Editor: Bạch Miêu
Beta: Tửu Thanh
… Là nàng!
Người phụ nữ bị giam giữ trong cung Lâm Hoa là Cạnh Lăng Vương phi Khương Linh Châu!
Lục Hoàng hậu không thể ngờ rằng người phụ nữ khiến Tiêu Vũ Xuyên mê mẩn nâng niu đến thế lại là Khương Linh Châu. Rõ ràng Khương Linh Châu đã là thê tử của người khác, rõ ràng Khương Linh Châu và Tiêu Vũ Xuyên là thím cháu…
Lòng rối như tơ vò, Lục Hoàng hậu cố gắng bình tĩnh lại rồi nhìn người trước mặt.
Xưa nay Cạnh Lăng Vương phi vẫn luôn cúi đầu trước mặt nàng ta, vì thế nàng ta chưa từng ngắm nhìn Khương Linh Châu cẩn thận. Lúc mới gặp, Lục Hoàng hậu đã cảm thấy Cạnh Lăng Vương phi xinh đẹp vô cùng, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, vẻ đẹp của Khương Linh Châu đúng là có một không hai, xứng đáng với hai chữ “quốc sắc”. Nàng ấy đẹp đến vậy, bảo sao bệ hạ lại siêu lòng?
Nghĩ đến chuyện Tiêu Vũ Xuyên nhờ mình lúc trước, Lục Hoàng hậu thầm cảm thấy hối hận… “Khiến Nhiếp Chính vương mưu phản” cái gì chứ, nói thẳng ra là bệ hạ chỉ muốn đưa mỹ nhân nước Tề này vào hậu cung thôi!
Mình bị Tiêu Vũ Xuyên lừa rồi!
“Hoàng hậu, trước kia ta đã kể với người, cao tăng nói rằng “Cánh phượng bám vào vảy rồng”, nhưng sau đó cao tăng ấy lại thề thốt rằng không tính.” Khương Linh Châu đứng trong gió đêm, chậm rãi đội mũ trùm lên, khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong bóng đêm, “Nếu người không làm rõ chuyện này, chỉ sợ câu “Cánh phượng bám vào vảy rồng” sẽ thành sự thật.”
Khương Linh Châu vừa dứt lời, Lục Hoàng hậu hoang mang.
Tiêu Vũ Xuyên dám coi trời bằng vung, đưa thẩm thẩm vào trong hậu cung, chứng minh rằng hắn thèm muốn Cạnh Lăng Vương phi thế nào. Nếu Khương Linh Châu thật sự vào hậu cung thì quyền lực mình vất vả lắm mới có được… Không phải sẽ biến thành thiên hạ của Khương Linh Châu sao?
… Cái gọi là “Cánh phượng bám vào vảy rồng” sẽ thành sự thật.
Lục Hoàng hậu siết chặt tay áo, khuôn mặt nghiêm nghị.
Khương Linh Châu có nên ở Tây cung không? Giờ đầu óc nàng ta đang suy nghĩ điên cuồng. Nếu Khương Linh Châu ở Tây cung, có lẽ sau này Tiêu Vũ Xuyên chỉ độc sủng một mình nàng. Nếu Khương Linh Châu rời khỏi Tây cung, Tiêu Vũ Xuyên không nắm được điểm yếu của Tiêu Tuấn Trì, chỉ sợ ngay cả hoàng vị cũng bị cướp mất…
Bỗng nhiên Lục Hoàng hậu nghĩ tới điều gì đó, miệng nở nụ cười như đã tính toán từ trước.
“Vương phi nương nương, bổn cung là người hiểu lý lẽ, sao có thể để bệ hạ chịu tiếng xấu được?” Nàng ta chậm rãi cười một tiếng, nói với Khương Linh Châu, “Ân tình của phủ Nhiếp Chính vương, Chi Dao suốt đời khó quên. Người đâu, truyền lệnh của bổn cung, đưa Cạnh Lăng Vương phi xuất cung.”
Dứt lời, Lục Hoàng hậu quay người rời đi.
Khương Linh Châu nhìn bóng lưng nàng ta một lúc rồi im lặng bước về hướng cửa phụ.
