Chim Trong Lồng

Chương 53: Chương 53: Tranh giành cung nữ




Editor: Bạch Miêu

Beta: Tửu Thanh

Màn đêm trong Tây cung rất yên tĩnh, tiếng đồng hồ nước đã ngừng từ lâu, giờ chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa lộc cộc. Dường như từ xa có thể thấy ánh nến chập chờn như ma trơi vô cùng ghê rợn trong ngự hoa viên. Tây cung to như vậy, tường son, ngói lưu ly, tất cả đều trở nên dữ tợn vô cùng, khiến lòng người nặng trĩu.

Lúc Tiêu Tuấn Trì rời khỏi cung Thái hậu, từ xa đã thấy một vùng sáng đang tiến đến gần. Nhìn kỹ lại, hóa ra là thánh giá của thiên tử. Hắn hơi khom lưng, hành lễ với Tiêu Vũ Xuyên: “Thần bái kiến bệ hạ.”

Tiêu Vũ Xuyên đứng trong màn đêm, gió đêm khiến áo bào hắn bay phất phơ. Rồng vàng chín đầu uốn lượn quanh mây trên áo hắn vì gió đêm mà phập phồng không ngừng. Khuôn mặt hắn bối rối, cặp mắt đẹp đẽ hiện vẻ mông lung.

“Tam thúc, có chuyện gì vậy?” Hắn hỏi.

“Bệ hạ, Thái hậu nương nương lo lắng bất an, thân thể khó chịu.” Vương Đức Hải bước đến, trên mặt lộ vẻ buồn thương, nói, “Lúc lên núi Tĩnh Đình, người đã…”

Tiêu Vũ Xuyên nghe xong thì giật mình. Hắn nhìn sang Tiêu Tuấn Trì, thì thào hỏi: “Tam thúc, thật, thật… sao? Mẫu hậu đã đi rồi sao?”

Tiêu Tuấn Trì nắm chặt chuỗi tràng hạt, chậm rãi gật đầu, nói: “Bệ hạ bớt đau buồn.”

Tiêu Vũ Xuyên cúi thấp đầu, chiếc mão đội đầu đính ngọc che khuất khuôn mặt càng làm hắn trở nên đáng thương. Dừng một lúc, Thiếu đế tuấn tú mới trách móc, truy hỏi: “Không thể nào, mẫu hậu đang mang thai. Mẫu hậu sẽ không chết, sao người có thể…”

Hắn không thể có con nối dõi, hoặc ít hoặc nhiều cũng khá tiếc nuối. Mặc dù mỗi lần có phi tần nào mang thai, hắn đều cố gắng bảo vệ, nhưng vì không có thực quyền, trong hậu cung thì lời nói không có tác dụng bằng Phòng Thái hậu, thế nên nhiều lần để Phòng Thái hậu đạt được mục đích.

Phòng Nguyệt Khê mang thai, mặc dù ngoài ý muốn nhưng cũng khiến hắn cảm thấy vui mừng.

Nhưng bây giờ…

Vương Đức Hải giả vờ dùng tay lau khóe mắt, buồn bã nói: “Bệ hạ đau lòng đến hồ đồ rồi ạ? Người ra đi chính là Thái hậu, sao có thể mang thai được? Nếu Tiên đế trên trời có linh thiêng, chẳng phải sẽ làm ngài ấy đau lòng hay sao?”

Đôi mắt Tiêu Vũ Xuyên vốn sáng rõ, nay lại phủ một lớp sương dày âm u. Hai vai hắn lắc lư, khẽ lên tiếng: “Trẫm hồ đồ rồi. Mẫu hậu đối xử không tệ với trẫm, bây giờ khó tránh khỏi mà thương tiếc… Hãy chuẩn bị tang sự chu đáo.”

“Thần tuân chỉ.” Tiêu Tuấn Trì bình thản đáp, sau đó quay sang nói, “Vương Đức Hải, đưa bệ hạ về điện Hàm #Chương đi. Bây giờ rất lạnh, đừng để bệ hạ bị cảm.”

