Chim Trong Lồng

Chương 80: Chương 80: Trở Về Thái Diên




Editor: Đinh Hương

Beta: Tửu Thanh

Xuân về hoa nở, trên rừng núi đã muôn hoa khoe sắc. Một hàng xe ngựa từ U Yến nước Tề tiến vào quận Cạnh Lăng rồi lại hướng thẳng về Thái Diên. Sau hơn nửa tháng mới tới được đô thành của nước Ngụy.

Ngày từ biệt cổng Vi Sơn tựa như mới hôm qua, cánh cửa đỏ thắm vẫn khí thế ngút trời. Ngoài cửa là núi xanh kéo dài che khuất mái hiên của những ngôi chùa phía sau. Tiếng Phạn vang vọng như chìm vào tiên cảnh. Chim trắng bay ngang qua trời ẩn vào những tầng mây. Dáng vẻ này không khác trước kia là bao.

Lần này Khương Linh Châu trở về Thái Diên với tâm trạng rất khác trước đây. Tuy Thái Diên là một đô thành đáng sợ nhưng nàng đã không còn lo lắng và u sầu như hồi mới tới lần đầu nữa. Có lẽ vì đã có phu quân và con trai bên cạnh nên trong lòng nàng tự tin hơn nhiều.

Tiến vào cổng Vi Sơn, tiếng náo nhiệt ồn ào xuất hiện ập tới trước mặt. Tiếng gào rao hàng rõ to, tiếng bước chân mất trật tự kết hợp với tiếng móng ngựa lộc cộc tạo thành một tổng thể vô cùng hỗn loạn. Nhấc rèm lên nhìn lại, cảnh đường phố quen thuộc gần ngay trước mắt, còn tràn ngập hơi thở sinh động.

Lần này, xe ngựa của Cạnh Lăng vương không thể chạy trên đường của vua được nữa, đành phải dừng lại ở cửa bên cạnh. Người dân trông thấy vẫn vội vàng né tránh và cung kính như xưa, không dám đụng chạm.

Không lâu sau, cửa lớn của vương phủ đã xuất hiện trước mắt.

“Vương phi về chuẩn bị đi, buổi tối còn phải vào cung nữa.” Tiêu Tuấn Trì xuống ngựa rồi dắt tay Khương Linh Châu, “Đã lâu không gặp bệ hạ, có khi nó lại làm gì đó không đứng đắn rồi, vi phu vẫn nên suy nghĩ xem phải đối phó với thằng nhóc đấy thế nào mới được.”

Chuyện hai người trở về vương phủ ở Thái Diên tất nhiên sẽ khiến người hầu trong phủ vô cùng vui mừng. Vì hai người đến Cạnh Lăng nên vương phủ vốn im ắng đã lâu cuối cùng cũng tưng bừng trở lại.

Tiếc nuối duy nhất chính là Phó Huy và Tống Chẩm Hà không trở về theo. Tống Chẩm Hà có việc phải làm nên một thời gian nữa mới về được, còn Phó Huy... thì không muốn trở về mà quyết định một mình ở ngoài Thái Diên.

Đêm xuống, Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu đều sửa sang lại mặt mũi và trang phục, sau đó bế Tiêu Du Chương tới Tây cung.

Khương Linh Châu đã quen với Tây cung đến nỗi không thể quen hơn được nữa, cũng biết người trong Tây cung khẩu phật tâm xà thế nào, lòng dạ quỷ quyệt ra sao. Cho nên trước khi vào cung nàng đã nghĩ, có thể ít nói thì tốt nhất nên ít nói đi, tránh gây chuyện.

Không biết tại sao, từ sau khi Tiêu Tuấn Trì bị tước chức vị, cơ thể của Thiếu đế Tiêu Vũ Xuyên vẫn không khá lên được chút nào. Hắn tuân theo lời căn dặn của ngự y, hàng ngày đều nằm trên giường nghỉ ngơi và điều dưỡng tinh thần. Còn việc triều chính thì đa phần đều giao cho bốn vị phụ chính (1) đại thần. Vì thế lần này hắn gặp phu thê Cạnh Lăng vương ngay trong điện Hàm Chương.

(1) Phụ chính: Một đại bộ phận giúp xử lý chính sự nhưng không mang quyền độc đoán.

