Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 31: Chương 31: Thương tổn cả thể xác tinh thần




Sanh Tiêu sợ hãi, cô hét lên.

" Đồ điên, thả tôi ra, đừng......"

Y bóp cổ cô, ép cô vào một góc, chợt y lỏng tay," Em biết tôi sẽ phát điên mà còn dám làm như thế? Mạch Sanh Tiêu, hôm nay tôi không cho em nếm mùi đau khổ, chắc là em sẽ không thể nhớ lâu được."

Lưng cô cong lên bị dồn vào góc, Sanh Tiêu dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, hai cái cánh tay rủ xuống bên người, nếu y không buông tay, hai tay cô hẳn là sẽ bị thương." Tôi xin anh......"

" Bây giờ mới biết cầu xin hả?" Duật Tôn nhìn từ trên cao xuống, tư thế ngạo nghễ," Theo tôi, em đừng bao giờ có thêm suy nghĩ ve vãn thằng đàn ông nào khác nữa, có phải trong lòng em đang vui vẻ lắm không? Nếu mà còn chọc tức tôi nữa, tôi không dám hứa trước là tôi có giữ nổi bình tĩnh để mà không móc hắn ra, giẫm nát ngay trước mặt em đâu”

Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy máu tươi trào lên cổ họng, muốn nhổ ngay ra ngoài.

Cô thầm nghĩ, nhất định là kiếp trước Duật Tôn không phải người.

Mạch Tương Tư nghe được tiếng cãi nhau, lúc đi ra thì chứng kiến một màn này, hai tay cô ta cố sức tự đẩy xe về phía trước," Sanh Tiêu, Sanh Tiêu."

Nếu như nói, cái gì Mạch Sanh Tiêu cũng có thể nhẫn nhịn, những chỉ duy nhất một điều khiến cô không thể chịu đựng được, đó là tất cả sự nhục nhã của cô đều bị Tương Tư trông thấy," Chị, chị về phòng đi, về đi......"

Nước mắt không kìm được, nhẹ rơi từng giọt trong veo như chuỗi ngọc lưu ly, khuôn mặt hoàn mỹ của Duật Tôn trở lên vặn vẹo. Chật vật đứng dậy, Mạch Sanh Tiêu vẫy tay," Về phòng đi chị......"

Tương Tư dừng lại, hốc mắt phớt hồng," Vì sao anh lại đối xử với em gái tôi như vậy?"

Duật Tôn giận tái mặt, cuối cùng buông tay ra, Sanh Tiêu thấy y cất bước đi về phía Tương Tư, liền vội vàng vươn tay ra với y," Đừng thương tổn chị của tôi." Y hất tay, khuỷu tay cô đang đặt trên đàn dương cầm, bị mảnh vụn thuỷ tinh cắt vào, lập tức chảy ra vết máu tươi nhàn nhạt.

Duật Tôn đi đến trước mặt Tương Tư, y xoay người đẩy xe lăn,"Diễn cho tốt vai kẻ tàn phế của cô đi, đừng xen vào việc của người khác."

Nước mắt chan chứa đầy viền mắt Mạch Tương Tư, nghe thấy những lời y nói thì trào ra ngoài.

Sanh Tiêu gào lên đằng sau y," Duật Tôn, anh không phải là người!"

Duật Tôn nghiêng người đứng dậy, cửa chính mở ra, dì Hà ăn xong cơm tất niên ở nhà xong vừa đến, nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức há hốc miệng.

" Dì Hà, đưa cô ta vào phòng đi."

Dì Hà nhíu chặt lông mày," Vâng." Nhập gia tuỳ tục, dì Hà rất hiểu chuyện, bà không dám liếc mắt nhìn Sanh Tiêu, có lẽ là vì ngay lúc này đây trông cô khổ sở quá, vội bước về phía Mạch Tương Tư, đẩy cô ta về phòng.

" Sanh Tiêu......"

