Chim Hoàng Yến

Chương 34: Chương 34: Khỏi bệnh




Hạ Nguyên chỉ ở lại biệt thự một ngày, xác định Lục Úc không có bệnh gì lớn, thì nhanh chóng tìm một chỗ trốn việc bức hôn ở Trữ Tân xinh đẹp phồn hoa này.

Lục Úc và Bùi Hướng Tước vẫn ở trên núi dưỡng bệnh, dần dần vết thước ở đùi Bùi Hướng Tước đã đóng vảy, liền da.

Bác sĩ Chu đã ở trên núi chăm sóc họ hơn nửa tháng, phòng khám tư nhân cũng vì thế mà tạm thời đóng cửa, nhưng chăm sóc Lục Úc ở đây còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Bác sĩ Chu khám chứa tậm tình cẩn thận, luôn luôn chú ý kiểm tra tình trạng sức khỏe của hai người. Một buổi sáng, bác sĩ Chi tháo băng ở chân Bùi Hướng Tước ra, cẩn thận kiểm tra một lượt, mới nói với Lục Úc: “Miệng vết thương của cậu ấy đã ổn rồi, không cần băng bó thêm nữa, hồi phục rất tốt, nhưng về sau vẫn có thể để lại sẹo.”

Đùi phải của Bùi Hướng Tước có một vết sẹo nhỏ dài, giống như một con rắn đang uốn éo trườn mình, đột ngột xuất hiện trên làn da trắng muốt, vô cùng chướng mắt.

Lục Úc ngồi bên cạnh Bùi Hướng Tước, cúi đầu, ngón tay dừng dưới vết sẹo, nhẹ nhàng xoa xoa, Bùi Hướng Tước có chút ngứa, nhưng lại kiền chế không tránh chân đi.

Bác sĩ Chu tiếp tục lải nhải: “Tiểu Bùi may mắn, ngã xuống dốc mà không bị thương quá nặng, miệng vết thương tuy dài nhưng không sâu. Nhưng các thầy cô giáo cũng quá kém, không biết xử lý vết thương, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao đây? Nếu là thật thì đúng là khó chữa, may là hiện tại không sao.”

Lục Úc nghiêng đầu nhìn Bùi Hướng Tước, nghiêm túc nói: “Là tôi chăm sóc cậu ấy không tốt.”

Bác sĩ Chu dặn dò những điều cần lưu ý, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Úc kéo ống quần của Bùi Hướng Tước xuống, nói: “Tối đó em bị thương, lúc gọi điện cho tôi, tôi hỏi em có chuyện gì nhưng em lại nói dối. Lần này là do may mắn, nhưng lần sau xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Xét cho cùng, may mắn không đáng tin, Lục Úc không tin vào vận may.

Bùi Hướng Tước giật mình, nhỏ giọng phản bác: “Lục thúc thúc ở xa, không muốn anh lo lắng.”

Nói xong còn lẩm bẩm: “Lục thúc thúc cũng gạt tôi, còn không chỉ một lần, gạt hết lần này đến lần khác, lần trước cũng không ngủ, lại nói dối là ngủ rồi.” Sau khi Lục Úc sinh bệnh, cậu liền nhờ bác sĩ viết tình trạng của anh cho cậu đọc, mới phát hiện chuyện này.

Lục Úc ngồi ngay bên cạnh, hơn nữa Bùi Hướng Tước không có quá nhiều khái niệm về mức độ to nhỏ của âm thanh, cho nên những lời cậu nói anh cũng nghe được. Lục Úc thản nhiêm bế Bùi Hướng Tước lên giường, lấy một cái hộp trong ngăn kéo tủ đầu.

“Lừa em là tôi không tốt, chúng ta đều nói dối người kia, tôi đã nghĩ ra một biện phát để kiểm tra đối phương rồi.” Lục Úc đã sớm nghĩ đến chuyện này, thừa dịp nói ra.

