Lục Úc đến Trữ Tân, thậm chí tiếp nhận hạng mục này, vốn chỉ tìm một cái cớ để đến Trữ Tân, mục tiêu vẫn là Bùi Hướng Tước. Hiện tại Bùi Hướng Tước đã vô cùng dựa dẫm vào anh, Lục Úc bắt đầu cân nhắc việc trở về Hoài Thành. Anh kinh doanh ở Hoài Thành đã lâu, cơ nghiệp hầu hết đều nằm ở đó, hạng mục ở Trữ Tân, chỉ có thể coi như hạng mục quá độ. Qua một thời gian nữa, công việc ở đây ổn định, anh sẽ quay về Hoài Thành.
Việc khác không nói, vấn đề quan trọng nhất là làm thế nào để lừa chim sẻ nhỏ của anh cùng về Hoài Thanh.
Quản lý Dương đi rồi, Lục Úc trầm tư hồi lâu, Lí Trình Quang cũng không biết anh có sắp xếp gì không, nên không dám rời đi, chỉ nghe thấy Lục Úc đột nhiên nói: “Có phải tôi có một căn biệt thự ở khu Bích Tỉ không?”
Bích Tỉ là một khu biệt thực cao cấp, môi trường tốt, tính bí mật cao, khoảng cách giữa các biệt thư cũng rất xa, hơn nữa giao thông tiên lợi, nên rất được hoan nghênh, vô cùng đắt giá. Nhưng Lục Úc vốn là người cuồng công việc, vẫn luôn ở gần công ty. Thực ra đây đều là chuyện của kiếp trước, sau khi Lục Thành Quốc mất, anh luôn ở nhà họ Lục, bất động sản ở nơi khác không nhớ lắm.
Nếu như muốn nuôi chim sẻ nhỏ, thì không thể để cậu ở căn phòng hiện tại, như thế không tốt, Lục Úc không nỡ.
Nghe Lục Úc nhắc tới, Lí Trình Quang nhanh chóng tra lại một lượt rồi hỏi: “Khu Bích Tỉ quả thật có một căn biệt thự, nhưng trang hoàng có phần đơn giản, ngài muốn ở đó sao?”
Lục Úc gật đầu, dặn dò một câu: “Tìm một kiến trúc trước, phải nhanh chóng, tốt nhất là sau khi về liền có thể dọn vào.”
Lí Trình Quang trả lời, xoay người đi ra ngoài.
Lục Úc ngồi tại chỗ một lúc, suy nghĩ lại chuyện trước đây, ở nhà họ Lục, ánh nắng xán lạn, gió xuân ấm áp, Bùi Hướng Tước đứng cạnh khóm hoa, nhìn mình mỉm cười.
Anh cúi đầu, phác họa lại dáng vẻ lúc cười của cậu.
Nó hoàn toàn thích hợp với bức tranh anh chưa vẽ xong.
Tối đó, Bùi Hướng Tước sau khi hát cho Lục Úc bài hát mới học được, có nhiều chỗ không hiểu lắm, nhưng cũng không hỏi Lục thúc thúc thúc. Cậu giữ lại chiếc lá vương trên tóc anh, ngồi cạnh bàn viết nhật ký.
Bởi vì nửa năm qua có rất nhiều chuyện vui, nhưng điều viết lên nhật ký cũng nhiều hơn, nên cuốn sổ cũng sắp viết kín hết.
Bùi Hướng Tước trở mình nằm lên giường, yên lặng nhìn phiến lá, cứ nghĩ nó đáng yêu hơn bất kỳ chiếc lá nào trên đời, cho dù viền của lá đã bị sâu cắn một lỗ nhỏ, nhưng đó cũng là một sự thiếu trọn vẹn khiến người ta rung động.
Cậu nhìn rất lâu, rồi lại tự mắng mình ngốc.
Sau khi nhìn đủ rồi, định ép vào trong nhật ký, nhưng lại nghĩ, nếu cứ ép trực tiếp như thế lá sẽ rất nhanh bị thối nát, không giữ được lâu.
