Chim Hoàng Yến

Chương 73: Chương 73: Ngày về




Hết tết, tuyết ở Ninh Tân cũng bắt đầu ngừng rơi, thời tiết ấm dần lên. Sau khi Lục Úc chốt ngày quay về không, sự vụ ở Ninh Tân vẫn phải bàn bạc và hoàn thành. Lục Úc làm việc luôn luôn có trước có sau, tự đến công trường kiểm tra vài lần. Bởi vì công trình được xây dựng rất tốt, nên giá trị thị trường cũng cao hẳn lên, vị lãnh đạo kia rõ ràng rất hài lòng.

Hạng mục này tuy chưa hoàn thành, nhưng trên thực tế đã bắt đầu có lợi nhuận, nhưng chút lợi nhuận này đối với Lục Úc không quan trọng, nếu anh muốn tiền, sẽ có rất nhiều cách, nhưng nếu muốn tìm một cách thức thực hiện ổn thỏa và lâu dài, nhất định phải thoát ra khỏi bối cảnh trước đây.

Mặc dù người có tiền luôn phải đối mặt với những mối nguy, nhưng trước đây tay anh đã dính máu, hệ số nguy hiểm không thể đánh đồng. Nhưng khi ở bên Bùi Hướng Tước, thậm chí có là vết xe đổ của kiếp trước, cũng sẽ khác. Nếu Lục Úc lẻ loi một minh, anh sẽ không sợ dao nhọn liếm máu, nhưng cũng phải rửa cho sạch sẽ rồi quay đầu.

Chim sẻ nhỏ của anh, niềm dịu dàng duy nhất đời anh, đáng giá để theo đuổi và kích thích hơn bất cứ mối làm ăn nào trên đời.

Sau khi xử lý sau sự vụ ở Ninh Tân, Lục Úc tạm biệt Bùi Hướng Tước, trở về Hoài Thành một chuyến.

Trong khoảng thời gian anh vắng mặt, chỉ dặn dò lại hai chuyện, một là tẩy trắng tất cả tiền vốn và hạng mục hiện có nếu được, hạng mục không thể kiếm trác thêm thì bỏ hết. Thứ hai là đưa tất cả nhân lực nòng cốt của mình rời khỏi Lục thị. Vốn ở kiếp trước, đây là chuyện phải qua vài năm sau mới có thể hoàn thành, hiện tại thực hiện không dễ dàng như thế. Nhưng Lục Úc đã chọn một biện pháp che giấu tai mắt rất tốt, anh tới Ninh Tân một năm, tuy rằng chủ yếu là vì Bùi Hướng Tước, nhưng cũng bởi vì anh không ở Hoài Thành, nhưng tai mắt kia cũng không thể lúc nào cũng theo dõi anh sát sao, ngược lại khiến việc thực hiện dễ dàng hơn.

Chỉ có điều một năm này anh rất bận. Phải sắp xếp thời gian để ở bên cạnh Bùi Hướng Tước, có đôi khi anh phải rời giường làm việc vào lúc nửa đem, nhưng không để cho Bùi Hướng Tước biết. Nhưng gần đây lại không được, sau khi thổ lộ tấm lòng, cho dù thỉnh thoảng Lục Úc sẽ ngủ ở phòng mình, nghe Bùi Hướng Tước hát, nhưng cậu lại tự động nằm luôn lên giường Lục Úc, chẳng mảy may ngại ngùng, hiện tại ngay cả tủ quần áo của Lục Úc cũng có đồ của cậu.

Đối với Lục Úc, đây có thể coi như một phiền muộn ngọt ngào, nhưng may mắn chuyện ở Hoài Thành cũng sắp sửa kết thúc.

Lục Úc phải dỗ Bùi Hướng Tước bằng một nụ hôn tạm biệt và cùng nhau ăn hai viên kẹo với chạy được tới sân bay. Vài tiếng sau máy bay hạ cánh, anh âm thầm ngồi xe về công ty. Lí Trình Quang ở Ninh Tân phụ trách các công việc hàng ngày và đánh lạc hướng tai mắt theo dõi.