Bùi Hướng Tước nghiêng đầu, vẫn chưa hiểu, Lục Úc ra hiệu cho cậu mở hộp ra, bên trong là một chiếc smartphone. Bùi Hướng Tước không hiểu về điện thoại lắm, cậu chỉ nhớ chiếc điện thoại này rất đắt tiền, luôn được đặt trong tủ kính nằm giữa cửa hàng. Bùi Định cũng có, nhưng cậu chưa bao giờ được đụng vào.

Cậu không dám cầm, chỉ lùi người ra sau: “Rất, rất đắt, tôi không nhận được.”

Lúc bình thường dù cậu cũng ăn bánh ngọt và điểm tâm Lục Úc mua, còn ăn đồ ăn anh nấu, nhưng giá cả không quá đắt, nhận ở đây là nhận ý tốt của anh. Nhưng điện thoại thì khác, quá đắt, cậu không dám nhận.

Lục Úc nói dối không chớp mắt: “Không đắt đâu, được giảm giá đấy. Hơn nữa nếu có điện thoại này, tôi đi vắng cũng có thể nhìn thấy em quá camera, em cũng có thể nhìn xem tôi có lên giường ngủ hay không. Hai chúng ta sẽ không thể nói dối nữa.”

Bùi Hướng Tước mím môi, nghe thấy câu cuối lại nhịn không được nói: “Tôi, tôi không lừa anh.”

Lục Úc đùa: “Thế lúc bị thương em nói với tôi thê nào.”

Bùi Hướng Tước đuối lý, không nói thêm gì nữa.

Lục Úc hiểu cậu, lại ngồi khuyên cả buổi, rốt cuộc cũng khiến Bùi Hướng Tước nhận lấy chiếc điện thoại.

Lục Úc lại lấy ra một cái móc khóa, để trong lòng bàn tay. Đó là một con chim hoàng yến mắt mở to, chuẩn bị dang cánh, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.

Anh nhìn con chim hoàng yến lại nhìn về phía Bùi Hướng Tước, thở dài nói: “Chim sẻ nhỏ nếu như cũng lớn như vậy, hoạt bát đậu trong lòng bàn tay tôi thế này thì tốt rồi. Như thế tôi có thể đem em giấu đi, không ai có thể làm tổn thương em.”

Thấy ánh mắt mơ mơ hồ hồ của Bùi Hướng Tước, một lát sau, Lục Úc mơi xoa nhẹ lên khóe mắt cậu, sửa lời: “Chính là mong em đừng lớn nữa. Như vậy sẽ không thể vì tôi mà nở rộ.”

Mỗi khi anh nói nhưng lời không nên để Bùi Hướng Tước nghe, thì sẽ nói rất nhanh, mà Bùi Hướng Tước trí nhơ ngắn, hay quên, cho dù nghe không hiểu cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nên có những lúc anh không kiếm chế được dục vọng của mình, sẽ không kiêng dè gì nói thành tiếng, nói cho Bùi Hướng Tước của anh nghe. Cậu sẽ nhìn anh, lặng lẽ cười, giống như đồng ý vậy.

Lục Úc thở dài, trong đôi mắt sâu thẳn hiện lên tia cảm xúc phức tạp, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Lớn nhanh một chút đi.”

Anh có thể nhẫn được bao lâu nữa? Chính anh cũng không biết.

Dưỡng thương xong, cũng nên xuống núi. Lục Úc hiếm khi nhàn rỗi như vậy, nhưng không thể trốn ở đây mãi, có rất nhiều việc phải làm. Mà Bùi Hướng Tước cũng định thần lại, những ngày vui vẻ trôi qua quá nhanh, chỉ như một cái chớp mắt, mà những ngày tháng đau khổ lại đnag đến gần.

Ví dụ kỳ thi cuối kỳ sắp đến.

Mặc dù hai tuần nay đều có Lục Úc bổ túc kiến thức, nhưng Bùi Hướng Tước vẫn không thể không thầm đua khổ.

