Editor: Bạch Miêu
Beta: Tửu Thanh
Lương Lục Huệ nghẹn lời một lúc, tất nhiên không phục.
Nàng ta trước sau như một, không biết “nhẫn nhịn” là gì, lập tức bùng nổ.
“Ngươi nói cái gì?” Lương Lục Huệ đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào Khương Linh Châu, vẻ mặt đầy tức giận: “Ngươi dám đùa bỡn bổn cung ư?!”
Nàng ta vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hét của Lan cô cô sau lưng Khương Linh Châu: “Lương phi! Nhiếp Chính Vương phi dạy bảo người, người nên lắng nghe cho kỹ! Người không bái kiến Nhiếp Chính Vương phi thì thôi, lại còn dám vô lễ như thế! Thật to gan!”
Khuôn mặt Lan cô cô vốn lạnh lùng, bây giờ càng thêm nghiêm nghị. Có cung nữ nhát gan đã cúi đầu trốn sang một bên.
Lương Lục Huệ giật mình, lập tức hết tức giận. Nàng ta vung tay lên, dùng ngón trỏ chỉ vào Lan cô cô: “Bổn cung nói chuyện với Hà Dương công chúa, ngươi chỉ là một nô tài, sao dám chen miệng vào?!”
Lan cô cô cười khẩy một tiếng, nói: “Nô tài? Lão thân ở Tây cung hầu hạ bên cạnh Thái hoàng Thái hậu từ giữa năm Hàm Nguyên. Không chỉ là nữ quan, mà còn được Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu trước kia và Nhiếp Chính Vương ban ân. Ỷ vào những điều này, lão thân dạy dỗ người vài câu, người cũng phải nghe lấy!”
Tính tình của Lan cô cô ngay thẳng, đối với người mình không thích, bà càng thích thể hiện.
Trước khi vào cung, Tiêu Tuấn Trì đoán Lương phi sẽ nhằm vào Khương Linh Châu nên ra lệnh cho Lan cô cô chú ý một chút. Hắn bảo nếu có người ức hiếp Khương Linh Châu, Lan cô cô cứ dạy dỗ người đó. Xảy ra chuyện gì, có Tiêu Tuấn Trì hắn chịu trách nhiệm. Hôm nay Lan cô cô trút hết sự chán ghét và khinh thường trong lòng lên Lương Lục Huệ.
Khương Linh Châu đã từng thấy Lan cô cô dạy dỗ người khác. Khi đó nàng chỉ cảm thấy bà lão này khá phiền phức, bây giờ lại cảm thấy Lan cô cô rất có ích, khó trách Tiêu Tuấn Trì dù chết cũng muốn Lan cô cô đi theo mình.
Mà trên mặt Lục Hoàng hậu bên cạnh đã không còn vẻ lo lắng lúc trước, giờ phút này nàng ta tỏ vẻ đoan trang, bình thản ngồi ở chỗ cũ xem kịch vui.
Lương Lục Huệ vô cùng tức giận, nhìn thấy vẻ xem kịch hay của Lục Hoàng hậu thì càng phẫn nộ, gương mặt xinh đẹp trở nên méo mó. Bộ ngực của nàng ta phập phồng, mở miệng nhưng không nói được thành tiếng mấy từ như “Ngươi”, “To gan”.
Cung nữ Thu Uyên của nàng ta thấy thế, nét mặt lộ vẻ lo lắng.
Lương phi đã quen ngang ngược lộng hành trong cung, ngay cả Thái hậu và Hoàng hậu đều không để vào mắt. Nhưng Cạnh Lăng Vương phi không giống Thái hậu, Hoàng hậu, sau lưng nàng có Nhiếp Chính vương. Nhìn Lan cô cô kia thì biết rõ ràng bà đã chuẩn bị trước. Lương Lục Huệ với tính tình nóng nảy đã đá trúng thanh sắt rồi.
