Sau khi từ trên núi xuống, công việc làm ăn của Lục Úc rất thuận lợi. Anh không kiêng nể đe dọa La gia, giết gà dọa khỉ, những người có tâm tư ở Trữ Tân cũng không dám lộn xộn nữa. Mà ở Hoài Thành, cũng không biết Lục Thành Quốc có quỷ kế gì hay đã thực sự bị Lục Úc uy hiếp, nhanh chóng giải quyết chuyện của Lục Huy, đưa hắn ra nước ngoài, tạm thời không có hành động mờ ám gì.
Lục Úc vô cùng hài lòng, trước mắt anh không muốn hao tổn quá nhiều về chuyện của Lục gia, nếu người nhà họ Lục có thể an phận đến khi Lục Thành Quốc qua đời, vậy thì không có gì tốt hơn.
Bùi Hướng Tước cũng đã thi xong, mấy ngày trước cậu luôn trong tình trạng vùi đầu vào sách vở, ngay cả trước khi ngủ hát cho Lục Úc nghe cũng không có hứng thú như bình thường. Lục Úc định chọn một nơi thích hợp để đi du lịch, sau đó đưa Bùi Hướng Tước đi cùng. Phiền não duy nhất là làm sao lừa được Bùi Hướng Tước để cậu thoải mái cùng anh đi du lịch, thuận tiện xây dựng tình cảm.
Lục Úc đã tính toán từ trước, nhưng kế hoạch này lại có một thay đổi đột xuất chen vào, một tối sau khi về nhà, anh nói với Bùi Hướng Tước về kế hoạch đi du lịch, nhưng cậu lại không hề vui mừng như anh dự liệu, mà chỉ rụt rè nói cho anh một kế hoạch khác, nghỉ hè cậu muốn về quê một chuyến.
Lúc nói ra chuyện này, vẻ mặt của cậu có chút buồn khổ, vùng mày nhíu chặt: “Thật xin lỗi, Lục thúc thúc, anh đi cùng người khác đi. Tôi, tôi phải về nhà.”
Lục Úc giật mình, anh không biết nhiều lắm về gia đình của Bùi Hướng Tước, nhưng cũng không phải là ít. Kiếp trước, Bùi Hướng Tước bị giam cầm trong nhà của Lục Úc sáu năm, chưa bao giờ nói với anh về người nhà của cậu, cũng chẳng ai đến tìm cậu, Bùi Hướng Tước lại xem đó là chuyện bình thường, Cậu không có nhà, nhưng người cùng huyết thống cũng chẳng đáng để trông cậy, cậu chỉ có Lục Úc.
Nhưng Bùi Hướng Tước mười sáu tuổi của hiện tại không giống Bùi Hướng Tước của kiếp trước, không biết hai năm sau cậu sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại chim sẻ nhỏ vẫn quá ngây thơ, chỉ là một đứa trẻ, hành vi và suy nghĩ vẫn còn non nớt, khiến người ta thương tiếc.
Lục Úc cũng không nghĩ cái người ở quê, ép Bùi Hướng Tước phải bỏ học đi làm thuê, sau này không liên lạc gì với cậu, là một ông bố tốt. Nhưng hiện tại, Bùi Hướng Tước vẫn chưa có ý định cắt đứt quan hệ với bố mình. Lục Úc định mượn cơ hội này để tìm hiểu về Bùi Định một chút, nếu như ông ta có thể đối xử với Bùi Hướng Tước tốt hơn một chút, Lục Úc cũng sẽ không làm gì ông ta. Nếu không, Lục Úc nhất định sẽ chặt đứt mối quan hệ của ông ta với Bùi Hướng Tước.
Bởi vì mải suy nghĩ, Lục Úc trầm ngâm thật lâu, Bùi Hướng Tước hiểu lầm anh tức giận, càng rụt rè hơn, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Lục Úc, khẩn trương lắp bắp nói: “Lục, Lục thúc thúc, anh, anh....đừng giận.”
Tầm mắt Lục Úc hạ xuống, dừng trên người Bùi Hướng Tước, nhẹ giọng: “Tôi không giận. Nhưng có chút khó chịu, không phải em nói Lục thúc thúc là quan trọng nhất sao?”
Bùi Hướng Tước cuống lên, nắm chặt lấy góc áo Lục Úc: “Lục thúc thúc quan trọng nhất! Nhưng tạm thời, có chút việc... Đợi lần sau, không thì đợi nghỉ hè tôi quay về.”
Cậu dừng một chút: “Lục thúc thúc, anh đừng khó chịu.” Cậu cảm thấy mình thật tồi tệ, lại khiến cho Lục thúc thúc khó chịu.
Lục Úc cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu: “Chỉ hơi khó chịu chút thôi, nghe em nói đã thấy tốt hơn rồi. Vậy em về sớm một chút, chúng ta cùng đi du lịch được không?”
Chỉ một câu nói như vậy, cũng đủ khiến Bùi Hướng Tước đang ủ rũ héo hon giống như được tưới nước, có sức sống hẳn lên.
