Editor: Trường Thanh
Beta: Tửu Thanh
Lưu Tông cưới Cách Hồ Na.
Khương Linh Châu sững sờ một lát rồi nở một nụ cười miễn cưỡng: “Nàng ấy là một cô nương tốt, huynh phải đối xử thật tốt với nàng ấy nhé.”
Dù miệng nói như thế nhưng nàng cũng hiểu rõ đây chỉ là một câu nói khách sáo mà thôi. Lưu Tông muốn phục quốc, dẫu thành công hay thất bại thì con đường phía trước vẫn đầy nguy nan hiểm trở. Chỉ không cẩn thận một chút là sẽ mất mạng. Mà Cách Hồ Na lại gả cho hắn, đương nhiên cũng sẽ phải theo Lưu Tông bôn ba tứ xứ, phiêu bạt tứ phương.
Ngoài cửa, tuyết vẫn rơi không ngừng, Lưu Tông vén tà áo đỏ thẫm lên rồi ngồi xuống trước bàn. Hắn cố vuốt phẳng tờ thơ văn nhăn nhúm kia, nói thầm: “Câu thơ này nên là “Dòng nước tinh luyện ngọc thiền, di chuyển dây cung trên tay” hay vẫn là “Cặp lông mày xanh biếc bừng sáng như cẩm thạch, di chuyển dây cung trong tay”, huynh nghĩ mãi không ra, kéo dài đến tận bây giờ. Hà Dương thấy sao?”
“Dù sao cũng không khác nhau lắm, nhưng “Dòng nước tinh luyện ngọc thiền” có vẻ thuận miệng hơn.”
“Được, vậy dùng “Dòng nước tinh luyện ngọc thiền” đi.” Lưu Tông nở nụ cười.
Khương Linh Châu đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn hắn, trong lòng cảm thấy khó tin… Đêm đại hôn của Lưu Tông mà hắn lại chạy tới chỗ nàng chỉ để thảo luận hai câu thơ này thôi ư?
Yên lặng một lúc lâu, Lưu Tông mới nói: “Huynh thấy Hà Dương mang thai cũng đã lâu, đại phu nói mạch tượng của muội ổn, thai này cũng có thể là bé trai. Việc ăn uống, sinh hoạt trong cung Ngư Tảo có điều gì khiến muội chưa vừa ý không?”
“Chưa nói tới việc vừa ý hay không.” Giọng nàng đều đều, “Muội chỉ ăn nhờ ở đậu nơi đây mà thôi. Người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu?” (1)
(1) Người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu: Ý nói khi thời cơ và quyền thế không bằng người khác thì không thể không nhún nhường.
Lưu Tông siết chặt một góc bài thơ đang cầm trên tay, tờ giấy hắn mất công vuốt phẳng lại trở nên nhăn nhúm. Hắn nhìn về phía giá sách, nói tiếp: “Huynh chọn mấy cuốn sách trước kia muội muốn đọc nhưng không được. Bản sao ở Đại Ngụy rất quý, cũng ít bản nào được lưu giữ, muội có thể đọc những cuốn này ở cung Ngư Tảo để giết thời gian.”
Nghe xong, Khương Linh Châu lạnh nhạt đáp: “Cạnh Lăng vương đối xử với muội rất tốt, chỉ cần là cuốn sách muội muốn, chàng ấy nhất định sẽ tìm được. Huống gì vật đổi sao dời, bây giờ muội đã không còn thích đọc mấy cuốn sách này nữa rồi.”
Nghe những câu nói chứa đầy gai nhọn của nàng, Lưu Tông bật cười. Một lúc lâu sau, hắn mới nặng nề thở dài: “Muội cũng đâu cần câu nào cũng đề phòng huynh như thế, huynh sẽ không làm gì muội đâu. Hiện tại, Cạnh Lăng vương đã dẫn quân tiến gần đến vùng quan ngoại Bạch Lĩnh, cho nên huynh nào dám làm bừa.”
Đây là lần đầu Khương Linh Châu nghe được tin tức về Tiêu Tuấn Trì từ miệng của Lưu Tông. Nàng sốt ruột tiến lại gần hắn, hỏi dồn: “Huynh nói cái gì? Vương gia… Vương gia làm gì cơ?”