“Bệ hạ, Cạnh Lăng vương và Cạnh Lăng Vương phi tới rồi ạ.”

Giọng the thé của thái giám vang lên, vọng vào trong điện.

“Để họ vào đi.” Tiêu Vũ Xuyên dựa vào giường, hắn thả cuốn sách trong tay xuống, ánh mắt mờ mịt, miệng lẩm bẩm, “Lâu rồi cũng chưa gặp lại Tam thúc...”

Điện Hàm Chương chạm vàng khắc ngọc không còn kèn sáo lẫn tiếng đàn lại hơi yên tĩnh và cô đơn. Lúc Tiêu Tuấn Trì bước vào trong điện thì đã ngửi thấy mùi thuốc đắng chát không sao phai được. Đây không phải mùi mà ngày một ngày hai có thể tích tụ lại được, dường như thứ mùi ấy đã thấm sâu vào từng tấc rèm che và cột trụ trong cung điện vàng ngọc này rồi, cho dù là mùi thơm ngào ngạt của hương Trầm Thủy cũng không sao che đi được.

“Tham kiến bệ hạ.”

Dường như Tiêu Vũ Xuyên muốn nói “miễn lễ”, nhưng một cơn ho khan đã ra khỏi miệng hắn trước. Khương Linh Châu nghe xong thì không khỏi ngẩng đầu đánh giá vị Đế vương đang tựa trên giường.

Nàng vừa nhìn thì không khỏi ngạc nhiên.

Trước đây Tiêu Vũ Xuyên bẩm sinh có dung mạo như ngọc, luôn làm người khác cực kì kinh ngạc. Nhưng hiện giờ rõ ràng là hắn đang mắc bệnh, dáng người nhỏ gầy, gương mặt anh tuấn khi trước đã giảm bớt năm sáu phần.

Đây là Tiêu Vũ Xuyên với dung mạo xuất chúng khiến người ta khó quên đó sao?

Một chưởng của Tiêu Tuấn Trì lại mạnh đến thế ư? Nhưng điều này có vẻ không có khả năng cho lắm.

“Miễn, miễn lễ.” Tiêu Vũ Xuyên nở nụ cười chua chát, ánh mắt đảo qua cặp đôi đẹp đẽ trước mắt, vẻ mặt cực kì phức tạp. Hắn khàn giọng nói: “Gần đây tinh thần của trẫm không được tốt, sợ là không thể nói chuyện nhiều với hai người được. Lát nữa Hoàng hậu sẽ đến, nếu Tam thẩm sợ buồn tẻ vì ngồi đợi một mình thì có thể nói chuyện với Hoàng hậu.”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt kinh ngạc đã rơi trên gương mặt Khương Linh Châu.

... Đã một thời gian không gặp, hình như nàng lại đẹp hơn rồi, thực sự xứng đáng với câu “Nam có Hà Dương“. Có điều người như vậy lại không phải là vật trong tay hắn.

Khó quá, khó quá.

Thực sự vô cùng khó khăn, nhưng cuối cùng hắn lại không làm được gì.

“Bệ hạ, theo tổ chế, con trai trưởng do Linh Châu mới sinh nên được phong làm Thế tử mới phải. Thần ở đây để xin bệ hạ tấn phong cho con trai.” Tiêu Tuấn Trì nói, “Đứa bé này tên là Tiêu Du Chương, nhũ danh là Xuân Nhi, được sinh ra khi thần và Linh Châu về thăm nước Tề.”

“... Tam thúc nôn nóng quá rồi, ngay cả mấy năm mà cũng không chờ được nữa.” Tiêu Vũ Xuyên ho khan một cái, ánh mắt thoáng mờ mịt, “Thôi, bây giờ trẫm chỉ là một kẻ tàn phế, hai người muốn làm gì thì làm.”

“Xin bệ hạ bảo trọng thân thể một chút.” Tiêu Tuấn Trì nghe thấy tiếng ho khan thì ân cần nói.

Tiêu Vũ Xuyên không nói gì nữa, dựa vào gối, nhìn thẳng lên trần, dáng vẻ như sắp mê man tới nơi. Trong một ngày, hầu hết thời gian của hắn đều như vậy, nghỉ ngơi trên giường, tiếng ho khan và tiếng lật sách là tiếng động duy nhất vang lên trong điện Hàm Chương.