Chuyện Lục Úc trở về và mở cuộc họp được che dấu rất kỹ, chỉ có các thân tín mới được biết, có mặt tại đây hầu hết đều là các gương mặt quen thuộc, Lục Úc lặng lẳng nghe họ báo các về tiến triển các hạng mục được giao, thỉnh thoảng đưa ra một số ý kiến, xung quanh vô cùng im lặng.

Cuộc họp này diễn ra rất lâu, ngay cả cơm trưa và cơm tối cùng đều tùy tiện đặt ngoài về, đợi tới khi sao giăng đầy trời, lúc cuộc họp sắp kết thúc, Lúc Úc vẫn chẳng mảy may mệt mỏi, nụ cười của anh mang theo nét kiềm chế và lạnh nhạt, “Làm tốt lắm.”

Cho dù chỉ nói một câu nhưng tinh thần mọi người có mặt đã tăng lên trông thấy.

Nhưng cuộc họp vẫn chưa đến hồi kết, Lục Úc ngẩng đầu lên, liếc qua những người có mặt ở đây, họ vẫn đang công tác ở Lục Úc, có người là thành viên nòng cốt mới, thậm chí ở Hoài Thành có rất nhiều người không biết họ làm việc dưới trướng anh.

Lúc Úc đưa ra ba yêu cầu của anh, anh muốn tước quyền của Lục Thành Quốc trong thời gian ngắn nhất có thể.

Lúc mới sống lại, Lúc Úc không để tâm tới Lục Thành Quốc, bởi vì Lúc Thành Quốc đã qua đời nhiều năm, hơn nữa trước khi chết ông ta cũng không gây cho anh bất cứ ảnh hưởng nào, chỉ qua đời vào khoảng thời gian vô cùng thích hợp. Nếu không, ông ta trông thấy Lục Úc tự dựng lên cơ đồ chắc sẽ rất tức giận. Cho nên Lúc Úc chưa từng chú ý tới Lục Thành Quốc, ông ta chỉ cần đúng hạn qua đời là được rồi.

Nhưng một năm nay, những chuyện mờ ám Lục Thành Quốc kiên tục thực hiện khiến Lục Úc hơi ngán ngẩm, ông ta quả thật không đủ khả năng ngăn chặn bước tiến của anh, nhưng lại gây ra cho anh một vài phiền toái nho nhỏ.

Lục Úc chẳng còn kiên nhẫn để đáp trả nữa.

Đành vậy thôi.

Anh dự định trước khi đưa Bùi Hướng Tước về Hoài Thành sẽ giải quyết hết mọi phiền toái, có thể để chim sẻ nhỏ của anh bình an khỏe mạnh, vô ưu vô lo mà trưởng thành.

Giải quyết Lục Thành Quốc cũng không phải chuyện gì quá mức phiền toái, Lục thị giờ đã nằm trong tay Lục Úc, hầu hết đều là người của anh, nhưng vẫn còn một số vấn đề về cổ phần và tài chính.

Trong mấy ngày kế tiếp, mở thêm vài cuộc hợp nữa, gặp một vài người cần gặp. Sau khi hoàn thành những chuyện này, anh mới có thể chính thức xuất hiện ở Hoài Thành. Bàn giao xong sự vụ cuối cùng trong công ty cũng đã là buổi trình. Lịch trình của Lục Úc được sắp xếp rất bận rộn nhưng vẫn phải dành thời gian để trở về Lục gia một chuyến.

Anh gọi điện cho quản gia, nói ra thời gian dự kiến.

Lão quản gia ở đầu dây bên kia giật nẩy mình, sau khi thông báo lại với Lục Thành Quốc liền lập tức ra ngoài cổng chờ Lục Úc trở về.