Lưu Tông gấp bài thơ lại rồi cất vào trong tay áo, thản nhiên nói: “Nếu huynh động vào một đầu ngón tay của muội, quân Huyền Giáp sẽ lập tức phá nát cửa Triệu thành.”
Dừng một chút, hắn nhìn về phía những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, chậm rãi lên tiếng: “Năm đó, phụ hoàng của muội mang quân tiến đánh Hoa Đình, ngày thành bị phá, mọi thứ đều vô cùng hỗn loạn. Cho dù huynh còn nhỏ nhưng vẫn không thể nào quên được cảnh tượng hôm ấy. Nếu như lại phải trải qua những giờ phút nguy hiểm khi thành bị phá lần nữa thì thật chẳng khác gì tra tấn.”
Khương Linh Châu thì thầm: “Vậy thì huynh cứ ngoan ngoãn làm An Khánh vương chẳng phải tốt hơn ư?”
Nghe những lời ấy, không ngờ Lưu Tông lại bật cười.
Một lúc sau, hắn lắc đầu như đang bùi ngùi điều gì đó: “Hà Dương, huynh chưa từng nghĩ muội lại là một cô nương ngây thơ như thế đấy… Huynh cũng từng nghĩ như muội, chỉ làm một văn nhân mặc khách say mê thơ ca vẽ vời, nhưng huynh không thể. Ngày nào những văn thần, võ thần cựu triều và thuộc hạ của phụ hoàng cũng nói với huynh rằng giang sơn này vốn là của huynh. Nếu không giành lại nó, huynh sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông Lưu gia. Huynh có thể làm gì khác chứ?”
Dứt lời, Lưu Tông nặng nề thở dài, vẻ buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Khương Linh Châu á khẩu không trả lời được.
Nàng cũng biết vừa rồi mình quá ngây thơ và vội vàng. Đối với hoàng tộc Khương thị mà nói, có thể cho Lưu Tông con đường sống, để hắn làm một vị Vương gia nhàn rỗi giàu sang cả đời đã là ân huệ vô cùng to lớn rồi, nhưng đối với Lưu Tông thì lại không phải. Hắn vốn là con cưng của trời, chính phản binh Khương gia đã phá vỡ vận mệnh vốn có của hắn.
Nhưng thắng làm vua thua làm giặc, thế hệ con cháu như bọn họ sao có thể nói rõ? Xưa nay, chuyện tranh quyền đoạt thế đâu có gì là tuyệt đối. Lưu Tông cảm thấy phụ hoàng của nàng là kẻ phản bội, thì nàng cũng có thể nghĩ phụ hoàng Lưu Tông là vị vua vô đạo đức, bỏ bê việc nước và cũng là kẻ thù của bách tính trong thiên hạ.
“Nếu muốn khôi phục dòng dõi Lưu thị, huynh chỉ cần mượn binh lực của nước Ngụy. Dù Hào Châu vương đồng ý giúp huynh, nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là một Vương gia cỏn con không có binh quyền. Còn nếu muốn mượn quân Huyền Giáp của Cạnh Lăng vương thì đành phải… nhờ muội cực khổ một phen vậy.” Hắn cười khổ: “Quả thật lợi dụng Hà Dương vô cùng tốt. Khi biết muội đang nằm trong tay huynh, hắn đồng ý cho huynh mượn quân Huyền Giáp ngay lập tức.”
Dừng lại một lát, hắn tiếp lời: “Hắn đối xử với muội… tốt thật đấy. Đến phụ hoàng của muội dù biết muội ở nước Ngụy mà vẫn còn đòi thêm thành trì. Vậy mà khi hắn biết muội đang ở trong tay huynh, dù huynh đưa ra yêu cầu vô lí đến thế nào, hắn cũng đồng ý… Như thế là huynh yên tâm rồi.”
Khương Linh Châu sững sờ một lúc lâu rồi khẽ hỏi: “Lưu Tông, huynh không chỉ muốn đánh chiếm Triệu thành mà còn muốn tiến xuống phía Nam, chiếm lại Hoa Đình phải không?”
Lưu Tông quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Huynh là con cháu Lưu thị, đâu còn lựa chọn nào khác.”
