Editor: Ân Phi
Beta: Tửu Thanh
Tỳ nữ người Hồ tên là A Như, là người hầu của Tống Thái Vi, vị tiểu thư đang sống tạm ở phủ Cạnh Lăng vương.
Tống Thái Vi họ Tống, là muội muội của Tống Chẩm Hà. Khác với những cô nương bình thường, vị Tống tiểu thư này bị mù, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tài sản của tướng quân Tống Chẩm Hà không hề ít, nuôi một thiên kim tiểu thư cũng không thành vấn đề. Nhưng chẳng biết tại sao Tống Thái Vi lại ở nhờ phủ Cạnh Lăng vương.
Có lẽ do Tống tiểu thư bị mù, gặp hạn chế trong vấn đề sinh hoạt nên cần Lan cô cô chăm sóc, hoặc cũng có thể do Tống tiểu tướng quân có nhiều kẻ thù, hắn sợ có người sẽ ra tay với Tống tiểu thư, vì thế mới để Tống Thái Vi sống ở một nơi lúc nào cũng được canh phòng nghiêm ngặt, đó là phủ Cạnh Lăng vương.
Tiếng Hán của A Như không tốt lắm, phải múa may một lúc mới có thể giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng.
Tống Thái Vi bị mù, đi lại khó khăn, đáng lẽ một người khiếm thị như nàng ấy phải suốt ngày ru rú trong phòng mới đúng. Nhưng không, Tống Thái Vi lại là người thích đi đây đi đó, chẳng bao giờ chịu ngồi yên trong phòng.
Nàng ấy vốn là một cô nương thông minh, chỉ sống ở vương phủ một thời gian ngắn mà đã thuộc lòng mọi ngóc ngách nơi đây. Ở đâu có đường nhỏ, chỗ nào có bậc thang, nàng ấy còn biết rõ hơn cả mấy người hầu trong phủ. Cho nên Lan cô cô cũng không cấm nàng ấy đi dạo xung quanh.
Có A Như luôn trông chừng bên cạnh, Tống Thái Vi đi dạo trong vương phủ để giải sầu cũng chẳng sao. Nhưng vấn đề là hai ngày vừa rồi Khương Linh Châu vào vương phủ sống, một trăm hai mươi món đồ cưới được nàng mang theo từ nước Tề chưa được thu xếp xong nên có vài rương đồ biến thành vật cản đường. A Như chỉ hơi lơ đãng một chút mà Tống Thái Vi đã vấp vào bậc thang, ngã trẹo chân.
A Như vội vàng đi tìm đại phu, lấy thuốc mỡ, đến khi nàng ta quay về nơi Tống Thái Vi bị trẹo chân thì đã không thấy tiểu thư đâu.
Quan trọng là Tống Thái Vi bị mù. Nếu cứ để tiểu thư đi lại một mình như thế sẽ xảy ra chuyện mất. Lại vừa đúng lúc Lan cô cô phái người tới tìm Tống Thái Vi nên mới có sự việc vừa rồi.
Sau khi Khương Linh Châu nghe A Như giải thích, nàng lên tiếng: “Vậy thì mau sai người đi tìm Tống tiểu thư đi.”
Nàng vừa nói vừa cảm thấy hơi buồn cười.
Khương Linh Châu vốn nghĩ rằng mình là nữ chủ nhân duy nhất sống ở phủ Cạnh Lăng vương, ai mà ngờ được tự nhiên lại xuất hiện thêm một vị tiểu thư mù nữa cơ chứ.
Đôi mắt đen láy của A Như đảo một vòng rồi nàng ta chợt hô lên: “Phó tướng quân nhất định có thể tìm được tiểu thư của chúng ta! Mỗi lần tiểu thư xảy ra chuyện đều do Phó tướng quân đứng ra giải quyết!”
Một câu nói rất thẳng thắn và đơn thuần nhưng lại khiến khuôn mặt Lan cô cô đanh lại.
Lan cô cô lạnh lùng liếc A Như, bà lên tiếng: “Chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm phiền Phó tướng quân được? Ngươi để Tống tiểu thư đi lạc, nhất định phải chịu phạt. Nhưng cứ tìm được Tống tiểu thư trước đã.”