Sao với Bùi Hướng Tước, An Tri Châu thân là học sinh đứng nhất lớp hằng năm, lại vô cùng thoải mái với kỳ thi sắp tới. Cậu ta không cần gắng sức ôn tập, gần đâu thậm chí còn đang hưởng thụ cuộc sống nhiều hơn.

Hiện cậu ta đang ở bên nhà ông ngoại của Trịnh Hạ.

Ông họ Trần, là một ông lại vừa dí dỏm nhưng cũng ngang bướng, cứ cố chấp ở lại căn nhà cũ này, không muốn rời khỏi nơi tràn ngập những kỉ niệm về người bạn già đã tạ thế.

Mỗi ngày sau khi học xong An Tri Châu đều xuống thăm ông, có đôi khi còn giúp ông vứt rác, sắp xếp lại bàn cờ và giá sách. Mà ông ngoại Trần cũng thỉnh thoảng lén cho cậu một ít cơm canh hay đồ ăn vặt, còn dọa An Tri Châu nếu không lấy thì mai đừng có lên nhà ông nữa.

An Tri Châu nghĩ, tính cách nóng nảy của Trịnh Hạ và ông ngoại anh ta đúng là giống nhau, cũng đều là người tốt. Về phần cái tên Trịnh Hạ bị thần kinh lần đầu gặp mặt, An Tri Châu đã xóa khỏi ký ức rồi.

Bây giờ là bảy rưỡi, ông ngoại Trần tựa người lên ghế, mở TV, bấm đến kênh có phim Trịnh Hạ đống, phim có Trịnh Hạ tham dự ông đều thuộc làu làu, không chỉ đón đợi từng tập mà còn xem lại rất nhiều lần. Bộ phim hiện tại là một bộ phim cổ trang, có nam diễn vai phụ được khen vì tướng mạo vô song thiếu niên anh tuấn.

Ông ngoại Trần vô cùng tức giận, tính tình nóng nảy như trẻ con nổi lên: “Thằng nhóc đó tướng mạo chỗ nào vô song, Hạ Hạ nhà chúng ta rõ ràng đẹp trai hơn nó, Tri Châu con thấy có đúng không!”

An Tri Châu sửng sốt, trong lòng nghĩ ra rất nhiều lý do, ví dụ như Trịnh Hạ trong phim đóng vai một vị tướng quân uy phong hiển hách, bởi vì chinh chiến mà phải dãi gió dầm sương cho nên hóa trang trông như già đi mấy tuổi, hơn nữa nửa bên mặt còn có một lớp sẹo dài, cho nên không thể so với nam phụ.

Nhưng An Tri Châu vẫn nhịn xuống, đi tới trước TV, chỉ vào mặt Trịnh Hạ, gật đầu thuận theo đáp: “Trịnh ca rất đẹp trai, không ai đẹp hơn anh ấy.”

Ông ngoại Trần thỏa mãn gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng mắt nhìn của An Tri Châu.

Một già một trẻ, nói chuyện lại rất hòa hợp, cả gu thẩm mĩ cũng giống nhau.

Ngồi ở nhà ông ngoại Trần một lúc, An Tri Châu xách cặp tạm biệt, quay người lên lầu.

Vừa về đến cửa, đã thấy An Trấn đứng trước cửa, sắc mặt ông ta tăm tối, nhìn rõ là tâm trạng không tốt, nhưng tâm tình ông ta cũng chẳng có lúc nào tốt cả. An Tri Châu im lặng không lên tiếng, định vòng qua xe đẩy của An Trấn về phòng lại bị ông ta gọi giật lại.