Thế là, cậu liền tra cách giữ lá cây được lâu. Ngày hôm sau, liền nhớ cô bạn chuyên mua sắm trên mạng mua hộ một tiêu bản ép lá bằng gỗ.
Vì sợ mình không hiểu những chỉ dẫn ở trên mạng, Bùi Hướng Tước còn trao đổi với An Tri Châu, dù sao cậu ấy cũng thông minh hơn.
Đưa điện thoại đến trước mặt An Tri Châu, Bùi Hướng Tước đang định mở trang tìm kiếm, thì bị An Tri Châu giữ lấy tay, dừng lại trên màn hình điện thoại.
An Tri Châu cau may, mở phần soạn thảo, cố ý viết: “Đây là Lục tiên sinh.”
Bùi Hướng Tước ngơ ngác gật đầu, còn viết một câu: “Rất đẹp trai đúng không! Màn hình điện thoại của Lục thúc thúc cũng để ảnh tớ!”
Vô ý khoe ra.
An Tri Châu ôm trán, cảm thấy sau gáy đau đâu, cậu ta còn đang rối rắm vụ Bùi Hướng Tước có thích Lục Úc không, còn do dự có nên nói chuyện này với Bùi Hướng Tước không, hiện tại xem ra chỉ tự mình làm khổ mình,.
Đứa ngốc khờ dại này, cho dù không biết tình cảm là gì, cũng đã vô tình yêu thích Lục thúc thúc của cậu sâu sắc.
An Tri Châu muốn nhân cơ hội này nói chuyện với cậu, nếu đã xác định Bùi Hướng Tước thật sự thích Lục Úc, mà hành động của Lục Úc cũng khiến người ta tin phục, cậu ta cũng không cần gây cản trở gì.
Ai cũng có con đường riêng.
An Tri Châu suy nghĩ một lát, nghiêm túc viết: “Vì sao cậu lại muốn đặt ảnh của Lục tiên sinh làm hình nền điện thoại?”
Bùi Hướng Tước gần như không cần suy nghĩ, trả lời: “Bởi vì Lục thúc thúc vô cùng tốt! Còn rất đẹp trai!”
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, đa phần học sinh đều về nhà, trong lớp học chỉ còn lại Bùi Hướng Tước và An Tri Châu, không có gì phải cố kỵ, liền viết lên giấy.
An Tri Châu viết: “Vì sao anh ta lại tốt?”
“Bởi vì anh ấy tốt với tớ.” Bùi Hướng Tước tỉnh tỉnh mê mê viết: “Tớ rất cảm kích anh ấy.”
Sau gáy An Tri Châu càng đau hơn: “Cậu cảm kích anh ta, cảm kính một người, sẽ đặt hình người đó làm hình nền điện thoại, làm avatar, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy, còn cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ sao?”
“Cậu cẩn thận suy nghĩ rồi hãy trả lời tớ.”
Bùi Hướng Tước nhoài người lên bàn suy nghĩ thật lâu. Từ nhỏ cậu đã không gặp được người tốt, Lục Úc là người đầu tiên, cho nên cũng không có đối tượng cảm kích nào khác để so sánh. Cậu chỉ cần nhắm mắt tưởng tượng nếu là người khác sẽ thế nào thì gương mặt của Lục thúc thúc lại hiện ra.
Ngoại trừ Lục Úc, ai cũng không được, cậu không thể tưởng tượng.
Qua thật lâu, Bùi Hướng Tước vẫn lắc đầu, viết: “Tôi không nghĩ được ra người khác, không có người khác.”
Cậu chỉ có Lục thúc thúc.
An Tri Châu trao đổi với Bùi Hướng Tước vô cùng khó khăn, giống như câu tiếp theo rất khó mở miệng: “Ừ, vậy tớ thì sao?”
Bùi Hướng Tước lén liếc sang dò xét cậu ra, gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc: “Cậu, tốt lắm.”
