Editor: Bạch Miêu
Beta: Tửu Thanh
Khương Linh Châu rời Tây cung khi bắt đầu giờ giới nghiêm ban đêm.
Gần cửa cung có một hồ nước, quanh đó trồng một hàng cây hoa. Mấy thái giám cầm đèn lồng, ánh nến trong đèn bập bùng ẩn hiện như ma trơi. Từ xa, Tiêu Tuấn Trì đứng cạnh mương nước, tay nghịch chiếc lá rơi xuống từ trên cây, bóng dáng tối tăm như hòa vào bóng đêm.
Khương Linh Châu dừng kiệu, hỏi: “Vương gia, chàng còn ở đây làm gì? Lương phi đã bị trừng trị rồi.”
“Vương phi vẫn chưa hồi phủ.” Tiêu Tuấn Trì quay lại, thản nhiên nói, “Ta đang định xuất cung thì thấy cái cây này. Lúc trước, khi Tử Thiện đợi ta ở đây, hắn thường xuyên ngắt lá cây để thổi, ta lo sẽ có ngày cái cây này trụi hết lá mất thôi.”
Khương Linh Châu không nói gì, chỉ cười một tiếng.
Nàng nghĩ đến vẻ thảm hại của Lương phi, bèn trêu chọc Tiêu Tuấn Trì: “Vương gia đúng là hồng nhan họa thủy.”
“Hửm? Nàng đang nói đến chuyện Lương phi đấy à?” Tiêu Tuấn Trì nhận đèn lồng từ tay thái giám, che chắn trước người nàng, “Ta không còn cách nào khác. Nàng ta như trúng tà vậy, suốt ngày chỉ nghĩ đến những thứ không thuộc về mình. Không phải của mình thì vĩnh viễn không phải của mình. Ai bảo nàng ta lòng tham không đáy rồi chơi đùa cháu của ta.”
Ánh đèn lồng ấm áp chiếu lên mặt hắn.
“Tình yêu nam nữ đâu thể giải thích như vậy.” Khương Linh Châu thì thầm, “Chẳng qua là nàng ta quá thích chàng thôi.”
“Vương phi nghĩ thoáng thật đấy.” Tiêu Tuấn Trì bật cười hỏi: “Hẳn là Vương phi ghét vi phu lắm nhỉ?”
Khương Linh Châu nói không nên lời.
Sao tên này toàn hỏi mấy vấn đề khốn nạn thế nhỉ?
“Không ghét.” Nàng trả lời, “Nếu Vương gia suy nghĩ tinh tế thêm chút, lãng mạn hơn chút, có lẽ thiếp sẽ thích Vương gia.”
“Được được được.” Tiêu Tuấn Trì đáp.
Hai người cùng về phủ.
Lương phi thất sủng không được xem là chuyện lớn, Lương gia cũng không phải nhà quyền quý gì. Mặc dù làm mưa làm gió trong hậu cung một thời gian nhưng nàng ta không thể làm cả triều đình chấn động. Chỉ ba bốn ngày sau, chuyện này đã lắng xuống. Lan cô cô trở về phủ Nhiếp Chính vương, cuối cùng Lục Hoàng hậu cũng được ra oai trong cung, chỉ mỗi Lương Lục Huệ suốt ngày chửi mắng đấm đá một mình trong lãnh cung.
Thu Uyên sống trong nơm nớp lo sợ mấy ngày liền, chỉ cần không vừa ý, Lương phi sẽ mắng hoặc đánh nàng ta. Thu Uyên không còn cách nào khác, đành phải kể kế hoạch của Linh Đông ra để đổi lấy niềm vui của Lương phi.
“Thái hậu nương nương thương xót người, nói là muốn dẫn người đến hành cung trong cuộc đi săn mùa xuân sắp tới. Với vẻ lộng lẫy và kế hoạch tuyệt vời của người, chắc chắn bệ hạ sẽ đổi ý.” Thu Uyên quỳ gối bên cạnh Lương phi, cẩn thận nói, “Nương nương xem…”
Lương Lục Huệ vốn thảm hại ngồi trên ghế. Nghe thấy thế, nàng ta cười khẩy một tiếng, lặp lại: “Thái hậu nương nương thương xót bổn cung? Đúng là nực cười.”