Vương Đức Hải vâng dạ, đốt đèn lồng dẫn đường rồi mời Tiêu Vũ Xuyên hồi cung.

Tiêu Tuấn Trì giải quyết xong chuyện trong Tây cung thì bình tĩnh xuất cung. Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc hắn trở về nhà đã tới nửa đêm. Khi nhìn thấy tấm biển phủ Nhiếp Chính vương, hắn bỗng thấy hoảng hốt.

Vừa nhắm mắt, hình ảnh Phòng Nguyệt Khê ngậm máu nói “Ngươi chột dạ” lập tức hiện lên. Rõ ràng trước đây hắn đã nhiều lần thấy người chết, những thi thể không trọn vẹn, tướng sĩ không đầu, máu thịt lẫn lộn, xác chết chất thành núi, nhưng lần này hắn vẫn không thể xua tan hình ảnh Phòng Thái hậu trong đầu đi được.

Thêm nữa, Phòng Thái hậu còn đang mang thai.

Tiêu Tuấn Trì day nhẹ ấn đường, đến thư phòng. Đi ngang qua hồ nước ở đình viện thì bỗng thấy ánh trăng dập dờn trên sóng nước lăn tăn. Hắn ngừng chân lại nhìn hồ nước, tháo chuỗi tràng hạt trên cổ tay xuống, ném vào hồ nước. Chuỗi tràng hạt quý báu làm từ gỗ đàn hương phá vỡ mặt hồ yên ắng, chìm xuống đáy bùn.

Hắn tắm rửa một lúc, rửa sạch hết tất cả máu trên người rồi mới đến chỗ Khương Linh Châu.

Trời tối, người vắng, Khương Linh Châu vẫn chưa nghỉ ngơi, nàng chờ hắn về phòng.

Lúc Tiêu Tuấn Trì đẩy cửa vào, nàng đang ngồi trước gương, chậm rãi chải mái tóc dài đen nhánh của mình. Đầu ngón tay xanh nhạt luồn qua mái tóc dài như thác đổ, thân hình mảnh mai gầy gò trông duyên dáng như cành liễu.

Hắn nhìn nàng, tâm trạng bình tĩnh trở lại.

Chỉ chớp mắt, hắn lập tức quên hết những chuyện phiền lòng trong cung, chỉ cảm thấy bây giờ thật tốt, chỉ muốn đêm nay dừng tại đây, để hắn nhìn người phụ nữ trước gương nhiều thêm chút nữa.

“Vương gia về rồi ạ?” Khương Linh Châu nghe thấy tiếng động thì khẽ cười đứng dậy, hành lễ với hắn. Khuôn mặt nàng xinh đẹp, dù không son phấn nhưng vẫn thanh khiết như hoa sen. Nàng hơi xoay người, để lộ phần gáy trắng mịn như tuyết, vô cùng dịu dàng.

Khương Linh Châu thấy hắn mãi không trả lời, nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Không bắt được người của Hào Châu vương ạ?”

Tiêu Tuấn Trì ho khan một cái, ngồi xuống. Hắn chỉnh vạt áo ngay ngắn, bí mật ngửi tay áo xem còn sót lại mùi máu tanh không rồi mới chậm rãi nói: “Có chút chuyện, có điều ta giải quyết xong rồi.”

Khương Linh Châu vẫn giữ sắc mặt như lúc nãy, khẽ hỏi: “Quách Thế Thông không sao chứ ạ?”

“Tử Thiện nói không sao. Còn sống.”

Nghe xong lời này, Khương Linh Châu biết mọi chuyện phức tạp hơn so với những gì bọn họ đoán trước. Nàng nghiêm túc hỏi: “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì, hay chàng nói với thiếp đi?”

Tiêu Tuấn Trì quyết định thành thật, kể tất cả mọi chuyện với nàng, cuối cùng nói: “Bây giờ Thái hậu nương nương đã đi, mọi chuyện như cát bụi, Vương phi không cần để ý.”