Câu tiếp theo, càng khó nói.
An Tri Châu do dự chốc lát, vẫn quyết định tạm thời gạt bỏ cái tôi: “ Vậy cậu có đồng ý đặt hình của tớ làm hình nền điện thoại và avatar không?”
Bùi Hướng Tước vô cùng thẳng thắn lắc đầu.
Cậu cảm thấy An Tri Châu rất tốt, quan hệ giữa hai người cũng rất thân thiết, nhưng cậu ấy không giống Lục Úc.
An Tri Châu cầm lấy giấy, miệt mài viết mấy câu, sau khi sửa đi sửa lại, cũng chỉ giữ lại một câu: “Rất nhiều lúc, “tốt” chỉ là một chữ, không thể dùng để hình dung mọi thứ.”
Bùi Hướng Tước không phản ứng lại, An Tri Châu liền viết tiếp: “Còn có nhiều từ khác, “thích” hay “yêu”, hai từ này cảng miêu tả chính xác, sống động hơn.”
Bùi Hướng Tước không phải lần đầu nhìn thấy những từ này, cậu từng đọc được trên sách, chỉ có thể từ ngữ cảnh phía trước mà đoán nghĩa, hai từ này tương đồng với “tốt“.
Chữa từng có ai giải thích cho cậu nghe.
Bùi Hướng Tước xoa xoa cây bút nắm trong tay, tựa như suy nghĩ nhiều lần, đấu tranh một hồi: “Vậy, thích là gì?”
Thích là gì nhỉ?
Ngòi bút của An Tri Châu chợt dừng lại, đây là một thứ cảm xúc rất khó miêu tả, cũng rất khó hình dung: “Thích, hoặc nên nói là yêu, là bản năng của con người, ai cũng đều yêu thích một người nào đó khác. Nếu cậu thực sự muốn biết, vậy thì lúc cậu nhìn anh ta, đặt tay lên ngực, trái tim sẽ không nói dối.”
Bùi Hướng Tước tựa như đột nhiên được khai thông, hiểu ra câu nói ẩn ý của An Tri Châu, trái tim cậu đối với người trong lòng, sẽ đập thình thịch, rất mãnh liệt.
Nhưng, cậu không cần nhìn Lục thúc thúc, chỉ cần một phiến lá, bức vẽ, tấm ảnh hoặc tập trung nhớ đến khuôn mặt của Lục thúc thúc thôi, trái tim cậu cũng đã tăng nhịp.
Như vậy có khớp với những điều An Tri Châu nói không?
Bùi Hướng Tước lo sợ bất an cả ngày, lên lớp thất thần, tan học ngẩn người chỉ vì chuyện này, sau khi biết được hàm ý của từ “thích”, cứ luôn cảm thấy vô cùng trân trọng vô cùng tốt đẹp, không thể dễ dàng nói ra.
Nhưng An Tri Châu cũng hiểu được cảm nhận của cậu, nên không quấy rầy, để cậu một mình suy nghĩ.
Cứ đờ đẫn như vậy, thời gian rất nhanh trôi qua, vở của Bùi Hướng Tước chẳng viết được mấy chữ, tiếng chuông tan giờ tự học đã vang lên. An Tri Châu liếc nhìn thảm trạng trên vở bài tập đang mở của Bùi Hướng Tước, liền đem vở của mình đưa cho cậu.
Thuận tiện kèm theo một tờ giấy nhỏ: “Là vấn đề của tớ, không nên nói chuyện đó với câu trên lớ. Bài tập đưa cậu, chép một lần, không có lần sau đâu đấy.”
Bùi Hướng Tước ngơ ngác, tuy An Tri Châu vẫn kiến tiền nhờ làm bài tập thuê, nhưng chưa từng làm hộ cậu lần nào, nếu có câu hỏi nào sẽ không tự làm, chỉ nhẹ nhàng giải thích cho cậu nghe.
Thế là, cặp sách cậu nặng trịch hai quyển vở bài tập. Bùi Hướng Tước đi ra cổng, đứng phía dưới đèn đường.