Da của Bùi Hướng Tước rất trắng lúc thẹn thùng sẽ đỏ hơn bình thường, từ má lan tới vành tai, giống như có lửa đốt. Ngữ điệu của cậu rất nhẹ, giống như chỉ là âm rung trong cổ họng, vừa tội nghiệp lại đáng yêu: “Tôi cũng muốn ở bên cạnh Lục thúc thúc thật lâu, hát cho anh nghe!”
Đây là chuyện Bùi Hướng Tước có thể làm tốt nhất.
Trái tim của Lục Úc vì lời cậu nói mà mềm nhũn ra, cậu sao có thể đáng yêu như thế, nói ra câu nào cũng có thể khiến người khác rung động. Anh nghĩ, nếu cậu đủ tuổi, cũng đủ tuổi để yêu đương và tiếp nhận những chuyện mà yêu đương phải có, anh sẽ đặt cậu dưới thân, cởi sách quần áo, hôn lên trán, lên má, hôm nhẹ lên môi, cùng từng tấc da thịt trên cơ thể cậu, cuối cùng tiến vào cơ thể mềm mại, khiến cậu phải khóc lên, anh cũng sẽ không dừng lại, mà sẽ khiến ngốc tử này cầu xin nhiều hơn.
Đây chỉ là cảnh tượng trong mộng, nhưng hiện tại Lục Úc chỉ có thể cố gắng khắc chế “ừ” một tiếng, ghi chuyện này vào sổ, đợi đến lúc có thể thanh toán hết với người trước mặt.
Nhưng trong lòng Bùi Hướng Tước còn có một suy nghĩ khác, nếu như sau này không thể kề cận bầu bạn, không thể hát cho Lục Úc nghe nữa, thì chỉ hy vọng Lục thúc thúc có thể nhớ cậu, như vậy cũng đủ khiến cậu hài lòng.
Bởi vì lần về nhà này, không thể đoán trước kết quả. Câu tuy khờ khạo nhưng không ngốc. Bùi Định là bố cậu, mặc dù hai người không thân thiết, nhưng sống cùng nhiều năm, cậu vẫn hiểu rõ tính cách của bố mình, có lẽ Bùi Định sẽ không đồng ý lời cầu xin của cậu, chuyện này chưa chắc đã có một cái kết tốt đẹp. Nhưng Bùi Hướng Tước vẫn muốn cố thử, cậu muốn thử vì tương lai cả chính mình,
Cậu chưa từng muốn cố gắng làm gì, nhưng lần này cậu muốn cố gắng thử xem.
Vé xe đã mua từ sớm, là vé sáng ngày mai. Nhưng đợi đến khi Lục Úc lái xe đưa cậu ra ga thì cậu lại cảm thấy có gì đó bất thường.
Lục Úc cầm chứng minh thư của cậu đi lấy vé, Bùi Hướng Tước do dự mãi có nên vạch trần Lục thúc thúc hay không: “Vé này không phải vé của tôi mua hôm qua đúng không?”
Lục Úc lấy vé được đóng dấu từ cửa bán vé, thờ ơ nói: “Cùng một bến, nhưng tôi mua cho em vé tốc hành, đến thẳng thị trấn của em, nhớ chưa?”
Bùi Hướng Tước líu lưỡi: “Nhưng vé này rất đắt...”
Lục Úc đành phải ra vẻ giáo huấn: “Đắt một chút thì làm sao, quan trọng là an toàn? Nếu như chim sẻ nhỏ của tôi bị lạc giữa đường thì làm sao bây giờ?”
Từ Trữ Tân về đến quên của Bùi Hướng Tước phải mất hơn mười mấy tiếng, Lục Úc sao có thể để cậu khổ sở đi tàu như thế chứ.
“Sao lạc được? Tôi, tôi biết đường mà!” Bùi Hướng Tước giải thích lúc mình mười lăm rời nhà đã mang theo hành lý mang theo giấy bút, cả đoạn đường hỏi người ta, cuối cùng vẫn đến được công trường, lại còn rất tự hào với chuyện này.
Lục Úc cố gắng nhịn không gõ lên đầu cậu.
Bùi Hướng Tước cũng không từ chối được Lục Úc, bởi vì vé này rất đắt, Lục Úc nói không thể trả lại, nếu không ngồi sẽ lãng phí.
Với Lục Úc, lừa Bùi Hướng Tước là một chuyện rất đơn giản, bởi vì cho dù bị lừa bao nhiêu lần, chim sẻ nhỏ vẫn luôn có niềm tin bản năng vào Lục thúc thúc.
Vì không muốn lãng phí, Bùi Hướng Tước vẫn sẽ ngồi chuyện tàu cao tốc này.
Trước khi đi, Lục Úc dặn cậu: “Lên xe, xuống xe đều phải nhắn tin cho tôi biết, gặp chuyện cũng đừng sợ, gọi điện cho tôi là được. Nếu như máy bận thì tìm trợ lý, nhớ chưa?”
