Editor: Ân Phi
Beta: Tửu Thanh
Tiêu Tuấn Trì tung hoành Nam Bắc rất hiếm khi gặp kẻ thù, khi nói đến kĩ thuật giương cung cưỡi ngựa và chiến lược quân sự, ít người có thể kề vai sát cánh với hắn. Thế mà người như hắn cũng có thể sợ một thứ gì đó.
Ví dụ như là Thu Uyên cô nương của cung Cảnh Thiều.
Cô nàng Thu Uyên này chẳng khác gì một con ma chạy đến trước mặt hắn và mỗi khi hé môi đều chỉ có một câu: “Nương nương đang đợi người.”
Bởi vì e ngại nàng ta là con gái, Tiêu Tuấn Trì cũng chẳng làm gì cả. Nói cho tiểu Hoàng đế thì tên nhóc ấy cũng chẳng thèm quan tâm, mặc kệ cho chiếc mũ trên đầu xanh lè, thậm chí còn cảm thấy thú vị nữa cơ.
Vì vậy Tiêu Tuấn Trì chỉ có thể trốn.
Thông thường khi ở phủ Nhiếp Chính vương, hắn sẽ giả vờ như mình không có ở đó, vì thế có thể trốn được mấy lần. Nào ngờ hôm nay ở Tây cung lại bị Thu Uyên bắt gặp.
“Quý phi nương nương truyền gọi vi thần có việc gì sao?” Hắn vuốt ve nhẫn ngọc ban chỉ, hỏi.
“Vương gia đi rồi sẽ biết ạ.” Thu Uyên trả lời.
Trong lòng Tiêu Tuấn Trì không kiên nhẫn.
Kiểu người huênh hoang, nửa che nửa đậy này chỉ khiến cho người ta cảm thấy buồn phiền.
Theo sau Tiêu Tuấn Trì có một thái giám, hắn biết được trong lòng Tiêu Tuấn Trì đang nghĩ gì, bèn nở nụ cười đứng trước Tiêu Tuấn Trì, cất cao giọng nói: “Nhiếp Chính vương rời kinh được mấy tháng, tấu chương chồng chất trên bàn của bệ hạ còn đang chờ Vương gia phê duyệt, lần này Thu Uyên cô nương tới không đúng lúc rồi.”
Tiêu Tuấn Trì cười như không cười lên tiếng: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Thu Uyên không cam lòng hỏi: “Nương nương đã mời Vương gia nhiều lần rồi, đi gặp nương nương một lần thì có vấn đề gì ạ?”
“Ối!” Chợt nghe thấy tiếng hô đầy kinh ngạc của thái giám, hóa ra miếng ngọc bội ở thắt lưng hắn rơi xuống đất.
Thái giám vểnh ngón út lên, nhặt miếng ngọc bội. Bị rơi nên trên mặt ngọc bội có một vết nứt, hắn rất tiếc nuối: “Ngọc bội của ta là món quà từ một người cao quý. Hôm nay ta lại vô tình buộc sai chỗ, không những làm rơi mà còn khiến nó nứt.”
Thu Uyên khó hiểu, nghi ngờ nhìn hắn.
Thái giám như đang liếc Thu Uyên một cái, giọng cũng trở nên dịu đi: “Buộc món đồ này cũng cần quy tắc, buộc sai sẽ dễ rơi, rơi đến tan xương nát thịt, dù cho đó là miếng ngọc đẹp do quý nhân nào ban tặng đi chăng nữa. Buộc càng cao thì vết nứt sẽ càng nhiều. Thu Uyên cô nương, ngươi nói xem có đúng không?”
Thu Uyên chẳng phải kẻ ngốc, thay đổi suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu được tên thái giám này đang mỉa mai nàng ta, trong phút chốc khuôn mặt nàng ta trở nên đỏ bừng.
Nàng ta còn chưa lên tiếng thì Nhiếp Chính vương đã mỉm cười đáp lại: “Vương Đức Hải, miếng ngọc bội vỡ cũng vỡ rồi, trong cung có rất nhiều, không cần phải tiếc, chốc nữa bổn vương trả lại cho ngươi là được.”
