Biu ~~~
Xịt.
Tu vi ngày xưa của nó đã kém rồi, sau trận suýt về nơi thiên cổ kia thì lại càng kém hơn nữa, đến một vết thương rách mông bé tí rốt cuộc cũng không tự chữa được.
Nó giận bản thân ghê gớm đi ấy!, cuối cùng cũng đành phải chìa mông ra để Trịnh Kỳ thay nó bôi thuốc,
Trịnh Kỳ thực sự không biết nên khóc hay cười, bởi lẽ nó dường như không có định nghĩa gì của việc xấu hổ thì phải?
Nó chổng mông, xòe chân, giơ hết cả cảnh xuân ra không thiếu chỗ nào, đã thế còn phe phe phẩy phẩy cái đuôi, lớn tiếng rên to:
- A...
- Ưm...
- Đúng!
- Bôi chỗ đó, chỗ đó, chỗ đó cũng bôi!
- Đều đau hết cả!
- Nha nha! cho vào sâu một tý!
Trịnh Kỳ nhìn một cảnh kia, hậu huyệt sưng tấy nuốt lấy từng đốt tay ra vào, suýt nữa thì máu mũi chảy thành sông.
Nó á? Đương nhiên! Nó cũng chẳng thèm quan tâm đến mũi ai thế nào! Hai cái từ “chân tình” nó cũng đã vứt lên ngọn cây luôn rồi!
Việc quan trọng nhất bây giờ của nó chính là mau mau dễ chịu cái mông rồi đi tìm anh Hắc Miêu của nó hỏi cho ra lẽ, rằng:
Tại sao nó lại chưa có thai?!
- ------
Trịnh Kỳ muốn bế nó đi, nhưng nó không chịu!
Trịnh Kỳ nào thì cho nó ăn súp cà rốt, rồi lại còn đích thân đút cho nó hết một ly nước ép cỏ ngọt to bừ bự.
Nó làm sao có thể để Trịnh Kỳ tay đau mà bế nó đi được nữa? Dẫu nói thế nào thì nó cũng là người đi cưỡng hiếp người ta cơ mà?
Thế là nó khập khà khập khiễng bước tới cửa phòng Nhất Dương.
Trịnh Kỳ đương nhiên bồi theo nó, bước chân chết sững, không tin nổi.
Đã là gần bốn giờ chiều!. Gần mười hai tiếng!
Vậy mà trong kia vẫn cứ ba – ba – ba
Trịnh Kỳ còn chưa kịp mở lời, Lục Xám đã đập rầm rầm cánh cửa, la toáng:
- Anh hai! giao phối gì mà lâu dữ vậy?!
- Mẹ có dặn động dục cũng phải tiết chế!
- Giống cái chính là để che chở nha!
Rồi nó nghĩ thế nào, lại lẩm nhẩm: Ồ mà Nhất Dương đâu phải giống cái!. Hồ Ly có nói, cùng loại với nhau khỏi cần giữ gìn, đâm được nhiêu cứ đâm!
Thế nên nó liền sửa lời:
- Ờ vậy thì hai người cứ giao phối tiếp đi nha!
- Khi nào xong liền gặp nha!
- Em có việc quan trọng lắm lắm!
- -----
Nhất Dương trong phòng khóc không ra nước mắt:
- Cứu mạng...
Hắc Miêu mỉm cười, đỉnh thêm một cú thật sâu, nước dưới hậu huyệt lập tức bắn ra, vương lên hai cánh mông đỏ ửng:
- Nhất Dương, ngươi còn chưa nói đâu?!
Nhất Dương sức cùng lực kiệt, đầu hàng:
- Hắc Miêu... ta... thích ngươi! Thích chết luôn! được chưa!
- Mau! mau tha cho ta!!!
- Còn làm nữa chắc chắn sẽ hỏng!
Hắc Miêu cười rộ lên sung sướng, đỉnh thêm hàng chục phát mới ưỡn eo xuất bật, thở “ hà hà” bên tai Nhất Dương:
- Ngoan thế có phải không?!
Nhất Dương mơ màng muốn lịm, cả người không một chỗ nào còn chút sức lực, ngón tay động cũng không động cho nổi nữa, để mặc Hắc Miêu mớm đến bờ môi đã đỏ mọng,
- Nhất Dương, ta cũng thích ngươi.
Nhất Dương ai oán trong lòng: con mẹ nó ta thà rằng ngươi đừng có thích ta!
- --------------
Bữa tối,
Trịnh Kỳ vẫn là nhìn người ăn từng miếng nhồm nhoàm, căn dặn:
- Chậm một chút,
Nó tròn xoe mắt, gật gật đầu:
- Ngon lắm!