“Nương nương…” Thu Uyên nhỏ giọng nói: “Nương nương đừng tức giận, hôm nay là sinh nhật của Nhiếp Chính Vương phi, không nên khiến ngài ấy mất hứng…”
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “bốp”, Lương Lục Huệ giơ tay tát nàng ta một cái.
Lương Lục Huệ khinh thường hừ một tiếng, xoa lòng bàn tay hơi đau, lạnh lùng nói: “Nô tỳ to gan, dám ngông cuồng phê bình bổn cung. Một cái tát này để cho ngươi biết ai là chủ, ai là nô. Chủ tử tức là chủ tử, nô tỳ tức là nô tỳ, chủ tử ban cho nô tỳ nhiều lợi ích hơn nữa, nô tỳ cũng không thể vượt mặt chủ tử.”
Hai mắt Thu Uyên ngấn lệ, cất giọng ấm ức: “Nô tỳ biết sai rồi ạ.”
Lương Lục Huệ trút giận xong thì không tham gia tiệc sinh nhật nữa, nàng ta nói thẳng “Thần thiếp xin phép cáo lui” rồi quay người đi ra ngoài điện, một lúc sau không còn thấy bóng dáng đâu.
Lục Hoàng hậu ngồi xem trò cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Chọc giận Nhiếp Chính Vương phi, không biết kết cục của Lương Lục Huệ là gì?
Lục Hoàng hậu vừa định nhân cơ hội nói vài lời thì Phòng thái hậu lại mở miệng nói với Khương Linh Châu: “Khiến cho Nhiếp Chính Vương phi chê cười. Lương phi vốn như thế, ai gia đã quen rồi. Phá hỏng hứng thú của Nhiếp Chính Vương phi, ai gia thật có lỗi.”
“Thái hậu nương nương nói gì thế?” Khương Linh Châu cầm đũa lên, không để bụng lắm: “Lương phi khiến thần thiếp rất vui. Tiệc sinh nhật thì phải vui vẻ một chút chứ.”
Lời nói này khiến Lục Hoàng hậu cảm thấy kính nể nàng.
Nhìn qua Nhiếp Chính Vương phi nho nhã yếu đuối như tiên nữ không dính bụi trần, nhưng thật ra nàng rất mạnh mẽ, không để ai bắt nạt mình. Lương phi chê trách nàng như thế, nàng lại không để vào mắt, vẫn vui vẻ, giống như vừa rồi chỉ là một vở kịch tầm thường vậy.
Tiệc sinh nhật tiếp tục, ca múa bắt đầu. Chỉ chốc lát sau, Hào Châu vương, Cạnh Lăng vương và bệ hạ đều đến. Từng người ngồi xuống khiến không khí tưng bừng náo nhiệt hơn.
Khương Linh Châu chưa từng gặp Hào Châu vương nên không khỏi nhìn thoáng qua.
Hào Châu vương Tiêu Phi Túc khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo oai hùng mạnh mẽ, rất có khí thế võ tướng. Hai đầu lông mày mạnh mẽ luôn nhíu lại, ánh mắt đảo quanh như kền kền săn mồi.
Lúc Khương Linh Châu quan sát Tiêu Phi Túc, Tiêu Phi Túc cũng nhìn nàng. Khi Tiêu Tuấn Trì ngồi xuống, hai người mới rời mắt đi.
Tiêu Tuấn Trì vừa ngồi xuống lập tức hỏi: “Vương phi gặp Lương Lục Huệ chưa?”
Bàn tay hắn đặt trên đầu gối làm tràng hạt trong ống tay áo hơi lộ ra.
“Thiếp gặp rồi.” Khương Linh Châu đáp.
“Lương Lục Huệ có bắt nạt Vương phi không?” Hắn lại hỏi.
“Không ạ.” Khương Linh Châu hào hứng.