“Tạ ơn Vương gia.” Vương Đức Hải cười tủm tỉm, dáng vẻ vô cùng vui sướng, hắn vân vê ngón tay cười bảo: “Vương gia nói rất có lý, trong cung này, thứ không thiếu nhất chính là ngọc bội.”
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Tiêu Tuấn Trì cũng chẳng quan tâm đến Thu Uyên nữa, xoay người rời đi. Mặt của Thu Uyên từ hồng lại chuyển sang trắng. Sau đó, nàng ta cắn răng trừng mắt nhìn bóng lưng của Vương Đức Hải rồi quay trở về cung Cảnh Thiều.
Nàng ta vừa đi đến bên ngoài cung Cảnh Thiều thì đã thấy người đang đứng trước cửa cung trông mong chờ đợi, người phụ nữ đó mặc hoa phục, búi kiểu cao vãn kế (1), sau lưng là cung điện sơn bằng màu đỏ gạch được chạm khắc ngọc thạch và vàng, trông vô cùng lộng lẫy. Có thể thấy được vua nước Ngụy rất chiều chuộng vị chủ nhân của cung điện này.
(1) Cao vãn kế: https://bitly.com.com/Hjodf
“Thu Uyên.” Đôi mắt nàng ta tràn đầy mong đợi: “Vương gia có đồng ý không?”
Thu Uyên cảm thấy không đành lòng, chỉ có thể ấp úng trả lời: “Vương gia nói rằng ngài ấy có chuyện quan trọng phải làm…”
Chỉ một câu như thế, vẻ mặt của người phụ nữ lập tức thay đổi.
“Nương nương.” Thu Uyên dè dặt nhìn xung quanh, thấy tất cả cung nữ đều cúi đầu thì mới yên tâm, nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng ta: “Bệ hạ đối xử tốt với nương nương như vậy, chi bằng người hãy buông tay…”
“Ngươi biết cái gì mà nói?” Lương Quý phi tức giận, đôi mắt đẹp đẽ ác độc liếc nhìn Thu Uyên: “Bệ hạ đối xử tốt với bổn cung chẳng qua chỉ vì e ngại tình nghĩa, hắn ta là một đứa trẻ chưa trưởng thành, xem bổn cung như tỷ tỷ thôi. Một ngày nào đó, bổn cung sẽ…”
“Nương nương!”
Thấy Lương Quý phi lại sắp thốt ra những lời gây kinh thế hãi tục, Thu Uyên vội vàng ngăn nàng ta lại.
Lương Quý Phi hơi kinh ngạc, lúc này mới ý thức được vừa rồi bản thân thất lễ. Nàng ta liếc nhìn mấy cung nữ y hệt như tượng bùn ở xung quanh, lúc này mới hất cằm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo phất áo đi vào trong điện.
Thu Uyên sợ hãi theo sau.
***
Tiêu Tuấn Trì phê duyệt tấu chương suốt cả buổi trưa, cổ tay cũng cảm thấy mỏi nhừ, lúc này mới mang theo đống tấu chương và công văn còn lại ra khỏi cửa cung, trở về phủ Nhiếp Chính vương.
Khương Linh Châu đang ngồi ở trong phòng luyện chữ. Tiêu Tuấn Trì vừa vào phòng thì thấy chiếc lưng thẳng tắp của nàng, hắn trêu chọc: “Vương phi bận bịu cả ngày mà không cảm thấy mệt ư?”
Khương Linh Châu nghe thế thì nghiêng đầu trả lời: “Lúc trở về từ trong cung, thiếp nghỉ ngơi được một lúc rồi nên không mệt lắm.”
“Vương phi thì ung dung thoải mái rồi, chỉ vi phu cực khổ thôi.” Tiêu Tuấn Trì xoa bóp cổ tay, nhíu mày nói: “Phê duyệt nhiều tấu chương đến mức tay mỏi nhừ. Ai ngờ về nhà đã thấy Vương phi đang ở đây luyện chữ.” Hắn bước đến sau Khương Linh Châu, dựa sát vào để nhìn dòng chữ trên giấy: “Rêu xanh cúi xin, nhờ cậy nước lũ.” (2)
(2) Trích từ tập thơ bốn chữ của Kê Khang.
