Editor: Đinh Hương
Beta: Tửu Thanh
Thấy tình thế đột ngột thay đổi, trong lòng Tiêu Phi Túc không khỏi nghi ngờ Lục Hoàng hậu ở trong cung.
Chẳng lẽ Lục thị phản bội hắn ư?
Mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Phi Túc chảy xuống nhưng do cơ thể cứng ngắc nên chưa thể lau đi được, lòng liên tục nghĩ về chuyện của Lục Hoàng hậu. Lục Hoàng hậu cũng chẳng thèm kìm nén gì cả, lúc Tiêu Vũ Xuyên triền miên trên giường bệnh, nàng ta lập tức dan díu với con hát Tần Lệnh Khanh. Tiêu Phi Túc lấy chuyện này làm nhược điểm, sai khiến Lục Hoàng hậu làm theo ý mình.
Nếu phản bội hắn, chẳng phải là Lục Hoàng hậu muốn trở thành trò cười trước cả thiên hạ sao?
Hay là...
Lục thị này đã có mưu đồ muốn Tiêu Phi Túc thất bại để từ nay về sau hắn không thể nói ra chuyện này được nữa?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tiêu Phi Túc lập tức chấn động. Hắn cười gượng, đứng chắp tay nói với Tiêu Tuấn Trì: “Tam đệ nói gì vậy? Ngọc tỷ do Vũ Xuyên tự tay ấn lên, sao có thể giả được? Trẫm biết trong lòng Tam đệ còn chưa tin lắm, có điều, dù sao Tam đệ đã không còn là Nhiếp Chính vương nữa, đâu có lý do gì mà can thiệp vào chuyện của Vũ Xuyên.”
Trong mắt Tiêu Tuấn Trì thấp thoáng ý cười, hắn cất giọng: “Có phải là đồ giả hay không thì lấy dấu ngọc tỷ ra nhìn là biết thôi. Tuy nhìn qua rất giống nhưng cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ thấy sự khác biệt ngay.”
Dường như Tiêu Tuấn Trì đã chuẩn bị đầy đủ, hắn vỗ tay một cái, lập tức có người hầu mang đống tấu chương mà trước đây hắn đã phê duyệt xong lên. Hắn mở tấu chương ra, ngón tay lướt qua dấu ngọc tỷ đỏ chót, dừng lại ở một góc rồi nói, “Nhị ca, huynh nhìn kĩ ở đây này, có phải sứt mất một góc không?”
Ánh mắt của Tiêu Phi Túc dừng thật lâu trên gò má của Tiêu Tuấn Trì. Một lúc sau, hắn mới cực kì không tình nguyện rời mắt đi. Nhìn kĩ phía dưới thì quả thật là vậy. Chỗ bị sứt này cực kì nhỏ, nếu không phải cả ngày lẫn đêm được sờ ngọc tỷ thì chắc chắn không thể biết được.
“Chuyện này...” Mồ hôi của Tiêu Phi Túc tuôn ra như mưa, trái tim điên cuồng đập.
Không ai ngờ được rằng tình thế trước mắt lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Mất ngôi vị Hoàng đế là chuyện nhỏ, nếu tội danh ngụy tạo thánh chỉ bị người trong thiên hạ biết được thì đó là tội không thể tha thứ, Tiêu Tuấn Trì sẽ dùng lý do này để hạ gục hắn.
Đến nước này rồi thì tuyệt đối không thể thua được!
Ánh mắt của Tiêu Phi Túc rơi vào một ông lão trên bàn tiệc. Ông lão râu tóc bạc phơ với sắc mặt cương nghị kia chính là phụ thân của Hào Châu Vương phi Hà Uyển Thanh, một trong bốn phụ chính đại thần - Hà đại nhân.
Thấy ánh mắt của Tiêu Phi Túc, Hà đại nhân cực kỳ kinh ngạc.
“Vương, Vương gia…” Hà đại nhân vuốt chòm râu, từ cuống họng già nua khẽ run rẩy gọi một tiếng nhưng ánh mắt của Tiêu Phi Túc vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta. Hà đại nhân đi theo Tiêu Phi Túc đã lâu, đương nhiên ông ta hiểu rõ ý của Tiêu Phi Túc, Vương gia đang muốn từ bỏ ông ta.
Sắc mặt Hà đại nhân đầy thất vọng, ông ta lập tức vén vạt áo lên, thân hình già yếu lọm khọm quỳ xuống đất, cất giọng đau xót: “Cạnh Lăng vương bớt giận. Chuyện này không liên quan gì đến Hào Châu vương cả, là tội thần tự ý làm giả ngọc tỷ...”
