Editor: Ân Phi
Beta: Tửu Thanh
Chừng nào Tiêu Tuấn Trì chưa đọc một đoạn thơ cho ra hồn thì Khương Linh Châu sẽ không chịu bỏ quạt lụa xuống.
Dường như đã mất hết kiên nhẫn, hắn với tay định giật lấy quạt của nàng.
Nhưng Khương Linh Châu lại cố hết sức giữ chặt quạt lụa.
Thế là Tiêu Tuấn Trì nở nụ cười.
“Vương phi đang giận sao? Nàng giận vì vi phu đã mạo danh Tống Chẩm Hà mấy hôm trước đấy à?” Hắn hỏi.
“Không phải.” Khương Linh Châu nhẹ nhàng trả lời: “Chẳng qua là Vương gia chưa chịu làm thơ nên thiếp cũng không dám bỏ quạt lụa xuống.”
Vừa dứt lời, tay áo nàng bỗng rủ xuống, một thanh đoản kiếm trượt ra từ ống tay áo và rơi xuống đất. Tiếng kim loại nặng nề vang lên khiến không gian trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tiêu Tuấn Trì nhìn xuống, tầm mắt dừng trên thanh đoản kiếm nằm dưới đất.
… Đây chính là đoản kiếm mà Tiêu Tuấn Trì đã phái sứ giả tặng cho Khương Linh Châu làm tín vật cầu hôn ngày trước. Nàng vẫn luôn mang theo nó bên người.
Ánh nến bập bùng tạo nên từng tiếng lốp đốp rất nhỏ.
Bóng của Tiêu Tuấn Trì hiện rõ trên vách tường, nghiêng và dài y như một vết mực tàu.
“Vương phi để đoản kiếm trong người vào ngày đại hôn ư?” Hắn khẽ cười rồi khom người nhặt đoản kiếm lên: “Bổn vương tặng đoản kiếm để cầu chúc nàng có một cuộc đời bình an, không trắc trở chứ không phải để nàng dùng trên giường thế này.”
Tuy hắn đang cười nhưng giọng nói lại lạnh lẽo như nước giếng cổ vậy.
Tay Khương Linh Châu run lên nhè nhẹ. Nàng buông quạt lụa xuống, ngẩng đầu lên và hỏi: “Vương gia đang nghi ngờ thiếp sao?”
Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng mang đoản kiếm bên người để ám sát hắn?
Nhưng rõ ràng là hắn tặng nàng thanh đoản kiếm này cơ mà.
Khương Linh Châu bỗng cảm thấy hơi khó chịu, nhịp thở cũng trở nên dồn dập hơn, không biết là do nàng sợ hãi hay có lí do gì khác.
Ánh nến dịu dàng chiếu lên làn da trắng như tuyết của nàng, đôi mắt lấp lánh như nước mùa xuân, hai tay nắm chặt vào nhau.
Tiêu Tuấn Trì như cười như không, hắn đặt đoản kiếm vào tay nàng, nói: “Ta không nghi ngờ nàng. Ta chỉ cảm thấy xúc động khi biết nàng luôn mang theo tín vật mà ta tặng thôi. Vương phi thích thanh đoản kiếm này là tốt rồi, Cạnh Lăng cảm thấy rất hạnh phúc.”
Khương Linh Châu vô thức nắm chặt đoản kiếm.
Nàng không biết Tiêu Tuấn Trì thật sự cảm thấy vui vì điều này hay lại đang trêu đùa nàng.
Khuôn mặt ngây ngô này của nàng trông hơi ngốc nghếch nhưng lại rất đáng yêu. Tuy nhiên, với sắc đẹp bẩm sinh của Khương Linh Châu, khuôn mặt ngây ngô, ngốc nghếch ấy lại chẳng khác gì một đóa sen thấm đẫm nước mưa, cực kỳ động lòng người.
Tiêu Tuấn Trì nhìn hàng mi đang run rẩy của nàng, hắn cúi thấp người xuống thì thầm gì đó bên tai Khương Linh Châu.
“Hôm nay Tử Kiến (1) ta đây, đột nhiên gặp được Lạc Thần (2). Dung mạo đẹp đẽ lại đặc biệt, đủ khiến ta từ chối chơi bời.”
(1) Tào Thực, tự Tử Kiến, còn được gọi là Đông A vương, là một hoàng thân của Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một người con của Tào Tháo và không được nhắc đến nhiều trong Tam Quốc Chí nhưng lại được ca ngợi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
(2) Lạc Thần tên thật là Phục Phi, còn gọi là Lạc Tần, một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa. Hình tượng nữ thần Lạc Thần trở nên phổ biến trong dân gian nhờ bài thơ Lạc thần phú, tức Cảm Chân phú của thi nhân Tào Thực thời Tam Quốc.
Giọng của hắn nhẹ nhàng tựa một cơn gió, chỉ để lại chút âm vang nho nhỏ trong cổ họng.
Khương Linh Châu không nghe rõ nên đành thì thầm gọi.
“Vương gia?”