Thái hậu là người vô cùng nhát gan. Bởi vì e ngại Nhiếp Chính Vương phi nên mới để mặc họ chà đạp mình, bây giờ Phòng thái hậu còn dám nói “Thương xót nàng ta”, đúng là buồn cười chết mất?! Chắc chắn Phòng Thái hậu sợ nàng ta sẽ nói bí mật kia ra khi bị thất sủng thôi!
“Nếu Phòng thái hậu đã muốn xe chỉ luồn kim giúp bổn cung, vậy bổn cung không thể không nể mặt.” Lương Lục Huệ vén tóc mai bị lệch lên, nhìn sang tòa cung điện bên cạnh, “Gọi Tạ Như Oanh tới đây! Bảo nàng ta hầu hạ bổn cung dùng bữa.”
Tạ Như Oanh vốn là người hiền lành, từ khi Lương Lục Huệ tới lãnh cung, nàng ta suốt ngày bị Lương Lục Huệ bắt nạt, sống chẳng khác gì một cung nữ. Nàng ta hầu hạ Lương Lục Huệ dùng bữa xong lại còn ăn thêm một cái tát, sau đó mơ màng trở về.
Trong lãnh cung không có thuốc tốt, lúc trước Tạ Như Oanh bị dập đầu nhưng không được chữa trị tốt nên để lại vết sẹo to như hạt đậu, rất xấu xí. Nàng ta nhìn mình trong gương, nước mắt rơi xuống.
Bỗng nhiên nàng ta nghe thấy tiếng gọi.
“Như Oanh.”
Gương đồng trong tay Tạ Như Oanh vỡ nát trên mặt đất. Nàng ta run rẩy quay đầu lại, thấy vị vua trẻ đứng ngược sáng ngoài cửa.
“Thần thiếp, bái, bái kiến bệ hạ…” Giọng nàng ta run run, vừa che vết sẹo trên trán vừa quỳ xuống. Đầu gối còn chưa chạm đất, nước mắt đã lăn dài.
“Nàng phải chịu khổ trong lãnh cung rồi.” Tiêu Vũ Xuyên đi tới đỡ Tạ Như Oanh dậy. Hắn tự tay lau nước mắt cho nàng ta, thấp giọng nói, “Trẫm biết nàng bị Lương phi hãm hại, trẫm sẽ cứu nàng ra khỏi lãnh cung.”
Tạ Như Oanh gần như không thể tin vào tai mình.
Nàng ta quỳ gối lết về phía trước, cẩn thận níu tay Tiêu Vũ Xuyên, khóc đến khản cả giọng: “Bệ hạ, chẳng lẽ thần thiếp đang mơ sao ạ?”
“Không.” Tiêu Vũ Xuyên ngồi xổm xuống, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Nàng chịu oan ức rồi. Sau này trẫm sẽ đối xử tốt với nàng. Chỉ cần nàng nghe lời, trẫm sẽ phong nàng làm Quý phi.” Hắn dừng một chút, ngón tay lướt qua mặt Tạ Như Oanh, nhẹ giọng nói, “Đôi mắt này giống Cạnh Lăng Vương phi lắm.”
Tạ Như Oanh không nghe rõ câu nói này, chỉ khóc không thành tiếng trong ngực đế vương.
Tiêu Vũ Xuyên ôm nàng ta rồi đưa lên giường, sủng hạnh người phụ nữ này ngay trong lãnh cung. Cách đó một bức tường chính là Lương phi mà hắn từng say mê nhất.
***
Tiêu thị thích dùng vũ lực, dù nam hay nữ đều giỏi bắn cung cưỡi ngựa. Vì vậy hàng năm, hoàng thất nước Ngụy đều muốn đến hành cung Bắc Sơn. Một vài hoàng tộc, hạ thần phải đi theo thánh giá đến hành cung Bắc Sơn. Vì chuyến đi săn mùa xuân này mà Tây cung đã chuẩn bị rất lâu. Nữ quyến không ai không trang điểm lộng lẫy để gây ấn tượng lúc đi săn mùa xuân.