Một câu “Thái hậu nương nương đã đi”, hẳn trong thời gian đó đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, vậy mà nàng ta lại sơ hở như vậy ư?

Khương Linh Châu không khỏi run lên.

… Mới một đêm trôi qua, không ngờ Phòng Thái hậu…

Nàng hơi sợ, bỗng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Lúc trước nàng chưa từng để ý, bây giờ mới giật mình nhớ ra, người đàn ông trước mắt nắm giữ quyền sinh sát của Đại Ngụy, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn nhất trên chiến trường. Phòng Nguyệt Khê là Thái hậu một nước, vậy mà hắn vẫn có thể ra tay.

… Nhưng trước mặt nàng, gần như người ấy chưa từng thể hiện bộ mặt đó ra ngoài.

Tiêu Tuấn Trì dừng một chút, bỗng nhiên ngửa đầu hỏi: “Vương phi sẽ chán ghét rồi vứt bỏ ta sao?”

“… Vì sao?” Khương Linh Châu không hiểu.

“Ta ép Thái hậu chết.” Hắn cụp mắt, “Ta tự rót chén rượu độc kia vào miệng Thái hậu.”

“Vương gia làm vậy vì thiếp.” Nàng khẽ thở dài một tiếng, xoa nhẹ lông mày hắn, “Thái hậu nương nương hại nhiều đứa trẻ vô tội như thế, nếu không để nàng ta chịu quả báo mới là không công bằng.”

Tiêu Tuấn Trì nhớ đến dáng vẻ điên cuồng của Phòng Thái hậu lúc ở Hàm Xuân Lâu, từng nhát dao như muốn đưa Khương Linh Châu vào chỗ chết, trong lòng chợt sững sờ. May mà hắn đã sớm chuẩn bị, để Quách Thế Thông thay thế. Không đúng, nếu Khương Linh Châu thật sự bị bắt rồi đưa đến nơi bướm hoa làm nhục, hủy hoại dung mạo, vậy hắn…

Việc này nhất định không được xảy ra!

Nghĩ đến đây, Tiêu Tuấn Trì ôm người trước mặt vào trong ngực như nhặt được châu báu. Trước ánh mắt khó hiểu của Khương Linh Châu, hắn siết chặt nàng trong ngực, không nỡ buông tay.

“May mà Tử Thiện sớm nói cho ta biết việc này… May, may mà…” Hắn lẩm bẩm bên tai Khương Linh Châu.

“Vương gia, nếu trong lòng có sầu lo, chàng phải nói với thiếp.” Nàng buồn bực trong ngực Tiêu Tuấn Trì, nhỏ giọng nói, “Dù thiếp là phụ nữ, nhưng cũng không phải loại phụ nữ yếu đuối không chịu được mưa gió. Thiếp từng là Công chúa một nước, cũng đã chứng kiến rất nhiều chuyện.”

Tiêu Tuấn Trì không nói chuyện trong cung với nàng nữa, chỉ nói Thái hậu đi rồi, phải lo liệu tang lễ, mấy ngày nữa sẽ rất mệt, bảo nàng mau đi nghỉ sớm.

***

Chỉ sau một đêm, tin Thái hậu ra đi truyền khắp Thái Diên như mưa mùa hè. Tin tức nói rằng Phòng Thái hậu lo lắng bất an, trên đường lên núi Tĩnh Đình đã đi theo Tiên đế. Bệ hạ cảm tạ ơn dưỡng dục của Thái hậu nên tổ chức tang lễ rất long trọng, còn nói: “Cung kính đức hạnh trinh tiết của Huế Hoàng hậu Phòng thị.” Sau đó chôn cất chung lăng với Tiên đế.

Hào Châu vương Tiêu Phi Túc từ triều trở về, cười khẩy một tiếng trước mặt Cách Nhĩ Kim.

“Đúng là ả đàn bà ngu ngốc, cuối cùng cũng chết.” Hắn ngồi xuống uống chén trà, lại quay sang nói với Cách Nhĩ Kim, “Bổn vương đã bảo rồi, không nên hợp tác với ả. Nếu tin vào lời ngu xuẩn ả nói, chỉ sợ giờ phút này ta đã bị Tam đệ tóm gọn luôn rồi.”

