Nghe xong chuyện kể trước khi ngủ, người kể chuyện là Lục Úc thì chẳng có chuyện gì, nhưng người chỉ nghe được đại khái câu chuyện là Bùi Hướng Tước lại nằm mơ, lúc tỉnh mộng còn có chút khó chịu.
Vì thời niên thiếu của Lục thúc thúc mà khó chịu.
Chẳng qua cậu ngại nói với Lục Úc, chỉ có thể cố gắng hát cho anh nghe hơn. Cậu thật không thể tưởng tượng được Lục thúc thúc lại mắc chứng bệnh giống mẹ mình.
Mà bên kia, Lục Úc vội vàng hoàn tất hạng mục kỹ thuật, sắp xếp tuần tự công trình ở Trữ Tân, việc làm ăn ở Hòa Thành tạm thời không cần anh quản lý quá nhiều, cứ để cho cấp dưới trông trừng, thế là anh cũng có một khoảng thời gian không có quá nhiều việc gấp rút phải hoàn thành. Một ngày tháng tám, anh xử lý xong tất cả những văn kiện quan trọng xong, đột nhiên muốn đi đâu đó nghỉ ngơi, thế là ngồi trên xe phân phó công việc cho Lí Trình Quang.
Lí Trình Quang lần trước trong văn phòng Lục Úc lỡ miệng nói sai, Lục Úc cảnh cáo hắn vào câu, nhưng cũng không sa thải hắn. Kiếp trước, đến khi Lục Úc ba mươi tuổi, Lí Trình Quang vẫn làm việc bên cạnh anh, dùng người này đã quen, còn có một lý do quan trọng hơn chính là hắn đối xử với Bùi Hướng Tước rất tốt, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này.
Lục Úc và Chu Trữ gặp mặt, cho dù hai người có thật sự đi đến bước tìm hiểu, việc giấu giếm Bùi Hướng Tước vẫn là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng Lí Trình Quang vẫn không đành lòng, thừa lúc ông chủ không giao việc liền nói cho Bùi Hướng Tước, để cậu ít nhất cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra. Lí Trình Quang có một cậu em trai tầm tuổi Bùi Hướng Tước, hơn nữa Bùi Hướng Tước còn bị chướng ngại giao tiếp, cho nên ngoài công việc được giao phó ra hắn cũng có chút mềm lòng với cậu.
Lục Úc đem phương thức thời gian xử lý những công việc, hội nghị và thương vụ làm ăm mới gần đây phân phó xong, nhìn Lí Trình Quang một cái, sau lần cảnh cáo trước, Lí Trình Quang có chút chột dạ, chỉ biết cười ha ha chúc phúc cho ông chủ và Bùi Hướng Tước vui vẻ bên nhau.
Lục Úc xuống xe, nhận đồ ăn mới mua hôm nay từ tay Lí Trình Quang: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Lên lầu, Lục Úc mở cửa phòng, Bùi Hướng Tước đang nằm lười trên ghế sô pha nhắn tin với An Tri Châu. Được Lục Úc chăm chút một thời gian, Bùi Hướng Tước đã lộ ra những tật xấu mà trẻ nhỏ thường có. Hơn mười năm chịu khổ đã tôi luyện nên thói quen không sợ chịu khổ, nhưng hiện tại lại rất sợ khổ sợ khó, đảo lộn rất nhiều thói quen, đến ngồi thôi cũng cần có chỗ tựa.
Nhưng đây lại là điều Lục Úc mong muốn, anh thích Bùi Hướng Tước có chút bướng bỉnh khó chiều như vậy, nếu như là Bùi Hướng Tước chịu khổ chịu khó suốt bao nhiêu năm trước đây, ắt hẳn có thể nuôi thành một chú chim hoàng yến biết nghe lời, nhưng như thế chẳng có gì thú vị cả, Bùi Hướng Tước cũng không phải người thích gây sự vố cớ, cậu đã rất ngoan rồi, không cần phải kiềm chế bản tính của cậu.
