Chim Trong Lồng

Chương 89: Chương 89: Biệt Ly




Editor: Đinh Hương

Beta: Tửu Thanh

Cuối hè, trời nóng suốt đêm.

Cuối cùng thì cuộc nổi loạn của Hỏa giáo cũng bị dẹp tan, non sông lại được thanh bình. Cảnh sầm uất ồn ào trên đường phố Thái Diên lại tái hiện lần nữa.

Một chiếc xe ngựa chạy qua năm cổng Vi Sơn, xuyên qua những con đường náo nhiệt rồi chạy thẳng tới phủ Cạnh Lăng vương. Mới đi được nửa đường thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa truyền tới từ phía đối diện, hóa ra là một vị tướng lĩnh trẻ tuổi đang giục ngựa chạy tới.

“Cuối cùng cũng tới rồi.”

Tống Chẩm Hà siết dây cương, tung người xuống ngựa, hắn đi vài bước tới trước chiếc xe ngựa rồi đưa tay ra muốn vén tấm rèm lên, “Suốt chặng đường muội có ổn không? Huynh đã tính toán thời gian hết rồi nên mới vội sai người đưa thư tới gọi muội về nhà sớm đấy.”

Nói đến “về nhà”, trên gương mặt em bé của Tống Chẩm Hà lập tức đầy vui vẻ.

“Tống tướng quân, đang ở giữa đường phố, sợ là không ổn lắm đâu ạ.” Phu xe hơi bối rối nhìn trước nhìn sau, “Tiểu nhân sợ lát nữa sẽ có khách quý tới...”

“Cũng phải!” Tống Chẩm Hà bật cười, “Do ta không chịu được, muốn gặp muội muội luôn nên mới vội vã chạy tới đây. Đã lâu lắm rồi Thái Vi mới trở về Thái Diên khiến trong lòng ta rất vui mừng.”

Dứt lời, hắn lại lên ngựa lần nữa, chậm rãi đi bên cạnh xe ngựa rồi thỉnh thoảng hỏi han vài câu bên cửa xe ngựa.

“Muội còn nhớ không? Phía trước con đường này chính là nhà của chúng ta đấy. Năm đó mẫu thân thích nhất là dẫn muội ra ngoài chơi, nói là đi ngắm trăng gì đó. Có lần suýt nữa bị đâm vào xe ngựa, mẫu thân gần như muốn đập cả nhà người ta bằng tay không luôn đó...”

Một lúc sau, trong xe ngựa truyền ra tiếng nói yếu ớt.

“Thái Vi... không nhớ rõ cho lắm.”

Tuy giọng nói của nàng ấy rất nhỏ nhưng Tống Chẩm Hà vẫn nghe được tiếng nghẹn ngào.

Hắn và Tống Thái Vi vốn họ Diêu, là đời sau của Diêu gia trong kinh thành. Khi Tiên đế băng hà, Hào Châu vương thừa dịp hỗn loạn gán cho Diêu gia tội mưu phản, sau đó Diêu tướng quân và Diêu đại phu nhân đều qua đời, hai huynh muội bọn họ phải sống lang thang, cuối cùng lấy họ “Tống” để sống bên cạnh Tiêu Tuấn Trì.

Vì muốn nhổ cỏ tận gốc mà những năm nay, thỉnh thoảng Hào Châu vương cũng muốn ra tay diệt trừ huynh muội bọn họ. Chẳng qua phủ Cạnh Lăng vương được bảo vệ rất nghiêm ngặt nên hắn ra tay không được thuận lợi lắm. Nhiều năm sau, Hào Châu vương phải mượn tay Hỏa giáo mới thành công.

Chỉ có điều bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, Hào Châu vương phải vào ngục, Phí Mộc Hô bị chém chết, chuyện mưu phản năm đó cũng đã tra rõ sự thật, Diêu gia được giải oan và lấy lại ánh hào quang năm xưa. Cho nên Tống Chẩm Hà mới sai người vất vả đón muội muội về nhà.

Đáng tiếc, lúc mà Tống Thái Vi rời xa Thái Diên thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, bây giờ trở về cũng không nhớ rõ Thái Diên là bao.

Hai người tới trước phủ Cạnh Lăng vương, Tống Chẩm Hà đỡ muội muội mù lòa xuống xe ngựa, dẫn nàng ấy đi gặp Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu. Đúng lúc hai phu thê họ đang ở đây, còn có cả Thế tử Tiêu Du Chương nữa nên trong sân vô cùng náo nhiệt.