“Nhiếp Chính vương tận tụy vì nước, đó chính là bổn phận.” Khương Linh Châu trả lời một cách rất đúng quy củ.
“Hôm nay hơi muộn rồi, không kịp. Đợi hôm khác ta dẫn Vương phi đi tham quan Thái Diên.” Tiêu Tuấn Trì ngồi trên giường, vắt chân tinh tướng: “Thái Diên vui hơn Cạnh Lăng nhiều, ăn uống, sinh hoạt và giải trí, cái gì cũng tốt.”
Khương Linh Châu thấy người hắn còn dính bụi mà dám đặt mông ngồi lên giường, nhíu mày nói: “Vương gia, thiếp có một câu không biết có nên nói hay không.”
“Cứ nói đi đừng ngại.”
“Vương gia đừng lên giường khi chưa thay đồ.”
Tiêu Tuấn Trì sửng sốt một lát rồi cười phá lên. Hắn cười rất lâu, sau đó mới ngập ngừng nói: “Vương phi bớt giận, Vương phi bớt giận. Cạnh Lăng là con nhà võ, thô lỗ trong quân đội quen rồi, không hiểu mấy thứ quy củ như vậy.”
Dứt lời, hắn thật sự đi tắm rửa thay y phục, rửa sạch hết bụi đất trên người rồi mới quay về phòng.
Đêm đã khuya, đến giờ đi ngủ, Tiêu Tuấn Trì bước lên giường, nhìn dáng vẻ do dự không dám bước lên của Khương Linh Châu, hắn vẫy tay với nàng: “Vương phi sợ gì chứ? Ta sẽ không làm gì nàng đâu.”
“Thật không?” Khương Linh Châu chớp mắt, khao khát nhìn hắn.
Bị nàng nhìn chằm chằm, Tiêu Tuấn Trì không thể chịu đựng nổi, tùy tiện gật đầu: “Là thật, là thật.”
Khương Linh Châu ôm lấy gối ngọc đã tẩm thêm hương dược của mình, sau đó leo lên giường ngồi xuống cạnh hắn. Ai ngờ nàng vừa leo lên, Tiêu Tuấn Trì lập tức trở mặt, kéo nàng vào trong lòng rồi hôn.
“… Ưm… Vương, Vương gia!” Nàng hơi buồn bực, tức giận đến mức bấu chặt tay áo hắn.
Tiêu Tuấn Trì khẽ cười: “Tiêu mỗ là con nhà võ, không biết quy củ, mong Vương phi tha tội.”
Nói xong, hắn ra vẻ muốn tiếp tục hôn nàng.
Khương Linh Châu cuống quít đẩy lồng ngực của hắn, mắt đảo qua đảo lại, căng thẳng đánh trống lảng: “Chuyện Tề đế yêu cầu, Vương gia định giải quyết như nào?”
“Ta không quan tâm thì Tề đế còn có thể làm gì?” Tiêu Tuấn Trì ôm lấy eo của nàng, hưng phấn sáp lại gần, vừa hôn mặt nàng vừa lên tiếng: “Có bản lĩnh thì giành từ tay ông đây đi.”
Khương Linh Châu ngơ ngác.
Tên này bị gì thế, sao nói chuyện ngày càng giống mấy kẻ lưu manh ngoài phố thế hả?
Khương Linh Châu nghĩ sai rồi.
Tiêu Tuấn Trì không chỉ nói chuyện như tên vô lại mà làm việc cũng chẳng khác gì lưu manh. Đêm hôm nay, nàng lại bị Tiêu Tuấn Trì yêu cầu “hỗ trợ”, dùng tay bận bịu đến nửa đêm.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng thì Tiêu Tuấn Trì đã vào cung rồi. Lúc Khương Linh Châu tỉnh lại, trong vương phủ đã không còn bóng dáng của hắn.
Giới quý tộc ở Thái Diên nghe tin Cạnh Lăng Vương phi đến kinh thành thì tâm tư mỗi người đều lung lay. Ngày hôm sau, những lá thư được gửi đến nhiều như tuyết. Toàn thiệp mời ngắm mai, uống trà, dự thọ yến, còn có người mời nàng giúp chọn con dâu nữa. Chỉ trong một buổi sáng, người gác cổng đã nhận được mười hai bức thư.