Anh muốn nuông chiều chim sẻ nhỏ của mình, muốn chim sẻ nhỏ chỉ làm nũng, bướng bỉnh với mình mình, còn có thể thỉnh thoảng mổ nhẹ lên tay mình nữa.
Lục Úc thay dép trong nhà, đi vào xoa nhẹ lên đầu cậu, coi như lời chào, rồi vào phòng bếp nấu cơm chiều. Anh thái đồ rất thuần thục, xào hai món rau tươi đúng mùa, một nồi canh, thêm một đĩa thịt kho tàu. Thịt kho tàu nấu rất ngon, thịt ba chỉ lấp lánh ánh nước kho sền sệt. Bùi Hướng Tước bị mùi thơm từ phòng bếp hấp dẫn, ngồi dậy đứng ở cửa bếp chờ đồ ăn.
Bùi Hướng Tước không chỉ ham đồ ngọt mà còn cuồng thịt.
Lục Úc thấy dáng vẻ ham ăn của cậu liền bật cười, vẫy tay bảo cậu đến gần, gắp cho cậu hai miếng thịt lớn, thổi nguội rồi đút vào miệng chim sẻ nhỏ.
Bùi Hướng Tước được đút ăn, miệng đầy dầu mơ, hai má căng phồng, ấp úng nói: “Lục thúc thúc, thật, thật ngon!”
Không biết còn tưởng cậu khen Lục thúc thúc “ngon“.
Câu này có vấn đề, Lục Úc thầm nghĩ, vẫn là chim sẻ nhỏ “ngon” hơn.
Ăn thế nào cũng ngon.
Lục Úc đưa đĩa thịt kho cho cậu, để cậu bưng ra bàn ăn trước, Bùi Hướng Tước ngoan ngoãn bưng ra. Nhưng đợi đến khi tất cả các món đều được bưng ra bàn rồi, đĩa thịt vẫn còn nguyên.
Bùi Hướng Tước ngồi một bên, đôi mắt tròn xoe cười tươi hóa trăng khuyết: “Chờ, Lục thúc thúc cùng ăn.”
Hai người ăn cơm cũng không theo quy củ không nói chuyện, dù cho Bùi Hướng Tước khá tốn thời gian để nói chuyện, nhưng lúc ăn cơm vẫn muốn nói chuyện với Lục Úc, Lục Úc cũng chờ cậu nói, tốc độ ăn rất chậm.
Bùi Hướng Tước và cơm cùng thịt vào miệng, nhai xong mới nói chuyện mình với An Tri Châu: “Tri, Tri Châu có giúp tôi làm bài, rất nhiều. Tôi rất biết ơn cậu ấy, cậu ấy nói, tôi mời cậu ấy một bữa, là được rồi.”
Lục Úc gắp đồ ăn hỏi: “Cậu ta còn nói gì nữa?”
Bùi Hướng Tước cũng không hiểu rõ ý của An Tri Châu cho lắm: “Cậu ấy còn nói, người cảm ơn và người nhận lời cảm ơn có thể cùng nhau trả tiền, như thế sẽ tiết kiệm hơn.”
Cậu có phần ngốc nghếch, không hiểu ý của An Tri Châu, nhưng Lục Úc lại hiểu, liền nói: “Vậy A Bùi sao không mời tôi?”
Bùi Hướng Tước giật mình, giống như thẹn thùng: “Quá, quá cảm kích, sao có thể chỉ mời một bữa cơm...”
Lục Úc ngắt lời cậu:: “Nhưng tôi cũng muốn ăn tiệc A Bùi mời bạn, coi như chút lãi, có được không?”
Bùi Hướng Tước sao có thể từ chối, vội vàng gật đầu: “Được.”
Chẳng qua lần này không thể mời ngay, ít nhất cũng phải đến tuần sau. Bởi vì ăn cơm xong, Lục Úc nói với Bùi Hướng Tước, mình đã giải quyết công việc ổn thỏa, có thể thực hiện giao hẹn đi đâu đó nghỉ hè của hai người.