“Ta biết mà.” Tiêu Tuấn Trì mỉm cười cầm đũa lên, gắp một ít bánh ngọt vào trong chén bạc nhỏ trước mặt nàng: “Bổn vương ở cạnh Vương phi còn không lấy được chút lợi ích nào, huống chi là Lương Lục Huệ.”
Một bên khác, Lục Hoàng hậu thỉnh thoảng liếc nhìn hai người bọn họ, chờ mong Tiêu Tuấn Trì giận dữ hạ lệnh giết Lương Lục Huệ. Tiếc rằng, nàng ta chờ lâu như vậy chỉ thấy cảnh Tiêu Tuấn Trì tự tay gắp đồ ăn cho Vương phi.
Lục Hoàng hậu cảm thấy hơi mất mát.
Nàng ta nhìn Đế vương bên cạnh, vị Đế vương trẻ tuổi không an phận, cứ sờ đông mó tây, không giống vua một nước chút nào. Hắn thấy Lục Hoàng hậu quan sát mình còn hào hứng hỏi: “Hoàng hậu nhìn trẫm làm gì?”
Lục Hoàng hậu nở nụ cười dịu dàng đoan trang, đáp: “Không có gì, thiếp chỉ muốn nhìn thôi.”
Nàng ta biết, cho dù nói ra việc Lương Lục Huệ vô lễ với Nhiếp Chính Vương phi, bệ hạ cũng sẽ không xử phạt Lương Lục Huệ. Bệ hạ luôn thiên vị Lương Lục Huệ, chuyện gì cũng chiều theo ý Lương Quý phi. Sự nuông chiều này khiến phần lớn phi tần trong cung nảy sinh oán hận.
Không có Lương Lục Huệ, tiệc sinh nhật diễn ra rất thuận lợi. Hoàng hậu, Hào Châu vương, Hào Châu Vương phi lần lượt tặng quà, đều là đồ cao cấp. Tiêu Phi Túc uống vài chén rượu, vị Hoàng đế trẻ Tiêu Vũ Xuyên cũng uống không ít, chỉ mỗi Tiêu Tuấn Trì không uống rượu. Khương Linh Châu lén hỏi nguyên nhân, hắn nói: “Chín điều cấm nơi cửa Phật.”
Vài người cung kính chúc sinh nhật Khương Linh Châu rồi chúc mừng Tiêu Tuấn Trì có được mỹ nhân. Tiệc tàn, Khương Linh Châu muốn cùng xuất cung với Tiêu Tuấn Trì. Nhưng vào lúc này, Tiêu Vũ Xuyên gọi Tiêu Tuấn Trì lại.
“Tam thúc, trẫm có việc muốn bàn bạc.” Tiêu Vũ Xuyên nói.
“Sao vậy?” Tiêu Tuấn Trì thản nhiên nói: “Ngày mai vào triều nói sau.”
“Chuyện này không thể nói trên triều.” Tiêu Vũ Xuyên cười hì hì, gương mặt anh tuấn đầy gian xảo: “Tam thúc phải ở lại một mình nói chuyện với trẫm cơ.”
Tiêu Tuấn Trì vân vê tràng hạt một lúc rồi thu tay lại, đến gần Tiêu Vũ Xuyên. Tiêu Vũ Xuyên kề bên tai hắn, mượn rượu, nhỏ giọng hưng phấn nói: “Trẫm muốn nạp phi, đưa Nhị tiểu thư Từ gia Từ Minh Nghiên vào cung.”
Lời vừa nói ra, Tiêu Tuấn Trì chợt cảm thấy đau đầu không thôi, đây là phi tử thứ mấy của Tiêu Vũ Xuyên rồi? Lần này hắn lại còn vừa ý Nhị tiểu thư Từ gia nữa chứ!
Ai cũng biết, Từ gia bên phe Tiêu Tuấn Trì, con gái của Từ gia là danh môn khuê tú bậc nhất Thái Diên. Đang yên lành làm thiên kim tiểu thư, ai sẵn lòng gả vào thâm cung, trở thành thiếp của Đế vương cơ chứ?
