Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 103: Q.2 - Chương 103: Bị hạ thuốc




Trăng treo ngọn cây, gió thưa thớt lượn là qua từng kẽ lá, hương hoa thoang thoảng mùi sương đêm.

Ngự thư phòng.

Ánh trăng bàng bạc hé qua khung cửa sổ, in một mảnh sáng trên nền đất. Màn lụa bay bay theo gió, ngọn đèn sáng trên bàn cũng lập lòe theo.

Hiên Viên Dạ ngồi bên bàn, đôi mắt thâm thúy xem xét tấu chương. Khi thì tán thưởng, khi thì nhíu mày. Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã đến lúc đi ngủ.

“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ngài đã muốn đi ngủ chưa?” Hứa Mậu đi đến, nhìn Hiên Viên Dạ vẫn đang cố gắng phê duyệt đống tấu chương dày cộm, đứng ở một bên thấp giọng nói.

“Giờ nào rồi?” Hiên Viên Dạ buông tấu chương, vặn vẹo thắt lưng cho đỡ mỏi, hỏi.

“Hồi Hoàng Thượng, đã là giờ Tỵ.” Hứa Mậu khom người hồi đáp.

“Đã là giờ Tỵ rồi sao?” Hiên Viên Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên bên ngoài đã nhuộm một mảnh yên tĩnh .

“Vậy hồi tẩm cung đi.” Cũng nên nghỉ ngơi rồi, sáng mai phải lâm triều sớm.

“Vâng.” Hứa Mậu cúi đầu.

Thái giám nâng long giám (*) mang đi, đoàn người đi về hướng tẩm cung của Hiên Viên Dạ.

(*) Long giám: cái bàn nho nhỏ để vua phê duyệt tấu chương ý ^_^

Trở lại tẩm cung, Hứa Mậu hầu hạ Hiên Viên Dạ rửa mặt. Hiên Viên Dạ đột nhiên cảm thấy khát nước, vừa nhìn qua liền nhìn thấy trên bàn chính đặt một cốc trà bốc khói nghi ngút, nghĩ rằng chắc là Hứa Mậu chuẩn bị cho hắn, không nghĩ ngợi nhiều cầm lên uống một hơi cạn sạch.

Một lát sau, Hiên Viên Dạ bước vào phòng trong. Cho Hứa Mậu và tiểu thái giám bên người đi ra ngoài, tự mình thay quần áo bước lên giường. Đột nhiên cảm thấy bên trong người giống như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cũng sửng sốt. Ánh mắt thâm thúy nheo lại, nghĩ đến ly trà mình mới vừa uống kia. Chết tiệt, là kẻ nào to gan lớn mật dám hạ thuốc hắn?

“Người đâu.” Hô to nhưng không có người trả lời.

“Hoàng Thượng, nô tỳ đang ở đây.” Một thanh âm nũng nịu truyền đến từ phía sau hắn.

Hiên Viên Dạ đột nhiên quay người lại, lửa giận đè nén nãy giờ đột nhiên bốc hỏa, mãnh liệt bùng cháy. Trên nhuyễn tháo của hắn, một nữ tử gần như không mặc quần áo đang nằm, thân thể ngọc ngà mờ mờ ảo ảo dưới một lớp vải sa mỏng manh, đường cong như ẩn như hiện, chiếc cổ duyên dáng, càng nhìn càng khiến người ta ngứa ngáy. Mái tóc đen dài xõa tung trên bờ vai trắng nõn, quyến rũ vô cùng. Đôi mắt long lanh như hồ nước tháng ba nhìn Hiên Viên dạ đầy tình ý mị hoặc.

“Ngươi là ai?” Hiên Viên Dạ gầm lên, bàn tay nắm chặt, năm ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, khắc chế chính mình.

“Hoàng Thượng, nô tỳ là tới hầu hạ ngài.” Nữ tử nói, bàn tay thon dài nâng lên khiến cho lớp sa mỏng trên người rơi xuống một nửa, lộ ra bờ ngực đầy đặn, tay phải khiêu khích chọc chọc Hiên Viện Dạ, quyến rũ tra tấn hắn.

Theo động tác của nàng, yết hầu của Hiên Viên Dạ không ngừng lên xuống, Không biết trong trà có dược gì lợi hại, hắn bây giờ cảm thấy chính mình đã nhịn đến cực hạn, thật muốn nổ tung ra.

“Đưa trẫm thuốc giải.” Trong đầu hiện lên hình bóng của Loan Loan, hắn cố gắng khắc chế xúc động của bản thân, nổi giận nói.