Phụ huynh tới đón con rất động, có người đi bộ, có người lái xe, vô cùng náo nhiệt. Bùi Hướng Tước đợi một lúc, bởi vì trong lòng có tâm sự, chân đi không vững, thiếu chút nữa bị xô ngã, nhưng may được một người kéo lại.
Thanh âm của Lục Úc truyền đến, có chút trách móc: “Sao không nhìn xung quanh, nếu không có tôi thì sao đây?”
Bùi Hướng Tước ấp úng, trong đầu chỉ toàn là “yêu thích”, chẳng tìm ra được lý do đẻ biện hộ đành ngoan ngoãn đi sát theo Lục Úc lên xe.
Bởi vì muốn tới đón Bùi Hướng Tước, gần đây Lục Úc đều tự lái xe. Bùi Hướng Tước ngồi trên ghế phó lái, rất nghiêm chỉnh, khóe mắt lại liếc trộm Lục Úc.
Tim cậu đập rất nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lục Úc bẻ tay lái, nói: “Chim sẻ nhỏ nhìn trộm tôi làm gì?”
Bùi Hướng Tước bị anh bắt được, gân cổ lên cãi: “Đâu có, đâu có...”
Lục Úc cười: “Học ai mà giờ đã biết cãi lại rồi.”
Bùi Hướng Tước liếc sang anh, cúi đầu lầm bầm: “Học từ, Lục thúc thúc.”
Lục Úc lắc đầu.
Xe đi tốc độ bình thường, nhưng đoạn đường không dài, rất nhanh đã về đến nhà.
Sau khi rửa mặt, Bùi Hướng Tước ngại chép bài trước mặt Lục thúc thúc, định hát cho anh trước.
Cậu đi sang nhà Lục Úc, tựa đầu lên thành giường, hát cho anh nghe.
Gần đây đều do Lục Úc chọn bài, anh lúc thì chọn dân ca Giang Nam, lúc lại chọn các bài hát đang thịnh hành.
Bùi Hướng Tước có chút khẩn trương, hy vọng Lục thúc thúc chọn mấy bài dân gian quê cậu, ca ngợi bố mẹ, phong cảnh.
Lúc Úc giống như đoán được tâm tư của cậu, nhìn cậu một hồi, ra vẻ chần chừ, lát sau mới nói tên một bài hát, là một bài tình ca về chủ đề yêu thầm.
Bùi Hướng Tước ngẩn ngơ, không đáp lại.
Lục Úc hỏi: “Sao vậy, không muốn hát à?”
“Không, sao có thể chứ.” Bùi Hướng Tước líu lưỡi, cậu không thể từ chối mọi yêu cầu của Lục Úc trên phương diện ca hát. “Tôi sẽ hát!”
Trước đây không hiểu thích là gì, hát mấy bản tình ca cũng chẳng thấy rung động. Nhưng hiện tại đã hiểu, thì lại thấy xấu hổ, không muốn nói ra, hát đến cao trào liền bị nghẹn lại.
Nghẹn một lúc lâu, Lục Úc nhìn cậu cười, cũng đoán được ra.
An Tri Châu hẳn là đã chỉ cho chim sẻ nhỏ của anh rồi.
Anh không nỡ trên đùa chim sẻ nhỏ của mình, liền tùy ý đổi sang bài hai con hổ.
Bùi Hướng Tước mặt đỏ như thiêu như đốt.
Extra
Tiểu Tước: Muốn hôn mặt, hai má, cổ và môi Lục thúc thúc!
Đại Bùi:....Tớ muốn hôn trán, sống mũi, vành tai, và môi Lục thúc thúc.
Tiểu Tước: Đừng mơ, môi Lục thúc thúc chỉ có thể cho cậu một nửa.
Đại Bùi: Cậu trái tớ phải.
Tiểu Tước: Không được vượt ranh giới đâu đấy!
Cuối cùng tao cũng đợi được đến ngày này!!!!!!!