Lần đầu Khương Linh Châu mặc trang phục đi săn của Đại Ngụy, chẳng thoải mái chút nào. Nàng nghĩ tới chuyện học cưỡi ngựa bắn cung với Tiêu Tuấn Trì quá nửa vời, không bài bản gì cả, bèn nói: “Ta thấy mình không nên mặc trang phục đi săn, tránh thành trò cười của thiên hạ.”
“Ai dám chê cười người?” Lan cô cô sắp xếp y phục giúp Khương Linh Châu, “Vương phi nương nương mặc cái này đẹp lắm, thiên hạ này chẳng ai sánh bằng người.”
Quả thật, khi nàng mặc đồ đi săn, không những không toát lên được sự hiên ngang mà còn càng xinh đẹp và tinh tế hơn. Mái tóc dài buộc gọn lại, đầu đội phát quan, trên tai là một đôi khuyên nhỏ nhắn, sự đơn giản tinh tế không chút trang sức thừa thãi càng khiến vẻ đẹp tự nhiên của nàng bộc lộ rõ ràng hơn.
“Nếu người thật sự không muốn cưỡi ngựa, vậy cứ mặc kệ Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, chỉ cần ngồi xem là được.” Lan cô cô hài lòng đánh giá nàng.
Một đoàn người rời phủ Nhiếp Chính vương, vào Tây cung. Có rất nhiều người đi tới hành cung. Tiêu Vũ Xuyên không còn Lương Lục Huệ bên cạnh, Khương Linh Châu tưởng hắn đang hồn bay phách lạc, ai ngờ Tiêu Vũ Xuyên đã ôm một mỹ nữ khác vào lòng, chui rúc trong xe ngựa vui đùa ầm ĩ suốt đường đi.
Hỏi ra mới biết, lúc Tiêu Vũ Xuyên đến lãnh cung thăm Lương Lục Huệ, Tạ Ngự nữ đang ngồi thút thít một mình, trong bỗng chốc giật thót mình, vì thế hắn bèn đón Tạ Ngự nữ ra khỏi lãnh cung, phong làm Mỹ nhân.
Lục Hoàng hậu vừa đánh bại Lương Lục Huệ, chẳng còn sức quan tâm đến chuyện của Tạ Như Oanh, lại nghĩ Tạ Như Oanh vốn nhút nhát, còn từng vì dập đầu xin tha mà hủy cả dung mạo, chắc chắn sẽ không được cưng chiều lâu nên cũng kệ hắn.
Khương Linh Châu nghe việc này xong thì hơi kinh ngạc. Tiêu Vũ Xuyên đúng là một người bạc tình bạc nghĩa.
Nhắc tới cũng chẳng thể trách Tiêu Vũ Xuyên, đường nối dõi của hắn gặp trắc trở không thể không liên quan đến Lương phi. Mặc dù đó là người phụ nữ lúc trước hắn say mê nhưng một khi gây hại đến hoàng tự, hắn không thể làm như không biết được.
Cung phi, nữ quyến đến hành cung Bắc Sơn tụ tập thành một nhóm, tốp năm tốp ba ngồi cạnh nhau. Bạn bè thì ngồi nói chuyện trời đất với nhau, kẻ thù thì mượn cơ hội ganh đua so tài.
Người Tiêu gia ngồi chung một chỗ, Phòng Thái hậu, Lục Hoàng hậu, Tạ Mỹ nhân và các nữ quyến ở phủ Hào Châu vương chiếm hết những vị trí có tầm nhìn tốt nhất. Hôm nay Hào Châu Vương phi Hà Uyển Thanh ăn diện rất đẹp, hoa phục bằng gấm, trang sức châu ngọc vô cùng xa xỉ, chỉ có điều dù trang sức hay y phục đẹp đẽ đến đâu cũng không lấn át được vẻ cay nghiệt trên mặt nàng ta. Đến hành cung còn chưa được một canh giờ mà rất nhiều người đã bị nàng ta làm phiền.