“Hoàng Thượng, ngài làm gì phải vất vả như vậy, cứ lại đây nô tỳ làm thuốc giải cho người là được rồi không phải sao?” Sự tức giận của Hiên Viên Dạ làm cho nữ tử cứng người, nhưng lại nhớ đến lời hứa hẹn của Thái hậu, nàng lại giơ tay lên quyến rũ cười, “Ngài xem nô tỳ không đẹp sao? Ngài nên sờ thử, nhất định là rất mềm mại nha…” Bàn tay mềm một bên vuốt ve thân thể mình, một bên dùng ánh mắt quyến rũ Hiên Viên Dạ. (cái bà này mặt dày khiếp *mắt phun lửa*)

“Câm mồm.”

Hiên Viên Dạ giận dữ quát, xoay người chạy ra ngoài. Không được, không được, không được, hắn nhất định không thể làm việc gì có lỗi với Loan Loan.

Hai tay dùng sức đẩy cửa ra. Không biết kẻ nào to gan dám khóa cửa lại, xem ra chuyện này hết thảy đã bị người ta sắp đặt đâu vào đấy.

“Hoàng Thượng, ngài muốn đi đâu?”

Nữ nhân uyển chuyển xoay người xuống nhuyễn tháp, thân hình lắc lư, hai bàn tay ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Dạ, bộ ngực đẫy đà không ngừng ma sát cơ thể hắn làm cho Hiên Viên Dạ không khỏi run lên.

Phòng tuyến cuối cùng cũng hoàn toàn bị phá vỡ, Hiên Viên Dạ gấp gáp xoay người gắt gao ôm lấy thân hình nữ tử. Môi mỏng rơi xuống đôi môi anh đào mê người.

Nữ tử lộ ra một nụ cười đắc ý, hai tay vòng quanh cổ hắn, làm cho nụ hôn thêm sâu.

Một lát sau, hai bóng dáng quấn quít nhau từ cạnh cửa vào buồng trong. Từng tầng quần áo rơi xuông, hai bóng dáng ngã ra giường, màn giường màu trắng bay bay.

Mơ hồ vẫn nghe được một thanh âm trầm đục không ngừng gọi Loan Loan, Loan Loan…

Tại một khách điếm cách Thiên Diệu hoàng cung khoảng một trăm dặm.

Lãnh Loan Loan đang ngủ trên giường đột nhiên bừng tỉnh dậy, đôi mi thanh tú chớp chớp. Bàn tay mềm vỗ vỗ ngực, cảm thấy như có gì đó không tốt. Có chuyện gì xảy ra rồi sao? Thức dậy rồi lại không chợp mắt nổi, nàng khoác thêm áo ra ngoài.

Bên ngoài, ánh trăng thanh u soi bóng mờ ảo. Một loại côn trùng gì đó không biết tên cứ đàn lên từng đợt trong bụi cỏ, mấy cây đại thụ xum xuê trong sân lay động, bóng cây dưới ánh trăng nhìn thế nào cũng thật quỷ mị.

Cộc cộc…

Lãnh Loan Loan gõ cửa vòng sát vách.

“Chủ tử?” Dạ Thần nghe được tiếp đập cửa, thân mình nhảy dựng lên, ai dè người gõ lại là Lãnh Loan Loan.

“Đi dạo với ta.” Lãnh Loan Loan nói xong liền xoay người đi.

Dạ Thần nhanh chóng đóng cửa rồi đi theo.

Hai người vừa đi khỏi, Tàn Nhất và bốn thiếu niên cũng tỉnh giấc, mở cửa sổ, nhìn bóng dáng hai người dưới bóng trăng.

Ánh sáng bạc mông lung rơi trên vai hai người, ấm áp khôn tả.

“Thần, vừa rồi ta bỗng dưng có một cảm giác không hay, ngày mai ngươi cho người điều tra người kia có tin tức gì không.” Lãnh Loan Loan đứng dưới ngọn cây, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần. Mới vừa rồi bị cảm xúc lo lắng kia làm cho tỉnh giấc, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là cha của nàng, Lãnh Đình Dực. Dù sao ông ấy cũng chỉ mới đến nơi này, nghe Anh Diệp Vũ Đồng nói, hẳn là vẫn còn đang mặc quần áo hiện đại, bộ dạng như vậy chỉ sợ gặp nhiều phiền toái.

“Vâng.” Dạ Thần gật đầu, trong lòng đối với quan hệ của Lãnh Đình Dực và Lãnh Loan Loan càng thêm hiếu kỳ. Đến tột cùng người đó là ai mà thể làm cho chủ tử lo lắng đến không ngủ được như vậy?

“Chúng ta đi dạo một lát nữa đi.” Lãnh Loan Loan nói, bóng dáng hai người lại chầm chậm bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.