Tiêu Tuấn Trì dừng lại một chút rồi tiếp tục thì thầm bên tai Khương Linh Châu.
Một luồng hơi ấm chạm vào tai nàng.
“Lễ vật lông chim ngũ sắc, dùng làm quạt che. Xua tan mây mù kia, đổi lại một ánh nhìn.”
Không ngờ Tiêu Tuấn Trì lại đọc một đoạn thơ.
Khương Linh Châu thầm mắng trong lòng.
… Tên này, lúc bảo hắn làm thơ, hắn không chịu làm, lại còn nói bản thân mình chẳng có tài văn chương nên mới đành đọc Kinh Phật thay cho thơ. Bây giờ, khi nàng đã hạ quạt lụa che mặt xuống, hắn lại nghiêm túc làm một bài thơ tặng nàng.
“Vương gia, Tào Tử Kiến chỉ cần bảy bước chân đã làm được bài thơ. Đừng nói là một bài thơ, để làm ra một đoạn thơ mà chàng đã tốn nhiều thời gian như thế rồi, cuối cùng còn định dùng Kinh Phật để lừa thiếp nữa chứ.” Khương Linh Châu chế giễu hắn: “Chàng cũng đừng tự so sánh mình với Tử Kiến nữa.”
Tiêu Tuấn Trì nghẹn họng.
Hắn đành thở dài một tiếng.
“Đúng vậy, Cạnh Lăng chẳng qua chỉ là một con người bình thường, nhỏ nhoi, sao có thể sánh với người tài hoa xuất chúng như Tào Tử Kiến được.”
Dứt lời, Tiêu Tuấn Trì nâng mặt Khương Linh Châu lên rồi cúi xuống gần nàng.
Trái tim Khương Linh Châu bỗng nhiên đập mạnh, suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
“Vương gia, chàng… chàng định làm gì?”
Nàng vô thức co rúm người lại, giọng nói tràn ngập sợ hãi.
“Lát nữa Vương phi sẽ biết thôi mà.” Tiêu Tuấn Trì trả lời.
“…Vương gia, thiếp…” Nàng mở to hai mắt, sợ hãi nhìn lướt qua căn phòng đỏ tươi, ấp úng nói.
Tiêu Tuấn Trì nhìn vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nàng.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn của nàng, hỏi: “… Sao thế, sợ à?”
Trong lòng Khương Linh Châu thật sự rất hoảng loạn.
… Đã động phòng thì chắc chắn phải làm “chuyện đó”. Nhưng mà Tiêu Tuấn Trì cao như vậy! Rắn chắc như vậy! Đáng sợ như vậy! Ai biết được hắn dịu dàng hay thô bạo, hung tàn và đáng sợ đến thế nào cơ chứ? Chỉ sợ sau đêm nay nàng sẽ không thể bước xuống giường được mất.
Tiêu Tuấn Trì rất kiên nhẫn, hắn dùng đầu mũi của mình khẽ chạm vào gò má Khương Linh Châu, nói: “Quen rồi thì sẽ không sợ nữa. Nàng là Cạnh Lăng Vương phi, bắt buộc phải làm quen với chuyện này.”
Dứt lời, Tiêu Tuấn Trì lại tiếp tục…
Nghe hắn nói xong, Khương Linh Châu càng lo lắng hơn.
Cứ thế này thì bảo nàng không sợ thế quái nào được!!!!!!!!!
Ngón tay của nàng run rẩy dữ dội, đôi mắt chớp nháy không ngừng. Nàng rất muốn tránh xa hắn nhưng giường chỉ có một chỗ trống, cho dù dùng cả tay lẫn chân để bò sang chỗ khác thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay “tội ác” của Tiêu Tuấn Trì.
“Trốn làm gì?” Hắn kéo nàng vào ngực mình, hỏi: “… Nàng tên là Linh Châu đúng không? Là “Linh Châu” trong “Ngọc quý giữa đất hoang” à?”
Khương Linh Châu gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Là “Linh Châu” trong “Sáng sớm bay lượn ở nơi nước chảy xiết, chiều tà dừng chân trên hòn đảo linh thiêng”.” Nàng nói.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
Phó Huy vừa đập cửa vừa sốt ruột lên tiếng.
“Vương gia…! Vương gia!”
Tiếng đập cửa liên tục không ngừng, ồn ào không dứt, khiến ánh nến đỏ bập bùng dữ dội và đồng thời cũng làm giảm hứng thú của ai đó.
Vốn Khương Linh Châu đang co người lại, nhân lúc Tiêu Tuấn Trì còn sửng sốt, nàng vội vàng trốn vào trong góc.
Tiêu Tuấn Trì nhíu mày, khuôn mặt trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết.
Hắn đứng lên, quát người đứng ngoài cửa: “Có chuyện gì để mai nói.”
Dứt lời, hắn lại cúi người xuống, muốn kéo Khương Linh Châu ra ngoài.