Lục Hoàng hậu đi được một lúc, ý cười trên mặt dần tan. Nàng ta liếc mắt nhìn Hoàn Phiến, nói: “Không phải gần đây Hào Châu Vương phi thích gây chuyện lắm sao? Sai người đến phủ Hào Châu vương một chuyến, nhanh lên.”
Dặn dò xong, Lục Hoàng hậu không khỏi đắc ý.
Ai nói không có cách vẹn cả đôi đường chứ? Nàng ta cứ muốn vẹn cả đôi đường đấy.
Không để Khương Linh Châu ở lại Tây cung, cũng không cho nàng thoát khỏi lồng giam.
***
Khương Linh Châu vừa rời khỏi Tây cung, quả nhiên đã thấy một chiếc xe ngựa gần cửa. Cạnh người đánh xe đặt một chiếc đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp trong đêm. Nhìn kỹ lại, chiếc xe này đã được trang trí lại và người mặc nam trang, cầm dây cương chính là Cách Hồ Na.
Cách Hồ Na thắt mái tóc đen thành đuôi sam, bên tai cài lông vũ trắng, mặc áo tay hẹp, bó ngực, nếu không nhìn kỹ thì trong màn đêm nàng ấy thật sự giống một chàng trai trẻ tuấn tú trên thảo nguyên. Thấy Khương Linh Châu, Cách Hồ Na nghiêng đầu cười với nàng: “Ta còn tưởng Cạnh Lăng Vương phi không ra được cơ.”
Giọng nói dịu dàng khiến giới tính nàng ấy bại lộ.
Khương Linh Châu được tỳ nữ đỡ lên xe ngựa. Vừa ngồi xuống, Cách Hồ Na đã nói “Ngồi cho vững” rồi vung roi, dẫn ngựa lao về phía trước. Đã tới giờ giới nghiêm nên trên đường không một bóng người, càng tiện cho Cách Hồ Na giục ngựa phi nước đại, nàng ấy như đang cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên, roi ngựa trong tay giơ cao, mạnh mẽ đầy uy lực.
Nàng ấy tiến về phía phủ Nhiếp Chính vương.
Chưa đến ngã ba đường đã gặp phải vệ binh tuần tra ban đêm. Chỉ có điều bây giờ không phải ngày xưa, đương nhiên vệ binh tuần tra không còn là người của Tiêu Tuấn Trì mà là người của phủ Hào Châu vương.
Nhận được mật lệnh của Hào Châu vương, vệ binh tuần tra toàn thành đều đang tìm kiếm Cạnh Lăng Vương phi.
“Hí” một tiếng, Cách Hồ Na vội vàng siết dây cương, xe ngựa dừng đột ngột nên bị xóc. Nàng hiên ngang cười, tay gãi hai má, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, thấy xe ngựa của nữ sứ giả Hỏa giáo mà còn muốn điều tra ư?”
Mấy vệ binh nghe xong thì do dự. Danh hiệu “Nữ sứ giả Hỏa giáo” còn có tác dụng hơn bệ hạ. Chỉ chốc lát sau, bọn họ vội vàng tránh ra. Thế là xe ngựa bình yên vô sự thoát khỏi lệnh cấm đi lại ban đêm, đến phủ Nhiếp Chính vương.
Khương Linh Châu vén rèm xe, ló đầu ra hỏi: “Na Tháp Nhiệt Cầm, nữ sứ giả Hỏa giáo là gì?”
Cách Hồ Na đang rung chân khẽ hát. Nghe vậy, nàng ấy nghiêng đầu nói: “Người là người Tề, không biết là điều đương nhiên. Về sau người sẽ biết. Cẩn thận chút, ngồi cho vững.” Dứt lời, nàng vung roi ngựa, con ngựa khỏe phi càng nhanh.
Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng trước cửa phủ Nhiếp Chính vương. Nơi đây không giống nơi khác, không có vệ binh tuần tra của Hào Châu vương, có lẽ uy danh Nhiếp Chính vương vẫn còn khiến người khác không dám làm loạn.
Cách Hồ Na nhảy xuống xe ngựa, duỗi tay đỡ Khương Linh Châu xuống xe.
Nàng ấy nhìn Khương Linh Châu, nói: “Vương phi cẩn thận nhé. Ta đưa người xuất cung thế này, chỉ sợ mai Đại ca ngủ dậy sẽ tức giận đến lệch cả râu rồi la hét đòi đưa ta về thảo nguyên ấy chứ.”