Cách Nhĩ Kim vội vàng lên tiếng: “Vương gia anh minh.” Dừng một chút, Cách Nhĩ Kim nói tiếp, “Nội gián trong phủ Vương gia vẫn chưa bị bắt, nếu tùy tiện ra tay, chỉ sợ sẽ bị người khác nắm thóp. Lần này Vương gia án binh bất động, người kia cũng phải tay trắng trở về.”

“Đúng vậy.” Tiêu Phi Túc nở nụ cười, “Người này ẩn náu lâu như thế, chẳng phải đang chờ thời cơ hay sao?”

Hai người nói chuyện một lúc thì nghe tỳ nữ sợ hãi báo Hào Châu Vương phi lại đi tìm Bình Trắc phi gây chuyện. Tiêu Phi Túc nghe xong thì đầu hơi đau, nói với tỳ nữ: “Bảo Vương phi cẩn thận! Nếu nàng ta khiến Triêu Vân không thoải mái, bổn vương sẽ bỏ nàng ta rồi đuổi về Hà gia. Không phải nàng ta sợ bổn vương bỏ nàng ta nhất sao? Có bản lĩnh này, không bằng qua lại với Lục Hoàng hậu nhiều hơn đi. Ta thấy dạo này suy nghĩ của Lục Hoàng hậu đang lung lay.”

Tỳ nữ giật mình, khúm núm trở về bẩm báo.

Tiêu Phi Túc chỉ dọa Hà Uyển Thanh thôi. Danh hiệu Vương phi không phải nói bỏ là bỏ được. Nếu thật sự muốn cắt đứt quan hệ với Hà Uyển Thanh thì còn vào cung ầm ĩ với bệ hạ nữa đấy.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phi Túc chỉnh lại vạt áo, nói với tỳ nữ bên cạnh: “Chuẩn bị xe ngựa, bổn vương muốn vào cung.”

Tiêu Phi Túc vốn nghĩ, Thái hậu qua đời, Tây cung chắc chắn sẽ rất hỗn loạn. Ai ngờ mặc dù khắp nơi trong cung đều treo gấm trắng, đám người hầu đều phải mặc đồ trắng mà điện Hàm #Chương vẫn đầy oanh yến ríu rít như thường. Tiêu Vũ Xuyên gọi ca kỹ và nữ nhạc công đến, tiếng sáo, tiếng đàn không ngừng, náo nhiệt bất kể ngày đêm.

Lúc Tiêu Phi Túc đến điện Hàm Chương, Tiêu Vũ Xuyên đang gác chân ngồi trên ghế ôm Tạ Mỹ nhân, hắn lười nhác uống rượu, không thấy chút đau thương nào.

“Nhị thúc tới thật đúng lúc…” Tiêu Vũ Xuyên thấy Tiêu Phi Túc thì cười rất tùy tiện, “Lâu rồi Nhị thúc chưa uống rượu với trẫm, tối nay nhất định không say không về. Như

Oanh mới dâng loại rượu “Xuân nghìn năm” này lên, mùi vị thật sự rất ngon.”

Tiêu Phi Túc hơi nhíu mày nhưng khôi phục rất nhanh, hắn nói: “Thái hậu vừa mất, bệ hạ thật sự không nên như thế này.”

“Đời người ngắn ngủi, sao không tận hưởng lạc thú trước mắt chứ? Sống trong Tây cung, chẳng thể biết mình sẽ chết lúc nào.” Tiêu Vũ Xuyên không để tâm lắm, cười vẫy tay với Tiêu Phi Túc, “Sao Nhị thúc cũng thích lải nhải như vậy rồi?”

Mặc dù Tiêu Phi Túc sớm biết hắn là loại người phóng túng, nhưng giờ phút này đáy lòng không khỏi chùng xuống.