Phi tần trong Tây cung, kể cả Tạ Mỹ nhân từng được cưng chiều nhất cũng đã bị Lục Hoàng hậu xử lý sạch sẽ. Hiện tại, Tiêu Vũ Xuyên cũng coi như “chỉ có một người phụ nữ“. Ai cũng không ngờ rằng hắn lại lấy cách này để tuân theo tổ huấn.

Còn chính sự thì đều rơi vào tay của bốn vị phụ chính đại thần và Hào Châu vương Tiêu Phi Túc. Trước đây hắn dồn hết lòng dạ để tước đoạt quyền lực trong tay Nhiếp Chính vương Tiêu Tuấn Trì, nhưng sau khi thành công, hắn vẫn không thể tự mình chấp chính được. Thiên hạ nước Ngụy này từ trong tay Tam thúc lại rơi vào tay Nhị thúc.

Không chỉ vậy, bây giờ hắn không thể có con, việc này càng làm lòng hắn chết lặng. Trải qua sự thay đổi chóng vánh, sau hàng loạt những chuyện có vui có buồn, Tiêu Vũ Xuyên cảm thấy việc phải đau khổ theo đuổi quyền lực của Đế vương đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần có thể báo thù cho phụ hoàng là hắn đã thỏa mãn lắm rồi. Bây giờ hắn chỉ muốn giữ gìn sức khỏe, tránh cho việc không thể chịu đựng được khiến Hào Châu vương và Cạnh Lăng vương vui mừng.

Hai người nói chuyện một lúc về việc phong Thế tử, sau đó Tiêu Tuấn Trì lập tức cáo từ.

Sau khi ra khỏi điện Hàm Chương, Tiêu Tuấn Trì đi tới cung Lâm Hoa ngồi một lát rồi lại lấy cớ đau đầu, sai người đi tìm thái y tới. Ngự y già râu tóc bạc phơ nhanh chóng ôm một chiếc hòm nhỏ tới, sau khi hành lễ thì lập tức bắt mạch cho Tiêu Tuấn Trì.

“Thân thể của Vương gia không có gì đáng ngại cả.” Lão thái y vuốt chòm râu, nói: “Chắc là do Vương gia đã cực khổ mệt nhọc suốt đường về kinh, lão phu sẽ bốc cho Vương gia một thang thuốc điều dưỡng tinh thần, Vương gia trở về nghỉ ngơi thật tốt là được.”

“Triệu thái y, bổn vương còn có một chuyện muốn hỏi ngươi.” Tiêu Tuấn Trì rút tay về, cười nói: “Liên quan đến sức khỏe của bệ hạ.”

Vừa nghe xong câu này, Triệu thái y lập tức ngậm miệng. Một lúc sau, vẻ mặt ông ta vô cùng đau khổ, hàng lông mày rủ xuống, khẽ nói: “Chuyện này lão phu không nói được. Xin Vương gia đừng làm khó lão phu.”

Triệu thái y đã ở trong cung rất lâu, biết rõ điều gì nên nói và điều gì không. Vì bảo vệ mạng sống, có lúc phải ngoan ngoãn làm một con rùa đen rụt đầu.

“Triệu thái y.” Rõ ràng trong giọng nói của Tiêu Tuấn Trì mang theo ý cười: “Bổn vương biết ngươi muốn bảo vệ mình. Nhưng xem xét thời thế cũng rất quan trọng. Bổn vương đã trở về Thái Diên rồi, ngươi cho rằng sau này... sẽ xảy ra chuyện gì?”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của Triệu thái y lập tức trở nên kỳ lạ.

... Sau này sẽ xảy ra chuyện gì???

Cạnh Lăng Vương Tiêu Tuấn Trì từng nhiếp chính sáu năm, nắm quyền lực rất lớn, hô mưa gọi gió, vốn không phải người dễ đối phó. Tuy lúc trước hắn đã bị tước quyền nhưng chỉ cần trong Tây cung, ai mà không biết Tiêu Tuấn Trì chủ động buông bỏ quyền nhiếp chính chứ? Nếu không phải lúc trước Nhiếp Chính Vương phi đột nhiên mang thai nên Tiêu Tuấn Trì muốn nhanh chóng dẫn nàng về Cạnh Lăng, chỉ sợ bây giờ hắn vẫn sẽ là Nhiếp Chính vương dưới một người trên vạn người.