Khương Linh Châu thấy nàng ấy không hề sợ hãi thì đáp: “Vậy chẳng phải tốt rồi sao? Na Tháp Nhiệt Cầm luôn muốn trở về thảo nguyên còn gì?”
“Đúng vậy.” Cách Hồ Na cười ha ha.
Đợi Cách Hồ Na lên xe ngựa, cầm dây cương, Khương Linh Châu nắm cổ tay nàng ấy, hỏi: “Na Tháp Nhiệt Cầm, ta và ngươi chỉ mới gặp mặt mấy lần, sao ngươi lại đồng ý giúp ta?”
Cách Hồ Na trợn tròn mắt, nghi ngờ nhìn nàng một lúc lâu.
“Cạnh Lăng Vương phi, người ở trong cung lâu quá nên bị nhiễm tính xấu của mấy phi tần rồi à?” Nàng ấy nói chẳng nể nang gì, nhưng lại không khiến người ta khó chịu, “Ta cứu người đâu phải vì lợi ích. Người trên thảo nguyên là vậy, thích là thích, ghét là ghét. Người Hán các người hay nói là kẻ sĩ chết vì tri kỷ đó!”
Nàng ấy nhìn xuống đất, chậm rãi nói: “… Thật ra lợi ích thì cũng có. Ta làm thế thì có thể dùng Hỏa giáo để ra oai.”
Dứt lời, nàng ấy giơ roi ngựa, huýt sáo đánh xe rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Khương Linh Châu dõi mắt theo xe rồi đi vào phủ Nhiếp Chính vương đã lâu không gặp. Đám tỳ nữ theo nàng từ Hoa Đình khóc khản cả giọng, thi nhau nói “May mắn may mắn.” Hơn nữa người hầu trong phủ Nhiếp Chính vương vẫn cung kính như trước, không hề tỏ ra sợ hãi, đủ thấy trước kia Lan cô cô đã khổ tâm dạy dỗ bọn họ thế nào.
Tống Chẩm Hà cũng ở đây, thấy Khương Linh Châu đến, hắn thi lễ, “Vương phi nương nương ổn chứ ạ?”
Hắn cười nói, “Nhanh hơn so với mạt tướng nghĩ. Bản lĩnh đánh xe ngựa của Na Tháp Nhiệt Cầm càng lúc càng tốt.”
Nghe Tống Chẩm Hà nói thế, dường như hắn và Cách Hồ Na có quen biết.
Trăng non lơ lửng trong màn đêm, bóng đêm mênh mông. Trong đình viện có tiếng ve kêu lạnh lẽo. Trời vừa vào hè, gió đêm hơi lớn, tỳ nữ khoác áo ngoài giúp Khương Linh Châu rồi dâng trà ngon lên.
Nàng ngồi trên ghế đá trong vườn, nói: “Lúc ta ở Tây cung, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.”
Tống Chẩm Hà nói: “Vương phi không cần lo lắng.”
Tống Chẩm Hà chậm rãi kể lại, Khương Linh Châu biết được tình hình bây giờ, quả thật không cần quá lo lắng.
Tiêu Tuấn Trì nắm quyền ở Thái Diên nhiều năm, gốc rễ vững chắc. Hầu hết quan lại trên triều đều là người của hắn. Trong đó còn có một, hai người là đồ đệ của Phí tiên sinh.
Mà mấy ngày Tiêu Tuấn Trì ở trong ngục, triều đình rất hỗn loạn. Từ Chính đứng đầu quần thần, đòi miễn tội chết cho Tiêu Tuấn Trì, thậm chí có cả Thứ sử (2) ở quận huyện còn từ chối nghe mệnh lệnh, nhất quyết không tuân theo lời thiên tử.
(2) Thứ sử (chữ Hán: 刺史, còn được phiên âm là thích sử) là một chức quan trong thời kỳ cổ đại của lịch sử Trung Quốc và lịch sử Việt Nam, đứng đầu đơn vị giám sát, sau là đơn vị hành chính “châu”.
Triều thần luôn miệng nói “Tuy Cạnh Lăng vương có tội” nhưng “Nể tình nhiếp chính nhiều năm, công lao khổ cực”, vì vậy “Công tội bù nhau”, cùng lắm thì tước quyền nhiếp chính, để hắn làm một Vương gia nhàn hạ không có quyền lực là được.