Thực ra Bùi Hướng Tước sẽ không bị lạc, vì Lục Úc đã gắn định vị vào máy điện thoại mới của cậu. Nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn, không yên lòng.
Nhưng có thể làm gì đây? Thích một người, đương nhiên sẽ luôn thấy lo lắng.
Bởi vì vé tàu là vé hạng thương gia, nên cả đoạn đường đi rất nhanh lại thoải mái, khác hoàn toàn với ghế cứng của tàu hòa, nhưng Bùi Hướng Tước lại tiếc tiền cho Lục thúc thúc.
Là một người bình thường, từ nơi xá tới, đến công trường làm việc nửa năm, không có kiến thức chỉ thấy người chỉ huy công trình là người có tiền nhất, cũng không biết Lục thúc thúc có bao nhiêu tiền, không biết tiền tài của Lục thúc thúc là dạng gì.
Quê của Bùi Hướng Tước ở phía Nam, là một nơi non nước hữu tình. Nhưng bởi vì gần núi cho nên giao thông vô cùng bất tiện, cũng rất ít giao lưu với bên ngoài, là một thị trấn nghèo.
Xuống tàu, Bùi Hướng Tước nhắn tin báo bình an cho Lục Úc, lại ngồi xe bus đến trạm Nam trấn, cả đoạn đường chỉ có mình cậu trên xe.
Bùi Hướng Tước lưng khóa túi, đi trên đường về nhà. Phía Nam mưa nhiều, mới tạnh mưa được một lúc, đường đầy bùn đất khó đi, Bùi Hướng Tước có cố tránh nhưng đôi giày vẫn bị dính bẩn đổi màu.
Người dân trong thôn cũng không ít, dưới tán cây đầu thôn có kê một bộ bàn ghế, là nơi mấy người đàn ông cùng nhua đánh bài, mấy người phụ nữ vây quanh xem, còn ẵm theo đứa nhỏ, hoặc là sẽ ngồi túm tụm lại tán phét.
Không biết là ai thấy Bùi Hướng Tước đang im lặng cạnh bờ ruộng, có một đứa trẻ tuổi không còn nhỏ đi đến lớn tiếng châm chọc: “Thằng ngốc nhà họ Bùi về rồi, mọi người ra xem đi!”
Tiếng hét này kích động mấy bà vợ thích thị phi xung quanh, họ nhao nhao thảo luận, cái gì mà mẹ chết sớm thật đáng thương, còn nói thằng ngốc thì hiểu đáng thương là gì sao? Bọn họ dường như cũng chẳng thấy Bùi Hướng Tước tội nghiệp đáng thương gì, chỉ sôi nổi bàn luận về sự ngu ngốc và xúi quẩy của cậu, thuận tiện nói cho con cái tầm quan trọng của mẹ nó. Dù trong số bọn họ có rất nhiều người thân thiết với Chu Tú, nhưng ai mà không thích nói xấu sau lưng người khác.
Bùi Hướng Tước nghe thấy động tĩnh bên này, nhưng lại không hiểu. Trong quá trình khôn lớn buồn chán dài đằng đẵng, cậu đã sớm học được cách nhẫn nhịn không để ý đến vẻ mặt của người khác, cậu không hiểu họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của họ cũng có thể hiểu được đôi chút.
Những người không tốt với cậu, cậu sẽ không quan tâm.
Bỏ lại tiếng trào phúng chế giễu của người khác, Bùi Hướng Tước đứng trước cổng nhà mình, đẩy cửa ra.
Đây là một nơi hoàn toàn khác với Trữ Tân, không có người tốt, cũng không có chuyện vui, Bùi Hướng Tước đứng ngoài nửa ngày cũng không đi vào, xiết chặt lấy quai túi đeo trên lưng, cậu không ngừng cổ vũ mình, không cần phải sợ.
Có cái gì phải sợ chứ, Bùi Hướng Tước nhớ đến Lục Úc, không có gì đánh bại được Lục thúc thúc, cậu cũng muốn giải quyết chuyện của mình, không để Lục thúc thúc gặp rắc rối.
Lúc này một thân ảnh người phụ nữ bước ra sân, trên tay còn cầm một túi rác, lúc thấy Bùi Hướng Tước, lập tức nhăn mặt, nhưng vẫn cố gắng ra vẻ ôn hòa, cười đón: “Tiểu Tước à, con đã về rồi, bố con cứ nhắc con mãi, vào đi.”
Bùi Hướng Tước giật lùi về phía sau hai bước, trán đầy mồ hôi lạnh.
Cậu sợ Chu Tú, vô cùng sợ.
Extra:
Bùi Bùi có một cuốn sổ nhỏ, bên trong ghi rõ Lục thúc thúc đối tốt với mình thế nào, lớn lên phải báo đáp thế nào.
Lục thúc thúc cũng có một cuốn sổ nhỏ, bên trong ghi rõ chim sẻ nhỏ thiếu mình bao nhiêu, về sau phải làm cậu khóc thêm bao nhiêu lần mới đủ.