Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 149: Chương 149: Thì Ra Là Hắn Giở Trò Sau Lưng




Trong phòng ngủ, ánh sáng đèn nhỏ màu vàng quất khô héo bao trùm lên đôi vai vạm vỡ của người đàn ông.

Sanh Tiêu áp sát mặt lên gối đầu, nước mắt không ngừng tuôn ra, nóng hổi, từng nhát cắt lên những vết thương chồng chất và trái tim mệt mỏi đến vô lực của cô. Mạch Sanh Tiêu muốn cười nhưng ngay cả sức lực để nâng khóe miệng lên cũng không có. Cô xòe bàn tay ra che miệng lại, tiếng khóc đang dần dần yếu đi lại vang vọng khắp trong phòng, như một con thú nhỏ đã bị trọng thương, khiến lòng người bi thống đến thảm thiết.

Người đàn ông ngồi vào chỗ của mình tại mép giường, bàn tay vén mái tóc bị nước mắt thấm ướt ra.

Mạch Sanh Tiêu cầm lấy ngón tay thon dài của hắn, nhìn thấy bàn tay này, hình như đã tới mấy đời không được thấy.

Hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau.

"Nói cho tôi biết, tôi không phải là đang nằm mơ.” Mạch Sanh Tiêu thanh âm tràn trề cầu khẩn, cô cảm thấy đây chỉ là mơ, cô sợ nếu tỉnh lại thì sẽ không còn được thế này nữa.

Người đàn ông giữ chặt ngón tay của Sanh Tiêu, đầu ngón tay cọ nhẹ lên má cô: "Em gặp phải cơn ác mộng, bây giờ mở mắt ra, anh ở đây.”

Mạch Sanh Tiêu nước mắt chảy trôi trong tóc đen nhánh. Sau khi ba mẹ chết, cô thiết yếu học được chính là độc lập. Một đôi vai gầy yếu chống đỡ cho mình và hy vọng của chị. Cô vẫn kiêu ngạo khi tay phải bị phế, dù phải sống thật giống như con kiến, cô vẫn cảm thấy ngay cả khi trên đỉnh đầu mà một mảnh mấy đen, cô cũng có thể đẩy chúng ra để nhìn ánh trăng sáng. Sanh Tiêu đôi mắt sưng đỏ, cho đến khi Duật Tôn bị bắt, sự thật bức đến trước mặt, cô mới giật mình nhận ra, hai tay của cô nhỏ như vậy, hoàn toàn không chống đỡ được thứ gì.

Mạch Sanh Tiêu đưa tay của người đàn ông kề sát vào mặt mình, khuỷu tay cô chống đỡ tại mép giường ngồi dậy, tay phải vòng qua cô Duật Tôn, sít sao cùng hắn ôm chặt.

Ai cũng không mở miệng đánh vỡ thời khắc ninh mật này, cánh tay Sanh Tiêu thu hẹp lại, cắn lấy khóe miệng mà bật ra tiếng khóc.

Một lát sau, Duật Tôn lui người lại, gương mặt tuấn tú cùng cô hôn sâu đậm.

Miệng của cô lúc này đầy nước mắt mặn chát, bọn họ bàn tay đan vào nhau, tay kia của mạch Sanh Tiêu còn ôm trên cổ hắn, cô mặc hắn gặm nuốt, khẽ cắn, cuối cùng cũng chầm chậm đáp lại.

Lúc này như nguy hiểm khẩn cấp bị buộc đến vách núi, hơi trượt chân một chút sẽ rơi chia năm xẻ bảy.

Nhưng bọn họ hiển nhiên bất chấp tất cả những thứ này.

Khát vọng mãnh liệt hầu như muốn phá vỡ ra, bàn tay của Duật Tôn đặt sau đầu cô đã không thể chờ đợi được mà dời xuống.

"Này, có thể tạm thời tắt lửa không?” Một giọng nói từ phía cửa của một người đàn ông vang lên. Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc, buông cánh tay đang ôm cổ Duật Tôn ra, trở thành ngăn cản trước ngực hắn.

Duật Tôn nhăn lại mày kiếm, còn muốn hôn nữa. Sanh Tiêu ý thức được trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, cô vội vàng nghiêng mặt đi.

"Cậu có thấy phiền hay không?” Duật Tôn tức giận.

Từ Khiêm trong tay mang theo hộp thuốc, mặc bộ đồ màu xanh đậm là loại quần áo ở nhà, hiển nhiên đã từ trong nhà vội vàng chạy đi mới chưa kịp thay: "Cậu còn có lương tâm không vậy? Nếu không phải là sợ cậu chết đi thì tớ phải dùng tới hơn nửa đêm để đếm xem hiện trường biểu diễn sao?”

Mạch Sanh Tiêu lau sạch nước mắt, 7 ngày này nóng bức làm lòng người bực bội.

Cô lại nhìn vào, mới phát giác có gì đó không thích hợp.

Duật Tôn từ trước đến nay ghét đổ mồ hôi mà bây giờ, lại mặc áo sơ mi, bên ngoài là khoác bộ tây trang màu đen. Mạch Sanh Tiêu mặc áo tay ngắn, đối lập với Duật Tôn, mặc hoàn toàn trái mùa.

"Anh làm sao vậy?”

"Không có gì.”

Tay Sanh Tiêu dò xét về phía trước bị hắn giữ lại, nhưng ánh mắt đã có thể trông thấy ở bên eo của hắn đã đỏ thẫm vết máu. Từ Khiêm bước tới, Mạch Sanh Tiêu chăm chú nhìn kỹ, Duật Tôn trở về mặc bộ này đúng là bộ lúc trước cô để lại ở khách sạn tại Hồng Kông.

"Anh bị thương.”

"Cắt, nhặt cái mạng về không dễ.” Từ Khiêm ở bên cạnh chen miệng vào.

Duật Tôn đứng lên đi đến ghế sô pha, Mạch Sanh Tiêu theo sát phía sau: "Viên đạn đi sượt qua, bị trầy da.”

Sanh Tiêu theo hắn ngồi xuống, nghe được tiếng bước chân từ cửa truyền đến.

Nam Dạ Tước thân thể cao to dựa vào tủ rượu bên cạnh, trời sinh đã là một vẻ đẹp tà mị, Mạch Sanh Tiêu hình dung như vậy cũng không quá. Ân Lưu Khâm bộ dạng hơn người nhưng cùng Nam Dạ Tước đứng một chỗ, trong nháy mắt chắc chắn sẽ bị cái vẻ mê hoặc lòng người tà tứ kia che lấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.