Kể từ đó, trên dưới nước Ngụy rối loạn. Hào Châu vương không thể vào phủ Nhiếp Chính vương, cũng không lấy được ngư phù, không có binh quyền trong tay nên hắn cũng không dám gây chuyện.
Ngạc nhiên nhất là phụ hoàng Khương Linh Châu thừa dịp nước Ngụy lâm nguy, dẫn binh đến biên giới Tề - Ngụy, còn phái Nhị đệ của mình đến biên cương, chuẩn bị sẵn sàng để gây chiến.
Không có Cạnh Lăng vương và quân Huyền Giáp, nước Ngụy lấy gì để đối đầu với quân Tề? Lúc này, ngay cả bách tính cũng la hét đòi thả Cạnh Lăng vương chiến công hiển hách ra.
Trong ngoài hỗn loạn, đến cả Hào Châu vương cũng chẳng chịu được, huống gì là Tiêu Vũ Xuyên chưa từng quản lý chính sự. Tiêu Tuấn Trì sẽ nhanh chóng được thả ra thôi.
Nghe vậy, Khương Linh Châu thở dài một hơi, không biết nên phản ứng thế nào.
Cả đoạn đường xuất cung, nàng rất mệt mỏi, vì vậy đỡ trán nói: “Ta mệt rồi.”
Thế là nàng đi nghỉ ngơi khi màn đêm buông xuống.
Mấy ngày sau đó, Khương Linh Châu đều ngồi dưới bóng cây trong viện cả ngày, chỉ vì ngồi đây có thể nhìn thấy cổng vương phủ. Dù khi mặt trời lên cao hay lúc trăng non lơ lửng trong đêm tối, nàng như một pho tượng bùn, ngồi đó không hề nhúc nhích. Vì lo lắng nên khẩu vị của nàng cũng không tốt. Đồ ăn chỉ động vài đũa rồi thôi.
Tỳ nữ bên cạnh nàng thấy thế thì không khỏi lo lắng. Chỉ có điều, các nàng không thể khuyên nổi Cạnh Lăng Vương phi.
Vào đêm thứ tư, Khương Linh Châu vẫn ngồi trong viện.
Kiêm Hà đốt đèn lồng, đứng hầu hạ cạnh nàng. Lửa từ đèn lồng phủ một luồng sáng ấm áp lên gò má nàng. Trong viện có một hồ nước, sóng nước lăn tăn, phản chiếu ánh trăng lấp lánh và dịu dàng.
Khương Linh Châu chống cằm, lúc đang mơ màng thì chợt thấy trong hồ nước có vật gì đó, thuận miệng hỏi: “Bạch Lộ, em xem, dưới hồ nước có một chuỗi tràng hạt phải không?”
Bạch Lộ đi tới, kiễng chân nhìn, quả thật đúng như thế: “Ơ kìa! Đây không phải chuỗi tràng hạt của Vương gia sao? Nô tỳ còn thắc mắc sao Vương gia không mang theo tràng hạt nữa, thì ra là rơi xuống đây.”
Khương Linh Châu nghe xong thì sai người vớt chuỗi tràng hạt lên rồi rửa sạch, chuỗi tràng hạt lại sáng bóng như cũ. Nàng nắm tràng hạt trong tay rồi về đình viện ngồi một lúc, cảm thấy an lòng như đang nắm tay người kia.
Một lát sau, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ, bèn nói với Kiêm Hà: “Ta ngủ một lát. Khi đèn tắt mà Vương gia còn chưa về thì nhớ gọi ta dậy.”
Kiêm Hà lo Khương Linh Châu lạnh nên khoác chiếc áo màu hồng nhạt của người Hồ lên vai nàng, sau đó đứng cản gió giúp nàng. Không lâu sau, Khương Linh Châu nằm sấp lên bàn đá, ngủ thiếp đi.
Cảnh trong mơ quanh đi quẩn lại như đèn kéo quân. Một lát sau, nàng mơ màng cảm thấy hình như Kiêm Hà đang nắm chặt cổ tay mình. Nhưng ngực Kiêm Hà đâu có rộng như vậy? Người này chắc chắn không phải Kiêm Hà.