Mạch Sanh Tiêu mím chặt môi, khuỷu tay chảy ra vài giọt máu nổi bật trên da thịt trắng nõn, càng thêm quyến rũ đến mê người. Bên ngoài pháo hoa rất đẹp, nửa góc trời đều như phát sáng, cô nhớ ngày xưa, mỗi dịp tết đến, ba cô đều mua về một thùng pháo hoa rất lớn về nhà.

Hồi đó thật tốt biết bao.

Sanh Tiêu khóc thảm thiết, dáng vẻ thảm hại của cô bây giờ không bị Tương Tư nhìn thấy cũng thật tốt biết bao.

Duật Tôn quay về đứng trước mặt cô, Sanh Tiêu cảm thấy rét run lên, chốc lát lại nóng bừng như trong lò luyện đan, khó chịu sống không bằng chết, hai tay của y đỡ lấy hai vai cô đang run rẩy, tinh tế vuốt ve," Mạch Sanh Tiêu, em lúc nào cũng như vậy, tự mình chuốc lấy khổ."

Nói xong, liền đè cô ra.

Sanh Tiêu không muốn hai bàn tay bị thương, hai cánh tay vội ôm chặt lấy Duật Tôn, y mỉm cười quyến rũ, ánh mắt tà ác," Nhìn xem, em đã chán ghét tôi, vì sao bây giờ lại ôm ấp yêu thương tôi như thế?"

Y ngửa người ra, cô càng dùng sức ôm chặt y.

Dây lưng Duật Tôn lạnh buốt cọ vào bụng Sanh Tiêu, y rút dây lưng ra, không thèm quan tâm đến sự từ chối ban nãy của cô, dù cô có khô rát, không hề ướt át, y cũng sẽ chiếm đoạt lấy cô.

Cô sợ hãi, chỉ nghĩ được duy nhất một điều là bảo vệ đôi tay.

Sanh Tiêu bị Duật Tôn ôm chặt từ phía sau lưng, nhìn từ đằng xa, y vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh, khác hẳn với cô….

Y thúc sâu từng cú mạnh mẽ, nhiều lần, lưng cô đã đụng phải miếng thuỷ tinh vỡ trên kệ đàn, tuy chỉ là vết trầy da rất nhỏ, lại rất đau. Vầng trán Sanh Tiêu bắt đầu thấm đẫm mồ hôi, thanh âm rên rỉ trong cổ như sắp bật ra, nhưng cô liều mạng cắn khóe môi không chịu rên một tiếng.

Tương Tư trong phòng không yên lòng, muốn đi ra ngoài, dì Hà thấy thế, vội vã ngăn lại," Lúc này cô mà đi ra ngoài, Mạch tiểu thư sẽ càng khổ sở hơn đấy."

" Nhưng mà, tôi không thể trơ mắt nhìn Sanh Tiêu chịu khổ được."

" Cô yên tâm đi, tôi thấy, Duật thiếu bây giờ chỉ đang trút giận thôi, nhưng sẽ không làm khó Mạch tiểu thư đâu."

Duật Tôn sau khi làm xong, liền bứt ra rời đi, mất đi chỗ dựa, thân thể Sanh Tiêu mềm như nước, chân vừa chạm đất thì khuỵu xuống tựa như ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt cô đơn, hai tay cánh tay ôm lấy đầu gối lạnh như băng, tự ôm lấy chính mình.

" Tôi đã nói từ đầu rằng, em phải biết nghe lời."

Đầu Sanh Tiêu cúi xuống, tóc buông rủ che khuất cả khuôn mặt, cô ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ thế nào?

Duật Tôn không muốn nhìn dáng vẻ cô lúc này, sửa sang lại quần áo rồi liền lên lầu, Mạch Sanh Tiêu nghe thấy tiếng bước chân rời đi của y cũng không ngoái đầu nhìn, chỉ khe khẽ mở miệng, “Tôi đã nghĩ, tôi sẽ có một lễ mừng năm mới thật là vui vẻ”

Một câu ngắn ngủi, lại cay đắng như thuốc độc. Sanh Tiêu cắn chặt răng, nước mắt không nhịn được rơi rớt, hai vai cô run rẩy,ở khuỷu tay, vết máu khô uốn lượn in hằn, cả trên lưng nữa, giống như một bức tranh hoa mai nở rộ, ngạo nghễ đón gió tuyết.