An Trấn tức giận hỏi: “Không phải gần đây mày vẫn hay xuống lầu dưới nịnh hót ông già họ Trần đó sao? Đúng là không biết xấu hổ, thấy trong nhà không có gì không đủ thỏa mãn mày nên muốn đi tìm nhà khác đúng không?” Chân ông ta không linh hoạt, không thể đi lại, hơn nữa sau khi con mất, tính tình đột nhiều kỳ quái, không bao giờ ra khỏi nhà cũng không nghe được tin tức này nọ. Hôm nay một bác gái bên tri hội tới nhà tặng trợ cấp đã nhắc đến chuyện này, gần đây thấy An Tri Châu hay xuống lầu dưới. Nhưng chỉ cần một câu đó thôi, cũng khiến An Trấn tức giận.

An Tri Châu vẫn đứng tại chỗ cũ, ánh mắt bình tĩnh lại lạnh nhạt, cứ như vậy nhìn An Trấn chằm chằm.

Cậu ta không có gì để giải thích.

An Trân thực ra đang chờ cậu trả lời, nhưng An Tri Châu không chịu lên tiếng, lúc cậu định xoay người rời đi An Trấn dùng sức ném chiếc bát bằng thủy tinh về phía cậu, nó rơi ngay gần chân An Tri Châu, từng mảnh thủy tinh bắt ra tung tóe, An Tri Châu không tránh kịp, trán bị cứu chảy máu.

An Tri Châu lấy giấy từ trong tú xách ra lau, không nói câu nào, đi vào trong bếp.

An Trấn sau lưng hét lên tiếng như còi tàu mục nát, lải nhải chửi mắng: “Được rồi, nghe nói Trần gia không còn con cái, không sợ mày khắc. Mày là sao chổi, hại chết con tao, còn muốn đi đâu, mày không được đi, mày phải chết ở đây cùng tao!”

Hắn dơ con dao về phía An Tri Châu, nhưng có lẽ vì sợ hay vì nguyên do khác, không dám đâm xuống.

Nhưng An Trấn sẽ không tha cho An Tri Châu, chỉ cần ông ta còn sống, cũng sẽ kéo An Tri Châu xuống vũng lầy cùng mình. Lúc hắn còn có thể đi lại, thậm chí còn đi khắp nơi đồn thổi tiếng gió về thân phận của An Tri Châu, khiến cho An Tri Châu không có bạn bè, ngay cả một người để cạnh bên cũng không có.

An Tri Châu làm lơ, lúc thái rau còn không cẩn thận làm đứt tay, cũng chỉ lấy niwowsc rửa đi, sau đó lại tiếp tục thái rau.

Cậu đã từng làm rất nhiều cách, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể lơ đi, không trông cậy gì nhiều. Một năm trước, lúc vừa mới thi lên cấp ba, tất cả các môn đều đạt được điểm cao nhất, rất nhiều trường gọi điện muốn tuyển sinh, điều kiện rất tốt, có học bổng khuyến khích, thậm chí còn nằm trong danh sách học sinh được du học nước ngoài. An Tri Châu đã từ chối trường trung học hạng nhất, chọn trường hiện tại, đơn giản là vì điều kiện trường đặt ra rất tốt, vừa vào trường đã có tiền trợ cấp, còn có học bổng, nếu như thành tích tốt cũng sẽ được khen thưởng. Thực ra trường này học phí được miễn còn có học bổng đủ nuôi sống cậu, cậu có thể sống qua ba năm cấp ba. Số tiền được cho kia cậu đều dùng cho An Trấn. An Trấn đau ốm cần tiền chữa bệnh, nên cậu mới có lựa chọn hạn hẹp như thế.

An Tri Châu sờ vết thương trên trán, cười tự giễu, khi đó, có là là hi vọng phi thực tế cuối cùng của cậu. Cậu hi vọng có thể báo đáp, An Trấn có thể hiểu tấm lòng của cậu, quan hệ của hai người cũng không cần thân thiết như hồi còn nhỏ, nhưng ít nhất ông cũng sẽ không dùng thái độ khắc nghiệt như vậy để đối xử với cậu.

