Chim sẻ ban mai

Chương 52: Chương 52: Cơn thịnh nộ của sẻ con 4




“Thu Thu, bộ quần áo này có đẹp ko? Chị tỉ mỉ chọn cho em đó” Bắc Nguyên Ái tỷ vỗ vỗ bả vai tôi , ánh mắt lóe lên tia sáng hưng phấn. Váy áo màu hồng sáng loáng, dây nơ màu hồng, giày cao gót màu hồng, cả túi xách cũng màu hồng. Tôi bị trở thành “Phấn hồng mỹ nữ”đành mờ mịt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Bắc Nguyên Ái tỷ

“Bắc Nguyên Ái tỷ……………có thể ko cần đi hay ko, sáng hôm đó em mất mặt cũng đủ rồi!” Vừa nghĩ tới hôm đó, bây giờ còn ở trong gió rét ngây ngô cười , “Mặt của tôi” liền một trận vô lực

“Em nghe lời chị đi! Yên tâm đi!” Bắc Nguyên Ái tỷ thần bí mở to hai mắt “Chị chỉ muốn giúp em thu tóm lòng người, cố gắng tranh thủ tại bữa tiệc tối của trường lần này”

Tôi được Bắc Nguyên Ái tỷ hộ tống lên đường, trên đường rất nhiều người đi đường trực tiếp quay đầu lại nhìn tôi

“Bắc Nguyên Ái……………Bắc Nguyên Ái tỷ! Mọi người luôn quay đầu nhìn em, có phải mặt em dính bẩn hay ko a?”

Bắc Nguyên Ái tỷ hé miệng cười, nói “Thu Thu, em đối với bản thân mình tự tin một chút được ko? Tôi hôm nay em rất xinh đẹp nha!”

“Vậy……….vậy sao? Ha ha……..” Mặc dù đã có tập luyện qua ở Hông Kiều , nhưng ăn mặc như vậy đi gặp người tôi vẫn có chút chột dạ

Vào đại sảnh, bạn học đã đến đây rất nhiều . Khó có cơ hội giao lưu trao đổi, nên mọi người có vẻ cực vì vui mừng, tiếng cười nói , đùa giỡn ríu rít…………Thật đúng là xa xỉ, ko ngờ tới chỉ là cái lễ hội mỗi năm một lần thế nhưng lại bao trùm hết một khuôn viên lớn như vậy. Khán phòng có hai tầng lầu cao, phía trước có một đại sảnh giành cho việc biểu diễn, bên trái đại sảnh còn có một cây piano hình tam giác. Tôi đột nhiên nhớ tới bộ dạng Kim Ánh Minh đánh đàn ở HotLine, trong lòng một trận rung động

“Sẻ……….Sẻ con?!!!” Mông Thái Nhất ko biết từ nơi nào nhảy ra , há hốc miệng nhìn tôi

Bộ dạng giật mình, chân tay luống cuống của hắn càng làm cho tôi thêm bất an

“Mông Thái Nhất, ngươi đem Ma Thu Thu đi tìm chỗ ngồi trước, đợi lát nữa có hoạt động gì các ngươi đều phải tham gia!” Bắc Nguyên Ái tỷ ko giải thích nhiều đã đem tôi và Mông Thái Nhất đẩy về một bên , hướng tôi giơ tay chữ “V” rồi xoay người rời đi

Ai………………..hành động của phụ nữ a………………..

Tôi đi theo phía sau Mông Thái Nhất lên lầu hai, từng nơi tôi đi qua đều dẫn tới một màn nghị luận to nhỏ

“Cậu xem nó đang mặc cái gì a! Đúng là quê gần chết!”

“Ha ha ha…………….thật mắc cười, còn tưởng rằng mình là công chúa nữa chứ! Cho nên mới mặc một cây màu hồng!”