“Hai ngày trước ta đã muốn sai Chẩm Hà đón ngươi về rồi, rốt cuộc hôm nay Thái Vi cũng tới.” Khương Linh Châu nói tiếp, “Nhưng bây giờ Thái Diên hơi hỗn loạn, e là ta không thể chơi với ngươi được.”

“Không dám làm phiền Vương phi nương nương.” Tống Thái Vi hơi hoảng sợ, “Kính xin nương nương tha thứ cho việc ngày đó. Sở dĩ lúc ở Cạnh Lăng, đều tại Thái Vi nên Vương phi nương nương mới bị bắt đi...”

Khương Linh Châu hơi khựng lại, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra chuyện nàng ấy đang nói tới là chuyện nàng bị bắt đến Triệu thành.

“Ngươi không nói thì ta cũng quên mất rồi. Chuyện nhỏ thế này thì tính toán làm gì?” Giọng nói của Khương Linh Châu rất nhẹ nhàng, dường như không để ý chút nào, “Nếu không đến Triệu thành, có khi ta còn không được gặp hoàng huynh đấy.”

Tống Thái Vi nghe thấy vậy trong lòng càng thấp thỏm không yên.

Chuyện lớn như vậy mà Vương phi nương nương chỉ nói là “chuyện nhỏ” khiến Tống Thái Vi cảm thấy cực kỳ khó tin.

Hai người bọn họ nói chuyện một lúc thì bỗng nhiên Tiêu Du Chương ngẩng đầu ê a vài tiếng như muốn nói gì đó. Khương Linh Châu sai vú già ẵm con đi rồi nói: “Đúng rồi, Thái Vi còn chưa biết nhỉ? Đứa bé này được Vương gia đặt tên là “Du Chương”, nhũ danh là “Xuân Nhi“. Nếu Thái Vi ở lại Thái Diên thì chắc là sau này phải thường xuyên gặp tên nhóc này rồi.”

Tống Thái Vi nhận ra trong lời nói của Khương Linh Châu không có ý trách móc, vẫn dịu dàng như xưa thì mới yên tâm. Tuy nàng ấy không nhìn thấy nhưng vẫn nghe được tiếng ê a của đứa bé, bỗng cảm thấy vô cùng đáng yêu.

“Chúc mừng Vương phi nương nương.” Trong lòng Tống Thái Vi thầm nói.

Từ đầu đến cuối Tống Thái Vi không dám hỏi han về một người, chỉ sợ sẽ chạm vào nỗi đau của người khác. Dù trong lòng nàng ấy luôn nhớ tới nhưng cũng không dám mở miệng thốt ra cái tên đó.

Chờ đến khi ra khỏi phủ Cạnh Lăng vương, Tống Chẩm Hà lập tức dẫn nàng ấy về Diêu gia. Diêu gia đã thay đổi, vì hai mắt của nàng ấy không nhìn được nên Tống Chẩm Hà đã thuê mấy nha hoàn, bà tử cẩn thận và biết điều một chút, chỉ sợ họ hầu hạ không chu đáo sẽ va vào nàng.

“Thái Vi, đây là phòng của muội. Muội cứ yên tâm ở đi. Ngày mai dậy sớm tiễn một người lên đường nhé.” Tống Chẩm Hà đưa nàng ấy về phòng, cất giọng đầy xúc động: “Chắc chắn là muội rất muốn gặp người đó.”

Hắn vừa nói xong thì trong lòng Tống Thái Vi lập tức biết rõ người kia là ai.

Là Phó Huy.

Tống Thái Vi gật đầu rồi men theo vách tường trở về phòng. Bên cạnh, ngoài giọng nói của tỳ nữ còn có giọng nói căng thẳng của đám nha hoàn khác, nàng chưa từng được đối xử như vậy.

“Tiểu thư! Nhấc chân lên! Nhấc chân lên!”

“Đi bên này nhé, để nô tỳ đỡ tiểu thư...”

“Tiểu thư muốn uống trà ạ?”

Tuy đã không còn nhớ rõ cảnh sầm uất náo nhiệt của thành Thái Diên nữa, nhưng khi vừa bước vào Diêu gia, Tống Thái Vi lập tức cảm thấy nơi này chính là nhà của mình. Hơn nữa, dường như những chuyện xưa mơ hồ đang đồng loạt hiện lên.

