Edit + Beta: Vịt
Hai người ôm nhau đứng ở cửa không bao lâu, đèn trong nhà đột nhiên sáng lên.
Kha Khoa theo bản năng cúi đầu nhìn người trong ngực, lại phát hiện Yến Quy có chút không bình thường, sắc mặt tái nhợt dọa người, còn đang khẽ run rẩy. Anh vội vàng đưa tay thử má và trán Yến Quy, không ngoài dự liệu, lạnh như băng, còn có mồ hôi lạnh.
Kha Khoa đưa tay giơ cằm Yến Quy lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: “Yến Quy? Sao thế, chỗ nào không thoải mái sao?”
Yến Quy nhìn anh một lát, giống như đang phản ứng lời anh nói, hồi lâu mới lắc lắc đầu. Cậu ôm Kha Khoa một lát, rốt cục dần bình tĩnh lại, sợ Kha Khoa lo lắng, cậu lại tính che giấu khoa tay múa chân: “Chắc là do chưa ăn cơm tối.”
Thầy Kha nửa tin nửa ngờ, nhưng kết hợp với hành động lúc nãy của Yến Quy, anh chỉ cho rằng nhóc con quá lo cho anh, còn hơi đắc chí, ra vẻ phê bình Yến Quy mấy câu, vội vàng dắt cậu đến nhà ăn.
Tân Nhất Hào gần ven khu dạy học của đại học N, chỉ cách khu dân cư một bức tường, sau khi ra ngoài, Kha Khoa nhìn bên ngoài vẫn đen kịt, biết lúc nãy điện là bởi vì bên nhà trường bật hệ thống điện độc lập của đại học N, mà cả thành phố, ít nhất là khu vực gần bọn họ, đều hẳn vẫn trong trạng thái điện lực tê liệt.
Tưởng tượng tình huống bi thảm những nơi khác bên ngoài trường không có điện, Kha Khoa không khỏi cảm thán trong lòng mình buổi chiều quyết đoán, nếu lúc ấy nghe lời chủ nhiệm Lý, lề mề thêm lát nữa, e là anh bây giờ đang bị kẹt trên đường bé cúp điện không biết chỗ nào, đi lại khó khăn.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Thành phố N cuối tháng 12 sau khi đêm đến nhiệt độ hạ sâu, đặc biệt là mấy ngày gần đây thời tiết vẫn luôn không tốt, lúc này hà khí thành băng. Mà thầy Kha từ lúc nãy nắm tay Yến Quy thì không buông ra nữa, hai người tự nhiên nắm tay đến nhà ăn cho nhân viên trường ở gần đây.
Bởi vì vừa nãy cúp điện, trong nhà ăn châm lác đác mấy cây nén, lúc này có điện rồi cũng không tắt, cây thông Noel treo đèn màu chiếu vào cửa, từ xa thoạt nhìn còn pha thêm chút tình thú.
Nhưng thầy Kha bây giờ chẳng quan tâm thưởng thức những thứ này, anh lúc nãy cả đường dắt Yến Quy tới đây, mới phát giác tay nhóc con vẫn lạnh như băng.
Bởi vì xe của giáo sư Kha đã rất cũ, điều hòa ấm không dùng tốt lắm, anh đói bụng tay run lái xe về, lúc này cũng không có chút khí ấm dư thừa chia cho Yến Quy, cho nên vừa nãy làm ấm cho nhóc con cả đường, cũng chỉ là tâm có thừa sức không đủ. Bây giờ vừa vào nhà ăn, Kha Khoa mau chóng để Yến Quy tìm chỗ ngồi, anh trước tiên chạy đến cửa sổ tặng canh miễn phí, lấy một phần canh để Yến Quy cầm làm ấm tay, sau đó mới hỏi Yến Quy muốn ăn cái gì.
Đáp án đương nhiên không ngoài dự liệu: Gì cũng được.
Kha Khoa tập mãi thành quen gật gật đầu, tự quyết gọi mấy món nhiệt lượng cao, còn có một phần canh nóng.
Lúc chờ món Kha Khoa ngồi trở lại vị trí, anh duỗi tay sờ sờ tay Yến Quy — May quá, ấm lại rồi.
Lúc định rút tay lại, lại bị Yến Quy trở tay kéo lại, sau đó dán vào bát canh.
Ngay sau đó, Yến Quy làm tư thế bê, kề sát tay mình vào mu bàn tay Kha Khoa.
Kha Khoa có chút kinh ngạc, bạn nhỏ Yến Quy tối nay hình như vô cùng chủ động, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đối phương, trở tay lại cùng Yến Quy nắm chặt hai tay.
Lập tức bốn mắt nhìn nhau, không khí vừa vặn, sau đó đầu bếp ở cửa sổ gọi số của Kha Khoa......
Giống như mới phát hiện đây là nơi đông người, Kha Khoa cũng hiếm thấy đỏ mặt, vội vàng đứng dậy đi bê đồ ăn, hai người nhanh chóng mà yên lặng ăn xong bữa này, lại cùng nhau về Tân Nhất Hào.
Đến lúc này, lễ Giáng Sinh năm nay rốt cục coi như trải qua hữu kinh vô hiểm.