CHƯƠNG 66
Biên tập : Điềm + Lam Ying
“Gặp anh, giống như máy bay gặp dòng khí lưu, biết rằng nguy hiểm như vậy, nhưng cũng chỉ có thể cam nguyện mặc kệ nó chi phối. Bay cả một đường, chẳng thể tránh khỏi.”
“Hành khách thân mến, bởi vì máy bay gặp phải khí lưu, cho nên máy bay sẽ bị xóc một chút, xin các vị hãy ngồi nguyên vị trí của mình, thắt dây an toàn. Trước khi đèn biểu thị an toàn trên đỉnh đầu các vị tắt, nhà vệ sinh tạm thời không thể sử dụng, cảm ơn các vị hợp tác. Dear passengers, we‘are now meeting turbulence…”
Lúc thấy thân máy bay bị xóc nảy, Lạc Kiều Xuyên nghe thấy giọng nói của Nhâm Viễn từ loa phát thanh truyền đến, mơ màng ngủ không yên mấy tiếng, vừa mở mắt ra liền thấy bóng lưng Nhâm Viễn đi ở lối đi nhỏ, cảm giác rất vi diệu.
Máy bay rốt cục cũng hạ cánh đúng thời gian đất, an toàn đến sân bay Schiphol.
Sau khi Lạc Kiều Xuyên nhận lại hết đám hành lý, thấy Nhâm Viễn từ lối đi màu xanh đi tới. Mặc kệ ở nơi nào, vóc dáng này, khuôn mặt này, đều đẹp đến như vậy.
Anh đang đi liền bị một cô gái gọi lại, cô ấy gọi anh là Sam.
Cô gái mang theo nét thành thục này hình như là bạn đồng nghiệp cùng tổ bay với anh, trên người vẫn mặc đồng phục. Bọn họ đang nói tiếng Hà Lan, Lạc Kiều Xuyên nghe không hiểu, chỉ thấy hai người vẻ mặt ôn hoà, nhất định là đang nói về đề tài thú vị nào đó.
Sau khi nói lời từ biệt cô gái, Nhâm Viễn bước nhanh đến chỗ y. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lạc Kiều Xuyên nghe anh nói cái gì mà ngôi sao của KLM, Nhâm Viễn chỉ chỉ huy chương mới nhất đang đeo trước ngực, tổ bay, tiếp viên hàng không và bộ phận điều khiển ở mặt đất, khác nhau là chỉ có hai người mới được nhận huy chương này, vài ngày sau sẽ có một buổi tuyên dương khen ngợi và ghi hình quảng cáo, đây là một điều vinh dự.
Lạc Kiều Xuyên ừ một tiếng, hỏi khách sạn ở đâu, Nhâm Viễn chỉ nói cách trung tâm thành phố không xa, đi lại rất thuận lợi, đặc sắc nhất chính là có phục vụ ăn uống, là nơi cao cấp nhất Am-xtéc-đam. Một đường đi theo Nhâm Viễn về đến trước cửa nhà, đến khi Nhâm Viễn tỉnh rụi nói “Đến rồi “, Lạc Kiều Xuyên mới phát giác khuôn mặt đã cứng ngắc rồi, “… Anh làm cái mgì vậy?”
Nhâm Viễn nhún nhún vai, vô tội giải thích nói: “Thứ nhất, phòng ngủ của anh đủ lớn, giường cũng thế thứ hai, anh nhớ em từng nói muốn ăn một bữa cơm Hà Lan chính cống, mà đầu bếp khách sạn giỏi nhất ở đây là ba anh thứ ba, ba mẹ anh rất muốn gặp em.”
Lạc Kiều Xuyên giật mình, “… Anh nói gì ?”
“Nếu như em muốn nói chuyện anh kết giao bạn trai, thì chính là thế đó.” Nói dễ như ăn cháo vậy.
Lạc Kiều Xuyên chưa từng nghĩ tới, trước kia y chỉ nghĩ hai bên thông suốt rồi thì cứ dây dưa lâu như vậy thôi, nhưng người kia lại thẳng thắn với gia đình nhanh như vậy. Bản thân lúc này chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cảm thấy tất cả đều không yên.