Bây giờ hắn đã trở về Thái Diên... Không sai! Nhất định là muốn giành lại những danh lợi trước kia rồi.

Vừa nhớ tới những thủ đoạn đanh thép hồi trước của Tiêu Tuấn Trì, mồ hôi lạnh của Triệu thái y chảy xuống ròng ròng. Trong phút chốc, ông ta chỉ cảm thấy nói không được, không nói cũng không xong, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Nhưng đúng lúc ấy, ông ta lại nghe Tiêu Tuấn Trì nói tiếp, “Triệu thái y cứ yên tâm, việc này chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, sẽ không có người khác biết đâu.”

Dừng một chút, Tiêu Tuấn Trì lại tiếp tục: “Lúc bổn vương trở về có nghe nói cháu đích tôn của Triệu thái y đang muốn vào triều, chỉ khổ là không có ai tiến cử. Nếu không chê thì không ngại để Phí tiên sinh Phí Tư Bật tiến cử nhé, thế nào?”

Phí Tư Bật! Là phụ chính đại thần Phí Tư Bật ư?

Trong lòng Triệu thái y lập tức tính toán.

Vì chuyện của cháu đích tôn, ông ta đã phải phí công suy nghĩ rất nhiều. Tuy ông ta là thái y, quen biết nhiều quan lại quyền quý, nhưng suy cho cùng Triệu gia cũng không phải thế gia quan lại nên có rất ít người đồng ý ra tay giúp đỡ. Dù tìm được người giúp thì cũng bị từ chối. Nhưng nếu có Phí Tư Bật tiến cử, vậy thì khác hẳn.

Triệu thái y suy đi nghĩ lại, đành liều một phen, nhỏ giọng nói thầm bên tai Tiêu Tuấn Trì.

***

Theo lời của Tiêu Vũ Xuyên, Khương Linh Châu trở về Thái Diên, Lục Hoàng hậu sẽ tới gặp Khương Linh Châu, nhưng đến giờ nàng ta vẫn chưa xuất hiện. Cho tới tận khi Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu sắp rời khỏi Tây cung thì cung nữ Hoàn Phiến bên cạnh Lục Hoàng hậu mới chậm chạp tới bẩm báo, nói rằng Lục Hoàng hậu không được khỏe, không đứng lên nổi nên không thể đến tiễn.

“Nếu Hoàng hậu nương nương không được khỏe thì không cần phiền phức như vậy đâu.” Khương Linh Châu đáp.

Hoàn Phiến khẽ vâng rồi cúi đầu cung tiễn hai người, sau đó mới quay lại cung điện của Hoàng hâu. Ngược lại với lời nói của Hoàn Phiến, Lục Hoàng hậu “không được khỏe” đó lại chẳng bị bệnh liệt giường gì cả. Nàng ta vẫn ăn mặc lộng lẫy, sắc mặt hồng hào, đang vui vẻ nghe hí khúc. Trong cung điện vô cùng náo nhiệt, tiếng đàn ca hát xướng rộn ràng kết hợp với tiếng hát hí khúc kéo dài.

Cảnh xuân tươi đẹp, những cành cây rủ xuống mang theo những nụ hoa nho nhỏ, trông mềm mại mà vẫn đầy sức sống. Lục Hoàng hậu ngồi dưới cành hoa nhỏ, dáng vẻ rất vui mừng hớn hở.

Sao nàng ta lại không vui mừng được chứ?

Trong cung này không có người ngoài, Thái hậu đã không còn, cũng không có Nhiếp Chính Vương phi, nàng ta chính là người phụ nữ quyền lực nhất Thái Diên. Mà hiện giờ Tiêu Vũ Xuyên lại bị bệnh nằm liệt giường, không quản lý chuyện trong cung, nàng ta qua lại thân thiết với Hào Châu vương, tất nhiên tương lai sẽ rộng mở rồi.

“Bài này nghe hay lắm, thưởng.” Lục Hoàng hậu khẽ cười, giơ đầu ngón tay đeo hộ giáp đồi mồi lên, thoải mái nhận lấy một quả hồng đã bóc sẵn vỏ cho vào miệng.

