định quay người thì đột ngột tiến lại gần, hôn lên cằm y, nói: “Lên đường bình an.”
So với Trịnh Hạ vốn lạc quan, bị tình yêu lại mờ con mắt, thì An Tri Châu đáng ra không nên hiểu sự đời lại suy xét nhiều hơn.
Nếu hẹn hò với Trịnh Hạ thì sẽ thế nào.
Đó là một tương lai vừa mờ mịt lại vừa khiến người ta mong chờ.
Sau hôm Trịnh Hạ đi, An Tri Châu gõ cửa nhà ông Trần như thường lệ.
Đón cậu không phải nụ cười dịu dàng ngày thường, mà là bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.
Ông Trần ngồi đối diện cạnh cái bàn vuông, An Tri Châu có thể nhìn thấy nếp nhăn sâu hoắm trên mặt ông lão, ông thở dài, đầu tiên nói xin lỗi: “Tri Châu, nhà chúng ta có lỗi với cháu. Trịnh Hạ sao lại có thể... Cháu vẫn còn là trẻ con.”
Ông đã biết rồi.
Trong đầu An Tri Châu chỉ vang lên ý nghĩ này, ấp úng mở miệng: “Không phải đâu ông.”
Sau đó là một cuộc nói chuyện vừa dài đằng đẵng vừa lặng như tờ.
Ông Trần không có khả năng đồng ý, nhưng lấy lui để tiến, cứ đổ lỗi cho Trịnh Hạ, nhưng ý tại ngôn ngoại, vẫn là để An Tri Châu tự giác rời đi. Trịnh Hạ không thể là đồng tính luyến, không thể hẹn hò với một cậu trai được, gia đình của y, sự nghiệp của y, không cho phép. Ông Trần hy vọng Trịnh Hạ có một gia đình trọn vẹn như trong suy nghĩ của ông.
Lời ông nói từng câu từng chữ như nện lên người An Tri Châu, cậu đau đớn vô cùng, chỉ có thể cố lấy hết dũng khí: “Nhưng Trịnh Hạ thích cháu, cháu cũng thích anh ấy.”
Thích thì sao chứ? Đặc biệt là niềm yêu thích không nên xảy ra.
Ông Trần phất tay, trong ánh mắt đục ngầu chẳng còn yêu thương ngày thường, chỉ có chán ghét sâu sắc: “Cháu trở về hỏi ông nội cháu, nếu cháu cứ khăng khăng cho mình là đúng, không để ý tới người, làm ra chuyện này, cách làm của ông ấy cũng giống ông thôi.”
An Tri Châu kinh hồn bạt vía quay về nhà.
An Trấn đứng trước cửa đợi cậu, thấy cậu bước vào liền hất thẳng nước nóng lên đầu cậu: “Tao không ngờ, An gia chúng ta lại có một thằng như mày, đi thích đàn ông. Còn để người ta tìm đến tận cửa, đừng thấy người ta bố thí chút lòng tốt liền có tư tưởng ôm chặt lấy không buông. Mày còn là người không? Chỉ có súc sinh mới làm ra chuyện trái luân thường đạo lý này.”
Nói tới đây An Trấn ho khan mấy tiếng: “Thằng sao chổi như mày vẫn mang họ An, chỉ cần còn mang họ An, thì không được làm xấu mặt nhà họ An.”
An Tri Châu hung tợn trợn mắt với An Trấn, con ngươi sáng đến dọa người, hoàn toàn khác với ngày thường, tựa hồ như đã không thể chịu đựng được nữa: “Tôi không muốn mang họ An, tuyệt đối không muốn. Thà rằng lúc ấy không được nhận nuôi, thà rằng người chết trong vụ tai nạn ấy là tôi.”
“...Thì cũng chẳng có chuyện như bây giờ.”
Đối với cậu, cuộc sống thật sự quá khó khăn, cho dù có chút hy vọng, cũng sẽ bị đập tan ngay tức khắc, chỉ đành sống một cách tàn nhẫn và bất trị mà thôi.
An Trấn kinh ngạc, đứa trẻ này từ trước đến giờ không bao giờ đáp trả lại lão, cũng không ngờ là đàn ông lại đi thích đàn ông. Lão đã chẳng còn thân nhân, nếu ngay cả thể diện cũng mất, thì sống trên đời làm gì nữa, chỉ ném lại một câu: “Tao chỉ nói một câu, nếu mày còn tiếp tục, tao sẽ chết trước mặt mày, để An gia này đều vì mày mà chết. Ông già dưới lầu cũng đã nói hết rồi, mày tự suy nghĩ đi.”