Dù sao nàng ta cũng là Vương phi, những phu nhân tiểu thư nhà quan không dám mạnh miệng. Lúc Hà Uyển Thanh cảm thấy không thoải mái, liếc mắt thì thấy Khương Linh Châu ngồi cạnh Thái hậu.
Khương Linh Châu lại chẳng thèm chăm chút, trang điểm, mặc trang phục cưỡi ngựa vào cũng không khí khái hiên ngang thêm chút nào, thậm chí còn có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu. Hà Uyển Thanh chưa từng thích nàng, lập tức cất giọng the thé hỏi: “Cạnh Lăng Vương phi ngồi cạnh Thái hậu, đây không phải là vị trí của Hoàng hậu sao?”
Hà Uyển Thanh không được phu quân yêu thương, ngày thường không có chuyện gì làm nên thích đi gây sự. Khương Linh Châu xem như là đệ tức (1) của nàng ta, thân phận như nhau nhưng lại xử lí mọi việc trong phủ Cạnh Lăng vương rất nhẹ nhàng thoải mái, khiến Hà Uyển Thanh vô cùng buồn bực.
(1) Đệ tức: Em dâu.
Không đợi Khương Linh Châu mở miệng trả lời, Hà Uyển Thanh lại lạnh mặt, tự trả lời: “Ta thấy Hoàng hậu nên ngồi vị trí của Hoàng hậu, Vương phi nên ngồi vị trí của Vương phi. Nếu thấp vượt cao, nhỏ vượt lớn, chẳng phải sẽ mất hết quy củ ư?”
Nàng ta nói xong câu này thì liếc nhìn Trắc phi Bình Triêu Vân ngồi bên cạnh, hỏi: “Triêu Vân muội muội, muội thấy đúng không?”
Bình Triêu Vân cúi thấp đầu, trả lời “Vâng” rồi không nói nữa.
Lục Hoàng hậu nào dám để Khương Linh Châu đứng dậy? Nàng ta vội vàng cười nói: “Hào Châu Vương phi suy nghĩ thật chu đáo, chỉ có điều bổn cung thích phong cảnh bên cạnh nên mới đổi chỗ với Nhiếp Chính Vương phi. Chỗ ngồi mà thôi, không có gì to tát đâu.”
Hà Uyển Thanh còn định nói gì đó nhưng Khương Linh Châu lại lên tiếng: “Hào Châu Vương phi nói rất đúng, lớn nhỏ có tôn ti có thứ tự, Hào Châu Vương phi là tẩu tử của ta, nên ngồi phía trước.” Dứt lời, nàng vén vạt áo, chậm rãi đứng dậy, đến cạnh Bình Triêu Vân, nói, “Bình Trắc phi, ta muốn ngồi sau lưng tẩu tử, phiền ngươi đổi chỗ với ta.”
Bình Triêu Vân kinh ngạc ngẩng đầu, nhất thời không dám nhúc nhích.
Đổi chỗ với Nhiếp Chính Vương phi? Đây chẳng phải là ngồi trước Hoàng hậu, bên cạnh Thái hậu ư?
“Việc này…” Bình Triêu Vân ngập ngừng mấy lần, chậm chạp không dám nhúc nhích.
Rõ ràng có thể sai người thêm chỗ, nhưng Khương Linh Châu lại không làm vậy. Nàng không dặn dò nên thái giám và cung nữ không dám tùy tiện thêm, đành đứng bên cạnh quan sát.
Hà Uyển Thanh nghe vậy, nét mặt đột nhiên tức giận, để kẻ tiểu nhân Bình thị ngồi ở vị trí kia, trên cả mình ư?! Thế là nàng ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là chỗ ngồi thôi! Cạnh Lăng Vương phi trở về đi! Muội muội ta sợ người lạ, vẫn nên ngồi sau ta thì tốt hơn.”
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Khương Linh Châu cười nhạt một tiếng rồi ngồi lại vị trí của mình.
Thấy Khương Linh Châu và Thái hậu nhỏ giọng chơi đố chữ, Hà Uyển Thanh suýt nữa nghiến gãy răng.