“Bẩm nương nương, Cạnh Lăng Vương phi đã xuất cung rồi ạ.” Hoàn Phiến cúi đầu đi tới bên cạnh Lục Chi Dao.

“Xem như nàng ta biết điều.” Tư thế của Lục Chi Dao rất lười biếng, giữa hàng lông mày lộ vẻ hài lòng, “Hiện giờ nàng ta cũng không phải là Nhiếp Chính Vương phi cao quý nữa, chỉ là một người phụ nữ mất quyền thế mà thôi, đâu còn xứng để bổn cung tự mình đi gặp chứ?”

Quế cô cô ở bên cạnh nịnh nọt nói thêm, “Chẳng phải rất có lý sao ạ? Nương nương thân thể ngàn vàng, đâu phải ai cũng có thể gặp được?”

Nghe Quế cô cô nói xong, tâm trạng Lục Chi Dao rất vui vẻ. Nàng ta lấy một cái vòng bằng vàng trên tay xuống, đeo vào tay Quế cô cô. Sau đó nói với Quế cô cô, “Cô cô, lát nữa bổn cung muốn Tần lang hát một bài.”

Quế cô cô đảo mắt, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương vẫn muốn nghe mấy khúc hát trước đó ạ?”

“Ừ.” Lục Chi Dao xoay hạt ngọc trai bên tai, ánh mắt dừng lại trên sân khấu. Một người mặc thanh y có vóc người cao lớn vào vai đào võ, chính trực nhìn thẳng vào nàng ta. Mặc dù vai đào võ này mặc trang phục phụ nữ, nhưng vì ngũ quan rất đẹp nên không chỉ phù hợp mà còn khiến người ta cảm thấy tràn ngập khí khái hào hùng, dung mạo xuất chúng.

Lục Chi Dao nhìn hắn ta, bỗng nhiên khóe môi xuất hiện ý cười.

Từ xưa đến nay, nàng ta ở trong Tây cung đều rất đoan trang hòa nhã. Bất kể là ngầm ghen tị đến phát điên hay lửa giận chất đầy trong lòng thì ở trước mặt phi tần, nàng ta đều có dáng vẻ vô cùng hào phóng. Vì danh tiếng “Hoàng hậu”, nàng ta phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên, chưa bao giờ dám tùy tiện bày tỏ cảm xúc thật. Vì vậy, bất kể là ai cũng chưa từng nhìn thấy nụ cười như thiếu nữ đang yêu thế này trên mặt nàng ta.

Chỉ trừ một người...

Đào võ trên đài quát to một tiếng rồi tiếp tục hát khúc ca khác.

***

Phủ Hào Châu vương.

“Vương gia, Phí Mộc Hô đại nhân cầu kiến.”

Lúc nghe thấy tiếng bẩm báo của người hầu, Tiêu Phi Túc đang ôm con trai trưởng Tiêu Dực Hành, kiên nhẫn dạy cậu bé về các con số. Nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên, nói một tiếng “truyền”, sau đó cúi đầu nói với Tiêu Dực Hành.

“Hành Nhi, lát nữa đi chơi với mẫu phi của con nhé, được không?” Hiếm khi Tiêu Phi Túc lại để lộ nụ cười dịu dàng như thế.

Nhưng cậu bé lại không vui lắm, khóc òa lên: “Hành Nhi muốn mẫu thân cơ.”

Đương nhiên “mẫu thân” trong miệng Tiêu Dực Hành không phải Vương phi Hà Uyển Thanh suốt ngày xụ mặt mà là Trắc phi Bình thị. Tiêu Phi Túc rất ít khi chạm vào Hà Uyển Thanh nên nàng ta trút tất cả cơn giận lên người Tiêu Dực Hành. Tuy không đến mức cắt xén chi phí ăn mặc của cậu bé nhưng tuyệt đối không phải là một mẫu phi hiền lành.

Đối với chuyện này, Tiêu Phi Túc cũng không làm gì được.

Nếu muốn xin cho Tiêu Dực Hành thành Thế tử thì cũng chỉ còn một cách: để chính phi Hà Uyển Thanh nuôi dưỡng Tiêu Dực Hành. Cho nên, dù Hà Uyển Thanh cố ý đối xử lạnh nhạt với Tiêu Dực Hành, hắn cũng đành giả vờ như không thấy. Cùng lắm thì sau này đền bù cho mẫu tử Bình thị vậy.