Chớp mắt một cái, Khương Linh Châu tỉnh lại.
Đầu tiên nàng liếc nhìn Kiêm Hà đứng ở hành lang đối diện, đèn trong tay sáng như đom đóm. Ánh trăng trên trời dịu dàng như nước phản chiếu xuống mặt hồ. Có thứ gì đó lành lạnh rơi xuống từ hiên nhà, thì ra là giọt sương vương trên lá.
Một người đàn ông đang phủ tay mình lên cổ tay nhỏ bé của nàng, không biết đang vuốt ve tay nàng hay sờ tràng hạt quấn quanh cổ tay.
“Vương…Vương gia!” Khương Linh Châu bình tĩnh lại, quay đầu nhìn ra sau lưng, chợt nàng lạc vào một đôi mắt đong đầy niềm vui.
Đôi mắt ấy dịu dàng tựa ánh trăng, sáng trong như đèn lồng đung đưa trong đêm dài. Đối với nàng, đôi mắt ấy rất quen thuộc.
Tiêu Tuấn Trì ngồi dậy, trên khuôn mặt anh tuấn khẽ nở nụ cười. Hắn xoa nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, nói: “Để Vương phi phải đợi lâu rồi.”
Trong nháy mắt, Khương Linh Châu còn tưởng mình đang mơ. Nàng đâm móng tay vào mu bàn tay của mình, lẩm bẩm: “Thiếp đang mơ ư? Nên mới gặp được Vương gia thế này?”
“Nàng cho rằng Ngũ Vân tiên tử và vua Thiên Mộng chỉ có thể gặp nhau trong mơ à?” Tiêu Tuấn Trì nhíu mày, trong lời nói có ý đùa cợt, “Vương phi đừng làm tay mình bị thương, Vương phi không đau lòng nhưng bổn vương đau lòng.”
Khương Linh Châu đứng lên, đang định nói chuyện thì cảm thấy trước mắt tối đen, cơ thể ngã về phía trước. May mà Tiêu Tuấn Trì đứng gần đó, dễ dàng đỡ được nàng.
“Người đâu!” Tiêu Tuấn Trì nhíu mày, vội vàng hỏi, “Các ngươi chăm sóc Vương phi kiểu gì thế?!”
Lúc Tiêu Tuấn Trì còn trong ngục, phủ Nhiếp Chính vương vẫn rất trật tự, đâu vào đấy. Nhưng Nhiếp Chính Vương phi chỉ mới choáng váng một cái, toàn bộ vương phủ đều rối hết cả lên. Nhiếp Chính vương - người vốn đứng đầu lại là người hốt hoảng nhất, tự mình ôm Vương phi về phòng.
Đại phu vội vàng chạy đến, xem mạch cho Khương Linh Châu xong, lại hỏi về chuyện ăn, ngủ và kỳ kinh nguyệt gần đây của Vương phi rồi mới cúi người, chắp tay với Tiêu Tuấn Trì: “Chúc mừng Vương gia, Vương phi có tin vui.”
Nghe vậy, các cô cô và tỳ nữ hầu hạ trong phòng đều tỏ ra vui mừng. Đặc biệt là Lan cô cô, khuôn mặt vốn nặng nề giờ đây tựa như tuyết tan ngày xuân, sắp nở hoa luôn rồi.
“Thật chứ? Thật chứ?” Lan cô cô còn vui vẻ hơn Tiêu Tuấn Trì nhiều, liên tục hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Đại phu vuốt chòm râu bạc trắng, ông ta cười lớn, “Theo như mạch tượng, Vương phi đã mang thai hơn một tháng. Chỉ có điều Cạnh Lăng Vương phi sinh ra đã yếu ớt, cơ thể không tốt lắm, sau này phải chăm sóc cẩn thận hơn.”
Dứt lời, đại phu lại dặn dò chuyện dưỡng thai, nhận túi tiền thưởng lớn rồi mới rời đi. Trên dưới vương phủ được bao trùm trong không khí vui mừng, thậm chí mọi người còn quên rằng bên ngoài đang dậy sóng, toàn thành gặp nguy.
Khương Linh Châu tỉnh dậy, thấy Tiêu Tuấn Trì ngồi bên gối. Nàng định ngồi dậy, Tiêu Tuấn Trì vội nói: “Mấy ngày nay Vương phi lo lắng vất vả rồi, nàng cứ nghỉ ngơi đi.”