Lúc Úc xuất hiện đúng giờ trước của nhà họ Lục, anh mặc âu phục màu đến, sau khi xuống xe thì thờ ơ liếc sang lão quản gia một cái.

Lão quả gia hơi căng thẳng, người trong nhà họ Lục, những người đã chứng kiến cảnh Thu Tử Hoằng qua đời đều sẽ căng thẳng như thế. Vừa trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Úc, sẽ lại nhớ tới dáng vẻ thảm thiết lúc qua đời của Thu Tử Hoằng, bà treo cổ trước đầu giường con trai mình, mà Lục úc lại rất bình tĩnh tới gõ cửa phòng Lục Thành Quốc.

Ông nhẹ giọng nói: “Lão gia đã ở chờ ngài ở thư phòng từ sớm.”

Lục Úc khẽ gật đâu, bước vào sân trước.

Mùa đông của Hoài Thành mau qua, vốn bây giờ trong vườn hoa xuân đã nở rộ nhưng bây giờ lại chẳng còn ngập tràn màu sắc nữa. Những bông hoa ấy chỉ vì một câu của Lúc Úc mà được đổi sang bách hợp.

Lục Úc dừng lại một chút, hướng về phía nụ hoa bách hợp vẫn đương khép cách đó không xa, rồi nhanh chóng quay đi, nhìn vào trong nhà.

Mà lúc này đây, trong thư phòng không chỉ có Lục Thành Quốc, mà còn cả Lục Huy và Lục Tu đang đứng cạnh ông ta.

Lục Thành Quốc trông thấy Lục Úc cũng không ra vẻ bài xích như trước mà còn cố nặn ra nụ cười, ông ta nhìn Lục Úc giống như nhìn đưa trẻ mình cưng chiều nhất.

Người ông ta nuông chiều nhất luôn là người đem lại cho ông ta lợi ích. Một năm thiếu văng Lục Úc đã đủ cho ông ta hiểu ra.

Giọng Lục Thành Quốc trầm khán, vẫy tay với Lục Úc: “Lục Úc con về rồi. Đây là Hoài Thành, nhà của con, hồi còn trẻ ta cũng từng xông pha phía Bắc một thời gian, nhưng đó không phải địa bàn của chúng ta.”

Lúc Úc không chấp nhận, nước ngoài càng không phải nơi anh nên ở, nhưng anh lại ở đó một mình non nửa cuộc đời.

Câu nói của Lục Thành Quốc khiến Lục Huy và Lục Tu rất bất mãn, đặc biệt là Lục Huy, sự căm phẫn gần như in hằn lên mặt hắn, đôi mắt căm phẫn như muốn nứt ra, hằm hằm nhìn Lục Úc, chỉ có điều Trương Tuyết luôn cố gắng kiềm chế kích động trong lòng hắn, bởi vì cái giá phải trả cho nó là quá lớn.

Lục Úc không để tâm tới hai người họ, thậm chí còn chẳng thèm tỏ vẻ gì, coi hai người họ như không khí, anh thờ ơ nhìn Lục Thành Quốc, ông già đã dần sức cùng lực kiệt: “Tôi dự định tháng sau sẽ quay về.”

Extra

Tiểu Tước: Alo, Lục thúc thúc? Chừng nào anh mới về! Hả, những hai ngày nữa á?

Đại Bùi: Thích diễn trò boy, nhớ đòi bồi thường.

Tiểu Tước: Hả? Một cái hôn? Được rồi, vậy thì hôn một cái, anh nhớ hôn má phải.

Đại Bùi:.... Tình bạn chúng ta coi như chấm dứt.

Tiểu Tước: Hì Hì

P/s: Thực sự mấy tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện với mình, và mình rất xin lỗi vì bỏ bê truyện lâu thế này, mình không dám hứa nhiều, nhưng vẫn nhắc lại là mình sẽ không drop truyện đâu các bạn ơi!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.