“Lưu Tông, uổng công huynh đọc nhiều sách đến vậy.” Nàng cười mỉa, “Xưa nay có ai tranh quyền đoạt vị mà leo được lên ngai vàng trong cảnh thái bình đâu? Hơn nữa, thiên tử không vô đạo đức thì huynh định lấy lý do gì để đánh vào Hoa Đình? Huynh chỉ đang tạo thêm đau khổ cho dân chúng mà thôi!”
Sở dĩ phụ hoàng của Khương Linh Châu có thể chiếm được Hoa Đình bởi Hoàng đế Lưu Tề ngu ngốc, vô đạo đức khiến dân chúng than trời oán đất. Khương thị ở Vị Dương bị áp bức đến nỗi không thể sống nổi, bấy giờ mới thành phản quân. Mà giờ đây, thiên hạ thái bình, nàng gả đến Đại Ngụy để đổi lấy mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước Tề - Ngụy, đây chính là thời điểm quốc thái dân an, nghỉ ngơi giữ sức. Vậy mà Lưu Tông lại muốn khơi mào chiến tranh, thật sự phải nói là…
Ngại lửa chưa đủ to đây mà.
Dù Lưu Tông thắng hay thua, người chịu khổ nhất vẫn là dân chúng.
“Hôm nay huynh không đến đây để tranh cãi với Hà Dương, huynh chỉ đến để ngồi một lát mà thôi.” Lưu Tông phủi tuyết tan trên áo, đứng dậy nói, “Huynh thấy tâm trạng của Hà Dương không tồi chút nào, vậy không quấy rầy muội nữa. Có quân Huyền Giáp ở vùng quan ngoại, dù thế nào đi chăng nữa huynh cũng không thể động vào muội.”
Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi.
Nhiễm Tử, Trừng Bích khom lưng, cúi người hành lễ: “Cung tiễn bệ hạ.”
Khương Linh Châu nghe xong, trong lòng hơi khó chịu… Tên này lại là “Bệ hạ” ở Triệu thành rồi cơ đấy.
Lưu Tông rời khỏi cung Ngư Tảo, một cung nữ tiến lên che ô cho hắn. Cung nữ kia cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, người không đến thăm Hoàng hậu nương nương một chút ạ? Hôm nay là đêm đại hôn của người mà.”
Lưu Tông nhìn tán ô đỏ thẫm, đảo mắt nhìn những bông tuyết bay ngoài ô, chậm rãi nói: “Ngươi đưa ô cho ta, để ta tự đi… Chỗ Hoàng hậu thì thôi vậy, nàng ấy cũng không muốn gặp ta lắm đâu.”
Cung nữ đồng ý rồi đưa ô cho Lưu Tông.
Lưu Tông tự mình cầm ô, người mặc hỉ phục, đi xuyên qua cung điện dài đằng đẵng giữa trời tuyết rơi.
Hoàng cung tại Triệu thành này vốn là hành cung tiền triều, nơi hoàng thất Lưu Tề nghỉ mát tránh nóng vào mùa hè, giờ đây nơi này lại trở thành cung điện của hắn. Lúc Lưu Tề diệt vong, Lưu Tông mới hai tuổi nên hắn hoàn toàn chẳng nhớ nổi mình đã từng đến đây, chỉ nghe những người hầu cũ vô tình nhắc đến mới biết, năm đó Hoàng hậu ôm hắn còn nằm trong tã lót chạy tới đây.
Nhưng vẻ ngoài của mẫu hậu ra sao, Lưu Tông hoàn toàn không nhớ rõ.
Ngày thành bị phá, Hoàng hậu tiền triều dùng một mồi lửa đốt gần một nửa cung điện Hoa Đình, đến hài cốt cũng chẳng còn. Đối với Lưu Tông, người thân và cố quốc không khác gì những phồn hoa trong Hoa Đình ngày ấy, xa vời chẳng thể chạm tới.
Hắn đi qua cánh rừng nhỏ trơ trụi, tới một chỗ yên tĩnh bên hồ. Dù tuyết trên núi rất dày nhưng mặt hồ lại chưa bị kết băng, phản chiếu ánh trăng vàng trong vắt trên trời, tựa như một tấm gương bạc trong suốt có một không hai. Lưu Tông thấy thế thì dừng chân, đáy lòng chợt xuất hiện vài dòng chữ.
Trăng sáng vằng vặc, bao giờ mới hết?