Bọn họ sẽ đi du lịch.
Lục Úc về nước chưa lâu đã quay cuồng trong công việc, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên bất động sản liên quan đến nghỉ dưỡng của anh không có nhiều, nhưng đã mua được mấy chỗ. Anh cẩn thận hỏi Bùi Hướng Tước muốn đi đâu, sau đó lên kế hoạch đi biển. Anh có một căn biệt thự ở một thành phố ven biển cách Trữ Tân không quá xa, biệt thự rất rộng, còn ở ngay sát biển, là của một người nợ tiền Lục Úc nhưng không có cách trả gán lại.
Nếu muốn đi biển, thì không thể không bơi. Bùi Hướng Tước từ nhỏ đã không có bạn bè, không ai đưa cậu ra biển chơi, nên vẫn chỉ là một con vịt cạn, nhưng đối với lần du lịch này vẫn rất hứng thú. Lục Úc tác thành tâm nguyện của cậu, tự mình dạy cậu tập bơi.
Hôm sau, Lục Úc đưa cậu ra trung tâm mua sắm mua quần bơi, nhận tiện mua thêm vài bộ quần áo xuân hạ thu đông. Lục Úc vốn đã không vừa mắt cái tủ quần áo của Bùi Hướng Tước từ lâu, bên trong toàn là quần áo cũ, thậm chí còn có quần áo cũ Bùi Định ném cho.
Bùi Hướng Tước vừa mềm lòng vừa lắp bắp ngăn cản quyết định của Lục Úc, cuối cùng hai người vẫn cầm theo vài túi đồ về nhà.
Mua quần áo xong, Lục Úc lái xe về nhà, rồi bắt tay vào sắp sửa hành lý.
Bùi Hướng Tước rầu rĩ không vui ngồi trên ghế phó lái, lại không nói lời nào, sợ làm phiền Lục Úc lái xe.
Lục Úc dỗ cậu: “Sao vậy? Miệng bĩu dài thế kia?”
Bùi Hướng Tước nghiêng đầu sang: “Lục thúc thúc, nói không giữ lời gì hết. Đã bảo mua quần bơi, còn mua, quần áo khác.”
“Tôi cũng chưa nói sẽ không mua đồ khác.” Lục Úc bẻ tay lái, băng qua ngã tư.
Bùi Hướng không nói lại anh, đành phải bảo: “Lục thúc thúc, đưa hóa đơn hôm nay, cho tôi, tôi sẽ, sẽ ghi lại.”
Lục Úc bật cười: “Đưa em làm gì? Hiện tại em còn nhỏ, cứ yên tâm học bài, về sau trả tôi cũng chưa muộn. Em yên tâm, số tiền này tôi sẽ ghi vào sổ, chờ A Bùi trả lại tôi.”
Bùi Hướng Tước nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, còn nghiêm túc nói: “Vậy Lục thúc thúc nhớ kỹ vào nhé!”
“Tôi sẽ nhớ kỹ.” Lục Úc nhíu mày, cười mà như không: “Về sau sẽ đòi lại.”
Vé máy bay đặt vào buổi tối, lúc về nhà đã là buổi chiều,. nhưng hành lý của hai người đàn ông vốn không nhiều, Lục Úc đã cho người sửa sang lại biệt thự trước, không cần mang theo nhiều đồ qua.
Buổi tối trên máy bay, Bùi Hướng Tước vì là lần đầu đi máy bay, quá hứng phấn, cho nên có chút say. Lục Úc đã đi máy bay nhiều nên hiểu được tình hình của cậu, máy bay vừa cất cánh không được bao lâu đã gối đầu cậu lên vai mình, để cậu ngủ.
Vừa tỉnh, Bùi Hướng Tước dụi mắt, đi theo Lục Úc xuống máy bay. Vừa vào sân bay, đã có người đứng đợi sẵn, đưa họ đến biệt thự. Thành phố này là một thành phố du lịch, cho dù là buổi tối, nhưng đâu dâu cũng lấp lánh ánh đèn, rạng rỡ thu hút sự chú ý của Bùi Hướng Tước. Từ nhỏ cậu đã sống ở xóm nghèo, sau đó đến Trữ Tân cũng với tình trạng nghèo rớt mùng tơi, chưa từng đi đâu du ngoạn, cho nên thấy hết sức mới mẻ.