Tôi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc……..Việt Mỹ!! Tử Lôi cũng đã có mặt, xem ra bọn họ vì muốn theo đuổi Kim Ánh Minh mới đến

Tôi ko né tránh, trực tiếp đi lướt qua người các nàng. Mông Thái Nhất quay đầu hướng tôi giơ một cái chữ “V” thật to

Mọi người trong trường đã tụ tập đông đủ, các học sinh năm ba tụ lại ở một chỗ, Mông Thái Nhất vĩnh viễn ko cô độc bị rất nhiều người vây quanh, tôi tìm được một góc lặng lẽ ngồi xuống…………………

“Kim Ánh Minh!” Tôi quay đầu lại, đột ngột có chút ko được tự nhiên,vừa vặn ngọn đèn mờ ảo đã che dấu tất cả………………..

“A…………..A, tôi đã thấy bức tranh, rất đẹp…………..” Tôi cũng ko biết tại sao mình lại đột ngột nghĩ đến bức tranh

“…………………”

“Cảm……….cảm ơn!”

“Rất đẹp!……………..”

“Cái gì? Cái gì?” Tôi bị lời nói đột ngột của hắn dọa cho nhảy dựng

“Cô đã nói muốn nói cái gì thì phải nói ra, nếu ko người khác sẽ ko hiểu được……………” Mặc dù nhìn ko rõ vẻ mặt của hắn, nhưng rất hiếm khi thấy hắn có thể nói ra một câu dài như vậy

“A!” Nhưng mà chuyện này với xinh đẹp thì có quan hệ gì với nhau? Tôi cố gắng tự hỏi mình (Rin: Minh ca khen chị á…..!! Sẻ con, khờ thật …:d)

“Lạch cạch!” Đột nhiên, mọi ngọn đèn trong khán phòng đều tắt

Sao……..sao lại thế này?! Tôi ko nhìn thấy gì cả! Đột ngột lâm vào bóng tối, khiến tôi khủng hoảng đứng yên tại chỗ, động cũng ko dám động, mọi người dường như cũng bắt đầu bối rối, tôi bị mọi người chèn ép ko có cách nào ổn định thân thể

Đột nhiên, tôi cảm giác như có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay mình, đem tôi nhẹ nhàng lôi vào một góc, tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi

Là ai?! Bàn tay khi nãy là của ai? Chẳng lẽ là…………….

“Bụp!” Ngọn đèn chợt phát sáng, tôi nhìn lại, là Kim Ánh Minh! Hắn thấy tôi quay đầu lại có chút ko được tự nhiên nhìn về phía bên cạnh:

“Cô cản đường tôi”

“A, thật xin lỗi!” Tôi cuống quít lùi lại phía sau

“Các học sinh, hôm nay là lần đầu tiên các học sinh năm nhất Hayakawa tụ hội, tối hôm nay chúng ta hãy vui chơi hết mình đi!” Bắc Nguyên Ái tỷ ở trên khán đài nhiệt tình mở màn

“A!!!!” Tất cả học sinh đều hưng phấn mà hoan hô

“Như vậy, đầu tiên chúng ta hãy mời Kim Ánh Minh vì mọi người trình bày ca khúc mở màn, thế nào?”

“Oa !!!! Kim Ánh Minh!!! Kim Ánh Minh!!!!” Dưới khán đài rộn lên tiếng hét chói tai của nữ sinh

Có điều, nhìn qua Kim Ánh Minh có vẻ ko muốn lên khán đài biểu diễn tiết mục, nhưng dưới áp lực của những tràng vỗ tay vây quanh, và quan trọng nhất là dưới anh mắt uy hiếp của Bắc Nguyên Ái tỷ,cuối cùng Kim Ánh Minh đành nghiêm mặt đi tới chỗ chiếc đàn Piano.