Nỗi buồn từ trong lòng, không thể nào nguôi… (2)
(2) Đoạn thơ trích trong bài “Đoản ca hành” của Tào Tháo. Bản dịch thuộc vềThivien.net
… Nói chung là mấy câu thơ tương tự như vậy.
Hắn nhìn thấy chiếc thuyền đang nổi bên kia hồ, nhìn vẻ ngoài thì dường như chiếc thuyền này còn nhiều tuổi hơn cả Lưu Tông, thuyền đung đưa bị tuyết trắng bao phủ, cũng chẳng biết đó có phải vật cũ do tiền triều để lại không. Hắn vén vạt áo bước vào trong thuyền, đặt chiếc ô ở đầu thuyền rồi nằm ngửa, mắt nhìn lên trời.
Có trăng, có tuyết, có đêm, chỉ thiếu một bầu rượu và tri kỷ.
Chỉ có điều bây giờ chẳng ai có thể cùng hắn pha trà luận thơ, hoặc là có hồng nê phôi tửu. (3)
(3) Lấy ý trong bài thơ Vấn Lưu thập cửu của Bạch Cư Dị
Hồng nê: Lò đất nhỏ bằng đất đỏ
Phôi tửu: Rượu mới nấu chưa được lọc
Thuyền nhỏ nhấp nhô, sợi dây neo bị lỏng nên chiếc thuyền chậm rãi đung đưa ra giữa hồ. Hắn gối đầu dưới tán ô, liếc nhìn bầu trời đêm phủ đầy tuyết bay, những hình ảnh từ quá khứ từ từ xuất hiện trong đầu hắn…
“A Tông, ta có một muội muội, tính cách khá là… Không nghe lời, rất khó bảo, y như một đứa con trai. Lát nữa con bé muốn tới đón ta, nếu đệ gặp được thì đừng cảm thấy kỳ lạ nhé. Thật ra con gái Khương gia chúng ta vẫn rất hiểu lễ nghi.”
Lúc Khương Yến Nhiên nói lời này với Lưu Tông, hắn mới chỉ là một bé trai nho nhỏ. Tuy nhỏ tuổi nhưng trông Lưu Tông rất nho nhã lễ độ, gò má trắng trẻo non nớt tỏ vẻ nghiêm chỉnh mà cung kính vô cùng. Hai người ngồi trong phòng học, dùng Tả truyện (4) để che mắt Thái phó, lén lút nói chuyện.
(4) Tả truyện hay Tả thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN.
“Là vị Công chúa nào…” Lưu Tông khẽ hỏi.
“Lưu Tông.” Vị thái phó già vuốt chòm râu hoa râm, gọi tên hắn, “Đã đọc thuộc lòng xong quyển hai rồi sao?”
“Vâng.” Lưu Tông vội vàng cúi thấp đầu, đứng lên đọc một cách lưu loát.
Vị thái phó già “Hừ” một tiếng, lắc đầu: “Không hiểu ý nghĩa, chỉ học thuộc suông thì cuối cùng cũng khó thành người tài. Đừng nghĩ đọc thuộc được như thế là tốt, sau này sẽ trở thành người tài. Lát nữa chép lại quyển hai năm lần rồi hãy về.”
Thái phó vừa dứt lời, xung quanh Lưu Tông vang lên tiếng chế giễu. Thái phó làm như không nghe thấy, gật gù đắc ý tiếp tục giảng bài.
Lưu Tông im lặng ngồi xuống.
Hắn đã quen với việc bị Thái phó làm khó như vậy rồi.
Hết buổi học, những bạn học là con cháu Khương gia và các danh môn thiếu gia cười nói dẫn nhau rời đi. Lưu Tông phải ở lại chép sách, mà Khương Yến Nhiên lại chẳng muốn đi, thậm chí còn ngồi chép cùng hắn.
“Thái tử, Công chúa lúc nãy người nói là vị Công chúa nào thế?” Lưu Tông hỏi
“À, là muội muội ruột của ta, Linh Châu.” Khương Yến Nhiên đáp, đồng thời âm thầm phát cáu với lão thái phó đáng ghét, “Lão già kia thật khó ưa, không có chuyện gì là lại đi làm phiền đệ, còn suốt ngày nói “Tiểu thì liễu liễu đại vị tất giai” (5), làm như lão có thể hiểu rõ tương lai ấy?”