Hà Dương công chúa của nước Tề thật phiền phức!
Trong bãi săn ở hành cung, các binh sĩ sôi nổi dẫn ngựa cầm cung đứng đó, chỉ chờ lệnh sẽ lao vùn vụt ra ngoài để tìm thú săn. Các binh sĩ trẻ đều kích động muốn thể hiện trước mặt Nhiếp Chính vương. Không ít các tiểu thư khí khái hào hùng hiên ngang cũng muốn ganh đua cao thấp với đám nam nhi.
Tiêu Vũ Xuyên hứa cho Tạ Mỹ nhân một tấm lông hồ ly, lúc này đang vui vẻ đi về phía bãi săn. Thái giám đi sau giúp hắn cầm bao đựng tên và dẫn ngựa, Tiêu Phi Túc và Tiêu Tuấn Trì cũng đi theo.
“Ta thấy Tam đệ đừng nên đi.” Hào Châu vương Tiêu Phi Túc đeo cung, dẫn theo một con ngựa tốt, cười với Tiêu Tuấn Trì, “Ba năm liên tiếp đệ đều đứng đầu, vậy người khác phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Tuấn Trì khẽ cười, dừng bước nói: “Đúng thế. Phật nói “Không sát sinh”, những năm qua đệ đã phạm sát giới quá nhiều, năm nay không săn nữa. Nhị ca và bệ hạ cứ chơi vui vẻ.”
Bên trong bãi săn, cây lá xanh tươi mơn mởn. Tầng tầng lớp lớp lá che phủ một góc hành cung. Hiệu lệnh vang lên, đám người tranh nhau giục ngựa chạy bốn phương tám hướng để tìm thú săn.
Tiêu Tuấn Trì vân vê chuỗi tràng hạt, ung dung đi về phía nữ quyến nghỉ ngơi. Trong đám con gái nhỏ nhắn xuất hiện một tên đàn ông cao lớn trông rất chướng mắt.
Khương Linh Châu ngồi cạnh Thái hậu, đang bàn luận với mọi người về mấy tin đồn thú vị ở Hoa Đình. Bỗng thấy Tiêu Tuấn Trì trở về, nàng bực bội hỏi: “Sao Vương gia không đi săn?”
“Ta không muốn phá giới.” Hắn cười rồi ngồi xuống cạnh Khương Linh Châu, “Thà về đây xem tối nay ăn gì còn hơn là sát sinh.”
“Có gì khác để ăn đâu? Còn không phải là thỏ nướng hoặc thịt hồ ly thôi sao?” Khương Linh Châu nói, “Đã đi săn thì phải ăn chút thịt rừng. Nếu Vương gia muốn ăn thì đừng lôi Phật giáo ra nói, Phật tổ phạt chàng đấy.”
“Ta không ăn mấy món thịt đỏ đầy dầu mỡ này lâu rồi.” Tiêu Tuấn Trì nói, “Bôi dầu rồi nướng trực tiếp trên lửa, ta toàn ăn thế lúc hành quân.”
Hai người đang nói chuyện về mấy món ăn dân dã, Phòng Thái hậu đột nhiên che miệng nôn ọe. Lục Hoàng hậu thấy thế, lo lắng hỏi: “Thái hậu nương nương có sao không ạ?”
“Không sao.” Phòng Thái hậu yếu ớt lên tiếng, “Lâu rồi ai gia không ăn những món nướng này nên hơi khó chịu lúc nghe thấy.”
“Do Cạnh Lăng suy nghĩ không chu đáo.” Tiêu Tuấn Trì mỉm cười nắm tay Khương
Linh Châu, nói, “Cạnh Lăng đi ra chỗ khác là được.” Hai người nắm chặt tay nhau đi ra từ trong đám nữ quyến. Lục Hoàng hậu nhìn bóng lưng hai người bọn họ, trong mắt không giấu được sự ngưỡng mộ.
Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu ngồi một bên, nữ quyến Từ gia ngồi một bên. Từ phu nhân dẫn Từ nhị tiểu thư đến thỉnh an, sau đó dẫn đứa con gái cả đã xuất giá của mình đến hỏi thăm Khương Linh Châu.