***

Tống Thái Vi nghỉ ngơi một đêm, hôm sau từ sáng sớm đã có người gọi nàng dậy. Sau khi hầu hạ rửa mặt xong thì lập tức giúp nàng chải tóc. Tống Thái Vi chỉ nghe tiếng động của mấy chiếc trâm cài tóc, sau đó là tiếng chải tóc của đám nha hoàn.

“Tiểu thư thích kiểu tóc thế nào ạ? Bây giờ những cô nương ở Thái Diên đều thích học theo kiểu búi tóc Vãn Nam của Vương phi nương nương. Tiểu thư lại vô cùng xinh đẹp, người có muốn thử một lần không ạ?”

“Ta... không dám chọn những kiểu như thế đâu.” Tống Thái Vi hơi xấu hổ, “Uổng cho tài năng của ngươi quá. Ngươi chỉ cần chải cho đẹp là được rồi, ta cũng không nhìn thấy gì mà.”

“Mặc dù tiểu thư không nhìn thấy nhưng người trong lòng vẫn muốn nhìn mà.” Nha hoàn kia không để ý lắm, cười nói, “Chẳng phải có câu nói phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu sao ạ?”

Trang điểm xong xuôi thì lập tức có người tới đón nàng lên xe ngựa. Xe ngựa đi ngang qua những ngõ phố vừa mới tỉnh giấc của Thái Diên, cuối cùng dừng lại ở một bến đò. Tiếng nước chảy róc rách, chiếc lá bay theo làn gió cuốn. Ở bến đò có một người đàn ông đeo bọc hành lý trên vai đã đứng chờ từ sớm.

“Phó đại ca, huynh xem đệ dẫn ai tới này?”

Tống Chẩm Hà cười ha hả bước lên phía trước nói.

Phó Huy đang đứng ở bến đò, thấy vậy thì hơi bối rối: “Không phải đã nói rồi sao? Đừng dẫn muội ấy tới, tránh để muội ấy...”

“Trước mặt muội muội của đệ, huynh cũng không biết xấu hổ mà nói câu này à?” Tống Chẩm Hà không cho là vậy, “Đệ biết hai người có lời muốn nói, nếu lúc này không nói, sợ là phải đợi lần sau gặp mặt. Mà cũng không biết đến khi nào nữa nên đệ mới dẫn muội ấy tới đây.”

Sóng nước lăn tăn ập vào bờ. Mấy con chim biển giương cánh bay ngang qua, hai cánh xẹt qua mặt nước như muốn chìm vào lòng sông. Gió sông thổi vù vù làm áo choàng của Phó Huy tung bay như múa. Hắn nhìn cô nương trước mặt, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.

Sau khi từ biệt ở Cạnh Lăng, hai người bọn họ chưa gặp lại lần nào.

Bây giờ gặp lại, lại là lúc từ biệt.

Vốn có ngàn vạn lời muốn nói... nào là xin lỗi, thổ lộ, tỏ tình, tạm biệt, mong đợi. Nhưng vào giờ phút này, hai người lại không nói nên lời.

“Phó đại ca, huynh muốn đi đâu?” Tống Thái Vi hỏi.

“Vương gia thương xót nên không xử phạt huynh, chỉ sai huynh quay về Hỏa giáo đảm nhận chức vụ của Phí Mộc Hô thôi.” Phó Huy đáp.

Hỏa giáo nổi loạn khiến Tiêu Tuấn Trì hiểu rõ được lực lượng khó lường của giáo chúng. Vì đề phòng lại có người giống như Hào Châu vương lợi dụng Hỏa giáo làm loạn, Tiêu Tuấn Trì quyết định tiếp nhận Hỏa giáo rồi phái Phó Huy đến đó.

Người lái đò không còn kiên nhẫn chờ đợi được nữa, ông ta nhấc chiếc mũ rộng vành lên rồi thúc giục: “Khách quan à, ngài có đi không thế? Nếu muộn quá thì tối nay không đến được Giang Môn đâu.”

Phó Huy bối rối xoay người đáp: “Đến ngay đây.”

Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn nhìn Tống Thái Vi.

Cuối cùng đến lúc không thể không lên thuyền thì Tống Thái Vi mới mở miệng. Nàng vừa nói vừa sửa lại búi tóc, vuốt tóc rối bên tai.

“... Phó đại ca.”

“Sao vậy?”

“Hôm nay trông búi tóc của Thái Vi... có đẹp không ạ?”

“Đẹp lắm.”