May mà kẻ đam mê sắc đẹp này khó thành tài được, nếu không chắc chắn sẽ thành tai họa về sau.

Tiêu Phi Túc đang định nói lí do mình đến, ngước lên đã thấy một cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp đứng sau lưng Tạ Mỹ nhân, nhìn rất quen mắt. Hắn cẩn thận quan sát một lúc, bỗng nhiên nhận ra nàng ta chính là cung nữ Giáng Xuân bên cạnh Phòng Thái hậu vừa chết, thi thể Thái hậu còn chưa đặt vào quan tài, thế mà Tiêu Vũ Xuyên lại dám gọi cung nữ của Phòng Nguyệt Khê vào cung để hầu hạ, không thể không nói, quá bạc tình bạc nghĩa.

Giáng Xuân cầm chiếc lồng đựng vẹt, đứng hầu bên cạnh Tạ Mỹ nhân.

Một ngày một đêm tuy ngắn ngủi nhưng Giáng Xuân đã phải trải qua bao chuyện buồn vui. Thái hậu chết, theo như ý của Cạnh Lăng vương, nàng ta và Linh Đông phải đến lăng tẩm bầu bạn với Thái hậu. Nói thì dễ nghe, thật ra Cạnh Lăng vương muốn nàng ta và Linh Đông cùng chết. Vốn là cung nữ trong Tây cung của Thái hậu, thêm mấy thước lụa trắng là đã thành một cái xác không hồn rồi.

Giáng Xuân và Linh Đông ôm nhau khóc ầm lên, Linh Đông còn đỡ, nàng ta được Phòng Thái hậu đề bạt, Thái hậu đi rồi, Linh Đông nhớ ơn Thái hậu nên vô cùng đau lòng, chấp nhận chuyện ở lâu dài trong lăng mộ. Nhưng Giáng Xuân cảm thấy mình đang ở độ tuổi đẹp nhất, ngoài cung còn có phụ mẫu và đệ đệ, nàng ta không muốn uổng phí cái mạng này.

Đúng lúc này, Tiêu Vũ Xuyên gọi Giáng Xuân đến hầu hạ. Lúc trước Tiêu Vũ Xuyên đến cung Phòng Thái hậu cũng thường xuyên động tay động chân với Giáng Xuân. Giáng Xuân biết Phòng Thái hậu và bệ hạ qua lại thân thiết, tuy có lòng muốn trèo cao nhưng không dám tùy tiện tự tiến cử. Bây giờ Phòng Thái hậu chết rồi, nàng ta không cần sợ bóng sợ gió nữa.

Người tìm chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, đây là thứ vĩnh viễn không thay đổi. Nếu nàng ta may mắn, cố gắng một chút thì có thể xem như là một nửa phi tần, khiến cho đệ đệ và phụ mẫu vẻ vang.

Ở điện Hàm Chương, Giáng Xuân tốn hết tâm tư muốn giữ ánh mắt của Tiêu Vũ Xuyên lại. Tiêu Vũ Xuyên thích Tạ Mỹ nhân, dung mạo của Tạ Mỹ nhân bị hủy hoại, vì vậy vẽ một đóa hoa đào để che đi vết sẹo trên trán. Giáng Xuân rập khuôn giống vậy, vẽ một nửa cánh hoa đào bị tách ra trên trán. Quả thật Tiêu Vũ Xuyên vừa nhìn nàng ta đã cảm thấy tuyệt vời, trong bữa tiệc tối nay muốn nàng ta đứng hầu hạ bên cạnh.

Giờ phút này, nàng ta tươi cười nhìn Tạ Mỹ nhân bên cạnh Tiêu Vũ Xuyên.

Bỗng nhiên Tạ Mỹ nhân giơ tay lên, túi thơm buộc bên hông không cẩn thận tuột xuống. Cung nữ bên cạnh bệ hạ như bình phong, không ai nhìn thấy túi thơm, không ai đi tìm. Giáng Xuân đợi mãi, đành phải tự khom người nhặt lên.