“Ồ, là con dâu Phí gia.” Tiêu Tuấn Trì nhận ra Từ đại tiểu thư, cười nói.
“Khuê nữ của thần phụ đã gả đi hai năm trước rồi, không ngờ Vương gia vẫn nhớ.” Từ phu nhân đáp.
“Bổn vương nhớ con trai cả của Phí gia tài hoa hơn người, bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung khá tốt. Từ Chính chọn con rể không tệ.” Khi nhắc tới cháu trai của thầy mình, Tiêu Tuấn Tri khen ngợi không dứt.
“Vậy sao?” Từ phu nhân khẽ cười, “Con rể thần phụ muốn đứng đầu danh sách săn bắn, kiếm một tấm da hoàn chỉnh cho thê tử làm y phục mùa đông.”
Từ phu nhân xong việc thì dẫn hai cô con gái rời đi. Khương Linh Châu đang sắp xếp trà bánh trên bàn nhỏ trước mặt, thấy Từ phu nhân đi xa, nàng nhỏ giọng nói: “Bệ hạ hứa cho Tạ Mỹ nhân lông hồ ly, cháu trai Phí các lão cũng muốn cho thê tử một tấm da. Vương gia thì hay rồi, chẳng cần làm gì cả.”
Tiêu Tuấn Trì sờ cằm, thấy hơi ngượng ngùng: “Vương phi muốn y phục loại gì mà vương phủ chẳng có?”
Khương Linh Châu tức giận mà không có chỗ trút, lườm hắn một cái: “Vương gia chẳng lãng mạn chút nào.”
“Ta hiểu rồi.” Tiêu Tuấn Trì buông tay xuống, suy nghĩ, “Quan trọng là “Tấm lòng”, vậy ta cũng đi săn đây. Chỉ có điều ta không dám săn nhiều, sợ Phật tổ lại trách ta.”
“Thôi bỏ đi, thiếp chỉ đang đùa thôi.” Khương Linh Châu nở nụ cười, “Vương gia giả vờ làm người lương thiện làm gì? Chàng nên sớm bỏ tràng hạt xuống đi, không sẽ bị những hòa thượng nghiêm túc chê cười đấy.”
Khương Linh Châu biết dù ít hay nhiều hắn cũng tin Phật nên không ép hắn đi săn. Dù sao trong vương phủ vải gì chẳng có, không thiếu mấy tấm da này.
Một canh giờ sau, đám người đi săn lần lượt trở về. Có người thu hoạch tương đối khá, trên yên ngựa chất đầy chiến lợi phẩm, có người lại tay trắng trở về, khuôn mặt ngượng ngùng xấu hổ. Thái giám bước đến kiểm kê thú săn, chọn ra vài người giỏi nhất.
Đếm tới đếm lui, người săn được nhiều nhất không phải là cháu trai Phí các lão, cũng không phải Hào Châu vương có tiếng giỏi săn bắn mà là một tiểu thư tên Cách Hồ Na.
Tiểu thư kia là muội muội của Cách Nhĩ Kim, tùy tùng của Hào Châu vương, thường gọi là “Na Tháp Nhiệt Cầm”, khuôn mặt rất giống người ngoại tộc, săn bắn cũng tốt, giỏi hơn hẳn tất cả binh sĩ ở đây.
Tiêu Tuấn Trì nghe nói người đứng đầu là con gái thì cười hỏi: “Muội muội của Cách Nhĩ Kim muốn ban thưởng gì nào?”
“Ta muốn Vương gia mời gánh hát Ngũ Thụy đến hành cung.” Cách Hồ Na thẳng thắn nói, “Ta muốn xem hí kịch.”
“Không thành vấn đề.” Tiêu Tuấn Trì xua tay, “Bổn vương đồng ý với ngươi.”
Cách Hồ Na vái chào như nam tử, còn nói: “Ta săn được một con hồ ly, muốn tặng nó cho cô nương nào đó ở đây, không biết Vương gia có đồng ý không?”
