Edit + Beta: Vịt
“Em nghe được.”
Yến Quy run rẩy khoa tay múa chân ra câu nói đó, sau đó gắt gao chôn mặt giữa hai tay, bả vai không ngừng run, Kha Khoa thấy thế giơ tay lên, dường như muốn kéo cậu, cuối cùng vẫn yên lặng xoa tóc nhóc con.
Thầy Kha lần đầu tiên trong đời thổ lộ, mặc dù có phần nhất thời kích động, nhưng cũng là hạ quyết tâm lớn lao, lúc này rốt cuộc trần ai lạc định, mới bỗng nhiên có chút ưu tư.
May mắn.
May mắn Yến Quy cũng thích anh
May mắn Yến Quy vẫn còn dùng khí bắt đầu một đoạn tình cảm mới.
Anh nhìn nhóc con nức nở không tiếng động trước mặt, không biết có phải bởi vì hai người rốt cục tâm ý tương thông hay không, Kha Khoa cảm giác mình có thể hiểu Yến Quy hơn, bất an của cậu, kích động của cậu, mừng rỡ và đau buồn của cậu, dè dặt và cảm giác trút được gánh nặng của cậu.
Yến Quy vùi đầu khóc hồi lâu, lúc dần bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, lại được giam vào một cái ôm ấm áp. Cậu có chút xấu hổ giãy dụa, tay vừa từ trên mặt lấy xuống, còn chưa làm ra động tác từ chối đầy đủ, đã giống như hóa đá giật mình ngay tại chỗ.
Bởi vì nguyên nhân không nghe được, tai Yến Quy càng nhạy cảm, lúc này đột nhiên cảm giác được xúc cảm ấm áp mềm mại, còn mang theo hơi thở đốt người, từng chút một đập vào màng nhĩ, cả khuôn mặt Yến Quy đỏ như sắp rỉ máu.
Cảm nhận được người trong ngực đột nhiên cứng ngắc, Kha Khoa nghi ngờ cúi đầu nhìn, sau đó nở nụ cười không chút che giấu. Yến Quy cảm nhận được người bên cạnh bởi vì cười to mà khiến lồng ngực rung rung, lại muốn cúi đầu xấu hổ, nhưng lần này thầy Kha không cho cậu cơ hội.
Một tay Kha Khoa giơ cằm Yến Quy lên, khiến cậu nhìn thẳng hai mắt mình.
“Khóc đủ rồi?”
Yến Quy gật gật đầu, cảm giác mặt mình lại hình như nóng hơn chút.
Kha Khoa đưa tay lau nước mắt trên mặt Yến Quy: “Bạn nhỏ Yến Quy, bị anh thích khiến em khó có thể tiếp nhận vậy sao? Còn khóc tủi thân.”
Yến Quy lần này biết anh đang nói đùa, nhưng vẫn nghiêm túc lắc lắc đầu.
“Vậy sau này lại có chuyện thì nhớ phải nói với anh, không được cái gì cũng để anh đoán, nhỡ đâu đoán sai, chúng ta không phải thật sự bỏ lỡ sao? Anh biết cái này đối với em mà nói có chút khó khăn, nhưng em phải mãi mãi nhớ, anh sẽ chờ, được không?”
Đáp lại anh chính là cái gật đầu kiên định mà nghiêm túc của nhóc con.
Hai người ôm ôm ấp ấp dính dẹo hồi lâu, cuối cùng vẫn là bạn học Yến Quy da mặt mỏng nhịn không được trước tiên, thầy Khoa ý do vị tẫn bất đắc dĩ buông người ra, ngược lại phát tiết chút không vui này vào vali đáng thương của Yến Quy.
Anh mang theo tâm tình có chút bạo lực mở vali ra, bới đồ bên trong ra, sau đó lại chạy trong trong ngoài ngoài phân loại sắp xếp đồ.
Yến Quy nhìn anh bận việc hồi lâu, vậy mà thật sự để những thứ đó vào chỗ lúc trước, trong lòng không khỏi lại cảm động khó tả.
Hai người giằng co hơn nửa ngày, thời gian cơm trưa cũng sắp qua, nhân lúc anh đang bận việc, Yến Quy vào bếp xem túi to túi nhỏ chủ nhiệm Lý cầm tới, phát hiện bên trong có hoa màu, quả hạch còn có ít rau dưa và trái cây, xem ra không chỉ là đặc sản địa phương, hẳn là còn có một ít thức ăn bà mua giúp.
Cậu nhặt vài thứ dùng để nấu cơm trộn đậu, lại xào đơn giản hai món thanh đạm. Từ lần trước ăn món Yến Quy nấu thầy Kha đã nhớ mãi không quên trình nấu nướng của cậu lần này rốt cuộc đạt được ước muốn, đối diện với vẻ mặt Yến Quy ăn thỏa mãn, trong lòng càng khen cậu lên trời.