Khương Linh Châu sờ tràng hạt trong tay, lấy ra rồi khẽ nói: “Chuỗi tràng hạt của Vương gia rơi xuống hồ này, thiếp đã sai người vớt lên rồi.”
Tiêu Tuấn Trì liếc nhìn, không khỏi bật cười.
Đây là chuỗi tràng hạt hắn ném xuống hồ.
“Vương phi tìm thấy chuỗi tràng hạt này xem như là có duyên.” Hắn cầm tay Khương Linh Châu, nói, “Vương phi cứ giữ chuỗi tràng hạt này đi, để Phật tổ bảo vệ nàng.”
“Vì chuỗi tràng hạt này rơi xuống hồ nên Vương gia mới tặng cho thiếp đấy à?” Nàng trách móc.
“Nếu Vương phi không thích thì đừng nhận.” Tiêu Tuấn Trì đáp.
“Ai nói không nhận?” Nàng giận dỗi lườm Tiêu Tuấn Trì, “Thiếp nhận.”
Tiêu Tuấn Trì thu lại ý cười trên mặt, kề sát tai nàng, lên tiếng: “Vương phi, ta có một tin vui, nàng muốn nghe không?”
Khương Linh Châu dịch gối, khẽ hỏi: “Bệ hạ tha chết cho chàng, muốn đày chàng đến biên cương à?”
Nhắc tới Tiêu Vũ Xuyên, sắc mặt Tiêu Tuấn Trì không tốt chút nào. Hắn dùng tay vuốt mái tóc đen như mực của Khương Linh Châu, chậm rãi nói: “Thật ra ta còn phải cảm ơn nước Tề… Mà thôi, những chuyện phiền lòng này nhắc lại sau. Ta muốn nói Vương phi có tin vui.”
“Có gì cơ?” Khương Linh Châu mờ mịt.
“Có thai.” Tiêu Tuấn Trì đưa tay xoa bụng nàng, tự hỏi, “Không biết là con trai hay con gái đây?”
Thấy hắn nói vậy, trong đầu Khương Linh Châu đột nhiên trống rỗng. Sau đó niềm vui mừng ập đến như thuỷ triều. Nàng bất chấp sức khỏe hiện giờ của mình, ngồi thẳng dậy, xoay tràng hạt liên tục, miệng nói: “Phật tổ phù hộ.”
Nàng không nghĩ mình sẽ có thai vào lúc này.
Nỗi lo âu và niềm vui sướng đan xen khiến lòng nàng dao động không thôi.
“Đang lúc rối ren, đứa bé này…” Khương Linh Châu lo lắng, “Thiếp sợ không thể bảo vệ được nó.”
“Sợ gì chứ? Nàng còn có ta mà.” Tiêu Tuấn Trì không để ý.
Hắn vỗ lên tay Khương Linh Châu, nói: “Ta đã muốn trả quyền lực cho Vũ Xuyên từ lâu rồi, chỉ có điều nó sống quá phóng túng, khó thành người tài nên mới chậm chạp không buông tay được. Bây giờ ta phạm phải tội lớn, nhân cơ hội đó trả lại quyền lực cho nó, để Phí tiên sinh giúp nó quản lý triều đình, Cạnh Lăng ta sẽ làm một Vương gia nhàn hạ.”
Hắn nói thì đơn giản, nhưng khi làm thì nào có chuyện nhẹ nhàng như vậy?
Mặc dù thanh danh hắn vô cùng hiển hách, nhưng dù sao lần này cũng phạm vào tội lớn. Nếu không phải quan lại trên triều cùng nhau góp lời, trong tay Tiêu Tuấn Trì lại nắm giữ binh quyền, chắc chắn hắn không thể toàn thây trở về. Nói thẳng ra là hắn đã xúc phạm đến uy quyền Đế vương.
Không có quyền lực, chỉ còn lại binh quyền, Tiêu Tuấn Trì còn có thể ra vào cung cấm như chốn không người giống ngày xưa sao?
Chỉ sợ Hào Châu vương và Tiêu Vũ Xuyên sẽ nhìn chằm chằng hắn từng giờ từng khắc một, chỉ chờ cơ hội đẩy hắn vào chỗ chết.