“Sao lại không đồng ý?” Tiêu Tuấn Trì bật cười, “Nhưng đàn ông tặng thú săn để gây ấn tượng với người trong lòng là chuyện thường tình, còn ngươi tặng thú săn làm gì?”
Cách Hồ Na mang con hồ ly bị cắm mũi tên trên lưng đến trước mặt Khương Linh Châu: “Ta nghe nói Hà Dương công chúa ở nước Tề là “Đệ nhất mỹ nhân Đại Tề”, hôm nay gặp mặt quả thật như lời đồn. Ở Hung, người săn giỏi nhất sẽ tặng hết thú săn cho người con gái đẹp nhất, bây giờ ta tặng con hồ ly này cho Cạnh Lăng Vương phi.”
Tiêu Tuấn Trì giật mình. Trong lòng hắn cảm thấy hơi phức tạp, cuối cùng vẫn chấp nhận rằng… thê tử của mình quá đẹp, ngay cả con gái cũng bị nàng mê hoặc, đây chẳng phải là lần đầu tiên.
Gió thổi qua làm lá cờ săn có chữ Tiêu màu vàng đỏ lay động. Bãi săn trong rừng mờ mờ ảo ảo, cành lá đung đưa, lá xanh bay theo gió.
Đúng lúc này, trong đám cây um tùm dần xuất hiện một bóng người rực rỡ như ánh lửa. Trùng hợp là thái giám ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Đại nhân nào vừa săn bắn trở về đấy?”
Nhìn kỹ thì hóa ra là một người phụ nữ chân trần mặc y phục đỏ, không đeo trang sức, chỉ mặc một bộ đồ đỏ như sen, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết và đôi chân ngọc không tỳ vết. Tóc đen như thác nước bay theo gió, khuôn mặt lộng lẫy và kiêu ngạo. Nàng ta chậm rãi bước đi như một tiên nữ hạ trần, đẹp đến nỗi rung động lòng người.
Người phụ nữ đó chính là Lương Lục Huệ.
Nàng ta vốn nên đợi trong lãnh cung, nhưng Phòng Thái hậu lén thả nàng ta ra ngoài rồi dẫn đến bãi săn. Sau đó nàng ta ăn diện đẹp đẽ, xuất hiện trước mặt đám người trần tục này.
Thấy đám người im lặng vì kinh ngạc, trong lòng Lương phi vô cùng hài lòng. Nhìn lại Đế vương trẻ tuổi ngu dại, trong lòng nàng ta cảm thấy mừng như điên.
Người tầm thường đến cùng vẫn là người tầm thường.
Chỉ cần nàng ta còn dung mạo này thì cho dù phạm tội lớn đến thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần bệ hạ triệu kiến nàng ta lần nữa, nàng ta chắc chắn có thể lấy lại danh hiệu Quý phi.
Đang nghĩ như vậy thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm gừ như sắt mài đá, rất kinh dị. Lương Lục Huệ giật mình, nghiêng đầu lại thì thấy một con gấu nâu to chừng một người đang giương nanh múa vuốt, chuẩn bị vồ lấy Lương Lục Huệ.
Trong bãi săn vốn không có thú dữ. Tình huống này quá đột ngột khiến mọi người đều ngây người không biết làm thế nào. Các nữ quyến nhát gan hét lên, Phòng Thái hậu lại là người phản ứng trước tiên, nói to: “Bắn… mau bắn tên đi!”
Lập tức có mấy tùy tùng giương cung nhắm vào con gấu sau lưng Lương phi. Nhưng không hiểu sao Thái hậu vốn không có quyền lực gì, bây giờ lại khiến mấy tùy tùng nghe lời như vậy.
“Thái hậu nương nương!” Thái giám Vương Đức Hải vội vàng khuyên nhủ, “Lương phi nương nương vẫn còn ở đó! Nếu tùy tiện bắn tên chỉ sợ làm Lương phi nương nương bị thương! Xin Thái hậu nghĩ lại!”
Phòng Thái hậu sợ hãi, ngón tay run rẩy: “Long thể bệ hạ quan trọng hay Lương Lục Huệ quan trọng?! Còn không mau bắn tên!”