Cũng may nhà anh ban ngày không có ai, sau khi tắm liền lăn ra nằm trên giường của Nhâm Viễn, nhìn người kia đã thay đồng phục đang sắp xếp hành lý, Lạc Kiều Xuyên chớp mắt, quăng đi mệt mỏi sau mười mấy tiếng bay hỏi, “Này, anh có muốn ngủ thêm một lát không?”
Người đã quá quen với việc bay đường dài đóng tủ quần áo lại, nói, “Anh làm xong việc này rồi sẽ đi nghỉ, em ngủ một lúc đi, tới giờ ăn cơm tối anh sẽ gọi.”
Lạc Kiều Xuyên mơ mơ màng màng ừ một tiếng, đôi mắt dần dần khép lại cứ thể mà chìm sâu vào giấc ngủ. Lúc ngủ cũng không có mơ thấy gì, hoặc là có thì nhớ không rõ, chỉ có cảm xúc và ý thức được thoải mái là điều duy nhất cảm nhận rõ ràng. Lần này so với những giấc mộng thường gặp trong quá khứ của y hoàn toàn không giống nhau, sự bức bách chật chội, hơi thở nặng nề cũng không còn nữa, không gian rộng rãi, cảm giác nhẹ nhàng thả lỏng… Tất cả đều khiến y cảm thấy xa lạ rồi lại càng muốn dựa vào gần hơn.
Y không biết Nhẫm Viễn sau cùng có đi ngủ không, tỉnh lại thì cũng đã là năm giờ chiều. Lò sưởi trong phòng để nhiệt độ vừa phải, Lạc Kiều Xuyên vừa ngủ dậy khuôn mặt vẫn còn nhập nhèm, nhưng lại cảm thấy đói, đứng lên lắc lắc đầu xuống tầng, không thấy Nhâm Viễn đâu thế là vừa đi vừa gọi, cho đến khi bỗng nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện, ánh mắt lúc này mới mở to hết cỡ mà nhìn rõ mọi chuyện dưới nhà: Nhâm Viễn đứng tựa ở bàn trong phòng bếp nói chuyện với một người đàn ông có dáng người mập mạp đang đứng cạnh lò nướng, có vẻ rất thoải mái tự do.
Hai người nghe thấy thấy tiếng động trên lầu, cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn. Nhâm Viễn từ nhà bếp ló đầu ra thấy Lạc Kiều Xuyên vẫn còn đang trên cầu thang, đặt ly café trong tay xuống, “Dậy rồi à?”
Người đàn ông trung niên vẫn còn đeo cái găng tay dùng nướng đồ khuôn mặt mang đậm nét Hà Lan, xa lạ nhưng lại thân thiện, “HI, chú là Wart, xin chào?”
Nửa thân trên của Lạc Kiều Xuyên vẫn đang ở trần, đàu óc còn đang ngái ngủ mơ màng nhất thời tỉnh táo hẳn, lời dạo đầu vốn đã chuẩn bị tốt trước đó không còn chút tác dụng, trên đầu tóc tai còn đang rối bời nhìn tựa như một kẻ thản nhiên tùy ý như thường, miệng mở ra rồi chỉ nói được câu “HI.”
Người đàn ông Hà Lan cười hòa ái, “Con đói bụng không? Có muốn nếm thử đồ chú làm không?”
xong, lần đầu ra mắt bố chồng mà “chàng dâu” đã khoe cơ bụng có cơ số múi =))))))))) huhuhu thích sự chủ động của anh Viễn quá đê, mang theo sự lãng mạn hào hoa của người Hà Lan, đã yêu vào lúc bày tỏ tình cảm cứ phải gọi là chết đứ đừ TT^TT
hôm nay chỉ có một chương là do phần mục lục tác giả có chia 3 chương một câu quote, nếu cứ tiếp tục 2 chương/lần sẽ phá vỡ sự sắp xếp ấy, cho nên hôm sau lại là 2 chương liền nhé =3=
Tôi đã từng ôm rất nhiều người, nhưng lại chỉ có một người, có thể khiến ***g ngực tôi nóng lên giống như anh .