Chỉ một ánh mắt lạnh lẽo của Lan cô cô đã khiến cho A Như sợ hãi đến tận xương tủy. Nàng ta tết một bím tóc nhỏ, trên bím tóc cài chiếc chuông màu bạc, cơ thể nàng ta run lên làm chiếc chuông trên tóc cũng kêu leng keng theo.
“Lan cô cô, Tống tiểu thư đang sống ở phía sau viện Xoan Hoa đúng không?” Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Khương Linh Châu, nàng lạnh lùng nói: “Tỳ nữ của ta cũng sống ở phía sau viện Xoan Hoa. Cô nương nước Tề coi trọng lễ tiết, nếu có đàn ông bước vào đó, sợ là không ổn. Hay để tỳ nữ của ta đi tìm Tống tiểu thư cho.”
Lan cô cô là một người biết phải trái, bèn gật đầu đáp: “Vâng.”
Khương Linh Châu vừa dặn dò xong, nhóm tỳ nữ lập tức chạy đi tìm Tống tiểu thư ở mọi ngóc ngách trong phủ y như đang chơi trốn tìm.
Tuy Khương Linh Châu là chủ, nhưng nàng cũng lo lắng cho Tống Thái Vi nên đành tìm quanh hậu viện, nghĩ rằng may ra thì có thể nhìn thấy bóng dáng của Tống Thái Vi. A Như cũng đi theo sau nàng, vừa gọi to “Tiểu thư” vừa dùng sức lắc chiếc lục lạc trên bím tóc của mình.
Khương Linh Châu và A Như dần tách nhau ra.
Nàng dẫn theo Kiêm Hà chậm rãi đi tìm quanh vườn hoa. Vườn hoa này rất lớn, nếu chỉ nhìn qua thì chẳng thấy điểm dừng. Nơi đó có chiếc thuyền cập bến trên mặt hồ yên ả, có cả tòa tháp Phật bảy tầng lung linh nằm trên một ngọn núi nhỏ. Nếu có người trốn ở trong đó thì sẽ rất khó tìm.
Khương Linh Châu cứ đi về phía trước rồi từ từ bước vào rừng ngô đồng lúc nào không hay.
Những người khác đang ở rất xa chỗ này, Khương Linh Châu cũng chẳng nghe được tiếng gọi ầm ĩ của họ. Nàng chỉ thấy cây ngô đồng xanh ngát cao chọc trời và cành cây thon dài màu nâu đỏ đung đưa theo gió. Sương gió quyện vào nhau khiến không gian yên tĩnh xung quanh chìm trong một màu xanh biếc.
Chợt Khương Linh Châu nhìn thấy một góc váy đỏ. Màu đỏ ấy vô cùng nổi bật trên nền xanh của rừng ngô đồng tươi tốt.
Khương Linh Châu nhìn kĩ hơn một chút thì phát hiện ra đó là một cô nương mặc váy đỏ, đôi mắt nhắm chặt đang quỳ xuống đất, hai tay cẩn thận mò tìm thứ gì đó trong đống lá dưới đất. Nàng ấy vừa mò mẫm vừa lùi dần về phía sau, không mảy may để ý đến chiếc váy đỏ bị bẩn bởi đất cát.
Kiêm Hà cúi đầu kêu lên: “Là tiểu thư?!”
Khương Linh Châu nghi ngờ tiến về phía trước, mở miệng hỏi: “… Tống tiểu thư?”
Dường như cô nương mặc váy đỏ quỳ dưới đất không nghe thấy tiếng gọi của nàng, nàng ấy cẩn thận phủi những chiếc lá trên bề mặt đi rồi sờ soạng bùn đất ẩm ướt ở phía dưới.
Hành động kì lạ của nàng ấy làm Khương Linh Châu càng thêm nghi ngờ. Nàng cao giọng gọi: “Tống tiểu thư!”
Cô nương mặc váy đỏ ấy như vừa tỉnh lại từ trong mộng, nàng ấy từ từ đứng dậy, hai tay dính đầy bùn đất nắm chặt vào nhau, ngây ngô đáp: “Ta đây.”
Nếu nhìn kĩ thì vị Tống tiểu thư này cũng là một cô nương thanh tú, xinh đẹp, khuôn mặt ngây thơ tựa đóa hoa quất trong trẻo vậy. Dường như khí chất đơn thuần trái ngược hoàn toàn với bộ váy đỏ trên người nàng ấy, nhìn chẳng khác gì một cô nương nhỏ đang lén mặc trộm hỷ phục của mẫu thân.
