Chim sẻ ban mai

Chương 57: Chương 57: Hỗn chiến tranh đoạt công chúa 4




“Hay quá! Ma Thu Thu! Tay em thật may mắn” Bắc Nguyên Ái tỷ vui vẻ ôm tôi kêu to

Nhận được sự phù hộ của tổ tiên Ma gia, lần này ngẫu nhiên nhân vật mà tôi rút trúng, hiển nhiên lại là vai công chúa chim sa cá lặn trong cổ tích “công chúa Bạch Tuyết”! Kết quả này thiếu chút nữa đã khiến Tử Lôi đang ở chỗ xác nhận rút thăm đem bàn mà lật

Một vài kẻ khác cũng muốn lật bàn nữa chính là đại vương ồn ào Mông Thái Nhất và kẻ thù Kim Ánh Minh , ko ngờ bọn họ lại bốc trúng vai hoàng hậu xinh đẹp và mỹ nhân gương

Kim Ánh Minh trời sinh mệnh hoàng tử hiển nhiên lại đóng vai hoàng hậu xấu xa!

Còn những người có khí chất công chúa như Hà Ảnh Nguyệt, Thượng Hà Hi……….cư nhiên lại trở thành chú lùn! Đương nhiên có cả Tử Lôi!

Nhưng mà, chuyện khiến cho tim tôi thình thịch đập lại là Tần Thái “đội đô vật quốc gia” ngoài ý muốn tham gia vào vở kich , trở thành hoàng tử sẽ hôn môi công chúa!!!

Ô ô ô ô………..ta muốn khóc rồi đây! Mỗi đêm tôi đều nằm mơ thấy một con quái thú miệng đầy máu, chảy nước miếng ròng ròng ko ngừng đuổi theo phía sau tôi la to “Để cho tôi hôn! Để cho tôi hôn…………..” Đến lúc thức dậy, tôi đã toát mồ hôi lạnh đầy người

Rốt cuộc cũng đến ngày cuối cùng, Bắc NGuyên Ái tỷ ngồi yên trên giảng đài,tay cầm kịch bản, tỏ ra cực kì nghiêm túc chỉ huy tôi, Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh. Nàng nói là để cho nhóm ba người tụi tôi diễn trước một chút để có thể cảm thụ được ko khí của ngày mai

“Diễn viên chuẩn bị sẵn sàng! Lời thoại cảnh đầu! Chuẩn bị! Sẵn sàng!”

“Gương thần hỡi gương thần, trên thế giới này ai là người xinh đẹp nhất” Hoàng hậu Kim Ánh Minh vẻ mặt lạnh lùng đứng trước gương thần Mông Thái Nhất nghiêm túc hỏi “Đương nhiên ko phải là cậu a!” Mông Thái Nhất cà lơ phất phơ nhìn lên trên trần nhàm chán , hừ hừ lẩm bẩm nói

Bình thường hắn cũng sẽ ko nguyện ý ngoan ngoãn đọc lời kịch, thêm vào đó là chuyện hôm nay tâm tình lại ko được tốt, ko chừng một lát nữa sẽ lại có một cuộc chiến tranh đẫm máu

“Cậu nói cái gì?” Kim Ánh Minh ko đổi sắc mặt, lạnh lùng nói

Quả nhiên ko sai! Cuộc chiến đã bắt đầu

“Nhìn cái gì?! Cậu có ý kiến sao?!”

“Hai người các em im miệng lại cho tôi!”Bắc Nguyên Ái tỷ bị hai tên oan gia này làm cho tức giận đến mức phải hét lên, vẫy tay ném ra hai cây phấn , nện bịch bịch vào đầu bọn họ “Tôi đã giúp các em chuẩn bị đồ diễn xuất!”

“Bổn thiếu gia ko mặc vải rách!” Mông Thái Nhất ko gật gừa nhìn một đống đồ trên bàn , bộ đồ hình tròn được chấp lại từ hai mảnh vải, một mặt màu đen, mặt mặt màu trắng bạc (đây hẳn là mặt trên của gương), hơn nữa ở phần trên còn có một cái mũ đen

“Sao lại gọi là vải rách?! Phải gọi là nghệ thuật!” Bắc Nguyên Ái tỷ liếc trắng mắt một tên ko có tế bào nghệ thuật Mông Thái Nhất

“Kim Ánh Minh, em làm sao vậy?!”

“Váy, tôi ko mặc” Kim Ánh Minh nói rõ

Bởi vì hắn nói rất rõ, Bắc Nguyên Ái tỷ đã tức giận đến nỗi đôi mắt cũng long lên!

“Em………..”

“Trừ phi cậu ta mặt trước” Kim Ánh Minh đưa ra lời nói trước khi Bắc Nguyên Ái tỷ kịp bùng nổ khiến cơn giận của nàng hạ xuống 1 bậc

“Được! Mông Thái Nhất! Em hiện tại đổi trang phục trước” Bắc Nguyên Ái tỷ liền theo lời Kim Ánh Minh chuyển hướng sang Mông Thái NHất

“Chuột chết! Nêu cậu ko muốn mặc thì cũng đừng hãm hại tôi!” Mông Thái Nhất hổn hển xốc cổ áo Kim Ánh Minh

“Buông tay” Kim Ánh Minh lạnh lùng nói

“Cậu nói cái gì?!” Mông Thái Nhất dường như muốn phát hỏa rồi

“Tôi nói là cậu buông tay!” Kim Ánh Minh dùng sức giật tay Mông Thái Nhất

Mông Thái Nhất ko để cho Kim Ánh Minh giãy dụa

Ko xong rồi! Bọn họ lại muốn đánh nhau! Tôi trong lòng căng thẳng, thân còn chưa bắt kịp phản ứng, cả người đã che chắn mặt trước Kim Ánh Minh

Mông Thái Nhất kinh ngạc nhìn tôi ngăn ở phía trước, biểu tình vốn có chút tức giận của hắn càng lúc càng trở nên khó coi

“Tránh ra!”

Ko được tránh ra , Ma Thu Thu. Tôi nhìn ánh mắt của Mông Thái Nhất, trong lòng có chút sợ, nhưng thân thể lại ko di dời

“Cô thật sự ko tránh sao!!?” Lần đầu tiên thấy Mông Thái Nhất tức giận như vậy, tôi cũng bắt đầu dao động

……………………………

Loại giằng co này khiên tôi có chút mỏi mệt , tôi ko biết vì sao lại chen ngang ở chính giữa, tôi cũng ko biết vì sao Mông Thái Nhất lại tức giận!

“Rầm!” Tôi nghe thấy một tiếng sập cửa thật mạnh, Mông Thái NHất đã biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi có cảm giác như toàn bộ sức lực đều bị mất hết, chậm rãi tôi ngồi xuống…………..

“Thu Thu, ai……….” Bắc Nguyên Ái tỷ vỗ vỗ vai tôi, rốt cuộc lại ko nói cái gì

Kim Ánh Minh lẳng lặng nhìn tôi 1 lúc, ko nói một lời cầm lấy túi xách, hướng về phía cửa mà đi. Đi đến trước bục giảng, hắn cũng thuận tay cầm cái váy màu tím kia lên……………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.