(5) Lấy tích từ màn đối đáp của Khổng Dung và Trần Vĩ. Ý là tuy thuở nhỏ rất thôngminh, nhưng sau khi trưởng thành chưa chắc có thể trở thành người có ích.
Lưu Tông nghe nhưng không nói lời nào.
Hắn mất nước từ nhỏ, đã nếm trải đủ ấm lạnh tình người. Hắn biết Thái phó cũng chỉ làm việc theo ý của bệ hạ, muốn chèn ép hắn, tránh để sau này hắn thật sự trở thành “Để Trụ chi tài” (6), làm lung lay cơ nghiệp Khương Tề.
(6) Để Trụ chi tài: Để Trụ là tên một ngọn núi cao hơn 10m, hình cây cột (trụ) nằmgiữa sông Hoàng Hà, một trong những con sông hiểm trở nhất ở Hà Nam, Trung Quốc. Người Trung Quốc ca ngợi đó là hòn đá anh hùng, tượng trưng cho sự kiên trì và sức mạnh của người Trung Quốc. Để Trụ chi tài là phép ẩn dụ để chỉ những người độc lập, mạnh mẽ và tài năng.
““Tiểu thì liễu liễu” cái gì chứ? Sao lão già đó nói chuyện chẳng khiêm nhường chút nào thế?”
Đúng lúc này, một tiếng cười giòn tan vang lên. Lưu Tông quay đầu nhìn lại đã thấy một bé gái đáng yêu như người tuyết, trắng trẻo, mịn màng như đúc từ ngọc đang xách tà váy chạy đến đây. Dù còn nhỏ, nhưng quả thực cô bé ấy đáng yêu như tuyết như ngọc khiến người ta không nhịn được phải lên tiếng khen ngợi.
“Nói Thái phó của chúng ta ấy mà.” Khương Yến Nhiên nở nụ cười, “Muội lén trốn đến đây, mẫu hậu không dạy dỗ muội à?”
“#Chương Quý nhân giả vờ ốm! Mẫu hậu rất bận rộn, đâu rảnh để quan tâm tới muội?” Tiểu cô nương nói chuyện rất dí dỏm nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Quả thật, so với mấy khuê nữ luôn tuân thủ lễ nghi từ nhỏ ở Hoa Đình, nàng Công chúa dám xách váy chạy tới nơi mấy đứa con trai tụ tập này thật khác người. Nhưng vì tất cả đều là trẻ con nên cũng chẳng ai cảm thấy không ổn.
“A Tông, để ta giới thiệu, đây chính là Linh Châu mà ta hay kể với đệ.” Khương Yến Nhiên đắc ý nói, như thể đang giới thiệu một bảo vật quý giá của mình vậy, “Lúc muội ấy ra đời đã rút một quẻ Xuân Quan, quẻ đó nói muội ấy có số mệnh “Cánh phượng bám vào vảy rồng”. Nếu muội ấy cố gắng thì tương lai còn có thể trở thành Hoàng hậu nương nương đấy!”
Khương Linh Châu đang phủi lá dính trên đỉnh đầu, nghe thế, cô bé cũng nở một nụ cười tươi sáng. Lúc cô bé ngước mắt lên, thấy Lưu Tông ngồi ngay sau bàn đọc sách cũng đang nhìn mình, chẳng biết tại sao đôi mắt đen như mực của hắn tự nhiên tỏa sáng rực rỡ.
“Cánh phượng bám vào vảy rồng… Đúng không?” Lưu Tông đang cầm bút chép sách, thì thầm đọc lại câu này.
“Huynh đang làm gì đấy?” Khương Linh Châu không hề giống một Công chúa chút nào, tò mò chạy tới xem hắn chép cái gì.
“Tiên sinh của bọn huynh phạt A Tông chép sách, dù đệ ấy đã đọc thuộc đúng yêu cầu của tiên sinh rồi nhưng tiên sinh không thích đệ ấy.” Khương Yến Nhiên lắc đầu, “Rõ là phiền phức, cực kì phiền phức ấy chứ.”
“Nào có chuyện như vậy?” Khương Linh Châu tức giận bất bình, muốn rút chiếc bút trong tay Lưu Tông ra, “Muội đi mách phụ hoàng hoặc muội và hoàng huynh sẽ chép phạt cùng huynh.”