Tống Thái Vi đáp một tiếng “Ta đây.” Rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói tiếp: “Ta không sao đâu. Lát nữa A Như sẽ tới đây tìm ta. Ta ở lại đây chờ nàng ấy tới cũng được.”
Khương Linh Châu: “…”
Sợ là cô nàng A Như của ngươi không bao giờ tìm thấy ngươi đâu.
“Tống tiểu thư, A Như tìm ngươi rất lâu rồi, hay là chúng ta cùng đi ra ngoài thôi.” Khương Linh Châu nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cái chân bị trẹo của ngươi có cử động được không?”
Tống Thái Vi hơi sửng sốt, khuôn mặt thanh tú của nàng ấy lộ ra chút áy náy.
“A Như lại nhớ nhầm đường sao?” Nàng khẽ nhíu mày, miệng lẩm bẩm: “Ta thật vô dụng, lại gây phiền toái cho A Như rồi. Nhưng mà bây giờ ta không thể đi được, ta phải tìm đồ bị rơi đã.”
Dứt lời, Tống Thái Vi lại nói: “Xin lỗi.” Rồi quỳ xuống tiếp tục tìm kiếm.
“Để nô tỳ tìm cho. Tống tiểu thư, người hãy đứng dậy đi.” Kiêm Hà nhanh chóng ngồi xổm xuống đất hỏi: “Người làm mất thứ gì vậy ạ?”
“Sao ta có thể gây thêm phiền toái cho mọi người chứ?” Tống Thái Vi dịu dàng mở miệng: “Đồ do ta đánh rơi thì để ta tự tìm. Lỗi của ta sao có thể làm phiền người khác được.” Giọng nói của nàng ấy rất cẩn thận và e dè, hoàn toàn khác với sự kiêu ngạo của Tống Chẩm Hà, cũng chẳng hề giống một vị tiểu thư nhà giàu chút nào, những lời nói của Tống Thái Vi tràn ngập tự ti và xấu hổ.
Tống Thái Vi giơ ngón tay lên chỉ vào đám cây ngô đồng phía trước, nói: “Ta đã tìm ở rất nhiều nơi trong cánh rừng này, có lẽ cũng sắp tìm thấy rồi.”
Khương Linh Châu nhìn Tống Thái Vi một cách cẩn thận. Hóa ra nàng ấy quỳ hai chân xuống đất, dùng đôi tay tìm hết một nửa cánh rừng ngô đồng, chẳng trách chiếc váy đỏ của nàng ấy dính đầy bùn đất, y như vừa mới lăn trên mặt đất một vòng vậy.
“Cũng đâu có phiền toái gì.” Khương Linh Châu dặn dò: “Kiêm Hà, em gọi người đến đây tìm đồ giúp Tống tiểu thư đi.”
“Vâng.” Kiêm Hà lên tiếng đáp.
Sắc mặt của Tống Thái Vi lập tức lộ ra vẻ sợ hãi. Nàng ấy lo lắng xua bàn tay đầy bùn đất, do dự nói: “Không, không sao đâu. Để ta tự tìm… để ta tự tìm là được rồi.”
“Ngươi muốn tìm vật gì?” Khương Linh Châu không đáp lời nàng ấy mà chỉ hòa nhã hỏi.
Tống Thái Vi chăm chú lắng nghe, giọng nói này nhã nhặn như gió thổi trên mặt hồ, không hề có ý xấu, chút lo lắng trong lòng nàng ấy cũng dần nhạt đi. Tống Thái Vi sờ búi tóc của mình rồi mở miệng: “Một chiếc trâm cài tóc, là đồ mà mẫu thân ta để lại, đó là kỉ vật mà ta đã cài từ nhỏ.”
Khương Linh Châu nghe xong thì chậm rãi bước về phía trước, đôi mắt chăm chú tìm kiếm trên đất.
Không bao lâu sau nàng đã tìm thấy trâm cài tóc ở gần một cây ngô đồng. Đó là một cây trâm quấn tơ hình lá chuối, cây trâm này có vẻ thô hơn và nặng gấp đôi mấy cây trâm bình thường, cầm rất nặng tay.
Khương Linh Châu đặt cây trâm cài tóc vào lòng bàn tay của Tống Thái Vi và hỏi: “Có phải là cây trâm này không?”