Nàng ta định trả túi thơm cho Tạ Mỹ nhân thì thấy Tạ Mỹ nhân rúc vào trong ngực Tiêu Vũ Xuyên, hai người thì thầm rất thân mật, lúc này đương nhiên không tiện mở miệng chen vào, đành phải thành thật đứng một bên.

Tiêu Vũ Xuyên thấy Tiêu Phi Túc thỉnh thoảng lại nhìn Giáng Xuân, bèn nói: “Nhị thúc thích nha đầu này à? Bây giờ nha đầu này hầu hạ bên cạnh trẫm, Nhị thúc thích thì cứ dẫn đi.”

“Không phải.” Tiêu Phi Túc lập tức nói, “Chỉ là cảm thấy người này hơi quen mắt thôi.”

“Người đến người đi trong cung không thiếu, chẳng phải toàn những gương mặt này hay sao?” Tiêu Vũ Xuyên giơ tay lên vẫy Giáng Xuân, “Trong hậu điện của trẫm có một chiếc áo choàng dệt từ lông chim khổng tước, ngươi đi lấy cho Hào Châu vương đi.”

Giáng Xuân dịu dàng đáp lời rồi đi về phía hậu điện.

Nàng ta đi qua hành lang, thấy ngoài khu rừng cạnh hành lang có một cô nương mặc váy màu hạnh đang khóc, bờ vai nhỏ gầy co lại trong màn đêm, nhìn rất đáng thương. Nhìn kỹ, thì ra là Linh Đông.

Giáng Xuân ló đầu nhìn một cái, đi ra khỏi hành lang, tới bên cạnh Linh Đông hỏi: “Linh Đông muội muội, vì sao muội khóc?”

Linh Đông lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Thái hậu đối xử với chúng ta không tệ, vậy mà người lại ra đi sớm thế. Chúng ta chỉ là phận nô tỳ, không thể báo đáp ân huệ của Thái hậu thì thôi, lại còn bị bệ hạ…”

Linh Đông vốn không muốn ở lại trong cung, chỉ chờ đủ tuổi thì ra khỏi cung. Tiêu Vũ Xuyên bắt nàng ta làm cung nữ của mình, thực ra là muốn kéo nàng ta lên giường. Linh Đông không tình nguyện, kể từ đó trong lòng sinh oán hận.

“Linh Đông muội muội, muội nói không đúng rồi.” Giáng Xuân cười đắc ý, ánh nến chiếu lên đóa hoa đào trên trán khiến khuôn mặt nàng ta vô cùng xinh đẹp, “Có ai muốn hầu hạ người chết đâu? Được bệ hạ để ý là may mắn của chúng ta, cầu ba đời còn không được. Mỹ nhân, Quý tần trong cung ai mà không muốn được bệ hạ sủng hạnh chứ? Nếu muội may mắn, còn có thể bay lên làm phượng hoàng nữa đấy.”

Tiếng khóc của Linh Đông dừng lại, nàng ta ngẩng đầu lên, thấy mặt Giáng Xuân phiếm hồng vô cùng kỳ quái, không hề có chút đau thương nào, Linh Đông không khỏi ngạc nhiên: “Giáng Xuân tỷ tỷ, Thái hậu nương nương chết rồi, tỷ không tiếc thương người sao?”

Giáng Xuân không được tự nhiên, mắng Linh Đông một trận: “Nói khó nghe quá, ai mà khổ sở vì chuyện như thế chứ? Muội đó! Đừng ra vẻ buồn thương nữa, tránh để người khác nói muội giả tạo.” Dứt lời, nàng ta vuốt tóc, vui sướng nói, “Muội không thấy hôm nay bệ hạ thưởng cho tỷ một chiếc vòng tay, còn khen tỷ xinh đẹp sao? Nếu ngày sau bay lên cao, tỷ sẽ dìu dắt muội.”