Tiếp đó, người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc đen khoác áo bào trắng bước lên thuyền. Người lái đò ngáp một cái, gỡ chiếc nón rộng vành xuống rồi lập tức rời đi. Sóng nước nhấp nhô đưa con thuyền đi xa.

Chốc lát sau, Tống Thái Vi chỉ còn nghe thấy tiếng nước sông chảy róc rách mà thôi.

Loáng thoáng có tiếng thổi lá vang lên, hình như là khúc “Hồng Đậu”, cũng không biết có phải nàng nghe nhầm không.

Đậu đỏ nơi phương Nam,

Xuân đến cành bừng nảy

Mong chàng luôn giữ lấy,

Vật này gửi nhớ mong.

***

Điện Hàm Chương.

Tiêu Vũ Xuyên nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, trên gương mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Tiêu Vũ Xuyên vô cùng gầy gò, bây giờ đã không còn phong thái nhanh nhẹn như ngày xưa mà chỉ còn lại vẻ ốm yếu tiều tụy. Hoàng bào khoác trên người hắn trông có vẻ rất trống vắng.

“Tam thúc, thúc thật sự không muốn sao?” Hắn dựa vào gối mềm, lên tiếng: “Ngày mai trẫm có thể đổi ý đấy.”

“Thần không dám mong muốn.” Ngón tay của Tiêu Tuấn Trì nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, bình thản nói, “Ngôi vị Hoàng đế do Tiên đế để lại cho bệ hạ, sao có thể nói nhường là nhường được? Thiên hạ này là thiên hạ của bệ hạ, thần không dám mong muốn.”

“Đừng nói mấy lời hoa mỹ đó.” Tiêu Vũ Xuyên thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm, “Bây giờ trẫm chỉ là kẻ tàn phế, chính là thời cơ tốt để thúc nắm giữ quyền hành. Không phải phụ hoàng thường nói câu “Thời gian không chờ đợi người” sao? Qua hôm nay có thể sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa đâu.”

“Thần không dám mong muốn.” Tiêu Tuấn Trì vẫn trả lời như thế, biểu cảm không thay đổi, “Thật không dám giấu, so với việc nhận lấy ngọc tỷ từ tay bệ hạ, thần muốn ở nhà chơi với con trai hơn.”

Tiêu Vũ Xuyên im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng hắn mới mở miệng: “Nếu thúc đã không muốn, vậy cứ bỏ đi, kẻ tàn phế như trẫm tiếp tục ngồi trên long ỷ là được chứ gì.”

Tiêu Tuấn Trì đồng ý, lúc này mới cáo từ Tiêu Vũ Xuyên rồi rời khỏi Tây cung.

Trở về phủ Cạnh Lăng vương, chỉ thấy Khương Linh Châu đang đọc thư, hắn hỏi: “Đại cựu viết thư tới à? Chê bai ta đã làm Vương phi mang thai đúng không?”

Khương Linh Châu không để ý tới hắn, trên mặt lộ rõ vui mừng.

“Chàng đoán xem là thư của ai?” Nàng hỏi.

“Đại cựu.”

“Không phải, Vương gia đoán lại xem!”

“Nhị... nhị cựu?”

“Đoán lại nữa xem.”

“Vương phi, ta không đoán ra.”

Lúc này Khương Linh Châu mới cười híp mắt nói: “Là Na Tháp Nhiệt Cầm viết.”

“Cách Hồ Na...” Tiêu Tuấn Trì hơi khựng lại rồi hỏi: “Nàng ta còn sống à? Đều ổn cả chứ?”

“Nàng ấy nói tất cả đều ổn.” Khương Linh Châu cúi đầu, đọc lại lá thư lần nữa, “Bây giờ nàng ấy đã trở về Ô Mục Thấm rồi, không liên quan đến nước Ngụy nữa. Nàng ấy còn nói nàng ấy bắt được một hòa thượng ở trong chùa, bắt hắn nấu cơm giặt giũ cho mình, hòa thượng kia chạy trốn rất nhiều lần nhưng hôm nay lại bị nàng ấy bắt tiếp, nói chung là mệt đấy.”

“Hòa thượng...? Nấu cơm giặt giũ?” Tiêu Tuấn Trì nghe xong thì vô cùng khâm phục, “Không hổ là Na Tháp Nhiệt Cầm, làm chuyện gì cũng khác người! Dám ra tay với cả hòa thượng!”

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Khương Yến Nhiên: Ta mới nói sai có một chút thôi, chẳng lẽ muội phu định lôi chuyện đó ra trêu ta cả đời à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.