Tống Thái Vi sờ soạng bằng cả hai tay, nàng ấy suy nghĩ một lúc rồi mới vui mừng gật đầu, nói: “Đúng rồi. Tạ ơn vị tỷ tỷ này.”
Dù nàng ấy có khuôn mặt hờ hững như nước nhưng khi cười lên lại rất sinh động và dịu dàng. Chỉ tiếc là đôi mắt này chưa từng mở ra lần nào, Khương Linh Châu cũng chỉ có thể thấy được hàng lông mi dài và đen nhánh của nàng ấy mà thôi.
Khương Linh Châu đỡ Tống Thái Vi đứng dậy: “A Như để lạc mất ngươi nên lo lắng đến nỗi khóc ầm lên kìa. Ta đã sai người đi gọi nàng ấy rồi, nàng sẽ chạy đến đây nhanh thôi.”
Tống Thái Vi gật đầu.
Lúc nàng ấy cài cây trâm lên búi tóc của mình xong thì nhẹ giọng hỏi: “Vị quý nhân này chắc hẳn chính là Cạnh Lăng Vương phi tương lai, Hà Dương công chúa của nước Tề?”
Khương Linh Châu đáp: “Ta chính là Hà Dương.”
“Tiếc rằng Thái Vi bị mù, không thể nhìn thấy dung mạo tuyệt trần của Hà Dương công chúa.” Tống Thái Vi cúi đầu, giọng điệu vô cùng tiếc nuối. Nàng ấy rất gầy, yếu ớt như cành liễu vậy, ai nhìn cũng sẽ thấy thương tiếc.
“Đều là những lời đồn nhảm thôi.” Khương Linh Châu đáp.
Khi hai người đang nói chuyện thì Lan cô cô, A Như và Kiêm Hà đã tới nơi. A Như vừa nhìn thấy Tống Thái Vi thì vội vàng chạy tới ôm chầm lấy nàng ấy rồi khóc lớn, còn huyên thuyên mấy câu bằng tiếng Hồ.
Một lát sau, A Như mới kêu to một tiếng “Lần này nhất định nô tỳ sẽ không để lạc mất tiểu thư nữa.” Nàng ta bế Tống Thái Vi bằng chính đôi tay mình. Mạnh mẽ đến nỗi làm toàn bộ nô tỳ ngạc nhiên vô cùng. Trong lúc mọi người đang xôn xao thì A Như đã đưa Tống Thái Vi đi gặp đại phu.
“A Như này thật là vô lễ, còn không thèm xin cáo lui với Công chúa!” Bạch Lộ bĩu môi, lên tiếng oán trách.
“Nàng ấy chỉ vội vã đưa Tống tiểu thư đi gặp đại phu thôi mà.” Khương Linh Châu không hề cảm thấy bị xúc phạm, thậm chí nàng còn rất hứng thú với hai người đó.
Lan cô cô nhìn Khương Linh Châu một cái rồi đi tới bên người nàng giải thích: “A Như vốn là một tử tù, Tống tiểu thư cứu nàng ta rồi giữ lại làm người hầu cho mình. A Như lo lắng cho Tống tiểu thư cũng là chuyện đương nhiên.”
Khương Linh Châu đáp: “Thì ra là như vậy.” Nàng vừa nghĩ ngợi vừa gật đầu.
Lan cô cô thấy Khương Linh Châu vẫn ung dung bình tĩnh, không tức giận trước sự vô lễ của A Như, cũng không tỏ ra bực bội vì Tống Thái Vi, từ lời nói đến cử chỉ đều rất đúng mực, khoan dung và rộng lượng, trong lòng bà khẽ thở dài.
Có lẽ mấy hôm nữa bà nên gửi một bức thư cho Vương gia đang ở Thái Diên, nói dối rằng Ô Lạc Lan đang mắc bệnh nặng, mời Vương gia quay về phủ Cạnh Lăng vương một chuyến mới được.
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Có người giúp, có người giúp.
P/s: Đại Cẩu thỉnh thoảng nhảy ra ở vài dòng chữ sẽ chính thức xuất hiện ở chương 14.
Hãy trân trọng khoảng thời gian không có ánh hào quang của Đại Cẩu đi, bởi vì sau này chúng ta sẽ gặp Đại Cẩu đến chán luôn… “Sao con chó này có thể “gâu gâu” suốt ngày như vậy được nhỉ?” Tóm lại là mọi người sẽ có cảm giác như vậy đó ~