Thấy Giáng Xuân đã sớm quên Phòng Thái hậu, chỉ một lòng hướng đến vinh hoa phú quý, Linh Đông không khỏi cười khẩy một tiếng: “Giáng Xuân tỷ tỷ thật hồ đồ, tỷ quên chuyện chúng ta làm thay Thái hậu nương nương rồi sao? Nếu một ngày nào đó chuyện này vỡ lẽ, chỉ sợ có mười tỷ tỷ cũng không đủ để bay cao.”

Lời nói của Linh Đông gợi lên hồi ức không mấy tốt đẹp của Giáng Xuân. Sắc mặt nàng ta tái mét, nhìn ngang liếc dọc, thấy xung quanh vắng lặng mới nhỏ giọng nói: “Việc này chỉ có trời biết đất biết, muội biết tỷ biết, Thái hậu nương nương biết. Thái hậu nương nương không còn, chỉ cần Linh Đông muội không nói thì làm gì còn ai biết?”

Linh Đông thấy nàng ta vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ thì chỉ cười mỉa.

Nụ cười của nàng ta kích thích Giáng Xuân, Giáng Xuân bỗng chốc buồn bực. Lúc trước cùng hầu hạ Thái hậu, Linh Đông suốt ngày ra vẻ trung thành tuyệt đối để đổi lấy niềm vui của Thái hậu, Giáng Xuân thấy thế, cảm thấy cực kỳ không vui. Bây giờ Thái hậu không còn ở đây, Linh Đông lại trách mắng nàng ta, thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Chốc lát sau, Giáng Xuân lại nghĩ, chuyện Thái hậu ra lệnh cho nàng ta làm chỉ có Linh Đông biết, nếu không có Linh Đông, vậy chuyện này mãi mãi không lộ ra được, nếu Linh Đông còn sống, một ngày nào đó Linh Đông muốn tranh sủng, nói hết những bí mật kia ra, nàng ta chắc chắn sẽ chết.

… Không, đâu chỉ có nàng ta phải chết!

Chỉ sợ cả hoàng tộc Tiêu thị hỗn loạn, Cạnh Lăng vương, Hào Châu vương sẽ bắt đầu vùng lên.

Nghĩ như vậy, đột nhiên Giáng Xuân nhảy dựng lên, căng thẳng đến nỗi tay đầy mồ hôi.

Bây giờ bệ hạ thích nhan sắc của nàng ta, may mắn này không thể bị Linh Đông phá hủy được.

Vinh hoa phú quý trước mắt, lá gan Giáng Xuân lớn hơn. Nàng ta nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, nói với Linh Đông: “Linh Đông muội muội nói rất có lý. Chỉ có điều con người luôn muốn nhìn về phía trước. Chúng ta kết nghĩa tỷ muội từ năm tám, chín tuổi, đừng vì chuyện này mà trở nên xa lạ.”

Dứt lời, Giáng Xuân lừa Linh Đông đến hậu điện với nàng ta để lấy áo choàng lông chim khổng tước.

Vào rừng sâu, Giáng Xuân đi chậm phía sau. Ngắm trái ngắm phải rồi lặng lẽ nhặt một cục đá lớn lên, đập vào đầu Linh Đông. Liên tiếp đập hai ba cái, đợi đầu Linh Đông đầy máu ngã xuống, Giáng Xuân mới thở phào một hơi.

Nàng ta kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng, vứt hòn đá xuống bên cạnh xác Linh Đông.

“Linh Đông muội muội! Vốn muội muốn hầu hạ Thái hậu nương nương, bây giờ tỷ chỉ đưa muội đi sớm hơn thôi!” Mặt Giáng Xuân đầy mồ hôi lạnh, giọng điệu run rẩy. Một lúc sau, nàng ta run cầm cập, không tiếng động quỳ xuống dập đầu trước thân thể Linh Đông, nói, “Tỷ tỷ dập đầu với muội, muội làm quỷ thì theo Thái hậu nương nương ấy! Tuyệt đối đừng tới tìm tỷ!”

Nàng ta run lẩy bẩy đứng lên, tay dò vào trong tay áo thì tìm được một chiếc túi thơm. Túi thơm vốn là của Tạ Mỹ nhân, bị rơi lúc ở bữa tiệc, Giáng Xuân nhìn thấy thì nhặt lên, quên chưa trả lại cho Tạ Mỹ nhân.