“Vương gia!” Ngoài cửa, Phó Huy vội vàng gào to hơn, lo lắng nói: “Ô Mục Thấm cháy lớn, là do lính Hồi Cốt (3) châm lửa đốt cỏ ở thảo nguyên. Lửa cháy lớn hơn hai lần trước nhiều, chẳng mấy chốc sẽ lan đến cửa núi.”
(3) Hồi Cốt: Tên một dân tộc sống ngày xưa, thuộc địa phận ngoại Mông Cổ bây giờ. Còn được gọi là người Hồi Hột.
Tiêu Tuấn Trì hơi sửng sốt.
Hắn dừng lại và buông tay của Khương Linh Châu ra.
Ngay sau đó, hắn vội vàng xoay người bước ra cửa không chút do dự.
“… Vương gia?” Khương Linh Châu ngơ ngác bò từ góc giường ra, nhìn bóng lưng của hắn.
Tiêu Tuấn Trì đã bước tới cửa, bóng dáng màu đen dừng lại trước cánh cửa đỏ.
“Nàng nên nghỉ ngơi sớm đi.” Hắn đưa lưng về phía Khương Linh Châu: “Ầm ĩ cả ngày nay, chắc nàng cũng mệt rồi.”
Dứt lời, hắn đẩy cửa đi ra ngoài.
Đợi cánh cửa khép lại lần nữa, trong phòng chỉ còn một mình Khương Linh Châu.
Khương Linh Châu chớp chớp hai mắt, đầu óc vẫn chưa kịp thích ứng, cứ ngơ ngác như chìm trong mơ.
Tiêu Tuấn Trì… đi rồi à?
Ngày đại hỉ, đêm tân hôn, hắn bỏ lại tân nương như chú nai con mơ màng một mình trong phòng rồi cứ thế mà đi?
Không biết vì sao, Khương Linh Châu nên cảm thấy may mắn lại hơi tức giận trong lòng.
Rồi nàng lại nghĩ đến những lời mà Phó Huy nói ngoài cửa. Thôi, dù sao Tiêu Tuấn Trì cũng có lí do chính đáng.
Phía Bắc nước Ngụy là một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, nhưng những bộ tộc sống trên vùng thảo nguyên đó lại không hiền lành chút nào. Chỉ cần không vừa ý một cái là phóng hỏa, họ vừa di chuyển vừa phóng hỏa, biến cả vùng thảo nguyên xanh mướt thành đống tro tàn, để lại cho nước Ngụy một vùng đất hoang vu, cằn cỗi.
Đây là chuyện lớn liên quan đến vận mệnh đất nước.
Khương Linh Châu bóp trán một cái. Chuyện lớn như vậy, có lẽ đêm nay Tiêu Tuấn Trì sẽ không trở lại nữa đâu, nàng gọi Bạch Lộ và Kiêm Hà tới để giúp mình thay y phục, quyết định nghỉ ngơi thật sớm.
Bạch Lộ kinh ngạc, chưa thấy người bước vào phòng mà Khương Linh Châu đã nghe thấy tiếng nàng ấy tức giận nói.
“Vương gia bỏ Công chúa ở lại một mình ạ?” Bạch Lộ hỏi.
“Bạch Lộ, muội nên đổi xưng hô đi.” Kiêm Hà nhắc nhở, trách cứ lườm nàng ấy một cái: “Hơn nữa muội cũng không nên nhiều lời.”
Nhưng từ trước đến giờ Bạch Lộ đều gọi Khương Linh Châu như thế, không thể thay đổi trong chốc lát được.
Cũng may Khương Linh Châu vốn thích sự thẳng thắn và thoải mái của Bạch Lộ nên nàng cũng ít khi trách mắng nàng ấy.
Kiêm Hà giúp Khương Linh Châu tháo trâm cài tóc ra rồi lại lau mặt rửa tay cho nàng, Bạch Lộ thì đi lấy một ít bánh ngọt. Khi đặt trâm cài tóc lên bàn, Kiêm Hà vô tình nhìn thấy thứ gì đó, kinh ngạc hỏi.
“Vương phi, nhành hoa này…”
Trên bàn để một nhành hoa anh đào màu xanh đang nở rộ. Từng cánh mềm mại rực rỡ ôm lấy nhụy hoa trắng tinh, y như đang bao bọc báu vật quý giá của mình.
“Là Vương gia để ở đây.” Khương Linh Châu bình tĩnh đáp lời.
Trong phút chốc, Khương Linh Châu bỗng nhớ có lần Lan cô cô đã hỏi nàng.
“Không biết Công chúa còn yêu cầu gì nữa không ạ? Lan Cẩm sẽ sai người đặt mua ngay.”
“Mùa đông ở Cạnh Lăng có vẻ hơi đơn điệu, thiếu đi những sắc màu sinh động và tràn đầy sức sống của hoa cỏ. Không biết ở nước Ngụy hoa gì sẽ nở vào mùa đông nhỉ?”
Khi đó nàng đã trả lời như vậy.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu: Phát điên mất, một lần xxx trị giá ngàn vàng đó!!!!!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Các ngươi xong đời rồi!!