Thật ra cũng không hẳn anh tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trình nấu nướng của Kha Khoa căn bản là âm, vợ chồng Kha thị cũng là một đôi nát bét, mà Yến Quy dù gì cũng từ nhỏ rèn luyện tay làm hàm nhai nhiều năm, lại hơi có thiên phú nấu nướng, đủ để thầy Kha hưởng thụ.
Hai người nhanh chóng giải quyết cơm trưa, Yến Quy cố kỵ thầy Kha vẫn bị thương, lại chủ động ôm việc rửa bát, để lại Kha thái hậu ăn no uống say lười biếng dựa trên sofa nhìn Đại tổng quản của mình bận trong bận ngoài, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Yến Quy rửa xong quay đầu, liền đụng phải nụ cười xán lạn của Kha Khoa, khóe miệng mình cũng không tự giác vểnh lên theo, cậu vội vàng trấn tĩnh, nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách.
Cậu không có thói quen nghỉ trưa, vốn muốn nhân cơ hội này chuẩn bị bài ngày mai. Nhưng thầy Kha bị thương còn chưa khỏe cần nghỉ ngơi, máy tính lại đang trong phòng anh......
Yến Quy cân nhắc một chút, ra hiệu Kha Khoa vào phòng cho khách.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Kha Khoa đi tới cửa phòng cho khách liền phát hiện Yến Quy đang thu dọn đồ dùng trên giường anh, trong lòng không khỏi có chút kích động, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn chút.
Nhưng Yến Quy chỉ thu dọn lại giường anh, liền xoay người qua dìu anh đi nghỉ ngơi.
Thầy Kha drama vô cùng phong phú ở trong lòng:......
Anh nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, vẫn hỏi ra: “Em không phải đến mời anh qua phòng ngủ chính sao?”
Yến Quy vẻ mặt mê hoặc chỉ chỉ đầu anh lại chỉ chỉ giường, ra dấu tay.
Trong nháy mắt đó thầy Kha phúc chí tâm linh, trình độ ngôn ngữ ký hiệu đột nhiên tăng mạnh, vậy mà hiểu ý của Yến Quy: “Thầy không phải nói, trên đầu thầy có vết thương không ngủ được giường phòng ngủ chính sao?”
Thầy Kha lấy đá đập lên chân mình:......
Mà Yến Quy thấy tình cảnh này, rốt cục kịp phản ứng nhưng lại đỏ mặt một cách tự nhiên theo thói quen, cậu đấu tranh, sau đó trong tầm mắt ngạc nhiên của Kha Khoa lại gấp lại đồ vừa mới trải ra, ôm vào lòng, cũng không quay đầu lại đứng dậy đi ra ngoài.
Thầy Kha kích động đi theo cậu vào phòng ngủ chính, nhìn Yến Quy lại tỉ mỉ thu dọn giường cho anh, vội vàng kích động đặt mông ngồi trên giường, thuận tiện vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhưng bạn nhỏ Yến Quy ở đối diện cúi đầu trầm mê gõ chữ, cũng không nhìn thấy động tác của anh.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại của thầy Khoa vang lên: “Có thể mượn máy tính của thầy không? Em muốn chuẩn bị bài ngày mai.”
Rốt cục tiến dần từng bước, thầy Kha cho rằng có thể cùng giường chung gối cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa, duỗi tay kéo ngã Yến Quy. Anh trói người trước mặt mình, đáng thương ăn vạ nói: “Nghỉ ngơi cùng anh chút đi, anh một mình không ngủ được.”
Cho dù vừa mới xác lập quan hệ với Kha Khoa, Yến Quy vẫn hoàn toàn không có năng lực chống cự với thầy Kha như vậy, cậu đành phải nhận mệnh nằm xuống bên kia, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
Kết quả còn chưa bao lâu, thầy Kha cần nghỉ ngơi vẫn mở mắt trừng trừng, bạn học Yến Quy giả vờ ngủ say thật sự ngủ mất.
Thật ra Kha Khoa làm chuyện này cũng không phải bởi vì anh thật sự gấp gáp không nhịn được, anh chỉ muốn dùng cách của mình gỡ xuống tâm phòng bị của Yến Quy, thẳng thắn đối đãi với cậu, huống chi hôm nay tâm tình Yến Quy thay đổi nhanh chóng, vẫn là để cậu nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn.
Về phần những chuyện khác, bọn họ còn nhiều thời gian.
Kha Khoa cẩn thận nghiêng người đối diện Yến Quy, nhìn thân thể ẩn dưới tấm thảm mỏng của cậu khẽ phập phồng, nghe hô hấp nhẹ nhàng lâu dài của cậu, dường như nhìn thấy năm tháng yên tĩnh trong truyền thuyết.