Rồi gắp một miếng to thật là to để vào bát Trịnh Kỳ:
- Này có cả củ cải ngọt nha!
Trịnh Kỳ nhăn mặt. Anh vốn dĩ đối với rau dưa trước giờ chán ghét.
Nó ngưng nhai, hỏi anh:
- Anh không thích?!
Trịnh Kỳ mặt cứng nhắc, miễn cưỡng đưa đũa xuống đặt miếng củ cải còn sống nguyên kia lên miệng.
Rộp. Nhai, nuốt.
Nó “ Oa” lên một tiếng trước con mắt đang rớt hết tròng xuống đất của hai kẻ hầu bàn gần đó.
Trịnh Tổng ăn củ cải sống!
Loạn rồi! Thế gian này quả là đại loạn rồi!
- ---------
Bữa tối vừa muốn xong, một vệ sĩ của Trịnh Gia đã đột ngột bước tới.
Cách khoảng hai mét, đối với Trịnh Tổng dừng chân cúi đầu:
- Trịnh Tổng, Khâm Thuần tự vẫn.
Trịnh Kỳ trên mặt không một chút ý nào biểu cảm, khóe miệng câu nhếch lên:
- Chết? hay sống?
- Phát hiện kịp thời, đã được cứu sống.
- Cứ vậy đi.
Người vệ sĩ kia là thân cận lâu năm của Trịnh Kỳ, làm sao không hiểu cứ vậy đi tức là thế nào, chính là cứ sống trong chuồng chó đó cho đến khi phát điên, muốn chết cũng không thể.
Lục Xám buông củ cải trên miệng xuống, đối với người vệ sĩ kia lớn giọng:
- Khoan!
Người vệ sĩ dừng chân lại.
Trịnh Kỳ hướng phía Lục Xám:
- Sao thế?!
Lục Xám giãy lên:
- Là mạng người mà?!
- Là chết kìa!. Trịnh Kỳ! Sao anh lại không cứu họ?!
Trịnh Kỳ giải thích cho nó:
- Tên đó chính là kẻ đã ám sát em.
- Hắn không đáng được sống tử tế.
Lục Xám lắc đầu:
- Không được đâu!
Thế rồi nó chạy tới, bám lấy tay người vệ sĩ kia:
- Ta cũng đi!
Trịnh Kỳ đứng bật dậy, kéo nó lại, nhưng nó vẫn cương quyết:
- Mẹ ta nói có thể ăn thịt thú nhỏ trong rừng không có linh khí, nhưng tuyệt đối không được sát hại đồng loại!
- Ngươi là người xấu sao?!
- Trịnh Kỳ nha nha!. Nếu ngươi là người xấu ta sẽ không sinh trứng cho ngươi nữa!
Trịnh Kỳ.....!!!!!
- --------
Tầng hầm. Sạch sẽ và lạnh ngắt, rào chắn bằng thép sáng loáng soi chiếu từng ánh đèn cỡ lớn. Lối vào duy nhất được canh giữ 24/24.
Nơi này của Trịnh Gia, không chỉ từng giam qua một vài người. Đương nhiên, để sống mà rời khỏi đây chính là việc trước nay chưa từng có – dù – kẻ đó có vì bất cứ lý do gì.
Khâm Thuần trong lúc được tháo đoạn sắt vòng trên miệng ra để ăn cơm đã cố tình cắn đứt lưỡi tự tử, nhưng lại bị phát hiện và cứu sống.
Trong chiếc lồng sắt nhỏ không đủ cho người nằm thẳng, Khâm Thuần chỉ có thể nửa co nửa duỗi khom người, máu trải trên khóe miệng thành một dải, thân người trần trụi gầy gò đến tang thương,
Lục Xám choáng váng!
Từ khi xuống nhân gian, nó chưa từng thấy qua bất cứ một tình huống nào như thế này!
Linh sinh quan của nó chính là những cánh hoa đào tung bay, từng củ cà rốt mập mạp, cỏ ngọt thơm ngát, củ cải xanh đỏ tím vàng rực rỡ.
Nó nào đâu có hiểu được sự đắng cay của thế gian!
Nó lập tức vồ tới, gần như hét lên:
- Mau thả ra!
- Thả ra đi!
Nó khịt mũi hướng về phía Trịnh Kỳ:
- Trịnh Kỳ!
- Trịnh Kỳ!
- Anh là người tốt nha!
- Nha nha!. Đừng ăn thịt đồng loại!
