Edit + Beta: Vịt
Kha Khoa vì đi gặp Lý Liên đã làm chuẩn bị chu đáo, anh thậm chí đặc biệt đi hỏi thăm một giáo sư khoa luật nổi tiếng của đại học N tìm kiếm giúp đỡ.
Đâu nghĩ khắp người người này không có một cây xương cứng, chỉ dám bóp quả hồng mềm, từ chuyện tiền nong đoán chừng chính là cảm thấy Yến Quy dễ bắt nạt, nghĩ có táo hay không cũng đánh một gậy. Kết quả trong điện thoại nghe thấy Kha Khoa nói gì mà “Đi theo trình tự pháp luật”, lập tức nóng nảy, ngay cả mặt Kha Khoa cũng không dám nhìn, chỉ lùi bước.
Thầy Kha luyện binh nghìn ngày nhưng chưa chiến đã thắng thậm chí có chút thất vọng, đành phải ở trong điện thoại buông đủ lời độc ác, dọa Lý Liên kiếp này cũng không dám liên lạc với Yến Quy nữa mới thôi.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Yến Quy hôm nay lượn lờ qua lại mấy vòng trong chợ bên đường phía Nam đại học N.
Thầy Kha luôn không có bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào với món Yến Quy nấu, chỉ biết khen không não hôm nay tự dưng chọn mấy món. Yến Quy mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng nghiêm túc chọn lựa nguyên liệu, dựa theo hiểu biết của cậu về Kha Khoa khoảng thời gian này, chỉ sợ hôm nay là ngày bí ẩn nào đó, dứt khoát dùng toàn tâm lực mà đối đãi.
Rất nhiều năm sau này, lúc ngày này thật sự trở thành một ngày lễ, Yến Quy mỗi lần hồi tưởng lại khoảnh khác đó, đều sẽ vui vì bản thân vẫn luôn dụng tâm đối đãi với mỗi một chuyện mà Kha Khoa giao cho cậu.
Vừa qua 6h tối, Kha Khoa đúng giờ xuất hiện ở cửa 901, trong nháy mắt mở cửa, khí ấm đầy phòng và mùi thơn của thức ăn ập vào mặt, nhanh chóng ủi phẳng lo lắng chờ đợi cả ngày của thầy Khoa.
Kha Khoa ở huyền quan cởi xuống quần áo mùa đông dày nặng và tấm thân mệt mỏi, thay dép bông xốp ấm, đi vào bếp thò đầu nhìn.
Dưới ánh đèn vàng ấm, máy hút mùi kêu ù ù, đang lực lớn cướp lấy hơi nước bốc lên, Yến Quy buộc tạp dề nghiêng mặt về phía anh, dùng một chiếc thìa sứ múc nước canh trong nồi đất, đang thổi hơi.
Anh nhìn chân mày Yến Quy vô thức cau lại trong nháy mắt uống hết thìa canh kia giãn ra, không nhịn được trên mặt mình cũng ý cười sâu hơn.
Dư quang mắt quét thấy Kha Khoa, mắt Yến Quy đột nhiên sáng lên, vội vàng xoay người lại múc một thìa canh cho anh nếp thử.
“Vất vả rồi.” Kha Khoa khẽ cúi người, theo tay Yến Quy, uống hết chút canh, mùi vị thơm ngon anh không nhịn được dựng thẳng ngón cái.
Bởi vì Kha Khoa sáng sớm nói Yến Quy có thể không chờ anh về cứ nấu cơm trước, cho nên lúc này trên quầy bên cạnh phòng bếp đã bày mấy món đậy nắp giữ ấm, xem ra canh xương heo hầm măng mùa đông trong nồi đất hẳn là món cuối cùng.
Kha Khoa đoán thời gian gần đến rồi, bắt đầu từ từ chuyển mấy món kia lên bàn.
Đến khi Yến Quy tắt lửa, dùng găng tay cách nhiệt bưng nồi đất đang định đặt lên bàn ăn, chuông cửa vang lên.
Yến Quy không nghe thấy, chờ cậu chú ý đến động tác của Kha Khoa xoay người lại nhìn, cửa 901 đúng lúc mở ra, lộ ra giáo sư Kha và chủ nhiệm Lý phía sau cửa.
Hôm nay Kha Khoa chọn mấy món này quả nhiên là có nguyên nhân. Đây là suy nghĩ đầu tiên.
Gặp phụ huynh lần 1 lần 2 vậy mà đều không nói với em một tiếng. Đây là suy nghĩ thứ 2.
Hoàn toàn không có cảm giác mình cũng coi mấy lần gặp mặt thành gặp phụ huynh.