Nhưng chẳng được gì. An Trấn vẫn mắng cậu là sao chổi, mắng cậu khắc ông, cho nên ông mới ngã bệnh.

Khi đó An Tri Châu nghĩ, sau này cậu sẽ không có những suy nghĩ ngây thơ muốn thay đổi An Trấn nữa.

Nấu xong cơm, An Tri Châu chỉ để lại cho mình ít cơm và dưa muối, món kho lấy từ chỗ ông ngoại Trần đã bị An Trấn đập vỡ. An Tri Châu rót cốc nước rồi bưng vào phòng mình.

Tay cậu bị thương cho nên viết bài chậm hơn bình thường, viết tới hai giờ đêm mới giảm quyết xong đống bài tập đầy trong cặp xách, nằm rạp kên bàn, nhìn vết thương trên tay đống vảy.

Di động đặt trên bàn “đinh” lên một tiếng.

“Hai giờ khuya mới xong việc, mệt quá. An An đã ngủ chưa?”

Chỉ có Trịnh Hạ mới gọi cậu là An An, gọi điện thoại cũng thế, mà khi hai người gặp mặt cũng thế.

An Tri Châu ngẫm nghĩ một hồi, nhớ tới hôm Bùi Hướng Tước tái nhợt ốm yếu, cậu rất sợ, chân tay luống cuống, không biết phải làm sao mới nhắn tin cho Trịnh Hạ. Sau đó cậu lại nghĩ, có lẽ là do quá sợ hãi nên mới cần một người để bộc lộ.

Mà người cậu có thể nói ra, lại là Trịnh Hạ mới quen biết.

Trịnh Hạ lúc đó vẫn liên tục trấn an cậu.

Đợi đến lúc cậu xuống núi, lại thấy một quá nhân đầu đội mũ đeo khẩu trang giữa tiết hạ nóng nực đứng cạnh cầu thang, nhìn về phía cậu.

Đó là Trịnh Hạ đang cải trang.

Y nói: “An An kiên cường lại bị dọa thành như vậy, sao tôi lại không trở về xem được chứ?”

Cuối cùng hai người cũng chỉ gặp nhau một lần đó, kéo nhau vào một quán mì cũ kỹ lẽn ăn hết bát mì, đến chiều Trịnh Hạ đã phải ra sân bay bay đến phim trường.

An Tri Châu từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến việc cấm anh ta gọi mình là An An, có lẽ cậu đã cố ý quên đi.

Tin nhắn gửi đến một hồi, An Tri Châu mới dùng mấy ngón tay không bị thương gửi tin lại cho anh.

“Mệt như thế thì ăn cái gì đó rồi nghỉ sớm đi.”

Không ngờ tin nhắn vừa gửi đi đã thấy có tin gửu lại, có lẽ người bên kia đã không chờ được nữa: “Xem ra bé ngoan An An đã ngủ rồi.”

Một lúc sau lại có tin gửi đến: “Được rồi, tôi đã nhìn nhầm An An rồi, em không phải bé ngoan.”

An Tri Châu suy nghĩ một lúc: “Tôi đang làm bài tập.”

“Em đang phản bác lại câu “An An không phải là bé ngoan” đấy à?”

An Tri Châu im lặng mồi hồi: “....”

Hai người cứ nhắn qua nhắn lại một lúc rồi mới nói chúc ngủ ngon.

An Tri Châu nằm trên giường, cảm thấy không phải chuyện nào cũng có không có hi vọng.

Có những chuyện sẽ càng ngày càng tốt lên.

Extra:

A, Lục thúc thúc da mặt của anh đâu rồi?

Thật lâu sau đó, Bùi Bùi kiểm tra lại hãng điện thoại mà Lục thúc thúc tặng mình.

Bùi Bùi: Lục thúc thúc, nghe nói đây là hàng giảm giá???

Lục thúc thúc:...

Bùi Bùi: Có thể IQ của tôi lúc đó cũng là hànggiảm giá đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.