Cánh cửa Cầu vòng hé mở.
Gió từ nhân gian thổi đến từng hơi nóng rát dọa nó giật mình.
Nó sống sáu trăm năm đều là một vùng khí hậu thanh xuân tươi mát, thế nên da dẻ chợt có chút ửng đỏ,
Đại Huyền nhìn gió xoáy không ngừng thổi tới, gạt nước mắt:
- Lục Xám, nếu như không thể thành ân, lập tức đứng trước cầu vòng niệm chú trở về.
Nó theo bước Trưởng Lão tiến tới cánh cửa kia, một bọc cà rốt phơi khô cột chặt trước ngực, cương quyết:
- Cha mẹ mau về!.
- Con nhất định sẽ không phụ lòng Xuân Đảo!
Cánh cửa mở ra, người theo gió cuốn, bên tai ù ạt, đôi mi mở không ra nổi.
Vẳng bên tai lời Trưởng Lão:
- Người đầu tiên khi mở mắt ra con gặp được, chính là phàm nhân Trịnh Kỳ.
Nó muốn trả lời, nhưng cổ họng cũng đều không ra tiếng, nó cảm thấy khắp mình đều như bay lên rồi dội xuống, ánh sáng lục sắc mờ dần.
Cánh cửa cầu vòng khép lại.
- --------
Chiều tối.
Thời tiết quá nóng bức, tâm tình lại một mực không vui.
Năm Trịnh Kỳ hai mươi bảy tuổi, người bạn thân là nữ của anh bị ung thư không cứu được.
Một cuộc hôn nhân lập tức được sắp xếp. Trên danh nghĩa hai người sẽ cưới nhau, về điều kiện chính là sau khi người nữ kia chết đi anh sẽ chăm lo cho gia đình của cô gái. Xét theo đường nào cũng đều có lợi, người bạn kia đồng ý.
Sau này anh liền có thể nói rằng vì thương tiếc vợ cũ mà không đi bước nữa, danh chính ngôn thuận xóa bỏ nghi ngờ việc anh là Gay, đồng thời có thể đương nhiên làm thủ tục tìm người sinh hộ.
Treo thưởng chính là mười triệu bạch kim,
Một người bình thường kiếm cả đời cũng không có nổi một hai triệu, Nam Đảo lập tức náo loạn!
Thế nhưng Trịnh Tộc đâu phải cái chợ ra vào?.
Ít nhất cũng phải ngoại hình xinh đẹp, tốt nghiệp Đại Học danh tiếng trở lên, nấu ăn ngon, tính nết tốt, thông minh và đặc biệt phải chấp nhận ký những cam kết hà khắc nhất về việc nuôi con và cả mối quan hệ rạch ròi đến lạnh sống lưng của Trịnh Kỳ đưa ra.
Nhưng dù có khắt khe tới thế nào thì hàng ngày hàng giờ vẫn có một loạt các cô gái tham gia “ ứng cử“.
- -------
Trịnh Kỳ hít một hơi dài, tờ xét nghiệm trên tay bị vò thành một đống giấy nhăn nhúm.
Đã là hai người trước đều không giữ được.
Ba phôi thai lần này lại mới chỉ sau một tuần liền đã hỏng mất một.
Còn hai phôi rất yếu.
Nhất Dương trấn an:
- Trịnh tổng, chúng ta hãy còn rất nhiều người chưa gặp qua.
- Nhất định rồi sẽ có người phù hợp.
Trịnh Kỳ đưa tay lên với lấy áo khoác:
- Đưa tôi đến bệnh viện.
- Vâng.
Ánh chiều tà đổ xuống, hoàng hôn trải dài vừa ấm áp lại vừa rực rỡ. Tòa nhà Trịnh Gia nằm sừng sững giữa những khu phố xa xỉ bậc nhất Nam Đảo, cao vút lên thành điểm nhấn đẹp đẽ,
Từng thấu kính mê người toát lên vẻ sang trọng của tòa nhà, lại cũng không đẹp bằng bước chân dài sải mạnh mẽ của một Tổng tài đầy uy quyền và giàu có vừa tiến tới. Nhân viên đi qua đều cúi rạp, đến khi bóng người khuất cả một đoạn mới có thể bình ổn hơi thở, ngẩng đầu.
Chỉ cần là nam đều thấy kính ngưỡng đến hổ thẹn, chỉ cần là nữ liền muốn vì người này mà sinh con.