Nhưng may mà lần này Yến Quy chó ngáp phải ruồi, chuẩn bị còn rất đầy đủ, cho nên bối rối cũng chỉ trong nháy mắt vừa gặp, chờ sau khi phản ứng lại, bình tĩnh chào hỏi, Yến Quy lần này còn có tâm trạng hơi oán trách dùng ánh mắt khoét Kha Khoa một cái.
Cái nhìn này ở trong mắt thầy Khoa đều là phong tình, khiến anh hơi đỏ mặt, theo bản năng sờ sờ mũi.
Bốn người ở trên bàn ăn ngồi vào chỗ của mình, “ngôn ngữ ký hiệu cấp độ 10” mà thầy Kha khoảng thời gian này khổ học chân chính có đất dụng võ, anh lại cố ý điều tiết không khí bữa cơm, cũng hoàn toàn không có tẻ nhạt.
Chủ nhiệm Lý và giáo sư Kha tán thưởng về món ăn Yến Quy nấu, ăn xong cơm tối, Yến Quy thu dọn bát đũa, Kha Khoa lại lấy trà cụ ra, mấy người nói chuyện thêm một lát, rốt cục tiến vào chủ đề.
Kha Khoa và Yến Quy song song cầm chén trà, nghiêm túc thật sự kính trà hai vị trưởng bối.
Chủ nhiệm Lý và giáo sư Kha vui vẻ nhận lấy uống, hai người liếc mắt nhìn nhau, chủ nhiệm Lý lại từ trong túi tùy thân lấy ra một cái hộp, trịnh trọng giao vào trong tay Yến Quy.
“Nhận lấy cái này, chính là người nhà lão Kha chúng ta, mặc dù con không nói ra được, nhưng bọn ta đều đã nhận đứa con trai là con”, chủ nhiệm Lý vừa nói sờ sờ đỉnh đầu Yến Quy, “Sau này chịu oan ức gì cứ nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con.”
Yến Quy kích động gật gật đầu, hốc mắt ửng đỏ.
Chủ nhiệm Lý thấy thế cũng hơi cảm khái: “Một đứa nhỏ rõ là tốt, hời cho tiểu tử thối Kha Khoa quá.”
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Yến Quy và Kha Khoa tiễn chủ nhiệm Lý và giáo sư Kha đến tầng dưới Tân Nhất Hào, hai cụ cố khăng khăng không cho bọn họ tiễn nữa, hai người liền yên lặng ở tại chỗ đưa mắt nhìn theo.
Chờ bọn họ lái xe đi xa dần, Yến Quy và Kha Khoa thu lại tầm mắt, không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, trong nháy mắt đó hai người đều cảm thấy, có gì đó thật sự không giống lúc trước nữa.
Không khí hơi vi diệu.
Hai người chỉ mặc quần áo ở nhà phong phanh đứng thêm ở dưới tầng một lát, đến lúc Yến Quy đột nhiên hắt hơi một cái, Kha Khoa mới giật mình tỉnh táo, vội vàng kéo Yến Quy vào Tân Nhất Hào.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 9, Kha Khoa mở cửa 901 ra, chỉ chỉ phòng tắm, ra hiệu Yến Quy nhanh đi tắm nước nóng.
Kha Khoa cảm thấy nhiệt độ lò sưởi tối nay cao quá thể đáng, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, thầy Kha đã cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô.
Anh đi tới bên bàn ăn, định uống thêm chút trà hạ nhiệt độ, kết quả liếc mắt thấy vị trí Yến Quy từng ngồi, đặt chiếc hộp nhỏ mà chủ nhiệm Lý trước đó cho cậu. Lúc ấy chủ nhiệm Lý cũng không nói rõ, chắc Yến Quy đã coi nó thành một món quà gặp mặt bình thường.
Thật ra đây là khối ngọc tổ truyền của nhà họ Kha, truyền nam không truyền nữ, giữ lại cho vợ. Hôm nay lấy nó ra, là coi như phần sính lễ của thầy Kha.
Vừa nãy lúc chủ nhiệm Lý giao nó vào trong tay Yến Quy, trong đầu Kha Khoa toàn là tiếng kèn xô-na rung trời lúc kết hôn trong phim cổ trang, thậm chí còn có người chủ trì kéo dài giọng hô: “Kết thúc buổi lễ!” Một khắc đó, Kha Khoa cảm thấy, người này rốt cục là của mình rồi.
Đúng vậy, người đã là của mình.
Thầy Kha đột nhiên cười một cái, khoảnh khắc đó, phúc chí tâm linh.
(Đứa nào re-up là chó)
Yến Quy rất thích tắm nước nóng, bởi vì đang giữa đông, trong phòng tắm lại bật gió ấm, cho nên nhiệt độ rất cao, sương mù bốc hơi.
Nhưng những thứ này đều không phải nguyên nhân trực tiếp khiến cậu đỏ mặt giống như sắp thiêu cháy.