Hắn vẫn đối xử rất dịu dàng với mẫu tử Bình thị. Tiếc nuối duy nhất chính là Tiêu Dực Hành sinh ra không giống hắn, cũng chẳng giống bất kì ai trong Tiêu gia, mà gương mặt lại dịu dàng như nước giống hệt Bình Triêu Vân, dung mạo như một người Hán bình thường, không có chút phong độ nào của người thảo nguyên.

Vú già ôm Tiêu Dực Hành đi xuống, sau khi thư phòng của Tiêu Phi Túc trống không, hắn sai người dẫn Phí Mộc Hô vào.

“Vương gia! Người nhất định phải cứu ta.”

Chưa thấy người đâu mà giọng nói kinh hoàng của Phí Mộc Hô đã truyền vào. Một ông lão mũi cao mắt sâu, hơn năm mươi tuổi mặc hỷ phục bước vào. Y phục trên người lão ta cực kì buồn cười, tuy là hỷ phục nhưng lại nhiễm đầy tro bụi, thậm chí còn có vài vết rách.

“Sao chủ tế lại nhếch nhác vậy?” Tiêu Phi Túc kinh ngạc hỏi.

Hắn đã quen biết với vị chủ tế Hỏa giáo Phí Mộc Hô này từ lâu. Lúc Hỏa giáo vẫn còn quyền lực, Phí Mộc Hô cũng là người có thể hô mưa gọi gió, vô cùng kiêu ngạo. Nhưng sau khi Tiêu Tuấn Trì trục xuất Hỏa giáo, Phí Mộc Hô phải trải qua những tháng ngày hôm sau chẳng bằng hôm trước, giờ đây chẳng qua lão ta chỉ là một lão già hèn mọn tìm kiếm sự che chở từ hắn mà thôi. Nếu không phải trong tay Phí Mộc Hô còn vài người để dùng, Tiêu Phi Túc đã sớm vứt bỏ gánh nặng này rồi.

“Vương gia hãy cứu ta với!” Phí Mộc Hô lại gào lên, lúc này mới tức giận nói: “Ta đã sống đến từng tuổi này rồi, thay mặt truyền ý trời, hầu hạ thần Lửa nhưng chưa bao giờ bị đối xử nhục nhã như vậy! Nước Tề đó giả vờ tốt đẹp với ta, gả Công chúa tới rồi sau đó quay lại định giết ta!”

Tiêu Phi Túc nghe xong, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.

“Chủ tế đại nhân lừa bổn vương rồi tự ý liên lạc với nước Tề sao?” Hắn hỏi.

“Chuyện này...” Đột nhiên Phí Mộc Hô im bặt. Một lúc lâu sau, lão ta mới tức giận nói, “Vương gia, ta làm vậy chỉ vì người thôi. Nếu Hỏa giáo có thể làm chủ nước Tề, một lần nữa trở thành tôn giáo chính của đất nước thì chẳng phải có thể giúp Vương gia kiếm được rất nhiều lợi ích sao?”

Tiêu Phi Túc cười khẩy: “Chủ tế đại nhân đúng là càng sống càng già nên hồ đồ rồi, chẳng lẽ ngươi đã quên Cạnh Lăng vương trục xuất Hỏa giáo đã cưới Hà Dương công chúa của nước Tề làm thê tử à? Hiện giờ, nước Tề và Tam đệ tốt của ta là người một nhà. Ngươi dám lấy Công chúa nước Tề làm thiếp thì đừng trách bổn vương không bảo vệ được ngươi.”

Phí Mộc Hô vừa nghe xong thì môi lưỡi tê rần, không nói nên lời.

Từng có lúc Hỏa giáo nở mày nở mặt cỡ nào. Tiên đế Tiêu Đồ Ký coi lão ta là khách quý, Phí Mộc Hô hô mưa gọi gió ở nước Ngụy nhận được rất nhiều sự ủng hộ, mặc dù không phải Hoàng đế nhưng lại giống hệt Hoàng đế.