Nàng ta nhét túi thơm vào tay Linh Đông rồi mới hốt hoảng nhìn xung quanh, chỉnh váy áo tóc tai, vội vã nhấc váy rời khu rừng đen như mực.

Giáng Xuân đi đến hậu điện, báo cho thái giám Tiểu Ấn Tử ở hậu điện, sau đó nàng ta lấy áo choàng rồi trở về điện Hàm Chương, dâng đồ cho Hào Châu vương.

Đôi mắt dịu dàng như nước của Tạ Mỹ nhân nhìn sang, cất tiếng hỏi: “Sao đi lâu vậy?”

“Nô tỳ gặp Tiểu Ấn Tử ở hậu điện, Tiểu Ấn Tử hỏi nô tỳ ở đây còn thiếu thứ gì không, vì vậy mới chậm trễ ạ.” Giáng Xuân cười nói.

“Thì ra là thế, Tiểu Ấn Tử thật có lòng.” Tạ Mỹ nhân nở nụ cười.

Trong điện Hàm #Chương ấm áp như mùa xuân khiến Giáng Xuân dần yên lòng. Nàng ta chớp mắt một cái, khẽ nở nụ cười quyến rũ, trong lòng vui sướng không kìm được, nghĩ rằng sau này trở thành chủ tử rồi, nàng ta sẽ mặc áo gấm, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.

Nàng ta không biết, đúng lúc ấy Hoàng hậu Lục Chi Dao đi ngang qua khu rừng chỗ Linh Đông nằm.

Lục Chi Dao mặc váy màu sen trắng, búi tóc chỉ cài chiếc trâm ngọc hình mẫu đơn quấn phượng, không chút phấn son, rất mộc mạc, bên hông buộc khăn trắng. Nàng ta quỳ gần nửa ngày trước linh cữu Phòng Thái hậu, đầu gối hơi đau nên muốn hồi cung nghỉ ngơi sớm.

Đi ngang qua điện Hàm Chương, nàng ta nghe thấy tiếng nhạc trong điện, rất náo nhiệt. Lục Hoàng hậu không khỏi nhíu mày nói: “Đi đường vòng đi, bổn cung mặc đồ này chỉ sợ phá hỏng hứng thú của bệ hạ.”

Vì thế, nàng ta đi ngang qua khu rừng kia.

Hoàn Phiến đi bên cạnh Lục Hoàng hậu bỗng nhiên cất giọng sợ hãi: “Trong rừng hình như có tiếng gì đó…”

Khuôn mặt Như Ý cũng trắng bệch, nói: “Thái hậu nương nương từng ở Tây cung…” “Chỉ toàn nói bậy!” Lục Hoàng hậu không vui, “Thái hậu nương nương tưởng nhớ Tiên đế, vì thế mới đến Tây phương, sao có thể ở đây dọa hai người các ngươi được? Triệu Hữu Toàn công công, ngươi vào rừng nhìn xem là ai giả thần giả quỷ đi!”

Triệu Hữu Toàn đáp lời rồi tiến vào kiểm tra. Không bao lâu sợ hãi trở lại, vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương! Không xong rồi! Là Linh Đông cô nương trong cung Thái hậu… trong cung Bệ hạ! Nàng ta bị vỡ đầu rồi, e rằng chẳng còn sống được bao lâu nữa!”

Hắn vừa nói vừa nháy mắt với Lục Hoàng hậu, tay cầm một chiếc túi thơm. Trong Tây cung, Lục Hoàng hậu đã sớm luyện được cách đọc vị người khác, nàng ta hiểu rằng trong lời Triệu Hữu Toàn có ý khác, vẫn còn điều gì đó mờ ám.

“Đưa Linh Đông cô nương về chỗ bổn cung, mời thái y đến, nói bổn cung đau đầu gối nên muốn thái y đến xem.” Lục Hoàng hậu lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.