Chuyện này đúng là khiến cho Tiêu Tuấn Trì phải ở lại bàn bạc với Tiêu Vũ Xuyên một chút.
“Vương phi về trước đi.” Tiêu Tuấn Trì phất tay nói với Khương Linh Châu: “Thái Diên chưa yên ổn, đúng lúc Tử Thiện đang trong cung, ta sẽ gọi hắn đưa nàng về vương phủ.”
Khương Linh Châu hơi mệt nên tùy tiện đồng ý.
Nàng ra khỏi điện Hàm #Chương không lâu thì thấy một người đứng trong bóng đêm, hắn mặc áo đạo màu xanh nhạt, tóc đen cài trâm ngọc, trông rất dịu dàng thoát tục, là Phó Huy. Hắn ngắt lá cây, đặt lên miệng thổi đứt quãng. Giai điệu trầm thấp kéo dài, rất êm tai.
Gió đêm thổi tan hơi nóng trên hai gò má Khương Linh Châu, nàng đến trước mặt Phó Huy, hỏi: “Phó tướng quân thổi khúc này rất hay, nó có tên không?”
“Thần vụng về, giai điệu này chẳng thể thanh nhã nổi. Chỉ có điều, Thái… Tiểu thư
Tống gia đặt cho khúc này một cái tên là “Hồng Đậu.” Phó Huy buông phiến lá xuống, hành lễ: “Phó Huy bái kiến Vương phi.”
Đậu đỏ nơi phương Nam
Xuân đến cành bừng nảy
Mong chàng luôn giữ lấy
Vật này gửi nhớ mong. (1)
(1) Trích từ bài thơ “Tương tư” của Vương Duy. Bản dịch thuộc về Tường Minh tại Thivien.net
Khương Linh Châu thì thào một tiếng “Hồng Đậu” rồi khen ngợi: “Tên rất hay.”
Điện Hàm #Chương gần cửa cung nên không cần kiệu, Phó Huy và Khương Linh Châu chậm rãi đi đến cửa cung. Khương Linh Châu nghĩ đến Lương Lục Huệ, thuận tiện hỏi: “Lương phi có thái độ thù địch với ta, Vương gia đã làm gì nàng ta vậy?”
Phó Huy muốn nói lại thôi, cuối cùng ngập ngừng: “Quân tử… Không bàn tán sau lưng người khác, hơn nữa phu nhân…”
Lan cô cô khinh thường nói: “Lương Lục Huệ là kẻ mắt cao hơn đầu, xuất thân từ Lương gia bình thường, chỉ vì có cái xác tinh xảo trống rỗng, được phong danh hiệu “Đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy” đã ảo tưởng trèo cao. Lúc trước nàng ta với Vương gia…”
Bà vừa nói đến đây, màn đêm phía trước đột nhiên hiện lên một ánh sáng màu bạc.
Ánh sáng đó không phải từ đèn lồng trong tay cung nữ, cũng không phải đom đóm, quả thật làm người khác sợ hãi. Lông mày Phó Huy nhíu lại, nói: “Có lẽ là tùy tùng mang theo đao vào nội cung. Để thần đi xem.”
“Phó tướng quân!” Lan cô cô gọi hắn: “Phó tướng quân ở lại đây đi, để lão thân đi xem. Lão thân khá quen thuộc với Tây cung.”
Dứt lời, Lan cô cô đi thẳng về phía trước.
Khương Linh Châu đứng đợi rất lâu mà không thấy Lan cô cô trở về nên quyết định đi tìm.
Chỗ Lan cô cô đi là đầu một con đường nhỏ trong rừng. Khắp nơi tối đen, hơi quỷ dị. Cũng may có Phó Huy nên Khương Linh Châu không sợ lắm.
“Lan cô cô?” Khương Linh Châu đứng ở đầu đường gọi một tiếng.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Từ Minh Nghiên: Phải cảnh giác!