Mặc dù Lương Lục Huệ cứng người đứng tại chỗ nhưng tai vẫn thính mắt vẫn tinh, đương nhiên nghe rõ ràng lời nói của Phòng Thái hậu. Trong lòng nàng ta lập tức hiểu Phòng Thái hậu muốn mượn cơ hội để giết người, trước mắt bỗng hoàn toàn tối tăm.
Nàng ta còn chưa trở lại như xưa, chưa xuất cung gả cho Cạnh Lăng vương, sao có thể mất mạng một cách vô ích như vậy?!
Lương Lục Huệ khẽ cắn môi, nhấc váy định chạy trốn. Ai ngờ con gấu kia thấy người chạy trốn lại càng thêm dữ tợn, thở ra một hơi rồi chạy về phía Lương Lục Huệ, móng vuốt dính đầy bùn cào một vết thật sâu lên người nàng ta. Từ gò má đến cạnh tai trái xuất hiện vết cào đầy máu rất đáng sợ.
Lương Lục Huệ kêu một tiếng, dùng tay che gò má ngã xuống đất. Từ trước đến nay, nàng ta vẫn luôn được bao bọc như báu vật, đã bao giờ phải chịu đau đớn như vậy, lập tức rít lên. Mà thứ khiến nàng ta điên tiết hơn là những vết cào trên mặt. Lúc trước nàng ta luôn chế giễu Tạ Như Oanh, hôm nay bản thân lại gặp vận rủi như vậy.
Không có gương mặt này, Tiêu Tuấn Trì còn thích nàng ta không?
Từ trước đến nay Lương Lục Huệ luôn kiêu ngạo vì dung mạo của mình, vốn không chịu được đả kích lớn như vậy, trong nháy mắt nàng ta mất hết hi vọng. Tóc tai rối bù đứng tại chỗ, ngước mắt nhìn về phía Phòng Thái hậu đang co rúm người trên đài cao, sự thù hận dần đong đầy trong mắt.
Sau một lúc lâu, Lương Lục Huệ bỗng nhiên cười như điên, hung dữ trừng mắt nhìn Phòng Thái hậu nói: “Phòng Nguyệt Khê, ngươi muốn giết ta thì đừng mong có kết cục tốt! Hôm nay ta sẽ cho người trong thiên hạ này biết chuyện tốt của các ngươi! Ngươi và hoàng nhi của ngươi…”
Lời mới nói một nửa, một mũi tên đột nhiên xuyên qua không khí cắm thẳng vào cổ nàng ta. Lực bắn rất mạnh nên mũi tên xuyên qua yết hầu rồi bay ra từ phần gáy của Lương Lục Huệ, sau đó cắm vào tim con gấu kia.
Con gấu kêu thảm một tiếng và ngã rầm xuống đất.
Lương Lục Huệ sững sờ tại chỗ, sắc mặt dần biến đổi. Nàng ta giơ bàn tay run rẩy của mình định sờ cổ thì thấy trước người đầy vết máu nóng.
“Các… ngươi…”
Nàng ta cố gắng nặn ra hai chữ cuối, sau đó như một chiếc lá khô trong gió, ngã xuống đất. Máu tươi hòa lẫn với y phục đỏ khiến người khác không phân biệt được đâu là vải đỏ, đâu là máu từ cổ nàng ta.
Hình ảnh cuối cùng Lương Lục Huệ thấy chính là vị Đế vương đã từng rất cưng chiều nàng ta, giờ đây hai mắt hắn chăm chú nhìn dây cung, khẽ run lên, cánh tay phải đeo hộ giáp màu đen vẫn trong tư thế giương cung.
Đúng là người hoàng tộc, thật nhanh nhẹn.
Tiêu Vũ Xuyên ném bao đựng tên và cung cho thái giám, phủi bàn tay, lười biếng hỏi: “Tam hoàng thúc, trẫm bắn con gấu này thế nào? Có được xem như đứng đầu không? Muội muội của Cách Nhĩ Kim săn được một đống thú cũng không kịp bắn con gấu này đâu đấy nhé!”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu: Vẫn kém hơn. (lạnh lùng)