“Cảm ơn ý tốt của Công chúa.” Lưu Tông nhẹ nhàng lấy lại bút từ trong tay nàng, “Chữ của Thái tử điện hạ đẹp hơn huynh nhiều, tiên sinh lại có con mắt tinh tường, đương nhiên có thể phân biệt được chữ của huynh và Thái tử.”
Thế là Lưu Tông lại cúi đầu, tiếp tục yên lặng chép sách.
Khương Yến Nhiên nói với Khương Linh Châu: “Trong đám bạn học, A Tông là người có tài văn chương nhất. Huynh thấy Thái phó khen đệ ấy là “Kinh tài tuyệt diễm” mấy lần rồi, nhưng sau đó vẫn im lặng, thậm chí còn phạt A Tông chép sách nữa cơ. Chẳng hiểu tại sao nữa.”
“Huynh ấy học giỏi như thế thật ạ?” Công chúa hỏi
“Đương nhiên rồi!” Khương Yến Nhiên vỗ ngực, trông có vẻ rất hãnh diện.
“Vậy bảo huynh ấy cho muội mượn vài cuốn sách về đọc nhé.”
“… Không được!” Khương Yến Nhiên cảm thấy hơi chán nản, “Nói bao nhiêu lần rồi, con gái không có tài mới là có đức, đọc cái gì mà đọc? Cẩn thận sau này không gả đi được ấy.”
Khương Linh Châu còn nhỏ nên đương nhiên chẳng thèm quan tâm, khuôn mặt ngây thơ tỏ vẻ coi thường huynh trưởng. Biểu cảm như thế cũng rất ít khi nhìn thấy trên gương mặt của các thiên kim tiểu thư Đại Tề.
Lưu Tông chép sách khá nhanh, chỉ mất hơn một canh giờ đã chép xong, chữ viết thanh tú và nắn nót, dù là ai xem cũng phải khen đẹp. Hắn dọn dẹp bút nghiên định về nghỉ ngơi thì lại thấy Khương Linh Châu và Khương Yến Nhiên vẫn còn đứng ở cửa ra vào.
“Lưu Tông, huynh cho muội mượn sách để đọc một chút nhé?” Nàng mong đợi nhìn hắn, “Sách gì cũng được.”
“… Được thôi.” Hắn bật cười, “Nếu hoàng huynh của muội đồng ý.”
Khương Yến Nhiên ấp úng, cuối cùng vẫn đồng ý, “Muội giấu kĩ vào, nếu mẫu hậu mà biết thì nhất định sẽ phạt muội. Sách của huynh đều do mẫu hậu quản lý nên huynh không cho muội mượn được… Dù sao thì con gái như muội đọc sách làm gì không biết!”
Có lần Lưu Tông cho nàng mượn cuốn tuyển tập thơ. Tiểu Công chúa lén lút học chữ chưa lâu, trong sách toàn những chữ nàng không biết nên đành phải đến nhờ Lưu Tông giúp đỡ. Nàng hỏi hắn câu “Người con gái nhàn nhã đẹp đẽ. Hẹn đợi ta ở chỗ góc thành” (7) này nghĩa là gì.
(7) Trích trong bài thơ Tĩnh nữ 1 của Khổng Tử. Bản dịch thuộc về Thivien.net
Lưu Tông thấy khá đau đầu, trong sách có nhiều thơ như vậy mà nàng lại cứ cố tình hỏi đúng bài này.
“Bài này có nghĩa là… Có một cô nàng nhàn nhãn đứng ở góc thành chờ người trong lòng. Hầy… Công chúa, muội còn nhỏ, không nên đọc mấy thứ này nhiều.” Hắn không giải thích nổi, đành phải xin tha.
“Hả?” Khương Linh Châu không hiểu sao mình không thể đọc, “Tại sao ạ?”
“Chẳng tại sao hết.” Lưu Tông rất kiên nhẫn, “Ngày xuân gió lớn, hay chúng ta đi thả diều đi.”
Thế là hắn trở nên thân thiết với Khương Linh Châu.