Sắc mặt Tiêu Phi Túc đầy kinh ngạc, hắn cướp lời: “Hà đại nhân! Sao ngươi có thể hành động lỗ mãng như vậy? Thân thể Vũ Xuyên có ốm yếu thế nào, không để ý tới triều cương ra sao, dù ngươi vì xã tắc nước Ngụy cũng không thể làm thế được! Như vậy thì sao ta có thể đối mặt với Đại ca ở trên trời đây?!”
Hà đại nhân quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt giàn giụa: “Vương gia, tội thần tự biết đây là tội không thể tha. Có điều, đúng là Hào Châu vương không liên quan gì cả, mong Cạnh Lăng vương đừng trách móc Hào Châu vương...”
Vở kịch này quá hay, còn hay hơn cả của gánh hát Ngũ Vân nữa.
Dường như Tiêu Phi Túc đang suy nghĩ điều gì đó, gật đầu nói: “Hà đại nhân, ngươi dám giả truyền thánh chỉ. Ngươi biết đây là tội lớn tày trời không? Nếu bị phán tội thì sẽ tru di cửu tộc đấy.”
Nước mắt của Hà đại nhân rơi mãi, ông ta quỳ gối không đứng lên nhưng vẫn cắn răng đáp: “Tội thần bằng lòng chịu phạt! Nhưng Hào Châu vương thực sự không liên quan đến việc này!”
Tiêu Phi Túc dần thu lại vẻ kinh ngạc, hắn tỏ ra xót xa rồi nhìn về phía Tiêu Tuấn Trì, nói: “Tam đệ, ta không ngờ Hà đại nhân lại giả truyền thánh chỉ. Nhưng thực sự Vũ Xuyên cũng vô lý quá, Hà đại nhân quan tâm đến thiên hạ, nỗi sầu lo này có thể hiểu được...”
Hắn chưa nói hết câu thì một giọng nữ sắc bén lập tức vang lên.
“Tiêu Phi Túc!”
Tiêu Phi Túc hơi ngạc nhiên, chỉ cảm thấy lỗ tai rung lên. Hắn nghiêng đầu thì nhìn thấy bóng dáng của Hà Uyển Thanh xuất hiện trong đám người. Sức khỏe của nàng ta còn chưa ổn định, sắc mặt trắng bệnh, dáng vẻ tiều tụy không thể tả nổi. Nhưng lúc này, trên gương mặt mỏng manh và hốc hác của nàng ta lại bị che phủ bởi vẻ oán hận.
“Chàng muốn bỏ rơi Hà gia của thiếp sao?” Hà Uyển Thanh nhìn Tiêu Phi Túc chằm chằm, ánh mắt không hề nao núng.
“Vương phi có ý gì?” Tiêu Phi Túc nhíu mày, trong giọng nói rất mất kiên nhẫn, “Thiên tử có tội thì cũng phải trị tội như dân thường. Hơn nữa Hà Vinh là đại thần nhưng lại phạm tội lớn như vậy. Cho dù Hà Vinh là phụ thân của nàng, bổn vương cũng tuyệt đối không khoan dung. Người đâu, đưa Vương phi về đi!”
Hắn vừa ra lệnh, lập tức có mấy bà tử bước đến kéo cánh tay của Hà Uyển Thanh đi. Hà Uyển Thanh giãy giụa, vẻ mặt đầy cay nghiệt, nàng ta nói với Tiêu Phi Túc: “Tiêu Phi Túc, chàng cưng chiều tiện nhân Bình thị kia làm phí hoài mười năm tuổi xuân của thiếp, hại thiếp mất con còn chưa hết, bây giờ lại muốn bỏ rơi Hà gia nữa sao? Chàng có biết gia tộc Hà thị của thiếp đã phải vất vả biết bao nhiêu vì con đường mà chàng chọn không?”
Lời chất vấn của nàng ta làm Tiêu Phi Túc phải nghiêng đầu đi.
Đương nhiên Tiêu Phi Túc biết rằng hắn có thể leo lên được địa vị ngày hôm nay cũng nhờ công sức không nhỏ của gia tộc Hà thị. Nhưng bây giờ là thời điểm rất đặc biệt, nếu không bỏ binh giữ tướng thì những đau khổ nhiều năm qua sẽ bị phá hủy trong một ngày. Bên cao bên thấp, sao Hà Uyển Thanh lại không hiểu vậy?