Khương Linh Châu nhíu mày, buồn bã nói: “Nhưng nếu Vương gia rời khỏi Thái Diên…”
“Vương phi yên tâm.” Tiêu Tuấn Trì véo lòng bàn tay nàng, “Nói thật, bổn vương còn một việc không thể không làm, phải trở về Cạnh Lăng. Nếu không giải quyết xong chuyện này, chỉ sợ Vũ Xuyên sẽ luôn nghi ngờ và hận ta. Lúc trước ta tưởng nó chỉ thuận miệng thôi, lần này mới biết nó hận ta tới tận xương tủy.”
Khương Linh Châu nhạy bén nhận ra gì đó, từ “Tiên đế”, “Diêu gia”, “Hỏa giáo” bỗng nhiên chui vào đầu nàng. Vì thế Khương Linh Châu hỏi: “Liên quan đến cái chết của Tiên đế phải không ạ?”
“Phải, Vương phi thật thông minh.” Tiêu Tuấn Trì khen nàng một câu rồi nói, “Đêm đã khuya, Vương phi đừng nghĩ ngợi nữa, mau nghỉ ngơi đi. Không quan tâm đến bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho con nữa chứ.”
Có thai nên nàng không thể tùy tiện như trước được, thế là Khương Linh Châu nghe lời, rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Khương Linh Châu đang ăn sáng thì nghe tôi tớ kể chuyện trong thành Thái Diên. Vì Tiêu Tuấn Trì phạm thượng, bệ hạ tức giận. Tiêu Tuấn Trì xin từ bỏ quyền nhiếp chính, trở lại đất phong Cạnh Lăng. Chẳng bao lâu sau người trong cung sẽ đến để gỡ tấm biển của phủ Nhiếp Chính vương.
Mặc dù bệ hạ đã nắm thực quyền nhưng Tiêu Tuấn Trì vẫn để lại bốn đại thần ở cạnh giúp đỡ hắn. Bốn người này đều là lão thần hai triều, rất có tài trong việc xử lý triều chính. Có bọn họ thì không sợ triều cương suy tàn.
Thành Thái Diên bỗng nổi gió.
Trong trận mưa gió này, Tiêu Tuấn Trì giục tôi tớ trong phủ thu dọn hành lý, định đưa Vương phi về Cạnh Lăng ở một thời gian. Thứ nhất, hắn có việc cần làm. Thứ hai, thành Thái Diên quá phức tạp và dối trá, chỉ khiến cho người khác thêm buồn phiền, không hợp để dưỡng thai. Chẳng bằng thừa dịp Khương Linh Châu mang thai chưa được bao lâu, tranh thủ thời gian trở về đó dưỡng thai cho tốt.
Khương Linh Châu có thai, đương nhiên không ai dám để nàng vất vả, nàng chỉ cần đứng nhìn rồi để tôi tớ làm việc.
Trước khi xuất phát một ngày, nàng đến thư phòng, thấy trên bàn Tiêu Tuấn Trì bừa bộn sách và mấy tờ giấy mỏng được phủ kín bằng chữ. Nhìn kỹ lại, hóa ra những chữ cái đó là tên.
Đeo châu đeo ngọc, đời đời hoa lệ, lấy tên Bội Trăn.
Dịu dàng và ngoan ngoãn, làm người phải thận trọng và hiền lành, lấy tên Ôn Thục.
Giang sơn như họa, dòng sông như gấm, lấy tên Như Cẩm.
Nhìn đi nhìn lại, tất cả đều là tên con gái.
Hắn muốn có một cô con gái xinh đẹp mà không phải đứa con trai ồn ào.
Khương Linh Châu cầm từng tờ một, khuôn mặt dần đong đầy niềm vui. Tiêu Tuấn Trì viết nhiều như vậy, có lẽ hắn không hài lòng với những cái tên này lắm. Đến trang cuối cùng, hắn viết “Xuân Nhi”.
Không ngờ hắn lại nghĩ ra cái tên bình thường này.
Có lẽ bởi vì đứa bé sinh vào mùa xuân.
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Quyết định tên là Tiêu Xuân Nhi nhé! Con trai cũng gọi thế luôn! *đắc ý*
Tên xấu dễ nuôi!
Nghi ngờ tung tích của Hỏa giáo.