Bước chân vừa đặt quá ngưỡng cửa rời khỏi. Một chiếc xe sang trọng với cả gian nghỉ bên trong đã lập tức đỗ tới.
Hai bên là hai vệ sĩ xếp chắn cách khoảng một mét, sẵn sàng bảo vệ từng cử động nhỏ của Trịnh Kỳ.
Thế nhưng nếu là từ trên trời rơi xuống, thì quả thật là bó tay!
Tiếng A vừa dài vừa lớn ngay từ trên đỉnh đầu nhào xuống! bóng đen không chệch đi đâu được, chính là nhằm thẳng cơ thể của Trịnh Kỳ! Tất cả mọi phản xạ ngưng đọng!
A!!!!!
Bép!!!!!!!
Lục Xám hạ cánh an toàn, cả mặt đều úp thẳng lên háng Trịnh Kỳ, lóp ngóp nhìn lên.
Cả người Trịnh Kỳ bị đè bẹp dí, đầu trực tiếp nện xuống nền đá lót sưng một mảng, cứng ngắc nhìn xuống.
Bốn mắt giao nhau, bốn con đều trợn!
Lục Xám nhớ tới lời Trưởng Lão liền nhận định: Người này chính là Trịnh Kỳ!
A!
Vớ bở rồi!
Như vậy không phải thứ mà mình vừa úp mặt vào, chính là nơi dương v*t và túi chứa hạt giống kia sao!
Liền loạt soạt tìm cách kéo quần Trịnh Kỳ, reo lên:
- Mau!
- Đâm ta đi! Đâm ta đi!
- ???!!!!!
Đến khi tiếng nói kia bật ra, hai tên vệ sĩ mới giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng du, tiến tới kéo người ra khỏi!
Lục Xám lập tức bám chặt lấy mông eo Trịnh Kỳ, sống chết áp mặt mình vùi vào:
- Hạt giống của ta!
- dương v*t của ta mà!
- Các ngươi làm gì?!
Trịnh Kỳ tức đến độ thiếu chút nữa thì chết lâm sàng rồi, lập tức gỡ tay Lục Xám khỏi người.Hai tên vệ sĩ vừa kéo được Lục Xám ra, Lục Xám đã lại liều mình giãy dụa:
- Kia!
- Kia!
- dương v*t của ta!
- Hai túi đựng hạt giống của ta!
- Mau thả ta ra!
Mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía này, phải nói rõ rằng từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ Trịnh Kỳ chưa bao giờ phải rơi vào tình huống mất hết thể diện như vậy, ngã sấp mặt sưng đầu còn không nói, lại còn bị một tên nhóc hôi sữa sờ soạng nơi kia trước bàn dân thiên hạ, liền hẹp khóe mắt.
Nhất Dương thấy động, súng bên hông Trịnh Kỳ muốn nhấc đảo ra ngoài liền ra lệnh chèn ngang:
- Dẫn hắn vào xe.
Lục Xám bị bắt còng lại hai tay phía sau lưng, nhét thẳng vào xe, trên miệng luôn miệng hét lên!
Trịnh Kỳ buông lỏng tay trên viền súng, Nhất Dương nhỏ giọng:
- Hay là chúng ta về nhà trước?
Trịnh Kỳ không nói thêm một lời, mở cửa xe phía trên, ngồi xuống.
Nhất Dương ra hiệu cho người tài xế xuống xe, chính mình ngồi vào ghế lái.
Bánh xe lập tức lăn tròn.
- -------
Phía sau xe, Lục Xám trên miệng bị dính một đoạn màu đen vào khiến không mấp máy được nữa,
Chỉ có thể đành oan ức đến đỏ cả mắt!
Hồ Ly tinh đúng là đồ xấu!
Thảo nào mới không ai chơi!
Lại nói rằng nếu hắn được bắn hạt giống sẽ rất vui thích! Còn sẽ cho ta rất nhiều cà rốt nữa!
Vậy tại sao lại dính cái băng đen lên miệng ta thế này?!
Hay là ở đây trước khi giao phối thì phải làm như thế?!
Cha mẹ có dặn dưới nhân gian sẽ vô cùng khác nha!.
Lục Xám nghĩ nghĩ, liền không giãy nữa.
Dính thì dính thôi!. Dẫu sao cũng không phải là uống hạt giống kia vào bụng, miệng có nói được hay không cũng chẳng quan trọng!
Lục Xám đến khi nghĩ xong thì giọng nói phía trước xe cũng vang lên:
- Ném xuống.
============//=============