“Do Hà Vinh giả truyền thánh chỉ trước!” Tiêu Phi Túc hạ quyết tâm nói, “Vương phi, nàng trở về phòng đi.”
Câu nói này như cắt đứt ngọn cỏ cuối cùng trong lòng Hà Uyển Thanh. Nàng ta hét ầm lên, nhìn Tiêu Tuấn Trì đầy tuyệt vọng rồi nói: “Cạnh Lăng vương, không phải đệ muốn chiếc chìa khóa này sao? Tẩu đã lấy được rồi, đệ cầm lấy đi.”
Nàng ta vừa dứt lời, xung quanh đều im phăng phắc.
Tiêu Phi Túc vô cùng khiếp sợ, lắp bắp hỏi: “Chìa khóa... chìa khóa gì?”
“Thiếp có biết đây là chìa khóa gì đâu.” Nét mặt Hà Uyển Thanh đầy châm biếm, “Thiếp chỉ biết Cạnh Lăng vương muốn lấy chìa khóa này thì thiếp lấy cho đệ ấy thôi. Tiêu Phi Túc, chàng muốn Hà gia của thiếp chết trước, sau đó khi leo lên Đế vị thì bỏ rơi thiếp và lập Bình thị à, không có cửa đâu!”
Nàng ta giận dữ thốt ra những lời đó như ác quỷ Tu La khiến đàn ông nhìn thấy cũng phải hoảng sợ. Tiêu Phi Túc cũng vậy, hắn lùi ra sau một bước, chỉ cảm thấy dường như mình chưa bao giờ biết đến người thê tử kết tóc này.
Năm đó khi nàng ta còn trẻ, Tiêu Phi Túc cũng rất thích nàng ta. Chỉ là chút thương yêu này lại không đủ thỏa mãn Hà Uyển Thanh. Nàng ta ghen tị với mỗi người phụ nữ mà Tiêu Phi Túc gần gũi, càng ngày càng kiểm soát chặt chẽ hơn. Dần dần khiến Tiêu Phi Túc xa cách nàng ta. Cho đến một ngày, hắn nghe được tiếng sáo du dương kia rồi gặp được cô nương yếu đuối hiểu lòng người, sau đó đã chìm sâu vào không sao dứt ra được.
“Tẩu tẩu đã lấy được chìa khóa rồi ư?” Khương Linh Châu mỉm cười, hoàn toàn không sợ những người hầu vạm vỡ kia, khẽ nói, “Nếu đã thế, tẩu giao cho muội là được. Tẩu tẩu không tin Hào Châu vương, chẳng lẽ không tin muội luôn sao?”
Thật ra Hà Uyển Thanh không tin ai cả, nàng ta chỉ tin bản thân mình thôi.
Nhưng giờ đây ván đã đóng thuyền, Hà Uyển Thanh quyết định lật bài ngửa với Tiêu Phi Túc, đã không còn đường lui nữa rồi. Nàng ta cắn môi, thoát khỏi tay người hầu, lấy trâm cài tóc từ trong tay áo ra.
Thấy chiếc trâm cài rơi vào tay Khương Linh Châu, Hà Uyển Thanh lập tức nở một nụ cười quái dị.
Tiêu Phi Túc, cả đời này chàng đừng hòng leo lên ngôi vua.
Chàng đừng hòng!
Chàng đừng hòng!!!
“Đệ muội, muội làm gì vậy?” Tiêu Phi Túc từ từ khôi phục lại hô hấp, hắn nở nụ cười cứng ngắc, hỏi: “Chỉ là chiếc trâm cài tóc thì có thể làm được gì chứ?”
Khương Linh Châu di chuyển mấy chiếc lá bạc trên cây trâm rồi nhẹ nhàng xoay một cái, chiếc trâm lập tức tách ra làm đôi. Một chiếc chìa khóa màu vàng được làm bằng đồng rơi ra.
“Chẳng lẽ Hào Châu vương không biết ư?” Khương Linh Châu vẫy tay, Bạch Lộ lập tức nâng chiếc hộp kim loại mà Ứng Quân Ngọc đã làm ra. Nàng vuốt ve chiếc hộp một lúc rồi lạnh lùng lên tiếng: “Trong chiếc hộp này cất thứ gì, không phải Hào Châu vương biết rõ nhất sao?”
Không phải Hào Châu vương biết rõ nhất sao?
Ánh mắt của Tiêu Phi Túc rơi trên chiếc hộp cũ kĩ, sắc mặt thay đổi một cách kỳ lạ. Trong nháy mắt, chuyện cũ trước kia ồ ạt ập đến như muốn chôn vùi hắn...