Duật Tôn nhẹ hắt ra, đáy lòng rung động, run rẩy!

Đi đến đầu bậc thang, bước chân dừng lại,"Dì Hà ......"

Dì hà đang ở trong phòng Tương Tư, nghe thấy gọi mình, vội vàng chạy ra, lúc gần đi, còn xoay người dặn dò Tương Tư," Cháu đi nghỉ sớm đi, sẽ không sao đâu, yên tâm, sáng mai thức dậy coi chưa có chuyện gì xảy ra là được, à mà, vì Mạch tiểu thư, xin cháu ngàn vạn lần đừng có ra ngoài.”

Lúc về đến đây bà cũng đôi phần đoán ra chuyện xảy ra, bây giờ người mà Sanh Tiêu sợ phải đối mặt với nhất chính là chị gái mình.

“Dì Hà….” Thấy cô càng không ổn, y gào lên gọi.

" Đến đây, đến đây." Dì Hà vội vàng kéo cửa, chân trước chân sau chạy ra, nhưng vẫn không quên quay đậu lại, " Nhớ kỹ nhé." Nói xong, liền đi ra.

" Duật thiếu, có việc gì vậy?"

Duật Tôn thấy bà đi ra, thì mới lên lầu, không nói thêm gì.

Dì hà hiểu ý của y, bà nhìn thấy Sanh Tiêu ngồi trước đàn dương cầm, trong lòng thấy thương cô nhiều.

Bên ngoài, bầu trời trong trẻo trước kia, chẳng biết từ lúc tuyết đã rơi, rơi mãi chẳng ngừng, càng ngày càng dày hạt, Sanh Tiêu giương mắt nhìn, cây xanh bên ngoài Hoàng Duệ Ấn Tượng đã bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, có mấy cành cây nhỏ yếu ớt, cô lo nó không chịu nổi, liệu có vì tuyết nặng mà gãy không?

Dì Hà phủ chiếc áo tắm lên người cô, Sanh Tiêu run lên, quay đầu lại.

Hai mắt cô sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, bà còn nhớ rõ hôm nay lúc bà rời đi, Sanh Tiêu cười tươi như hoa đào, sao mà mới có một lúc, thành ra......

Mạch Sanh Tiêu trông thấy thương yêu trong mắt dì Hà, nước mắt, rơi.

Cô hỏi," Vì sao chứ?"

Tại sao y phải đối xử với cô như vậy?

Dì Hà thở dài, ôm lấy hai vai Sanh Tiêu dìu cô đứng lên, vì ngồi một chỗ quá lâu, hai chân cô đã cứng ngắc, lúc đứng lên, mấy lần thiếu chút nữa té ngã. Dì Hà dìu cô vào phòng tắm, tắm rửa cho cô, Sanh Tiêu như một con búp bê bị rút mất linh hồn, để mặc dì Hà kéo tay kéo chân.

Trên lưng tuy có vết trầy da rất nhỏ, Dì Hà bôi thuốc cho cô, Mạch Sanh Tiêu nhịn đau rất tốt, liều mạng cắn khóe miệng.

" Nếu đau, cháu cứ kêu lên đi."

Nước đậu đầy trên mặt Sanh Tiêu, đôi mắt nhắm chặt, không mở ra được, nước trên mặt cô chẳng cách nào phân biệt nổi đâu là nước tắm đâu là nước mắt nữa.

Cô sẽ không kêu, trừ Mạch Tương Tư, chẳng còn gì có thể làm tim cô đau nữa.

Dì Hà dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, mấy lần thúc giục Sanh Tiêu lên lầu nghỉ ngơi, cô gật đầu đồng ý cho có lệ rồi bảo dì Hà về phòng nghỉ trước.

Sanh Tiêu không lên lầu, cô mặc áo tắm mỏng manh, mở cửa sổ sát đất ngoài ban công.