Thật mong chờ, thật mong chờ, tôi cho đến bây giờ vẫn ko thể quên được ký ức nghe hắn biểu diễn lúc trước

Kim Ánh Minh nhẹ nhàng nâng tay, tất cả mọi người đột ngột an tĩnh trở lại………………

Độ sáng ánh đèn chậm rãi hạ xuống, chỉ còn lại một chùm sang nhu hòa từ trên chiếu xuống bao phủ lên chiếc đàn Piano đặt trên khán đài nhỏ bé hình tròng

Ngón tay thon dài nhảy trên những phím đàn trắng đen, tiếng đàn lưu loát như dòng nước chảy vang lên , tiếng đàn sắc sảo , rõ ràng mà êm dịu , lại tản mát vẻ hấp dẫn chết người khiến cho nhịp tim người nghe ko ngừng gia tốc

“………………………

And can you feel the love to night

Its where we are

Its enough for this wide – eyed wanderer

That we got this far

And you feel the love tonight

How it is laid to rest

Its enought to making sandvagabonds

Believe the every best

………………”

Giọng hát trong như tiếng suối chậm rãi chảy vào lòng mọi người. Tất cả mọi sự vật dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng hát bay bổng của Kim Ánh Minh vang vọng lại………………..

“Oa!………………” Các nữ sinh điên cuồng hoan hô thét chói tai đem tôi từ trong mơ kéo về hiện thực

“Các người im lặng cho tôi!” Một giọng nọi hổn hển từ trong mic rô truyền ra, tôi kinh ngạc thò người lên quan sát.Trời!! Mông Thái Nhất

Hắn đang vô cùng tức giận cầm mic rô ở trên khán đài là to, hắn muốn gì chứ?

“Bạn học Mông Thái Nhất , xin mời đi xuống!” Bắc Nguyên Ái tỷ cũng xông lên khán đài, cố nén lửa giận nói

“Gì chứ? Tôi cũng muốn hát!” Mông Thái Nhất nói xong ko quên hướng về Bắc Nguyên Ái tỷ trừng to hai mắt

“Hắn muốn gì chứ ?”

“Mông Thái Nhất sẽ hát sao?”

Trong khán phòng xôn xao xôn xao. tôi bất an nhìn Mông Thái Nhất ghen tị muốn phát điên, có chút lo lắng thay hắn. Lần đầu nghe Mông Thái Nhất hát là khi hắn uống say, đúng là ca ko ra ca, nhịp ko ra nhịp

“Âm nhạc, tôi muốn bài “Tinh Tình”! ” Mông Thái Nhất tỏ vẻ chuyên nghiệp, giơ tay chỉ về hướng dàn nhạc, nhạc đệm rất nhanh đã nổi lên

Ông trời phù hộ, đừng làm cho hắn mất mặt………………..

“Trời ạ! Giọng hát thật sự của hắn đây sao!!?”

“Đúng là hắn hát sao? Ko phải chứ??”

“Mông Thái Nhất thật đẹp trai nha! Vẻ mặt nhìn rất được!”

Nghe thấy các nữ sinh nhỏ giọng hưng phấn bàn tán.Tôi cố gắng ngước đầu lên phía trước, Mông Thái Nhất tùy ý ngồi ở trước một tấm màn phản quang nhỏ, vẻ mặt nhã nhặn khác xa với vẻ ngang ngược ngày thường…………..

Ngọn đèn trên người Mông Thái Nhất lúc sáng lúc tối, hắn đang ngẩng đầu về phía bên này, tỏ ra dịu dàng hơn bao giờ hết . Mặt của tôi nóng lên, vội vàng rụt đầu trở về

“Mông Thái Nhất! ! Rất đẹp trai nha!!!”

“Mông Thái Nhất!…………………..” Tiếng la hét càng lúc càng lớn, Mông Thái Nhất có vẻ đắc ý đứng lên, đứng trước ghế, hắn thành thục biểu diễn

“Oa!!!Mông Thái Nhất…………….”

Ko khí dưới sự điều động của Mông Thái Nhất, trở nên thật sôi nổi, tất cả mọi người dưới khán đài cũng cực kì phối hợp…………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.