Đại ca Tiêu Đồ Ký luôn nói hắn xảo quyệt nên chỉ trọng dụng và yêu quý tiểu đệ Tiêu Tuấn Trì. Nhiều lần chinh chiến, Tiêu Tuấn Trì đều ở trong quân doanh, còn hắn chỉ là một Vương gia rảnh rỗi giàu có mà thôi. Khi Phí Mộc Hô vào nước Ngụy, địa vị được kính trọng, về sau lão ta dẫn theo nữ sứ giả Hỏa giáo tới hỏi Tiêu Phi Túc rằng có đồng ý làm nên nghiệp lớn không, tiếp đó, những cấp dưới của tiền triều nước Tề cũng rục rịch đưa Ứng Quân Ngọc tới giúp đỡ...
Trong phút chốc, dường như hắn nhớ tới những năm trước đây, ngày mà Tiêu Tuấn Trì trở thành Nhiếp Chính vương.
Tiêu Tuấn Trì trẻ tuổi oai phong quỳ xuống tiếp chỉ, ánh mắt sáng ngời, khí thế bừng bừng. Văn võ trong triều đều phải quỳ xuống hành lễ với hắn, miệng hô “Nhiếp Chính vương“. Tiêu Phi Túc lẻ loi đứng dưới trời xanh, mấy ngón tay nắm chặt tới mức chảy máu.
Khi đó là lần đầu tiên hắn nếm được mùi vị của sự thất bại.
Bây giờ, hắn không muốn nếm lại lần thứ hai nữa!
Ánh mắt của Tiêu Phi Túc rất gay gắt, nhíu mày nhìn chiếc hộp kia. Cuối cùng, đôi mắt của hắn đầy tơ máu, nổi giận nói: “Vậy thì đã sao?! Tam đệ, ta biết quân Huyền Giáp có cả vạn cả ngàn người. Nhưng chỉ cần đệ không ra khỏi phủ Hào Châu vương này thì thiên quân vạn mã cũng chẳng có tác dụng gì cả! Người đâu! Bắt Cạnh Lăng vương lại!”
Hắn vừa dứt lời, trong phủ Hào Châu vương lập tức có một nhóm người mặc áo đen lao ra. Nhìn dáng vẻ thì đều là người Hồ, chắc không phải binh lính vùng lận cận hoặc ở đô thành mà là giáo chúng của Hỏa giáo.
Đám người quyền quý trong vương phủ lập tức chạy trối chết. Trong phút chốc, bữa tiệc lộng lẫy lập tức tan nát, ly rượu rơi đầy đất, trâm cài tóc chìm nghỉm trong bùn nhưng không ai có lòng muốn tìm kiếm. Đèn đuốc sáng trưng chiếu lên những bóng người đang chạy trốn, tiếng kêu gào sợ hãi hoang mang không dứt bên tai.
Trong nháy mắt, Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu lập tức bị mấy thuộc hạ của Hỏa giáo bao vây.
“Nhị ca…” Tiêu Tuấn Trì vẫn ung dung không sợ hãi. Hai gò má của hắn bị ngọn đuốc chiếu sáng trở nên khó lường hơn, “Huynh không để ý đến danh tiếng mà đối đầu với thuộc hạ của Cạnh Lăng sao?”
“Thì sao?” Tiêu Phi Túc cười khẩy, “Tình thế đã đến nước này thì không còn gì để giấu nữa. Hai huynh đệ ta vốn đã như lửa với nước. Trận chiến này kiểu gì cũng sẽ xảy ra.”
“Thì ra là vậy.” Khương Linh Châu ước lượng chiếc hộp trong tay rồi nói, “Vậy mà Hào Châu vương lại định từ bỏ địa vị, thực sự khiến người ta không ngờ tới. Muội vốn chỉ sai người làm một chiếc chìa khóa để dọa Hào Châu vương thôi, không ngờ huynh lại thật sự cắn câu.”
Tiêu Phi Túc nhíu mày hỏi: “Đệ muội nói cái gì?”
“Muội đang nói…” Khương Linh Châu mỉm cười, “Chìa khóa trong tay muội là giả thôi. Phủ Hào Châu vương đề phòng nghiêm ngặt như thế, vệ binh ở khắp nơi, chỉ dựa vào Hào Châu Vương phi thì sao có thể lấy được chìa khóa chứ? Muội sai người làm một cái giả để tẩu tẩu dọa Nhị ca ấy mà. Không ngờ Nhị ca không chịu được, sau đó... tự làm bản thân rối loạn.”