Gió lạnh quất vào mặt, Sanh Tiêu lạnh run rẩy, cô ngồi lên chiếc trường kỷ, nghe tiếng pháo vang từ bên ngoài Hoàng Duệ Ấn Tượng. Náo nhiệt, vui vẻ quá, cô cười, mới phát hiện ra khuôn mặt như bị dao cứa phải, dù cử động nhỏ cũng đau dữ dội.

Sau lưng truyền đến âm thanh nho nhỏ, cô xoa xoa con mắt," Dì Hà, không phải dì đi ngủ trước rồi sao? Cháu sẽ lên lầu ngay thôi."

" Sanh Tiêu."

Lưng cô cứng đờ, cuống quít quay đầu lại," Chị."

Tương Tư ngay phía sau cô, Mạch Sanh Tiêu vội vàng đứng lên," Sao chị lại ra đây? Ở đây lạnh lắm, chị mau vào đi."

" Sanh Tiêu," Mạch Tương Tư cầm tay của cô, cùng ngồi bên ngoài với cô, "Em đừng như vậy, chị biết rõ trong lòng em khó chịu, chị là chị của em, em đừng gạt chị chuyện gì nhé."

" Chị," Sanh Tiêu nhắm mắt, không dám nhìn chị," Em thật sự không sao đâu mà, anh ta, thường thì không đối xử với em như vậy."

" Sanh Tiêu, ngày trước chị không nên ép em đồng ý, chị không ngờ, em sẽ sống khổ sở như thế.”

" Chị," Cô cười gượng," Không phải như thế, nếu chị không khuyên em, có lẽ bây giờ em còn đang bị giam trong tù, cuộc đời em mới thật sự là bị huỷ hoại."

" Chị em mình rời khỏi đây thôi, giống như trước kia, chị bằng lòng nằm mãi trong viện cũng không muốn em phải gánh nhiều đau khổ như thế….”

Mạch Sanh Tiêu xoay người ngồi ở trên mặt ghế, hai đùi đã đông cứng, Tương Tư đẩy xe lăn về phía trước, để em gái tựa ở vai mình," Chị rất nhớ lúc ba mẹ còn sống."

Cô nghiêng đầu đi, Sanh Tiêu nhắm chặt hai mắt lại, vờ như đang ngủ.

"Sanh Tiêu," hai mắt Tương Tư nhìn thẳng, ngẩng đầu, "Nếu chân của chị khá hơn thì thật tốt, chị không cần dựa vào em, chị có thể tự nuôi sống chính mình, sẽ không là gánh nặng của em, thế thì...... Em có thể sống cuộc sống mà mình muốn."

Cô ta biết, Sanh Tiêu không ngủ.

Mạch Sanh Tiêu xúc động, cánh mũi cay cay, dòng lệ từ đôi mắt nhắm chặt lặng lẽ chảy xuống.

Sáng hôm sau Duật Tôn tỉnh lại, đi qua phòng Sanh Tiêu cố ý vào nhìn, bên trong không một bóng người, không hề có dấu hiệu gì hôm qua giường có người ngủ, y chau mày, đi xuống lầu, mới phát hiện Mạch Tương Tư không trong phòng.

Y hừ lạnh một tiếng," Để tôi xem em trốn đi đâu!" Nói xong, liền cầm lấy áo khoác đi ra phòng ngoài.

Khi đi qua phòng khách, khóe mắt lơ đễnh miết đến một bóng dáng quen thuộc, Duật Tôn dừng chân, chỉ thấy Mạch Sanh Tiêu mặc áo tắm rộng thùng thình, đang ngồi ở trên ban công. Bên ngoài gió rét thấu xương, cô không sợ sẽ bị đông lạnh sao?

Lòng y chợt bực bội, đi nhanh ra ban công, Tương Tư cũng híp mắt đang ngủ, nghe được động tĩnh, vội ngẩng đầu.

" Ở đây làm cái gì?"

Duật Tôn đưa tay, đẩy vai Mạch Sanh Tiêu, chỉ là nhẹ nhàng dùng sức, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, liền ngã sấp xuống, chỉ phát ra tiếng hừ hừ rất nhỏ mà không chút giãy dụa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.