Đối với họ, thích chẳng có gì quan trọng, làm trái luân thường đạo lý trong lòng họ, mới là chuyện xấu mất mặt, không dám nhìn mặt người khác.
Đêm đó với An Tri Châu giống như một giấc mộng đẹp mỏng manh, chỉ là mộng, thổi một cái liền tan.
An Tri Châu suy nghĩ thật lâu, cậu và An Trấn đã chẳng còn tình cảm gì đáng nói, ông Trần là người lý trí, có lẽ chẳng ai vì chuyện này mà chết cả, nhưng cậu vẫn không dám đánh cược.
Cho dù cậu thắng, thì ông Trần sẽ từ bỏ sao? Không đâu.
Náo loạn thế này, chẳng ai được yên ổn.
An Tri Châu tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng một chuyện ngoài ý muốn đã khiến cậu hạ quyết tâm, mới ba ngày ông Trần đã không chờ được, bất cẩn ngã gãy xương đùi phải vào bệnh viện, Trịnh Hạ thức suốt đêm quay về trông ông. An Tri Châu tới tận bây giờ chưa từng thấy Trịnh Hạ như vậy, vẻ mặt gượng gạo, vừa khổ sở, vừa áy náy.
Y nói: “Là do anh không chăm sóc tốt ông ngoại. Sau khi bố mẹ qua đời, ông ngoại là người thân duy nhất của nah, anh không thể, không thể lại mất ông được.”
An Tri Châu không ôm y, chỉ an ủi: “Sau này sẽ không thế nữa.” Thực ra ông Trần nói với cậu, vẫn sẽ còn lần sau.
Nhưng không đâu. Cuộc chiến này, ai mềm lòng người ấy thua, An Tri Châu thua, cậu không muốn Trịnh Hạ phải sống khổ sở.
Đó là người thân duy nhất của Trịnh Hạ.
An Tri Châu lùi lại, rời khỏi bệnh viện, nhắn một cái tin.
“Sau khi từ bệnh viện về, em đã tỉnh táo lại rồi. Trịnh ca, em không thể yêu đàn ông. Em muốn sau khi trưởng thành sẽ có gia đình của riêng mình. Xin lỗi anh, em không thích anh.”
Trịnh Hạ gọi cho cậu rất nhiều cuộc, An Tri Châu nhận cuộc cuối cùng, nói lại những lời vừa nhắn.
Trịnh Hạ ở đầu dây bên kia trả lời: “Được, anh biết rồi.”
Y sẽ không gọi tới nữa, An Tri Châu biết.
An Tri Châu từ nhỏ đã nặng lòng, rất luyến tiếc vật cũ, có được rồi sẽ rất khỏ bỏ đi. Ví dụ như bởi vì một năm được bố mẹ nuôi đối xử tốt, mà cậu kiên trì chăm sóc An Trấn tới tận bây giờ.
Có thể cậu sẽ thích Trịnh Hạ cả đời. Không muốn viện cớ, là do cậu nhát gan.
Sau đó Trịnh Hạ nhắn cho cậu một tin nhắn.
“Em không thích anh, không sao cả, anh chấp nhận. Nhưng em còn nhỏ, là chẳng có bố mẹ, hy vọng em có thể nhận lấy chút tiền, đối đãi với bản thân tử tế, lớn lên yên bình. Đợi em có năng lực rồi, thì trả lại cho anh. Tạm biệt, An An của anh.”
Số tiền chuyển khoản tới đủ cho học phí và sinh hoạt của cậu trong bốn năm đại học.
Mà tình yêu của An Tri Châu, chưa bắt đầu đã vội kết thúc.
P/s: HE nha, cặp này HE nha mấy mẹ, đừng vội khóc lụt nhà tôi. Đau thương nhất thời là để mở đường cho hạnh phúc dài lâu.
P/s 2: Kể nghe tại sao lâu vầy mà tôi mới up chương mới, một do tôi quên:))) đến lúc hết quên làm xong lại mất phải làm lại:)))) nên lười đến giờ mới xong. Ok giờ khóc lụt nhà được rồi nè.