Hắn biết tiểu Công chúa này ngoài mặt thì ngoan ngoãn, khéo léo, nhẹ nhàng đoan trang, được Chu Thái hậu và Hoàng hậu cực kỳ yêu thương, nhưng thật ra trong lòng nàng ấy lại rất ghét hai chữ “quy củ”. Nàng trèo tường, bắt dế giống hệt mấy đứa trẻ con thôn quê, những thứ con gái nước Tề không được phép làm thì nàng càng muốn thử, nhất quyết phải làm cho bằng được. Học chữ đọc sách, ra vào Tam môn suốt ngày khiến người ta líu lưỡi không thôi.
Khi đó Lưu Tông vốn ít nói, nhưng trong lòng lặp đi lặp lại câu “Thế này không được” chẳng biết bao nhiêu lần. Phong tục nước Tề là vậy, không cho phép một người con gái dám đối đầu với lễ giáo trắng trợn như thế. Có một lần, Lưu Tông không chịu nổi phải dạy bảo nàng một câu: “Công chúa, muội là con gái, phải lấy nhã nhặn làm lễ… Về sau, đừng trốn ra ngoài chơi nữa.”
Ai ngờ nói xong câu đó, Công chúa xinh xắn khóc òa lên.
Nước mắt cô bé bỗng dưng trào ra, không có nguyên nhân cũng chẳng có lý do, nói khóc là khóc ngay được y như bầu trời tháng sáu vậy. Một lúc lâu sau, Lưu Tông không biết phải làm sao, tay chân luống cuống. Cuối cùng, Khương Yến Nhiên vẫn phải đến dỗ dành Khương Linh Châu rồi tự mình cõng nàng về cung.
Lúc Khương Yến Nhiên cõng nàng, trong miệng còn lẩm bẩm: “Hầy, sau này Linh Châu xuất giá, huynh cũng cõng muội như vậy để ngồi vào kiệu hoa… Tìm cho muội vị hôn phu tốt nhất thế gian này, sau đó con nhóc Khương Thanh Cừ sẽ phải chống mắt lên mà nhìn, ha ha!”
Vì nhận lỗi, cũng vì sinh nhật Khương Linh Châu, Lưu Tông mới bỏ ra bao nhiêu công sức tìm được cửu liên hoàn có hai cực dương hiếm thấy, hi vọng nàng sẽ tha thứ cho hắn vì tội nói năng vô lễ.
Mấy năm ấy là những năm tháng vui vẻ nhất của Lưu Tông khi ở trong hoàng cung to lớn.
Có những lúc rảnh rỗi, hắn từng ảo tưởng, một ngày nào đó mình sẽ cưới một cô nương như thế làm thê tử. Hắn không dám hi vọng xa vời cưới được Khương Linh Châu, nhưng tốt nhất là một cô nương am hiểu thơ văn, thông thạo việc đàn hát ca múa bình thường. Hắn không cần cô nương ấy phải xinh đẹp như Khương Linh Châu nhưng cũng phải là một cô nương tài năng, khiêm tốn, huệ chất lan tâm mới tốt. Hắn không cần quyền thế, không cần ngôi vị Đế vương, chỉ muốn vùi đầu vào cảnh đẹp sặc sỡ trong những cuốn sách, được vẽ trăng vẽ tuyết, được cùng người mình yêu hỗ trợ lẫn nhau lúc hoạn nạn, chung sống suốt cuộc đời này.
Sau này, khi Khương Linh Châu lớn lên, nàng hiểu được việc nam nữ khác biệt như Khương Yến Nhiên và Lưu Tông mong muốn, ngày càng trở nên nhã nhặn và thanh lịch, gần như không còn tỏ vẻ nghịch ngợm như trước. Chỉ là đến “đậu khấu chi niên” (8), nàng đã trổ mã thành một cô nương duyên dáng yêu kiều, nhã nhặn, tiếng thơm lan truyền khắp trên dưới nước Tề.
(8) Lấy ý trong bài Tặng biệt kỳ I của Đỗ Mục, ám chỉ tuổi dậy thì của những cô gái đẹp như hoa đậu khấu tháng hai.
Lúc đó Lưu Tông cũng không còn gặp riêng nàng nữa. Dù nói gì đó với nhau thì cũng trong trường hợp xung quanh có người quan sát, gật đầu, trò chuyện như chưa hề quen biết. Bọn họ chỉ là những vị khách qua đường tình cờ gặp nhau giữa dòng đời mà thôi.