Mặc dù ban đầu hơi giận Kha Khoa lại tổ chức gặp phụ huynh đột ngột, nhưng Yến Quy rất nhanh đã thoải mái. Cậu từ thái độ của gia đình thầy Kha đối với cậu tối hôm nay đều cảm thấy trịnh trọng, đặc biệt là những lời đó của chủ nhiệm Lý, khiến cậu cảm nhận được sự quan tâm đã lâu không nhận được đến từ trưởng bối.
Không phải là đồng tình, cũng không phải lòng tốt đáng thương hoặc là bố thí, mà là tình cảm chân chính đến từ một người mẹ.
Từ chủ nhiệm Lý lại nghĩ đến thầy Kha đã cho cậu tất cả, Yến Quy cảm giác tình cảm trong lồng ngực mình, đầy sắp tràn ra.
Làm sao đây?
Dường như mỗi ngày đều sẽ phát hiện mình yêu anh ấy hơn trước.
May mà lần này không còn là một bên tình nguyện, tình cảm mà thầy Kha cho cậu, nhiều hơn rất nhiều so với mình tưởng tượng.
Yến Quy đắm chìm trong cảm động bỗng cảm giác sau lưng chợt lạnh, cậu nghi ngờ muốn quay đầu nhìn, kết quả được bọc trong một cái ôm nóng hừng hực mà vững chắc.
Giống như bị nhiệt độ này thiêu đốt, thân thể Yến Quy cũng nóng lên trong nháy mắt.
Thân thể trong ngực ấm áp mà trắng mịn, Kha Khoa gần như là trong phút chốc ôm vào đã cảm giác mình có phản ứng.
Nhận thấy được Yến Quy khẽ cử động, Kha Khoa thuận thế buông lỏng cái ôm, sau đó anh thuận theo góc độ nghiêng người của cậu, nhanh chóng hôn xuống.
Yến Quy theo bản năng lui về sau mọt bước nhỏ, sau lưng đụng phải chốt mở vòi sen, nước ngừng lại.
Kha Khoa một bước không tha chặn cậu trên vách tường phòng tắm, giống như giận dỗi cắn môi cưới Yến Quy một cái, sau đó thừa dịp Yến Quy thất thần, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, tiếp tục công thành đoạt đất.
Đồng thời dưới tay Kha Khoa không ngừng, bắt đầu đốt lửa khắp nơi, từ đỉnh đầu Yến Quy, vân vê đến vành tai nhạy cảm của cậu, mơn trớn thắt lưng cậu, đến bộ vị quan trọng.
Yến Quy cảm thấy có một bó lửa theo động tác của anh từ đỉnh đầu mình phủ tới đan điền, giống như bị khơi thông hai mạch Nhâm Đốc, tiểu Yến Quy vốn bán mềm cũng trong nháy mắt tinh thần phấn chấn.
“Ưm......”
Ánh mắt Yến Quy được thầy Kha hầu hạ mê li, thậm chí vô thức phát ra rên rỉ động tình.
Kha Khoa nghe thấy âm thanh này dưới tay càng dùng lực khuấy động, đồng thời miệng ngậm lấy vành tai dày thịt của Yến Quy, thỉnh thoảng khẽ hôn lỗ tai cậu, chưa bao lâu, Yến • tiểu xử nam • Quy, đã bàn giao sạch sẽ.
Yến Quy nằm trên người Kha Khoa bình tĩnh chốc lát, lý trí hấp lại, càng cảm thấy xấu hổ, cậu cảm giác được phập phồng có quy luật từ lồng ngực thầy Kha, hiển nhiên đang cười cậu, càng xấu hổ ngẩng đầu.
Kha Khoa đợi một lát, dứt khoát kéo Yến Quy, tính trả thù mà bôi bạch trọc trên tay mình lên tay cậu, sau đó nắm lấy tay Yến Quy, đặt trên phân thân mình. Yến Quy ban đầu co ro, sau đó vùi mặt vào trên vai Kha Khoa, chầm chập giúp anh bắn ra.
Bởi vì thầy Kha vốn không nghĩ hôm nay có thể ăn Yến Quy, cho nên không chuẩn bị gì cả, hai người giúp nhau xong xuôi, liền cùng tắm nhanh chóng đi ra ngoài.
Cho dù như vậy, thầy Kha thực hành lần đầu đã thành công vẫn hưng phấn lăn qua lộn lại trên giường.
Mùi vị của Yến Tiểu Quy quá tuyệt vời, nhưng chỉ sợ lửa quá nhanh làm hỏng món ăn, cho nên anh muốn ăn từ từ, ăn từng chút một, để Yến Quy cam tâm tình nguyện cho anh ăn.
Giờ xem ra, độ lửa vừa vặn.
Kha Khoa bình phục hồi lâu, rốt cục bình tĩnh lại, dè dặt ghé qua kéo Yến Quy vào trong ngực, hài lòng ngủ.