- Nhìn xem, người này rất gầy, không có nhiều thịt đâu! Ăn chắc cũng không ngon!
Trịnh Kỳ đáy mắt hẹp, nhìn sang phía tên vệ sĩ kia, khẽ gật đầu một cái.
Tên vệ sĩ hiểu ý, tiến tới cạnh cái chuồng:
- Cậu Lục, cậu tránh ra một chút.
Lục Xám hai tay xoắn vào nhau, ánh mắt đầy mong đợi,
Trịnh Kỳ sải bước, ôm lấy nó.
Khâm Thuần vừa bị dẫn ra, tay chân đã bị cắt hết gân khiến cho cả người hoàn toàn không đứng vững. Èo uột như một đám bột.
Trịnh Kỳ rút khẩu súng, ấn lên tay nó:
- Lục Xám,
- Đây chính là kẻ đã găm hai viên đạn trên chính cuống tim em.
- Như vậy, sống hay chết của hắn, ta cũng nên để em tự định đoạt.
Lục Xám gật mạnh:
- Được!
Lục Xám tiến đến bên cạnh Khâm Thuần, đôi mắt bồ câu mở lớn, trừng về phía nó, một chút sợ hãi cũng không có, trên môi miệng máu đã khô, bật ra theo giọng nói trong trẻo:
- Đến.
Nó hơi run,
À, không, nó run lắm! Run cực kỳ!
Nó đỡ lấy bàn tay đã hầu như không thể cử động được kia... cho vào miệng..
Cắn một cái!
Sau đó lại nhanh lẹ chân trở lại chỗ Trịnh Kỳ:
- Được rồi!
- Ta đã cắn hắn một cái để báo thù rồi!
- Bây giờ mau thả hắn ra được chưa?!
Trịnh Kỳ mặt có thể nói vẽ thành một đống dấu hỏi chấm???!!!!!
Tất cả đám vệ sĩ cũng trợn mắt khó tin.
- Em chỉ cắn hắn một cái?!
Lục Xám bám lấy áo anh:
- Kia, cậu ta còn trẻ nữa, chắc chắn có uẩn khúc gì mới ra tay như vậy!
- Mẹ em nói người xấu đều có uẩn khúc nha!
- Như vậy... như vậy cứ thả đi?!
Trịnh Kỳ là kẻ ác lạnh thế nào?!
Khâm Thuần còn thấy đáng thương cho tên nhóc đang hết lời cầu xin kia, bởi lẽ tiếp theo đây chắc chắn sẽ là một cú đạp lộng bay người tên nhóc đó ra khỏi vạt áo thẳng thớm, sau đó hàng loạt đạn sẽ hướng về phía đầu này, ngực này mà giã nát.
Thế nhưng sai rồi!
Bàn tay kia lại kéo nó vào sát rạt,
Hất hàm về phía Khâm Thuần, nhẹ bật ra hai chữ:
- Thả người!
Người vệ sĩ lân cận lập tức cúi đầu:
- Trịnh Tổng, hắn là Khâm Thuần, là người kế thừa Khâm Gia.
- Chỉ sợ thả hắn ra, sau này sẽ loạn.
Trịnh Kỳ phất tay tỏ rõ ý.
Cùng lúc ấy, Hắc Miêu sải bước bước vào, tiến đến chỗ Khâm Thuần. Lướt qua đánh giá một lượt, đôi mắt bồ câu mở lớn, rất đẹp, rất sáng. Thân hình gầy quá đỗi nhưng lại vô cùng cân xứng. Hài lòng lên tiếng:
- Vậy thì cho ta đi!
Trịnh Kỳ nhíu mày:
- Ngươi không phải có Nhất Dương rồi?!
Hắc Miêu xua tay:
- Ta vừa mới “ thông linh “ với Hồ Ly qua Lăng Kính.
- Ta đã đồng ý với hắn, đem một “ giống đực” ở nhân gian đến trao đổi lấy nữ đan dược.
- Như vậy nếu mạng người này ngươi vừa muốn giữ, lại vừa không muốn hắn phản, liền để ta mang về Xuân Đảo cho Hồ Ly chơi đùa?!
Khâm Thuần nghe không hiểu tất cả, nhưng đương nhiên nghe hiểu hai chữ “chơi đùa”:
- Muốn giết cứ giết!
Trịnh Kỳ đương nhiên chẳng có lý do gì để từ chối. Gật đầu.
Khâm Thuần còn muốn giãy, cả người đã bị một làn khói xanh cuốn lấy, thu nhỏ bằng một viên đan dược, bay tới tay Hắc Miêu.