Biệt thự đã được chuẩn bị từ lâu, ngoài cổng đã có vài người đứng chờ, giới thiệu qua cho Lục Úc và Bùi Hướng Tước về mọi nơi trong khu biệt thự rồi lập tức rời đi, thức ăn đã để sẵn trong tủ lạnh, hai người đi nghỉ riêng, Lục Úc cũng không muốn có ai làm phiền.
Hôm nay đi lại cả ngày, vừa đi mua sắm lại ngồi máy bay, nhưng Bùi Hướng Tước vẫn còn trẻ tuổi, vô cùng phấn chấn, đến một nơi xa lạ cái gì cũng tò mò, Lục Úc ở trong phòng chuẩn bị bữa tối, Bùi Hướng Tước tới gần ghế dựa cạnh cửa sổ, nhoài người ra nhìn biển.
Trước khi ăn cơm, Lục Úc gõ đầu cậu nói: “Đợi ăn cơm xong, mang em ra biển chơi.”
Thế là Bùi Hướng Tước đã dùng tốc độ ánh sáng để ăn xong cơm tối.
Đây là bãi biển tư nhân, không có nhiều người ghé đến, Lục Úc mặc dù không tới đây nghỉ ngơi, nhưng vẫn cho người thường xuyên quét dọn. Cát biển vàng mịn, Bùi Hướng Tước cởi giầy ra, bàn chân trắng muốt giẫm lên bờ cát, vùi sâu vào trong từng lớp cát, có lẽ là cảm thấy thú vị, hơn nữa xung quanh cũng chỉ có Lục Úc, cho nên bản tính trẻ con của cậu đột ngột xuất hiện, vừa hiếu kỳ vừa hoạt bát.
Bùi Hướng Tước chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến gần bờ biển. Lục Úc đứng phía sau ngắm chim sẻ nhỏ tràn đầy sức sống, từ xa xa gọi cậu lại.
Thanh âm của Lục Úc hòa vào gió biển thổi vào tai Bùi Hướng Tước, cậu dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về sau, khuôn mặt đáng yêu, trên mặt tràn đầy ý cười cùng kinh hỉ, dưới ánh đèn mong manh lại bất ngờ tỏa rạng, còn lấp lánh hơn cả những đốm trắng trên bầu trời.
Bùi Hướng Tước và anh đã định sẽ gặp nhau, hơn nữa còn sẽ quấn quít không rời, cậu không rời khỏi anh, anh cũng không rời khỏi cậu.
Lục Úc bước hai ba bước đến gần, ngồi xổm xuống sắn gấu quần lên giúp cậu, rồi tự nhiên nắm lấy tay cậu, thoáng lùi về sau hai bước, để Bùi Hướng Tước đi trước mình. Đây là một vị trí rất thích hợp để chăm sóc người khác, có thể giúp người phía trước nhìn đường, nếu có nguy hiểm cũng có thể kịp thời kéo người kia lại.
Cho dù như thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ chim sẻ nhỏ trong lòng mình, quyết không buông ra.
Extra
Lục thúc thúc: Vì tương lai ăn sạch chim sẻ nhỏ, hôm nay làm thịt kho tàu, ngày mai làm cá hấp, ngày mốt tôm kho.
Bùi Bùi: Thật ngon, thật ngon! Nhấn like cho trù nghệ của Lục thúc thúc!
Sau đó, chim sẻ nhỏ được nuôi thành một chú chim mượt mà, da mềm thịt thơm.
Ở trên giường.
Lục thúc thúc: Chim sẻ nhỏ, hoàng yến, ăn thế nào cũng ngon! Nhấn like cho vẻ đẹp của Bùi Bùi!
Bùi Bùi:...Tim mệt không muốn nói.