Và cũng chính những danh tiếng vô hạn và sự vinh quang lẫy lừng ấy khiến lão ta mờ mắt, Phí Mộc Hô không vừa lòng với vị trí hiện tại trong đất nước nữa, lão ta muốn leo lên cao hơn, với tay tới ngọc tỷ trong tay Tiêu gia. Cho nên, lão ta mới đồng ý giúp Tiêu Phi Túc lập mưu đoạt vị.

Mặc dù chuyện thành công, nhưng dù lão ta có tính toán thế nào cũng không ngờ rằng Tiêu Đồ Ký lại tin tưởng Tiêu Tuấn Trì như vậy. Tiêu Tuấn Trì không những không chết mà trở thành Nhiếp Chính vương, thậm chí còn trục xuất Hỏa giáo ra khỏi nước Ngụy.

Từ đó về sau, Hỏa giáo ngày càng thất bại. Đột nhiên ngã khỏi tầng mây, tất nhiên Phí Mộc Hô đã phải trải qua những ngày tháng rất tồi tệ. Lúc nào lão ta cũng mong muốn tái hiện lại thời huy hoàng ngày xưa, cho nên hoảng loạn chạy chữa khắp nơi, sau đó nhằm vào nước Tề. Vừa nghe thấy nước Tề muốn đón Hỏa giáo vào nước mình thì lão ta lập tức trông mong việc cưới vị Công chúa tượng trưng cho “khế ước” kia.

Ai ngờ rằng đến mặt Công chúa còn chưa thấy thì đã bị phục kích, suýt nữa mất cả mạng. Vất vả lắm mới chán nản về được, hi vọng Tiêu Phi Túc che chở.

“Xem ra, tốt nhất là chủ tế đại nhân cứ ngoan ngoãn ở lại đây mấy ngày nữa đi, không nên đi gây chuyện ở đâu cả.” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Phi Túc vang lên, “Chủ tế đại nhân có biết Cạnh Lăng vương đã trở về Thái Diên rồi không?”

“Cái gì?” Phí Mộc Hô hoảng sợ.

Cạnh Lăng vương đã về rồi!

Hắn về làm gì? Không phải muốn nắm quyền nhiếp chính lần nữa chứ?

“Chủ tế đại nhân, nữ sứ giả ngươi mới lựa chọn là người rất thông minh, mấy ngày này cứ để nữ sứ giả ra tay là được.” Tiêu Phi Túc ung dung nói, lại nhớ đến đứa con trai với khuôn mặt trong sáng đáng yêu rất giống mẫu thân của bé thì trong mắt không khỏi ẩn chứa chút dịu dàng. Hắn lập tức phẩy tay, không vui nói, “Chủ tế đại nhân tới phòng khách nghỉ ngơi đi.”

***

Mấy ngày sau.

Mùa xuân ở Thái Diên cực kì náo nhiệt, những nụ hoa trên cành đều nở rộ, lá xanh hoa đỏ, sắc xuân dạt dào. Mặc dù Khương Linh Châu sống ở cả Thái Diên và Cạnh Lăng nhưng vương phủ ở Thái Diên lại được người hầu quản lý rất tốt, ngay cả vườn hoa nhỏ của nàng cũng được chăm sóc không chê vào đâu được, mấy ngày nay chính là thời điểm hoa khoe sắc thắm.

Nàng ôm Tiêu Du Chương đi dạo xung quanh phủ Thái Diên, nói với tên nhóc con đang cười vui vẻ rằng: “Đây chính là nhà của Xuân Nhi ở Thái Diên. Mẫu phi và phụ vương ở đây... Lan cô cô thì ở đằng kia... Kiêm Hà tỷ tỷ thì ở trong này...”

Trêu chọc Tiêu Du Chương một lúc thì có người tới báo, nói là có một cô nương lạ cầu kiến. Vú nuôi lập tức ôm Tiêu Du Chương đi xuống.

“Có thiếp mời không?” Lan cô cô hỏi tỳ nữ vào thông báo, “Nếu không đưa thiếp mời mà đã đến thì người đó đúng là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, Vương phi nương nương không gặp cũng được.”

“Tuy không có thiếp mời nhưng người đó...” Tỳ nữ thông báo để lộ vẻ mặt khó xử, nói tiếp, “Tự xưng là cái gì mà “nữ sứ giả Hỏa giáo”, nói là Vương phi nương nương nghe xong nhất định sẽ gặp nàng ta ạ.”