Lưu Tông hiểu, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
Nếu chưa từng thân thiết thì đâu dễ dàng kề vai sát cánh. Dần dần xa cách như chưa hề quen biết.
Tuyết ở Triệu thành ngày càng dày, gió thổi từng bông tuyết nhảy múa trên bầu trời. Bỗng nhiên có một cơn gió lớn ập đến, thổi bay chiếc ô màu đỏ đặt ở đầu thuyền ra xa. Không có ô che, từng bông tuyết trắng xóa rơi trên mi mắt và môi của Lưu Tông.
Tuyết vừa lạnh lẽo vừa không có mùi vị gì cả.
Bỗng ven hồ vang lên những tiếng ồn ào, mấy cung nữ đang sốt ruột kêu gào “Bệ hạ”, Lưu Tông chống người dậy để nhìn cho rõ, không khỏi bật cười. Hóa ra là đám cung nữ, thái giám kia cho rằng hắn nghĩ quẩn, vội vàng tìm chiếc thuyền nào đó để đuổi theo hắn.
Đột nhiên, giữa đám cung nữ, Lưu Tông nhìn thấy một bóng người cao gầy mặc y phục đỏ.
Nàng mặc bộ hỷ phục đỏ chót, trên búi tóc phượng kế là cây trâm quý giá sáng chói, bộ y phục nhiều tầng vướng víu rực rỡ như lửa. Người mặc bộ hỷ phục này vốn nên đoan chính, trang nghiêm như bậc mẫu nghi thiên hạ mới đúng, nhưng thời khắc này chủ nhân của nó lại qua quýt vén ống tay áo lên, còn giật cả váy ra, bước lên thuyền, nói: “Để ta đi cho!”
Dưới bầu trời đầy tuyết rơi như thế, Cách Hồ Na đạp lên đầu thuyền. Trong miệng nàng ngậm dây thừng, chỉ mất một lát đã tháo được búi tóc phức tạp rồi buộc thành cái đuôi ngựa cao vút. Tiếp đó, Cách Hồ Na ném mạnh sợi dây thừng thô. Sau khi bị ném mạnh ba vòng, sợi dây văng ra ngoài, quấn vào chiếc thuyền nhỏ mà Lưu Tông đang ngồi.
Thấy chiếc thuyền chở Lưu Tông bị kéo lại, Cách Hồ Na cười ha hả: “Có chuyện gì làm khó được Na Tháp Nhiệt Cầm ta đâu.”
Nàng thì cười vui vẻ, còn cung nữ bên bờ thì sợ đến tái cả mặt, lớn tiếng nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, Hoàng hậu nương nương thứ tội vì đã để thân thể ngàn vàng của người làm chuyện như thế…”
Thuyền nhỏ của Lưu Tông bị kéo lại gần thuyền Cách Hồ Na, nàng đặt một chân vào thuyền của Lưu Tông rồi dùng mũi chân kéo thuyền của hắn lại gần, miệng hét lên: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi còn chạy đến đây làm gì? Muốn chết thì chết xa ra một chút.”
Lời nói của nàng rất thoái mái, thẳng thắn nhưng lại khiến đám cung nữ thái giám run lẩy bẩy.
Lưu Tông phủi tuyết trên tay áo, thản nhiên nói: “Chỉ là ta thấy đêm nay đẹp trời nên tới đây ngắm cảnh thôi. Không phải đã có thơ đây sao, nghìn năm núi tuyết bao la. Thân này lẻ bóng biết là về đâu…” (9)
(9) Trích trong bài thơ “Mô Ngư Nhi - Nhạn Khâu” của Nguyên Hiếu Vấn. Bản dịch thuộc về Thivien.net
“Núi với núi, tuyết với tuyết cái gì? Ta rắc muối ăn lên đầu ngươi đấy nhé!” Cách Hồ Na cười khẩy một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ khó chịu, “Đàn ông nước Tề các người ai cũng mang vẻ nho nhã, chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng ngâm với chả làm thơ, phiền chết đi được!”
Lưu Tông đứng trong thuyền, không kìm lòng được phải bật cười thành tiếng.
… Ôi, từng nghĩ phải cưới người con gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, huệ chất lan tâm. Bây giờ vừa hay cưới phải cô nương ngược lại hoàn toàn đây này.