Khương Linh Châu nhìn những bức thư này cũng cảm thấy phiền.
Từ trước đến giờ nàng không thích những bữa tiệc như vậy, cũng không thích nói chuyện phiếm với đám nữ quyến quý tộc giả tạo. Nhất là khi mới tới Thái Diên, vốn nàng chẳng hề quen biết mấy người trong giới quý tộc. Phu nhân nào, tiểu thư nào, nàng không nhớ nổi.
Lúc trước ở Hoa Đình nàng rất ít khi tham gia các bữa tiệc, thỉnh thoảng chỉ tham gia hội làm thơ. Làm thơ xong trở về cũng cảm thấy buồn chán vô vị, chi bằng ở trong cung luyện chữ còn tốt hơn.
Tiêu Tuấn Trì hạ triều trở về, nghe Lan cô cô nói chuyện này thì lập tức cho Khương Linh Châu đến mấy quý phủ này để vận động một chút, làm quen vài người. Hắn còn nói chỉ cần dẫn Lan cô cô theo sẽ chẳng sao hết.
Khương Linh Châu suy đi nghĩ lại, quyết định ra ngoài tham quan một chuyến.
Ở phủ Nhiếp Chính vương mấy ngày cũng chẳng có việc gì để làm, nàng không thể trốn cả đời được.
Lan cô cô giúp nàng lọc thư, chỉ chọn thiệp mời của những công khanh thế gia. Mấy tên quan lại kia đều không có tư cách mời Nhiếp Chính Vương phi. Lựa đi lựa lại hồi lâu, Lan cô cô chọn thiệp mời của Từ gia.
“Từ gia gồm những người như thế nào?” Khương Linh Châu đau đầu bẻ ngón tay: “Có phu nhân nào, tiểu thư nào, nói cho cùng thì cũng phải nhớ một cái để khỏi phải rước lấy cái danh vô lễ.”
Đến thời điểm này, thái độ của Khương Linh Châu bắt đầu trở nên cực kỳ nghiêm túc và đoan trang.
Nàng và Tiêu Tuấn Trì có thể suốt ngày lừa bịp nhau nhưng chuyện này thì khác, phải cẩn thận một chút mới được.
“Thật ra ra Vương phi cũng không cần phải nhớ quá nhiều.” Lan cô cô nói: “Vương phi nương nương chỉ cần vui vẻ đến dự là được. Dù Vương phi không quen biết ai cũng chẳng ai dám nói nhiều. Có những chuyện… là do thông minh, gặp mặt nhiều sẽ thành quen thôi.”
“Thật sao?” Khương Linh Châu khá nghi ngờ: “Ta đến từ nước Tề, là người nước khác, sợ rằng… hoàng thân quốc thích sẽ không chào đón ta.”
“Sao thế được? Vương phi tự xem thường mình quá rồi.” Lan cô cô nói: “Vương gia lệnh cho lão thân theo sau để hầu hạ người, điều này đã chứng minh rằng người là Nhiếp Chính Vương phi. Đã là Nhiếp Chính Vương phi, những hoàng thân quốc thích ở Thái Diên sẽ không ai dám không bái kiến người. Cho dù là Hoàng hậu trong cung cũng phải cúi đầu.”
Lan cô cô nói những lời này có hơi quá. Nếu để cho người khác nghe thấy, tất nhiên sẽ nói Tiêu Tuấn Trì có ý đồ bất chính nên mới khiến người hầu có dã tâm như thế.
Nhưng những lời mà Lan cô cô nói cũng là sự thật.
Khương Linh Châu chợt nhớ đến chuyện trước khi mình xuất giá, Nhị muội Khương Thanh Cừ luôn nói: Nước Ngụy toàn kẻ hung ác, y như vùng đất hoang, phụ hoàng nhẫn tâm gả nàng đi để hòa thân…
Hiện tại nàng lại cảm thấy, hình như mình gả đến nước Ngụy để hưởng phúc?
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu: Đúng thế gâu gâu gâu! Đúng thế gâu gâu gâu!