Quả nhiên Khương Linh Châu ngẩn ra.

“Na Tháp Nhiệt Cầm... là Na Tháp Nhiệt Cầm ư?” Trong mắt nàng để lộ chút lo lắng, vội chạy ngay ra cửa phủ, muốn đích thân đi gặp người con gái tới cửa bái kiến.

Chỉ có điều, khi đến trước cửa, nàng lại cực kỳ thất vọng.

Cô nương tới bái kiến có dáng người cao gầy, ngũ quan xinh đẹp, cũng là tướng mạo của người trên thảo nguyên, đôi mắt màu xanh da trời nhạt như sương mù. Tuy nàng ta rất đẹp nhưng lại khác hẳn Cách Hồ Na. Nếu nói người này có gì đó giống Cách Hồ Na thì chính là “Nữ sứ giả Hỏa giáo” này cũng mặc nam trang, trông vô cùng khí khái hào hùng.

Không bằng nói cô nương này cố ý bắt chước theo cách nhăn mặt, ăn mặc và hành vi của Cách Hồ Na mà thôi.

“Ngươi là ai?” Lan cô cô đi lên một bước, che chắn tầm mắt của Khương Linh Châu, quát lớn: “Cạnh Lăng Vương phi là người mà ngươi muốn cầu kiến thì có thể cầu kiến được ư?”

“Tại hạ là A Y Lệ Cổ Nhĩ Trát Đan, tên Hán là Nguyên Y Y.” Cô nương đó nở một nụ cười xinh đẹp, từng cái giơ tay nhấc chân có phần giống với bóng dáng của Cách Hồ Na khi xưa, “Hôm nay ta liều mình đến đây chỉ vì một chuyện... Ta muốn cầu xin Vương gia, Vương phi giúp ta chấn chỉnh lại giáo cương của Hỏa giáo.”

“Ngươi coi trọng ta quá rồi.” Khương Linh Châu cụp mắt xuống, không nhanh không chậm nói, “Ta không có bản lĩnh như vậy, mà cùng lắm Vương gia cũng chỉ là một Vương gia giàu sang rảnh rỗi mà thôi. Chuyện của Hỏa giáo xin thứ lỗi cho chúng ta không giúp được.”

“Vương phi nên suy nghĩ một chút.” Nguyên Y Y như đã biết trước nên vẻ mặt khá tự tin, “Dù gì Vương phi cũng phải nhớ tới nguyện vọng của Na Tháp Nhiệt Cầm chứ, đúng không nào?”

“Ngươi quen Cách Hồ Na à?” Khương Linh Châu hỏi.

“Đúng vậy.” Nguyên Y Y cười hỏi, “Sao thế? Cạnh Lăng Vương phi có thể đồng ý gặp mặt không?”

...

...

Im lặng.

Khương Linh Châu hơi nhíu mày, không trả lời mà xoay người rời đi.

... Nguyên Y Y muốn gặp nàng, nàng phải tha thiết mong chờ gặp mặt nàng ta ư?

... Nguyên tiểu thư cho rằng nàng ta là ai?

Hơn nữa nàng thực sự không thích có người bắt chước Cách Hồ Na rồi đi rêu rao khắp nơi như vậy.

Tỳ nữ và Lan cô cô hiểu ý của Khương Linh Châu, lập tức đóng cửa lại, tất cả giả vờ như không thấy vị nữ sứ giả Hỏa giáo đứng ở cửa này. Bạch Lộ và Kiêm Hà cũng trực tiếp xoay người, nhấc váy đuổi theo chủ tử nhà mình.

“Ôi Vương phi nương nương, người chờ nô tỳ với...”

“Mau đi đi, đừng đứng trước cửa nhà người ta nữa.”

“Vương phi đã đi rồi, còn nhìn gì thế?”

Cọt kẹt một tiếng, cửa lớn của vương phủ đóng lại.

Một đống tro bụi thổi qua trước mặt, nụ cười trên môi Nguyên Y Y cứng lại.

“Ngươi... ngươi!”

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Phi Túc (Boss phản diện tràn ngập oai phong đi tới).

Tiêu Tuấn Trì: (Hoảng hốt) Nhị ca à, trên đầu huynh có ánh sáng màu xanh kìa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.